Sáng hôm sau, Tịnh Kỳ thức dậy, cô đẩy cửa sổ ra.
Khí trời hơi se se lạnh, gió thoảng khẽ lay động cành cây ngoài cửa sổ, cô nhìn vào khoảng không hít một hơi thật sâu.
Lát sau, Tịnh Kỳ quay lại giường với lấy điện thoại bây giờ là gần sáu giờ sáng.
Cô quyết định thay một bộ đồ thể thao đi xuống lầu.
Mọi người vẫn chưa thức dậy, cô đẩy cửa bước ra, ngoài đường khá vắng thích hợp để chạy bộ.
Từ xa Hoài Cẩm Nam đã nhìn thấy Tịnh Kỳ, có vẻ tâm trạng cô tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, anh đột nhiên không thể hiểu được mà trở nên bực bội.
Hóa ra sau khi từ trong phòng cô về, anh không đi ngủ mà gọi điện cho Hồ Hiểu Mai, bà không hề nhận thấy chuyện mình báo cho Tịnh Kỳ chuyện Nghiên Dương về nước có gì là sai.
Bà cảm thấy như vậy là tốt cho anh, bà nghĩ anh vẫn luôn thích Nghiên Dương.
“Mẹ, Tịnh Kỳ hiện tại đã là vợ của con, là người do con chọn.
Tốt nhất mẹ đừng làm chuyện gì khác nữa.
Nếu không…!con nhất định sẽ không để yên.” Giọng nói cương quyết, không cho chép làm trái ý mình vang lên.
“Con…!con…” Hồ Hiểu Mai khó thở, ngay từ đầu bà đã không thích Tịnh Kỳ luôn cảm thấy cô ta sẽ làm cho gia đình bà tan vỡ nhưng ba chồng và chông bà đều thích nên bà không thể nói gì.
Bây giờ thì đến đứa con trai luôn phân biệt phải trái đúng sai của bà còn bị cô ta si mê.
Đúng là mẹ nào con nấy, y như mẹ cô ta năm xưa.
Năm đó Ninh Nguyệt luôn là đóa hoa thơm của đại viện nhưng gia đình bà ta sau đó phá sản cứ tưởng bà ta sẽ không còn được xuất hiện trong đại viện.
Tuy nhiên tất cả không ngờ rằng bị hôn phu của Ninh Nguyệt là Tịnh Sơn Thành mới từ nước ngoài về lại nguyện ý giúp Ninh gia đứng dậy.
Không những thế từ lần đầu gặp mặt đã nhất kiến chung tình với Ninh Nguyệt.
Từ đó bà ta là cái gai trong mắt các tiểu thư thời đó, cũng là gai trong mắt bà vì bạn thân bà năm đó thích Tịnh Sơn Thành.
“Mẹ biết là được.” Hoài Cẩm Nam nói xong liền cúp máy.
Ở bên này Tịnh Kỳ đã thấy Hoài Cẩm Nam, cô hơi bất ngờ vì gặp anh ở đây.
Cô còn nghĩ cả nhà chưa ai dậy cơ.
“Manh Manh” Anh lên tiếng.
Tịnh Kỳ gật đầu đáp lại: “Dậy thật sớm!”
Hoài Cẩm Nam muốn cười nhưng cơ mặt lâu năm không hoạt động làm nụ cười trông hơi không tự nhiên.
Hai người cùng nhau đi bộ về phía trước, đến một cái ghế ven hồ ngồi xuống.
Ánh mắt Tịnh Kỳ nhìn về hai con uyên ương đang bơi cạnh bờ.
Thật tình cảm! Cô cảm thán.
Hoài Cẩm Nam nhìn về phía cô, vẫn xinh đẹp thanh thoát như thế nhưng lại mang cho người ta cảm giác đau lòng đến lạ.
Anh đột ngột ôm cô vào lòng, thở dài.
Hoài Cẩm Nam đầu đội trời chân đạp đất tại sao lại không thể vì người phụ nữ của mình mà nhà mình cơ chứ.
“Thật xin lỗi.” Giọng nói triền miên ấm áp, bao hàm sự quan tâm nồng đậm
Tịnh Kỳ cứng đờ ngồi trong lòng anh, nghe tiếng tim anh đập rõ ràng, từng hồi từng hồi vang lên như vuốt phẳng cảm xúc vốn đang dồn nén mà trở nên bức bối, ngạt thở của cô.
Nghĩ đến người bạn thân bao năm lại cũng cô chị họ thiết kế mình, nghĩ đến người đàn ông đầu tiên mình yêu thích, nghĩ đến những lời mẹ Hoài Cẩm Nam nói, nghĩ đến sự sợ hãi khi đó.
Tịnh Kỳ ngã vào lồ ng ngực anh, nắm đấm từng đợt từng đợt rơi xuống lồ ng ngực.
Vạt áo anh cũng thấm đẫm nước mắt.
Tịnh Kỳ lúc đó đối với Tịnh Dương và Lưu Mộng Tuyền không khóc, đối với Bạch Doanh Trần cứu mình cũng không khóc, nhưng khi nhìn thấy Hoài Cẩm Nam trong nháy mắt cô rất muốn khóc.
Nhưng khi đó anh không hề an ủi cô còn trách mắng cô làm cô không thể giải tỏa cảm xúc.
Lúc này đây, tiếng xin lỗi của anh làm nước mắt cô liền không chịu khống chế mà rơi xuống dưới.
“Anh như thế nào khi đó không đến đến? Có phải ngủ cũng cô ta mà quên mất tôi.
Tại sao lại để người phụ nữ khác nghe máy của tôi.” Tịnh Kỳ ủy khuất vừa khóc vừa nói.
“Anh có biết hay không tên đầu heo đó suýt nữa đã làm nhục tôi? Anh có biết cảm giác bị phản bội bởi người mà bản thân luôn coi là anh trai nó đáng sợ như nào không?”
“Anh có biết khi tôi không còn sức chống cự tôi đã mong anh thế nào? Nhưng anh không xuất hiện, không xuất hiện.
Anh đang bận ở cũng người phụ nữ khác.”
Khi đó cô sợ hãi cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào, anh không hề biết.
Lúc đó cô còn thầm may mắn vì anh đã bắt máy nhưng giọng nói của Tịnh Kỳ làm cô tan vỡ.
Hoài Cẩm Nam không ngờ là cô có gọi cho anh, đôi mày anh nhíu chặt nhớ lại khi anh bước ra từ phòng tắm thấy Nghiên Dương cầm điện thoại của anh.
Thông minh như Hoài Cẩm Nam sao không thể đoán ra được chứ.
Việc ăn cắp đồ của bạn cô ta còn làm được huống chi việc cỏn con này.
Đột nhiên anh vô cùng hối hận năm đó không tìm hiểm kĩ mà cứ thể nhận lời yêu đương với cô ta mà bỏ lỡ người con gái của anh.
“Anh không có, tất cả chỉ là hiểu lầm.” Sau đó không nhanh không chậm mà giải thích tình huống hôm đó cho Tịnh Kỳ.
Nguyên bản Tịnh Kỳ không nghĩ mảnh mai đáng thương như vậy, chính là anh mềm nhẹ nói làm những hoảng sợ, tủi thân, giận hờn trong lòng kia dâng lên.
Ngoài ra còn có sự ỷ lại, khát vọng Hoài Cẩm Nam lo lắng cùng quan tâm tới mình, những cái đó cảm xúc trào lên làm Tịnh Kỳ không phải tưởng khống chế là có thể khống chế, nước mắt cuồn cuộn liền bừng lên.
“Thực xin lỗi, hôm đó anh đã tới chậm.
Sau này nhất định sẽ không có chuyện như vậy.” Hoài Cẩm Nam duỗi tay sờ sờ đầu cô, nhìn đến vết thương sau gáy vẫn chưa mờ đi anh càng tự trách, nhịn không được thương tiếc hỏi: “Có đau hay không?”
Như thế nào sẽ không đau?
Nước mắt Tịnh Kỳ ào ào đổ xuống, ủy khuất mà mở to hai mắt đẫm lệ nhìn Hoài Cẩm Nam , đáng thương hề hề mà hít hít cái mũi, nũng nịu nói: “Đau, rất đau, quá đau.
Em cứ nghĩ sẽ bị lão già đó làm thịt.
Huhu sao anh không đến sớm hơn.”
“Xin lỗi, anh xin lỗi.” Vừa nói anh vừa hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Trong lòng anh cô luôn mạnh mẽ và hoạt bát, có những lần hai người trêu đùa không phải cô không giả vờ khóc nhưng khác với những lần đó.
Lần này những giọt nước mắt của cô nhưng làm phỏng trái tim anh.
Hoài Cẩm Nam điều chỉnh tư thế làm cô thoải mái hơn trong ngực anh, vỗ về cô trong lòng.
Một lát sau, không thấy cô động đậy, Hoài Cẩm Nam cúi đầu nhìn xuống.
Hóa ra cô đã thiếp đi từ bao giờ, anh nhẹ nhàng ôm cô về nhà, đặt cô lên giường.
Thấy thời gian còn sớm nên ôm cô ngủ một giấc.
Anh hôn lên mí mắt cô, thì thầm: “Ngủ ngon.”.