Hoàn Châu Cách Cách - Hoàn Châu Cách Cách - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Hoàn Châu Cách Cách


Hoàn Châu Cách Cách - Chương 5



Vua Càn Long năm đó vừa tròn năm mươi. Tuy đã đứng tuổi nhưng trông còn rất trẻ và khỏe. Lưng thẳng, mắt sáng, làm vua trên hai mươi năm trên một nước rộng lớn, lại ở vào thời kỳ thanh bình thịnh vượng, nên ông rất tự tin. Tự tin đến độ cao ngạo và cố chấp. Những gì ông đã quyết định là thánh chỉ, là mệnh lệnh và ông rất ít khi hối tiếc về điều mình đã làm. Dĩ nhiên là làm vua nhưng vẫn là con người, vẫn hỉ nộ ái ố, lục dục thất tình như bao nhiêu người khác. Nhưng đó là vấn đề nội tâm, ông rất ít khi để lộ ra ngoài.

Thú vui của vua Càn Long là đi du lịch và săn bắn. Đó cũng là những giây phút thư giãn sau những giờ lâm triều mệt nhọc. Nhà vua có cả một thao trường, một khu săn bắn riêng. Nơi đây rộng hàng trăm mẫu với rừng thông ngút ngàn, chứa đầy những thú nhỏ như nai, mễn, thỏ, chồn… Dĩ nhiên là đôi khi cũng có những con thú lớn lọt vào.

Hôm nay là ngày vua đi săn ở trường bắn Tây Sơn.

Ngồi trên ngựa, ông uy phong như một dõng tướng, lúc nào ông cũng chạy trước, nhưng thỉnh thoảng cũng chậm lại để chờ đám tướng lãnh tùy tùng phía sau. Ông cổ võ:

– Các khanh hãy trổ tài cho trẫm xem nào? Đừng quên sự nghiệp của Đại Thanh ta xây trên yên ngựa nhé. Cưỡi ngựa bắn tên giỏi là thiên bẩm của người Mãn Thanh. Mỗi người trong các ngươi đều phải bắn giỏi. Vì vậy, hôm nay kẻ nào săn được nhiều thú nhất sẽ được ta trọng thưởng!

Phía sau vua Càn Long có mấy thanh niên rất trẻ. Trong đó có Vĩnh Kỳ, con trai thứ năm của vua Càn Long, mới mười chín tuổi, giỏi văn lẫn võ, lại rất đẹp trai, rất được Càn Long yêu thích. Còn Nhĩ Khang và Nhĩ Thái là hai huynh đệ ruột, con của Đại học sĩ Phước Luân, dáng dấp thư sinh nhưng võ nghệ cao cường. Nhất là Nhĩ Khang được vua Càn Long tin yêu phong làm Ngự Tiền Hành Tẩu. Nhĩ Thái thì tuổi xấp xỉ bằng Vĩnh Kỳ, nên đi đâu vua Càn Long cũng đều cho ba người đi theo. Được sự khuyến khích của vua, Nhĩ Khang thúc ngựa chạy tới nói:

– Xin hoàng thượng miễn thứ, hạ thần không khách sáo nữa đâu.

– Ai bảo ngươi phải khách sáo chứ! Nhìn kìa phía trước đang có một chú nai!

Nhĩ Khang cho ngựa phóng nhanh, tới trước còn quay đầu lại nói:

– Hạ thần sẽ hạ con nai này!

Nhưng nghĩ sao Khang quay lại Nhĩ Thái nói:

– Nhĩ Thái! Hai huynh đệ mình thi đua đi! Xem ai bắt được nhiều nhất hôm nay nhé!

Nhĩ Thái cười lớn:

– Chắc chắn đệ thắng cho mà xem!

Vĩnh Kỳ đi cạnh giật mạnh dây cương, nói:

– Các ngươi đừng tưởng hạ Trên đời này đâu chỉ có các ngươi thôi sao?

Thế là ba người trẻ tuổi cùng thúc ngựa hướng về phía chú nai bất hạnh. Đại học sĩ Phước Luân đến cạnh vua cười nói:

– Nhiệt huyết của bọn trẻ cao lắm, nhưng Nhĩ Khang và Nhĩ Thái nên biết kính nhường Ngũ A Ca Vĩnh Kỳ mới phải.

Vua Càn Long không đồng ý quay qua trừng mắt:

– Khanh nói vậy sao được! Ở tại trường bắn này, tất cả phải bình đẳng, không được phân biệt quần thần lớn nhỏ gì cả, mà là tài năng. Vì vậy ở đây con trẫm với con khanh đều như nhau. Ai thắng là anh hùng vậy!

Phước Luân cúi đầu thi lễ rồi nói:

– Hoàng thượng anh minh nói vậy, chứ hai đứa con của thần làm sao bì được với Ngũ A Ca!

Vua Càn Long cười lớn

– Ha ha! Ta rất yêu thích hai đứa con của ngươi nên xem chúng như con mình. Bằng không trẫm nào cho chúng theo hầu mãi? Vì vậy khanh cũng đừng bận tâm. Hãy để bọn trẻ kia được thoải mái so tài. Đừng để chúng có một chút gì áy náy không hay!

– Dạ thần xin vâng!

Phước Luân đáp, lòng ngập đầy niềm vui.

Đoàn người ngựa càng lúc tiến sâu vào trường săn bắn.

o0o

Cùng thời điểm đó ở phía đông của trường săn bắn, có một vách đá thiên nhiên sừng sững áng ngữ, thì ở phía ngoài vách đá, Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa đang ra sức cố gắng trèo, với mục đích là vượt qua bên kia vách để vào trường bắn. Nhưng trèo vách đá đâu có dễ. Ngoài đá lởm chởm ra, vách đá còn mọc đầy gai. Tử Vy với chiếc bị đãy trên lưng thở dốc theo sau, lưng cô nàng đã ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng là Kim Tỏa. Tử Vy vừa trèo vừa nhìn lên đỉnh núi chót vót cao ước lượng, rồi hỏi:

– Tỉ Yến Tử, chúng mình sắp đến nơi chưa?

Với Tiểu Yến Tử thì chuyện vượt vách tuy có gai go nhưng cũng không đến nỗi khó khăn lắm, nên nói:

– Chỉ cần qua khỏi núi này là đến ngay thôi.

– Nhưng làm sao qua khỏi núi này?

– Thì vượt vách núi vậy!

Kim Tỏa nghe trợn mắt:

– Phải trèo qua vách núi này ư? Coi bộ chẳng dễ đâu!

– Nhưng chỉ có cách duy nhất đó, chứ không có cách nào khác. Bởi vì mỗi lần Hoàng thượng đi săn là bốn bên trường săn đều được phong tỏa nghiêm ngặt. Lực lượng bảo vệ lên đến mấy ngàn người, làm sao chui vào cho được? Chỉ có con đường này, bên sau vách núi là rừng là đến nơi săn bắn rồi nên ít người để ý. Lúc trước tỉ cũng có lần tò mò đi vào một lần rồi!

Kim Tỏa lắc đầu:

– Nhưng tỉ là khác, bọn muội chắc chắn không làm được. Chưa đi đến đâu mà hai chân đã mỏi nhừ…

Tiểu Yến Tử khó chịu:

– Kim Tỏa, muội phải cố gắng một chút, tiểu thư quá là sao được việc?

Trong khi Tử Vy cũng thở dốc:

– Nhưng mà… Cả muội cũng vậy… muội nghĩ chuyện này vượt quá khả năng của muội, muội không thể nào vượt qua được cái vách quá hiểm trở này.

Tiểu Yến Tử khuyến khích hai người

– Đừng lộn xộn! Dù không vượt được muội cũng phải cố gắng mà vượt! Muội hãy lắng nghe thử đi. Bên kia vách núi có phải là đang có tiếng ngựa rượt đuổi không? Vậy là cha muội đang có mặt ở đấy, muội chỉ cách cha muội có một vách núi nữa thôi!

Tử Vy nghe vậy kề tai vào vách núi lắng nghe rồi buồn bã nói:

– Muội chẳng nghe được gì cả ngoài tiếng tim của muội, nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

– Phải cố gắng chứ? Phải khắc phục! Nào! Leo lên! Leo lên! Không leo được thì làm sao gặp được cha?

Tiểu Yến Tử hét. Tử Vy không còn cách nào khác hơn đành tiếp tục trèo. Tay Tử Vy bấu vào một tảng đá, trườn mình lên. Đột nhiên, tuột chân một cái. Vy hét lên và lăn dài xuống. Tiểu Yến Tử nghe hét quay lại giật mình, vội vã bay người theo. Hai người lăn thêm mấy vòng mới ngừng lại. Tử Vy ngất đi hồi lâu mới tỉnh lại. Áo quần bị rách nhiều chỗ tay chân bị cào chảy máu. Vậy mà Tử Vy không lưu ý đến ngay lại hỏi:

– Cái túi đãy của muội! Cái túi đãy của muội đâu rồi?

Tiểu Yến Tử giật mình vội kiểm tra cái túi đãy sau lưng Tử Vy:

– Nó bị rách rồi! Cởi xuống soát lại xem sao!

Hai người dìu nhau đến một tảng đá nhỏ, Tiểu Yến Tử phu. Tử Vy lấy túi đãy xuống, mở ra thấy bức họa và cây quạt vẫn còn thì mới yên tâm

– Không sao, không sao… Chưa bị rách gì cả. Thế còn thân thể muội có bị thương nơi nào không?

Tử Vy nghe hỏi mới thấy đầu gối bị đau nhói, nhìn xuống máu đang rỉ ra ống quần. Tiểu Yến Tử thấy vậy kêu lên:

– Chết rồi! Chẳng có mang thuốc theo… Bây giờ phải làm sao đây?

Tử Vy nhìn Tiểu Yến Tử rồi ngước mắt nhìn lên vách núi đá. Một ý nghĩ chợt nảy ra:

– Tỉ Yến Tử hãy nghe muội nói này. Cả ba chúng ta mà có leo lên núi này sợ là đến sáng mai vẫn chưa sang được bên kia. Còn nếu một mình tỉ chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Vì vậy, hay là thế này muội sẽ giao vật tin này cho tỉ, tỉ hãy mang sang đấy giùm muội

Tiểu Yến Tử kinh ngạc nhưng hiểu ngay:

– Có phải muội muốn tỉ là người đưa thư?

– Vâng!

Tiểu Yến Tử nhìn lên đỉnh núi suy nghĩ rồi gật đầu:

– Muội nói đúng. Nếu chậm trễ trời sụp tối đến nơi và như vậy nếu có vào được trường săn bắn cũng không gặp được người. Vậy thì… thôi được tỉ nhận lời. Vì muội đã tin tỉ thì tỉ phải coi việc này là việc của chính mình, bằng mọi giá! Muội yên tâm! Tỉ sẽ không để những tín vật này rơi mất đâu! Text được lấy tại [.c]om

Kim Tỏa cũng vừa đến nơi, nghe nói vậy nó sụp lạy:

– Tỉ Yến Tử, muội xin đại diện tiểu thư gởi tỉ một lạy này, gọi là cảm ơn nghĩa cử đẹp của tỉ.

Tiểu Yến Tử đỡ Kim Tỏa dậy:

– Đừng làm thế! Tử Vy dù gì cũng là muội ta, chuyện của Tử Vy cũng là chuyện của ta, nếu ta không làm thì ai làm? Thôi chẳng sớm sủa gì nữa, để ta đi ngay cho kịp. Các ngươi hãy quay về Viện nhà nghèo chờ… Ta đi lần này kết quả ra sao chưa biết, vì vậy tối nay ta không về, thì cũng đừng lảng vảng quanh đây làm gì, cứ ở Bắc Kinh mà dò hỏi tin tức.

Tử Vy gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm:

– Tỉ Yến Tử nhớ cẩn thận nhé!

– Đừng lo! Hãy lo cho bản thân đi!

Tiểu Yến Tử đeo chặt túi của Tử Vy lên người nói, rồi ôm hôn Tử Vy một lần nữa, mới bỏ trèo lên vách đá.

o0o

Bên trong trường bắn. Một chú nai phóng nhanh vào bụi câỵ Đoàn người ngựa phóng nhanh đuổi theo, tiếng hò hét inh ỏi:

– Con nai này đã bị chúng ta đuổi theo khá lâu, chắc cũng kiệt sức rồi. Ngũ A Ca! Xin lỗi, tôi ra tay trước vậy nhé!

Nhĩ Khang vừa giương cung lên nhắm, vừa nói nhưng Nhĩ Thái như phát hiện điều gì, chỉ về phía tay trái hét to:

– Ồ! Đằng kia kìa! Có một con gấu to, hãy qua đấy xem. Nhanh lên! Nhanh lên! Trường bắn này lâu rồi đâu có còn gấu, sao lạ vậy?

– Vậy thì… Con gấu này là của tôi đấy nhé, không ai được bắn đấy!

Nhĩ Khang nghe vậy lanh hơn vội chĩa mũi tên sang trái, rồi hỏi:

– Gấu hử? Ở đâu? Ở đâu?

Vĩnh Kỳ thừa cơ, đắc chí giương cung về phía con nai ban nãy cười nói:

– Cảm ơn Nhĩ Thái nhé! Nhờ ngươi giúp đỡ nên nai sẽ vào tay ta. Cảm ơn! Cảm ơn!

Và buông tên… vút… Nhĩ Khang nhìn Nhĩ Thái chợt hiểu ra. Đúng rồi, làm gì có gấu? Nhưng chuyện xảy ra lại vượt ngoài ý muốn mọi người. Một người con gái… chẳng biết từ đâu chui ra. Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ chẳng hiểu gì cả. Rõ là một chú nai tơ kia mà, làm sao khi họ đến nơi lại biến thành một thiếu nữ? Chỉ thấy là mũi tên của Vĩnh Kỳ khi bay đi, họ lại nghe dội lại một tiếng người “Ối!” Rồi thì…

Vĩnh Kỳ thấy mình đã bắn trúng một người, làm họ bị thương. Vội vã nhảy xuống ngựa trước, cô gái bị thương nằm đó đang sợ hãi, mắt mở to nhìn mọi người. Mũi tên trên ngực cô gái đầy máu đỏ.

Cô gái nhìn Vĩnh Kỳ không chớp mắt, chỉ lắp bắp:

– Xin hãy cho tôi gặp ngay Hoàng thượng! Nhanh lên!

Lúc Tiểu Yến Tử được đưa đến trước vua Càn Long, thì hơi thở rất yếu. Vua Càn Long không ngớt kinh ngạc:

– Cái gì? Nữ thích khách ư? Trường bắn này canh phòng rất nghiêm ngặt làm gì có nữ thích khách vào được chứ?

Đại thân, tùy tùng và các quan lại đi theo xúm lại nhìn cô gái, được đặt nằm trên bãi cỏ, Vĩnh Kỳ có vẻ bứt rứt nói:

– Hoàng thượng ơi, Lý thái y có mặt đây không? Hãy mau khám thử xem có cứu sống được người không chứ?

Vua Càn Long nhìn cô gái nằm bất động, hỏi:

– Nữ thích khách? Cô gái này mà là nữ thích khách ư? Ai nói?

Vĩnh Kỳ lắc đầu:

– Con không nghĩ như vậy. Con thấy cô ta chỉ đi có một mình à? Phải chăng là dân thường sống ở gần đây? Con thật ân hận, bắn lầm người không biết là có làm cô ta nguy đến tính mạng không? Lý thái y! Lý thái y đâu? Mau lại đây cứu người đi chứ?

Lý thái y là vị thầy thuốc lúc nào cũng có mặt trong đoàn săn bắn của vua, vội vã chạy đến:

– Dạ có thần đây ạ!

Đại học sĩ Phước Luân cũng xuống ngựa nói:

– Khoan đã! Ở đây có điều gì không hợp lý! Tại sao một cô gái trẻ thế này lại đơn thân độc mã vào trường bắn. Phải điều tra lại mới được!

Tiểu Yến Tử nằm thiêm thiếp trên bãi cỏ. Chỉ thấy một đám người lố nhố đứng nhìn mình, còn Hoàng thượng? Ai là Hoàng thượng? Sống chết không là vấn đề, nhưng vật tin của Tử Vy không để cho người ta tùy tiện lấy mất! Cố cựa mình xem thử túi đãy sau lưng còn không? Miệng Yến Tử vẫn lẩm bẩm:

– Hoàng Thượng… Hoàng thượng… Hoàng thượng…

Nhĩ Khang ngạc nhiên quay qua Vĩnh Kỳ:

– Đệ có nghe cô ta nói gì không? Tại sao miệng cứ lẩm bẩm hai chữ Hoàng Thượng? Có lẽ cô ta biết là Hoàng Thượng thường hay vào đây săn bắn nên lẻn vào. Có cái gì rất lạ ở đây!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN