Hoán Đổi Ảnh Hậu - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Hoán Đổi Ảnh Hậu


Chương 11


“Nguyễn Nguyễn, ngươi đừng nói đùa.” Phùng Đường Đường đứng bất động, cười nói.

Cô nhát gan, sợ nhất ma quỷ, cho đến bây giờ cũng không dám xem phim kinh dị, hình ảnh dọa người không muốn nhìn dù chỉ một cái, nghe được đề tài loạn này cũng chỉ muốn bịt lỗ tai lại.

Hề Mặc ngừng tay, bày ra tư thái vô cùng nghiêm nghị, nói cho cô biết đây là sự thật không thể thật hơn được nữa: “Ta không nói đùa.”

Phùng Đường Đường quả thật hiếm thấy khuôn mặt Nguyễn Dạ Sênh sẽ hiện ra loại thần sắc này, thoáng chốc giống như có thứ gì bước vào, phía sau lưng phát ra một tia lạnh lẽo, ánh mắt cũng phiêu phiêu liếc nhìn quanh phòng khách: “Ngươi…. Ngươi đừng gạt ta a.”

Hề Mặc nhìn Phùng Đường Đường, đơn giản khiến ánh mắt mình càng thêm chân thành tha thiết hiển nhiên nói: “Đường Đường, ngươi nói xem ta đã khi nào lừa ngươi chưa?”

Cái khác không xác định, nhưng Hề Mặc đối với những lời nói ra trái lại rất có tự tin. Y theo tính tình Nguyễn Dạ Sênh trước đây, nói dối gạt người tất nhiên chuyện nhỏ như cơm bữa, mà Phùng Đường Đường viên kẹo đường này thực sự ngọt, nói cô đơn thuần cũng tốt, nói cô ngu ngốc cũng được, nói chung với chỉ số thông minh của Phùng Đường Đường cộng với việc cô đối tốt với người bạn Nguyễn Dạ Sênh, trăm phần trăm là nhìn không ra Nguyễn Dạ Sênh trước kia từng nói dối.

Vì vậy trước mặt Phùng Đường Đường, Nguyễn Dạ Sênh trước kia nhất định là có hình tượng không bao giờ lừa gạt Phùng Đường Đường, điểm ấy cô tuyệt đối sẽ không đoán sai.

Quả nhiên Phùng Đường Đường dừng một chút, lúng túng nói: “Ân, ngươi thật sự là từ trước đến nay không hề gạt ta.”

Hề Mặc: “…..”

Nguyễn Dạ Sênh ngươi thực sự là nghiệp chướng nặng nề.

Hề nương nương trái lại quên mất bản thân mới chân chính là nghiệp chướng nặng nề, tiếp tục lừa gạt một viên kẹo đường đáng thương: “Thật ra cũng không thể nói là có ma, dù sao thì ma quỷ là thứ hư vô, ai có thể chân chính nhìn thấy chứ? Chính xác ra là căn phòng này có chút tà môn, buổi tối ta ngủ luôn ngủ không yên giấc, hay thấy ác mộng, ở nơi này vận khí cũng không tốt. Ngươi xem, trước đó ta gặp phải hỏa hoạn ở khách sạn, chỉ còn kém một chút đã mất mạng.”

Phùng Đường Đường nghe xong lời này cảm thấy có lý, cũng liền cảm thấy căn phòng này bất chợt trở nên lạnh lẽo.

Hề Mặc thở dài: “Ở nơi này, ta cảm giác ta thực sự rất không may mắn, giống như thành một ôn thần.”

Nguyễn Dạ Sênh, ngươi là ôn thần.

Phùng Đường Đường vội vàng nói: “Nếu ở đây ngươi cảm thấy khó chịu như vậy, vậy thì dọn đi, đổi hoàn cảnh, cũng thay đổi tâm tình. Ngươi hiện tại có lựa chọn cụ thể nào không, dự định dọn đi nơi nào, có quên gì không?”

Hề Mặc nói: “Ta đã liên hệ công ty môi giới, đối phương cho ta xem rất nhiều phòng, hiện tại trong lòng có quyết định rồi. Hai ngày sẽ xem kỹ lại, nếu hài lòng thì dọn đến.”

Phùng Đường Đường lúc này mới yên tâm: “Ân, ngươi thích là được. Bất quá Hề tỷ cũng mới ra viện, còn rất nhiều chuyện, có lẽ ta sẽ không có bao nhiêu thời gian để giúp ngươi.” Cô bước đến, thay Hề Mặc chỉnh lý những thứ trong vali.

“Dù sao thì đã có công ti gia chính, rất đơn giản, ngươi lo việc của ngươi là được rồi.” Tình thế bắt buộc, trước mặt Phùng Đường Đường Hề Mặc đã trở nên càng lúc càng thích ứng vai diễn Nguyễn Dạ Sênh này.

Cô lại nghĩ đến lời nói trước đó của Nguyễn Dạ Sênh, trong phòng còn có một số thứ cần mang đi, liền đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ của Nguyễn Dạ Sênh phong cách rất tươi mát thanh nhã, tuy rằng sau khi gặp chuyện không may chủ nhân căn phòng đã thật lâu không trở về, nhưng trong phòng ngoại trừ một chút bụi, những thứ khác bày trí đều rất chỉnh tề, đâu vào đấy, nhìn ra được Nguyễn Dạ Sênh trước đây cũng là vô cùng thích sạch sẽ.

Trong phòng ngủ treo một tấm chân dung cỡ lớn của Nguyễn Dạ Sênh.

Chân dung này là năm đó Nguyễn Dạ Sênh chụp lúc còn đang nổi tiếng, khi đó cô vừa qua xong bộ “Đạp ca thanh”, phá kỷ lục doanh thu phòng vé.

Chân dung lưu lại phương hoa dung nhan cô đã từng có, so sánh với hiện tại, cô khi đó vẫn là lộ vẻ ngây ngô, tư thái mê người cũng có một sắc thái khác. Trong chân dung cô xỏa tóc, tóc dài tinh mịn mềm mại xỏa xuống , làm nổi bật khóe mắt quyến rũ câu hồn. Đôi môi oánh nhuận khẽ nhếch, cắn nhẹ ngón tay.

Chân dung của Nguyễn Dạ Sênh thực sự giống như từ trêи tường nhìn Hề Mặc.

Hề Mặc ngẩng đầu nhìn, cảm giác đó và cảm giác mấy ngày nay lúc nàng soi gương nhìn thấy khuôn mặt Nguyễn Dạ Sênh, hoàn toàn bất đồng.

Đây mới là Nguyễn Dạ Sênh chân chính, cho dù chỉ là chân dung mà thôi.

Linh hồn Nguyễn Dạ Sênh ở bên trong.

Hề Mặc bị đôi mắt gợi tình như nước trong chân dùng nhìn, không biết vì sao đột nhiên lại cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn. Lúc niên thiếu từng cùng học trong một học viện, cô một đường đi tới, đến hôm nay cũng chưa từng nhìn Nguyễn Dạ Sênh kỹ như vậy.

Mà ánh mắt của Nguyễn Dạ Sênh trong chân dung giống như có sắp đặt mà lột mở túi da thuộc về Nguyễn Dạ Sênh, kéo ra hồn phách của Hề Mặc ở tận sâu bên trong.

Hề Mặc xoay mặt đi, bắt đầu thu dọn.

Thật ra trong phòng Nguyễn Dạ Sênh cũng không có bao nhiêu thứ, thứ cô cần lại càng ít. Trêи mặt bàn vô cùng đơn giản đặt một khung ảnh, bên trong là ảnh chụp chung của Nguyễn Dạ Sênh và ba mẹ cô, bối cảnh là vườn trường điện ảnh học viện.

Nguyễn Dạ Sênh mặc một cái quần trắng đứng ở giữa, ánh dương quang chiếu lên khuôn mặt ngây ngô chưa hoàn toàn thành thục của cô, tiếu ý ôn nhu.

Chiếc quần trắng này rốt cục cũng khiến trong đầu Hề Mặc nhớ đến một số chuyện cũ lâu đến sắp hóa thành tro bụi.

Khi đó cô bởi vì hoàn cảnh phòng ở, cùng người trong gia đình náo loạn, lúc vội vội vàng vàng xuống lầu, Nguyễn Dạ Sênh chính là mặc chiếc quần trắng này giẫm lên dương quang bên ngoài, đụng vào người cô.

Nếu như đó là trong phim, hẳn là một tràng cảnh mười phần tươi mát, qua ống kính đều là thanh xuân lãng mạn, nhưng hiện thực so với phim ảnh còn cẩu huyết gấp nghìn vạn lần.

Bởi vì Nguyễn Dạ Sênh lúc đó trong tay vẫn bưng bữa trưa từ căn tin, còn cầm thêm một cái đùi gà quay.

Cơm canh đều đổ lên người Hề Mặc, bao gồm cả cái đùi gà.

Hề Mặc lúc đó còn đang nóng giận, người ưa sạch như cô, thiếu chút nữa không đã nghĩ lột da Nguyễn Dạ Sênh tại chỗ.

Chuyện này đối với Hề Mặc mà nói cũng không phải hồi ức tươi đẹp gì, vì vậy vẫn luôn nhét vào sâu trong nơi tích đầy bụi bậm.

Tình cảm giữa nữ nhân kia và ba mẹ thoạt nhìn rất tốt, vì sao ba mẹ cô ta lại không đến thăm? Không liên hệ, là xuất ngoại rồi?

Hề Mặc cầm lấy khung ảnh nhìn một chút, đặt xuống, mở ngăn kéo thu dọn vài văn kiện có liên quan đến công việc của Nguyễn Dạ Sênh, sau đó đi ra ngoài.

Chỉ cần có tiền, tất cả tựa hồ đều tiến triển vô cùng thuận lợi. Nhà mới của Hề Mặc rất nhanh đã tìm được, nhà cũng dọn rồi, trang trí rất hợp ý cô, quan trong nhất là nhà mới cách tòa nhà công ty rất gần, đất đai tấc đất tấc vàng, Nguyễn Dạ Sênh hiện nay cũng đang tạm thời ở tại phòng của cô trong công ty.

Chủ nhật là thời gian chụp ảnh bìa tạp chí, Hề Mặc dựa theo địa chỉ ước định đi vào, đến chỗ chụp ảnh thì được dẫn đi hoá trang cùng trang phục phối hợp.

Tổng cộng có năm tổ chụp, chủ đề đều là trang phục cá tính.

Hề Mặc ngồi xuống đã bị chuyên gia trang điểm xa lạ vẽ loạn trêи mặt, chuyên gia trang điểm dùng sức đến nổi trong lòng cô rướm máu. Thông thường khi đến phim trường cô chính là nữ vương, hiện tại giống như một vô danh tiểu tốt bị người vẻ tới vẻ lui, cao ngạo như cô thật đúng là nhất thời không thích ứng được, ngồi ngay ngắn trêи ghế không rêи một tiếng, khí áp thấp đến đáng sợ.

Cô trước đây dĩ nhiên cũng không thiếu chụp ảnh bìa cho tạp chí, nhưng cũng đều là tạp chí thời thượng, tạp chí mời chụp ảnh còn phải nhìn xem cô có thích hay không, xem cô có đang bận rộn hay không, nhϊế͙p͙ ảnh gia, chuyên gia trang điểm đều là cô ngự dụng chỉ định, cũng đều là tinh anh hậu đầu nhất nhì , mỗi người đều tiếng vang như sấm.

Chuyên viên trang điểm trước mắt, dáng vẻ thủ pháp cũng không phải chuyên nghiệp, thẳng đến khi biến khuôn mặt Hề Mặc thành một con chim công đủ màu sắc, lúc này mới giống như bị tuột huyết áp hữu khí vô lực hỏi nàng: “Nguyễn tiểu thư, ngươi cảm thấy thế nào?”

Hề Mặc nhìn một chút cái gương, lại nhìn một chút chuyên viên trang điểm, dựa theo trình độ xoi mói của cô đối với trang điểm, gần như sắp áp chế không được lửa giận trong lòng rồi.

Đây là trang điểm cá tính kiểu gì!

Màu sắc quá độ đến xấu xí như vậy, tạp chí có thể bán được mới là có quỷ!

Tuy nói đây không phải khuôn mặt của cô, nhưng vừa nghĩ đến túi da xinh đẹp của Nguyễn Dạ Sênh bị biến thành như vậy cũng cảm thấy có chút lãng phí, cũng may Nguyễn Dạ Sênh bề ngoài xinh đẹp, trời sinh có khí chất yêu tinh cợt nhã, trang điểm lòe loẹt như chim công nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, Hề Mặc chung quy cũng đang dùng túi da của Nguyễn Dạ Sênh, để tránh da mình lần nữa lọt vào độc thủ của chuyên viên trang điểm, cô mỉm cười, nói.” Rất tốt, có thể chụp ảnh rồi.”

Chuyên viên trang điểm vốn dĩ đối với cô rất có hảo cảm, bởi vì cô tuy rằng thoạt nhìn vẻ mặt băng lãnh, nhưng từ đầu đến cuối cũng không từng cử động, hơn nữa không có gì dị nghị, điều này làm cho chuyên viên trang điểm làm việc vô cùng thuận tiện, trang điểm xong, trong lòng phiền muộn ngồi ghế chọn tam lấy tứ dài dòng nhiều chuyện.

Chuyên viên trang điểm cười nói: “Nguyễn tiểu thư ngươi thật tốt.”

Hề Mặc: “…..”

Đôi mắt bị chính ngươi kẻ đến hoa rồi đi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tốt!

Trang điểm kết thúc, Hề Mặc chui vào trong phòng chụp ảnh, thoát khỏi chuyên viên trang điểm, nhưng nhϊế͙p͙ ảnh gia này cũng không đỡ hơn.

Nhϊế͙p͙ ảnh gia: “Nguyễn tiểu thư, phiền vòng eo của ngươi mềm mại thêm một chút được không, ok, hạ xuống một chút nữa, mềm mại một chút nữa. Nguyễn tiểu thư thắt lưng của ngươi vốn dĩ thân hình như rắn nước rắn nước, phải phát huy đầy đủ ưu điểm của nó, không nên quá cứng nhắc.”

Hề Mặc: “……..”

Ta đời này chưa từng chụp qua ảnh bìa khoe khoang phong tao* như vậy! (lẳng lơ, quyến rũ.)

Nhϊế͙p͙ ảnh gia: “Nguyễn tiểu thư nâng cằm lên một chút, môi hơi mở, cần phải gợi cảm một chút. Đôi mắt nhìn qua bên này, thật sâu nhìn vào ống kính, ánh mắt có thể phóng điện chết ta thì được rồi.”

Hề Mặc: “…….”

Ngươi muốn chết!

Nhϊế͙p͙ ảnh gia: “Nguyễn tiểu thư, ngón tay chạm lấy môi ngươi là tốt nhất, ngón giữa, ngón tay ngươi vô cùng đẹp, rất thích hợp chụp ảnh, có một cảm giác rất khác.”

Hề Mặc: “……”

Điều khiển tay Nguyễn Dạ Sênh chạm đến môi Nguyễn Dạ Sênh, vốn dĩ chính là một chuyện khiến Hề Mặc xấu hổ lại ghê tởm, tuy rằng là ngón tay và môi của Nguyễn Dạ Sênh đụng chạm, nhưng chân chính cảm thụ được cảm giác này lại là bản thân Hề Mặc ở bên trong. Thoạt nhìn giống như tự sờ, nhưng thực tế là cô đang sờ.

Tư duy của cô tràn ngập trong thân thể Nguyễn Dạ Sênh, lúc ngón tay Nguyễn Dạ Sênh chạm vào, xúc cảm đầu ngón tay chạm nhẹ hoàn toàn được cô cảm thụ.

Hề Mặc bị nhϊế͙p͙ ảnh gia làm phiền não không chịu nổi, nhưng cô thiên tính chuyên nghiệp, cư nhiên cũng nhất nhất nhẫn nhịn. Khó khăn lăn qua lăn lại xong ba tổ chụp, người phụ trách để cho bọn họ nghỉ ngơi, mang trà nước cùng điểm tâm đến, Hề Mặc kéo trang phục chim công chụp với ba tổ ngồi xuống bên cạnh bàn, mở điện thoại di động lên mạng.

Hôm nay là chủ nhật, là ngày công ty cô công bố tin tức.

Nguyễn Dạ Sênh sẽ thay thế cô dự họp báo, lúc này là một giờ, họp báo đã bắt đầu một lúc rồi.

Vừa mới mở Weibo, chuyên viên trang điểm trong phòng trang điểm kϊƈɦ động lao tới, hướng nhϊế͙p͙ ảnh gia hô to: “Mattt! Ngươi mau nhìn xem tức Weibo, Hề nữ thần của ta không hủy dung! Nữ thần của ta không hủy dung!”

Hề Mặc: “…..”

Khuôn mặt bác gái khô héo của khuyên viên trang điểm đầy vẻ vui mừng, lệ quang lấp lánh: “Nguyện vọng lớn nhất đời này của ta chính là trang điểm cho nữ thần của ta. Tuy rằng ta hiện tại tay nghề không được tốt, nhưng ta nhất định sẽ nỗ lực.”

Hề Mặc: “……”

Nhϊế͙p͙ ảnh gia Matt ở một bên nhìn điện thoại di động, một bên cũng rất kϊƈɦ động: “Ta cũng muốn chụp ảnh cho nữ thần! Nữ thần dù chỉ nhìn ta một cái cũng tốt!”

Hề Mặc: “…….”

Ngươi không phải đã sớm bị điện giật chết rồi sao!

Nhϊế͙p͙ ảnh gia cùng chuyên viên trang điểm trò chuyện, Hề Mặc bị hai người bọn họ làm tức giận chịu không được, bình tĩnh tâm tình, cúi đầu tiếp tục xem Weibo.

Weibo có video trực tuyến, Nguyễn Dạ Sênh quần áo ngăn nắp, khoác lên tấm da của Hề Mặc, quanh thân ánh hào quang ngồi trêи ghế, nét mặt vừa đúng vẻ ưu nhã.

Lộ Thanh Minh ở bên cạnh hòa nhã nói: “Cảm ơn mọi người quan tâm, Hề Mặc không có gì trở ngại. Trước đó bởi vì có chút nguyên nhân không thuận tiện, còn có chủ yếu là xuất phát từ lo lắng đối với việc hồi phục của Hề Mặc, nên công ty tạm thời công khai công khai một ít tin tức, tạo thành một số hiểu lầm, ta ở đây thay mặt công ty biểu thị xin lỗi với các fan đã dành sự quan tâm cho Hề Mặc. Hôm nay, Hề Mặc của các ngươi đã trở lại.”

Phát biểu kết thúc, ống kính kéo đến trước mặt Nguyễn Dạ Sênh, quang hoa chói lọi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN