Hoán Đổi Ảnh Hậu - Chương 172: Bỏ lỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Hoán Đổi Ảnh Hậu


Chương 172: Bỏ lỡ


Chương 172 —— bỏ lỡ

Hề Mặc lại là người rất kiên trì, đôi mắt nàng lảo đảo băn khoăn, nàng nói: “Tuy rằng thùng đựng ko bị vỡ nhưng có thể do lúc khiêng đi, băng dán bên trên miệng không dính chặt, lỡ như lúc dọn dẹp sơ ý làm nó rơi ra ngoài thì sao? Theo lý, cũng rất có khả năng này.”

Nhưng khả năng này rất rất nhỏ.

Chỉ do nàng thấy… không cam lòng.

Nhiều hơn nữa là sự hối hận mà nàng không tài nào hình dung.

Không biết phải giải tỏa thế nào, cảm thấy cần phải làm một thứ gì đó để bù đắp.

Nguyễn Dạ Sênh bị sự bướng bỉnh của nàng tác động, theo Hề Mặc tìm kiếm xung quanh, nếu Hề Mặc không tìm hết một vòng, chỉ sợ khó mà tiêu tán được.

Cô đi đến thùng đồ chứa quà và thư của mình xem xét, như đang an ủi Hề Mặc, nói: “Cậu nói cũng hợp lý, thùng này dán đến hai ba lớp băng dán, có thể lớp băng dán bên dưới không dán kỹ nên sau khi dọn vào mới dán lại, nếu không dán kỹ cũng có thể đã để lại lỗ hỏng.”

Phòng này chứa rất nhiều thùng đồ, các món đồ mang đi phơi đa số đều khá cồng kềnh, chắc chắn sẽ có những trường hợp thùng đồ không được dán băng kỹ lưỡng sau đó lại dán chồng lên vết dán cũ. Khi ấy người ở trang viên đều bận rộn, thậm chí thỉnh thoảng có vài thùng đồ chưa được dán băng thì đã có người dọn vào, người kiểm kê cuối cùng khi ấy mới dùng băng dán vá lại, những trường hợp thế này đương nhiên cũng có.

Lá thư lại mỏng manh là thứ dễ rơi từ kẻ hở nhất trong số những món đồ ở đây.

Hề Mặc phải nắm lấy từng khả năng nhỏ như thế, tiếp tục lần mò xung quanh.

Nguyễn Dạ Sênh hiểu nàng, cũng đến giúp nàng xem xét cẩn thận mọi thứ trong phòng.

Hai người kiểm tra khe hở giữa từng thùng đồ, chỗ nên xem đều đã xem, khe hở giữa các thùng đều đã kiểm, hơn nữa Hề Mặc còn cúi người xuống, nằm sát trên mặt sàn để xem phía dưới tấm pallet, trông nàng có chút chật vật. Nếu là Hề Mặc của trước đây, căn bản là không thể tưởng tượng.

“Năm đó cậu đều đưa cho Chu Văn Hứa?” Hề Mặc vừa cầm điện thoại chiếu đèn, vừa nhìn bên dưới tấm pallet, nàng hỏi cô, giọng nói như chất chứa điều không vui.

Nhưng không phải nàng bực bội Chu Văn Hứa.

Mà nàng đang giận bản thân.

Nếu khi đó Chu Văn Hứa đưa cho nàng mà nàng để tâm hơn một chút, sẽ không đến mức làm cho chúng lẫn vào đống quà và thư của fans.

Là do ngày trước… nàng không biết quý trọng, tâm trí của nàng vốn không dành cho chúng.

“Đa số đều đưa cho anh Nhị.” Nguyễn Dạ Sênh cũng theo nàng kiểm tra bên dưới pallet, lúc nãy khi đếm lại số thư, biết đã mất lá thư nào, sắc mặc cô phức tạp: “Nhưng lá thư kia thì không phải, là mình nhờ chú Đinh đưa cho cậu giúp mình.”

“Chú Đinh?” Hề Mặc bỗng dừng lại.

Nét mặt Nguyễn Dạ Sênh có chút ảm đạm: “Lá thư đó, thật ra mình muốn tự tay đưa cho cậu, khi ấy mình đã đến trang viên Hề gia, nhưng chỉ ở bên ngoài, mình không dám vào trong cho nên cứ loay hoay ở bên ngoài. Chú Đinh thấy thế mới đến hỏi tại sao mình không vào, có phải muốn tìm cậu hay không, chú ấy định dẫn mình vào trong, nhưng mình lại… mình lại không đi vào, chỉ đưa lá thư đó cho chú Đinh, nhờ chú ấy mang vào cho cậu.”

Nói cho cùng thì, trước đây cô quá nhát gan, không quyết đoán đi vào.

Thậm chí cô còn nhờ Đinh Nho đừng nói với Hề Mặc đó là thư của cô, mấy năm đó, khi nhờ Chu Văn Hứa giao thư giúp mình, cô cũng không muốn Chu Văn Hứa nhắc đến tên cô.

Trên những lá thư, chỉ có ký hiệu của cô, không đề tên người gửi.

“… Là khi nào?” Hề Mặc nhớ lại, nhận thấy mình không có nhiều ấn tượng, nàng nhanh hỏi mốc thời gian: “Thỉnh thoảng chú Đinh thường mang đến vài lá thư hoặc vài món quà, thường đều là người quen của chú ấy nhờ gửi đến cho mình, lần đó cậu nhờ chú ấy, là khi nào?”

Nguyễn Sạ Sênh không cách nào quên được ngày hôm đó, nói cho Hề Mặc biết thời gian cụ thể, rồi lại nói: “Đó là lá thư cuối cùng mình gửi cho cậu.”

Hề Mặc sửng sốt.

Nàng không biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng kể từ ngày hôm đó, nàng không còn gặp được Nguyễn Dạ Sênh, Nguyễn Dạ Sênh cũng không còn liên lạc với nàng, không còn đến tìm nàng, cũng không tham dự bất kỳ hoạt động, sự kiện giải trí hay nhận thêm một tác phẩm mới nào nữa.

Nguyễn Dạ Sênh trở nên mờ nhạt ở giới giải trí, không có tài nguyên, đương nhiên sẽ từ từ chìm xuống, còn nàng thì ngày càng nổi lên, khoảng cách giữa nàng và Nguyễn Dạ Sênh mỗi lúc một xa, cuối cùng các nàng trở thành người của hai thế giới.

“Hình như mình nhớ, ngày hôm đó chú Đinh có đưa cho mình một lá thư, bảo mình phải đọc thật kỹ.” Hề Mặc càng hồi ức, nàng càng thấy người mình mất hết sức lực. Bởi vì nàng nhận ra mình không có bao nhiêu ấn tượng về lá thư đó, điều này đủ để thấy, năm ấy nàng lạnh lùng đến mức nào.

Khi ý thức được điều này, sự hối hận của Hề Mặc như sóng biển đổ bờ, cơn sóng dữ dội dường như đang vồ lấy nàng.

“Chú ấy không nói đó là thư của ai.” Hề Mặc gục đầu xuống: “Mình nhận thư rồi tiện tay đặt nó lên bàn trà.”

“Cho nên năm đó cậu nhận được lá thư?” Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng như vậy, trong lòng cũng rất xót.

Rõ ràng đã nhận được nhưng Hề Mặc vẫn không đọc.

“Nếu là ngày cậu vừa nói, đúng là mình đã nhận được.” Giọng nói Hề Mặc rất nhỏ: “Khi ấy mình đang bận, muốn làm cho xong rồi mới xem, hơn nữa mình không biết đó là thư của cậu, mình chỉ nhìn sơ qua, trên đó không để tên.”

“Mặt sau của lá thư có ký hiệu của mình, đó là ký hiệu mà mình và cậu cùng nhau thiết kế.” Nguyễn Dạ Sênh cười khổ.

Không phải cô đang trách Hề Mặc.

Mà cô đang trách cô của trước đây, trách mình quá buồn cười.

Nếu như từng lá thư, từng mòn quà cô đều viết tên của mình, hơn nữa khi nhờ Chu Văn Hứa và Đinh Nho chuyển cho nàng, cô để họ nói là cô đưa, vậy Hề Mặc có bỏ lỡ nó không? Nhưng khi ấy cô một mực làm như thế, cô muốn quanh co, muốn nhờ đó che giấu tâm tư của mình, cô mong Hề Mặc có thể phát hiện bí mật của cô.

Là do sự mong đợi ngoài tầm với của cô dành cho Hề Mặc.

Nếu Hề Mặc nhìn thấy ký hiệu, có thể sẽ biết đó là cô tặng, dù sao ký hiệu cũng là do cô và Hề Mặc cùng thiết kế.

Lúc ấy cô đã nghĩ như vậy.

Trong lòng cô ấm ủ chờ mong do mình tự nghĩ ra nhưng cô không xét đến hiện thực tàn nhẫn.

Thích một người, chờ mong người ấy phát hiện bí mật mà mình đã tỉ mỉ chuẩn bị.

Nhưng người ấy… có thích cô đâu chứ.

Mong người ta phát hiện thì người ta sẽ phát hiện ngay sao? Không thể nào.

Cô chỉ mơ một giấc mơ trẻ con và thiếu thực tế.

“Mình… mình không thực sự nghiêm túc xem.” Hề Mặc khẩn trương đến nỗi nói năng không còn trôi chảy nhưng vẫn thành thật thừa nhận ý nghĩ lúc đó của nàng: “Có rất nhiều fan là người quen của chú Đinh, họ hay nhờ chú ấy đưa quà và thư cho mình, mình… nhận quá nhiều nên không cách nào để ý.”

“Mình… không có lật mặt sau để xem.” Đầu Hề Mặc cúi càng thấp: “Dạ Sênh… mình thật lòng xin lỗi.”

Nếu nàng có thể quay ngược thời gian để trở về ngày ấy, điều đầu tiên nàng làm là sẽ đánh con người trước đây của nàng.

“Lỗi ở mình.” Nguyễn Dạ Sênh thấy Hề Mặc xin lỗi cô, lòng cô đau như bị người ta cào lấy, nhẹ nói: “Là do mình không viết tên, mình cũng nói với anh Nhị và chú Đinh đừng nói đó là mình, mình muốn để cậu tự nhận ra.”

Hề Mặc càng hối hận, gần như không nói thành lời.

Nàng… đã không nhận ra.

“Nếu mình viết tên lên đó, rồi để họ nói là do mình đưa, cậu sẽ nhanh chóng mở ra xem chứ?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi Hề Mặc.

Qua một lúc, Hề Mặc gật đầu: “… Sẽ.”

“Vậy là đủ rồi.” Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh mơ hồ có tầng nước, cô khẽ mỉm cười: “Cậu đừng trách bản thân.”

Cô đã thỏa mãn.

“Mình…” Sự áy náy của Hề Mặc chỉ tăng chứ không giảm.

“Cậu nói cậu đặt lá thư của mình lên bàn trà, sau đó cậu quên mất nó?” Nguyễn Dạ Sênh có thể đoán được tình huống khi đó, hỏi: “Không biết đã bị dọn đi đâu?”

“Không phải.” Hề Mặc vội nói: “Mình không quên, sau khi bận xong mình liền đi ra. Dù sao chú Đinh đã căn dặn mình nhất định phải xem kỹ, mình không muốn làm trái ý chú ấy nhưng lúc mình đi ra thì trên bàn trà đã không còn lá thư đó.”

“Không còn?” Nguyễn Dạ Sênh kinh ngạc.

“Đúng vậy, khi ấy mình đi tìm mất một hồi, còn đến hỏi thím Chu có dẹp lá thư ấy giúp mình không nhưng thím Chu nói là không.” Ký ức của Hề Mặc như lũ lượt ùa về, dần rõ ràng hơn.

“Hay là chú Hề đã giữ giúp cậu?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi xong lại lập tức bác bỏ câu hỏi của mình: “Không lý nào, chú Hề sẽ không làm vậy, chú ấy không phải người tùy tiện động vào đồ của người khác.”

“Hôm đó ba mình vốn không ở nhà.” Hề Mặc nhíu mày: “Chú Đinh cũng không đến tìm ba mà đến đón chó về. Lúc chú ấy bận, thỉnh thoảng sẽ gửi chó đến nhà mình.”

“Vậy lá thư đã biến mất như thế sao?” Nguyễn Dạ Sênh biết được chuyện xảy ra hôm đó, càng cảm thấy tò mò.

“Ừm… mình tìm thế nào cũng không thấy.” Hề Mặc cảm thấy rất có lỗi, cũng không muốn giấu Nguyễn Dạ Sênh, nàng kể hết ra: “Mình không dám hỏi lại chú Đinh, sau đó chú ấy hỏi mình có đọc lá thư chưa, mình…mình nói đã đọc rồi, không dám nói chuyện mình làm mất thư cho chú ấy biết, mình sợ chú ấy sẽ nổi giận, dù sao thì chú ấy đã căn dặn rất kỹ là mình phải đọc.”

Nguyễn Dạ Sênh nghe thấy, không hiểu sao rất muốn cười.

Thật ra vẻ kiêu căng của Hề Mặc chỉ thể hiện ở bên ngoài, khi nàng ở nhà trông rất ngoan ngoãn, cũng khá sợ trưởng bối. Mấy năm nàng sợ ba mình, làm mất thư thì sợ chú Đinh la mình, lúc ở nhà với dì Lan, đôi khi lại bị dì Lan tấn công đến á khẩu không thể trả lời.

Hề Mặc thấy nụ cười của Nguyễn Dạ Sênh, nói: “… Cậu cười mình?”

“Là mình không ngờ được, trông cậu đôi lúc rất giống một cô bé.” Đôi môi Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng nói ra một từ: “Dễ thương.”

Hề Mặc: “…”

Nguyễn Dạ Sênh thấy lòng mình nhẹ đi không ít, vốn dĩ việc này không thể trách Hề Mặc, mọi chuyện đều xuất phát từ sự ảo tưởng thiếu thực tế của cô, lại còn không để biết đó là cô tặng, mơ mộng Hề Mặc để ý đến ký hiệu của cô, từ đó mà sinh ra sự luyến tiếc như hiện tại.

“Được rồi, không cần tìm nữa.” Nguyễn Dạ Sênh bật cười: “Thật ra chuyện này là do chúng ta không có duyên, nếu không thì làm sao chỉ là việc cho nhận vài lá thư, vài món quà mà cũng khó khăn cực khổ như thế.”

Hề Mặc nghe vậy, mặt trầm xuống, trông cực kỳ không vui.

Nàng càng phải tìm.

Hề Mặc không nói, tiếp tục lật mọi thứ lên tìm.

“Mình nói cho cậu nghe nội dung bức thư là được.” Nguyễn Dạ Sênh sợ nàng cứ xoắn xuýt chuyện này, chủ động nói: “Nhưng dù sao cũng đã qua lâu, mình không thể lặp lại từng từ cho cậu được, đại khái là, mình muốn tạm biệt cậu, muốn gặp cậu, cùng cậu ăn một bữa cơm, hỏi cậu có thời gian gặp mình hay không.”

“Tạm biệt?” Hề Mặc đang khom người, tay chống lên một góc của pallet, nghe vậy nàng quay lại nhìn cô.

“Khi đó mình quyết định rút khỏi giới giải trí.” Nguyễn Dạ Sênh ngồi xuống bên cạnh nàng: “Cậu phát triển ở giới giải trí, mình thì rút khỏi giới, về sau chúng ta sẽ không còn nhiều giao thoa, cho nên muốn tìm cậu, nói lời tạm biệt.”

“Trong thư cậu có viết thời gian và địa điểm đi ăn không?” Hề Mặc hỏi.

Nàng cảm thấy, với tính tình của Nguyễn Dạ Sênh, nếu không nói trực tiếp với nàng, đoán chừng sẽ viết địa điểm ăn cơm trong thư, giống như lúc cô để vé vào thủy cung ở hộp quà.

“Có.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Là ở nhà mình, mình muốn làm cho cậu một bữa cơm.”

“Cậu đã… làm?” Lòng Hề Mặc run lên.

“Làm chứ.” Nụ cười của Nguyễn Dạ Sênh vẫn không tắt: “Mình làm cơm xong, ở nhà chờ cậu đến làm khách. Thật ra mình không chắc cậu có đến hay không, trong lòng mình hy vọng cậu sẽ đến nhưng chờ đến đồ ăn nguội mất, cậu vẫn không đến nhà, nói thật thì, đó cũng không ngoài ý muốn.”

Hề Mặc cau mày, không lên tiếng..

Hai tay Nguyễn Dạ Sênh vòng tay, ôm đầu gối của mình, tựa người vào chiếc thùng phía sau, cô thả lỏng nhìn Hề Mặc, nói: “Mình viết thư, tặng quà cho cậu, không viết tên mà chỉ để lại ký hiệu, đó chỉ là một nguyện vọng của mình, mình không chắc liệu cậu có nhìn thấy không. Nếu cậu nhận ra, mình sẽ rất vui, nếu cậu không nhận ra hoặc là không hồi đáp, mình vẫn chấp nhận được. Đợi cậu ở thủy cung, nấu cơm chờ cậu đến, cậu không đến nhưng cũng không cần áy náy, đó cũng chỉ là một nguyện vọng của mình mà thôi.”

Hề Mặc đang muốn hiểu những lời Nguyễn Dạ Sênh nói.

“Là một nguyện vọng nên sẽ mong nó thành hiện thực, nếu đạt thành hiện thực, vậy thì quá tốt, không uổng công đã ấp ủ chờ mong.” Nguyễn Dạ Sênh dường như đã bình thường, mở lòng nói cho Hề Mặc biết tâm tình khi ấy của cô: “Nhưng mình biết, rất có thể cậu sẽ không đến. Nó không phải là lời hứa của chúng ta, cậu không cần và cũng không có trách nhiệm phải giữ lời hứa.”

“Mình chỉ, hy vọng như thế thôi.” Nguyễn Dạ Sênh nói xong, đưa mắt nhìn Hề Mặc: “Đây là chuyện của mình, cậu không cần tự trách.”

“Ai nói đó là chuyện của cậu?” Hề Mặc trừng mắt với cô.

“Nếu không phải chuyện của mình, lẽ nào là chuyện của cậu?” Nguyễn Dạ Sênh buồn cười.

Hề Mặc: “…”

Nàng cảm thấy đó là chuyện của nàng và Nguyễn Dạ Sênh.

Nhưng không biết vì sao, lời đã đến bên miệng nhưng nàng không thể nói thành lời.

“Hề Mặc, Hề Mặc.” Trong lòng Hề Mặc đang phải đấu tranh thì Nguyễn Dạ Sênh lại lắc cánh tay nàng: “Phía dưới tấm lót, hình như có thứ gì.”

Hề Mặc theo ánh mắt của Nguyễn Dạ Sênh, áp người xuống, chiếu điện thoại xuống bên dưới.

Nhìn thấy ở gần tấm pallet mà nàng và Nguyễn Dạ Sênh đang ngồi, có một lá thư nằm dưới đó. Hề Mặc đưa tay lấy lá thư lên. Lá thư không còn phẳng phiu mà đã nhăn súc, mặt ngoài bị phủ bởi một lớp bụi thật dày.

Đây không phải thư của Nguyễn Dạ Sênh.

Trông nó đã rất cũ kỹ, ngay cả trang giấy cũng rệu rã, nếu mạnh tay chỉ sợ nó sẽ vỡ thành bột mịn.

“Có phải là đồ của mẹ cậu không?” Nguyễn Dạ Sênh chăm chú nhìn lá thư, hỏi: “Lúc khiêng đi bị rơi xuống, do không chú ý nên đã đá nó rơi xuống tấm lót?”

Nơi này tất cả đều là di vật của Giản Nguyên, trừ khả năng này, Nguyễn Dạ Sênh không nghĩ được gì khác.

Phong thư là phong trắng, ở trên không hề có thông tin người nhận hay người gửi, Hề Mặc cảm giác phong thư này có gì đó, mở miệng phong thư, lấy ra một tờ giấy bên trong.

Trên giấy viết vài câu, chữ viết rất nho nhã.

“Tôi thấy có gì đó không đúng, hình như có ai đó đang theo dõi tôi. Tháng sau tôi sẽ đến Trường Sa, chúng ta gặp ở chỗ cũ, kiện hàng đó tôi cũng mang đến, nó càng ngày càng kỳ lạ, cậu kiểm tra nó giúp tôi.”

Không đề người gửi nhưng Hề Mặc biết, đó là chữ của mẹ nàng.

Giản Nguyên mất từ khi nàng còn rất nhỏ nhưng trong nhà giữ lại rất nhiều thứ có chữ viết của Giản Nguyên, kể cả tài liệu, thư từ, trước đây Hề Mặc từng xem qua.

“Là mẹ mình viết.” Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nói.

“Không để người nhận và người gửi, lá thư này có thể đã bị bỏ, mẹ cậu có lẽ đã viết một bức thư khác để gửi đi rồi giữ lại lá thư này, hay là mẹ cậu sau khi viết xong, thay đổi ý định, không gửi nó đi?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN