Hoán Đổi Ảnh Hậu - Chương 174: Thử kịch bản
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Hoán Đổi Ảnh Hậu


Chương 174: Thử kịch bản


Chương 174 —— thử kịch bản

Trợ lý cũng thấy không ổn khi để các diễn viên đợi lâu, ở đây ngoại trừ song kim ảnh đế là Diệp Quảng Triều, Hề Mặc cũng ở, để ảnh hậu và ảnh đế phải chờ đợi, huống hồ ở đây không chỉ có riêng họ, còn có rất nhiều diễn viên nổi tiếng khác, tuy nói với độ nổi tiếng và thành thích của Cố Như đã dư sức để họ náng lại, chờ lâu thêm một tí họ cũng sẽ không nói gì, nhưng cậu ta chỉ là một trợ lý nhỏ bé, trong trường hợp thế này vẫn thấy lo lắng.

Nhưng với tính tình của Cố Như, cậu ta không dám vào đó khuyên nhủ.

“Vậy phải để mọi người chờ rồi, em quay lại xem tình hình.” Cậu trợ lý trả lại một khuôn mặt tươi cười, thầm lặng đi về căn phòng Cô Như đang ở.

Diệp Quảng Triều ngồi xuống sofa uống chút trà, nhìn Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh, nói: “Không phải vội, vừa hay chúng ta có thể ngồi tâm sự.”

Nguyễn Dạ Sênh cười gật đầu.

Diệp Quảng Triều nói: “Kịch bản tôi đã xem rất nhiều lần, nhân vật đó của tôi đúng là quá độc ác với các em, ngay cả tôi đọc cũng thấy sợ, lúc quay mong hai người vị tha cho, haha.”

“Lúc chính thức ghi hình, Diệp lão sư không nên khách sáo làm gì.” Khi Nguyễn Dạ Sênh cùng người khác trò chuyện, người cô như tỏa ra nguồn năng lượng ấm áp, cô nói: “Như vậy sẽ tự nhiên và tạo được nhiều sự chân thật hơn.”

Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc ngồi gần nhau, Hề Mặc không nói nhiều, toàn bộ cuộc trò chuyện, đa phần nàng ngồi nghe Nguyễn Dạ Sênh và Diệp Quảng Triều nói.

Diệp Quảng Triều tuy đóng nhiều vai phản diện, hơn nữa vì tính cách của những nhân vật mà anh ta vào vai được xây dựng quá chân thực nên dễ gây cảm giác áp bức cho người khác, nhưng ngoài đời, anh ta là một người rất thích nói, thích cười, anh ta hiền hậu ngồi trao đổi với Nguyễn Dạ Sênh, cuộc trò chuyện diễn ra rất nhẹ nhàng, tự nhiên.

Điện thoại Hề Mặc có tin nhắn, là ảnh đế Bùi Thính Tuyền gửi tới: “Đến Bắc Kinh rồi?”

“Sao cậu biết.” Hề Mặc vừa nghe Nguyễn Dạ Sênh và Diệp Quảng Triều cười nói, vừa đánh chữ.

Lòng nàng lại thầm nói, Nguyễn Dạ Sênh quá thích cười, gặp ai cũng cười, làm sao có thể như vậy được. Người khác khi nhìn thấy dáng cười quyến rũ đó của cô, sẽ rất dễ bị nó hấp dẫn.

“Không phải giờ này cậu đang tham gia buổi đọc kịch bản sao?” Bùi Thính Tuyền như rất rõ: “Cậu chuyên tâm với nghề như thế, lẽ nào lại bỏ buổi đọc kịch bản?”

“Ừ, tôi đang ở chỗ Cố đạo.” Hề Mặc trả lời.

Diệp Quảng Triều đang kể lại bộ phim trước đây bản thân tham gia, giải thưởng nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của anh ta đến từ bộ phim đó, trong quá trình kể lại, anh ta nói lên góc nhìn của mình về nghề diễn viên với Nguyễn Dạ Sênh, rất nhiều lời thật lòng, Nguyễn Dạ Sênh nghiêm túc ngồi nghe, liên tục gật đầu.

Ánh mắt Hề Mặc rời khỏi màn hình điện thoại, liếc nhìn sang Nguyễn Dạ Sênh.

Mỗi lần Nguyễn Dạ Sênh nghe đến kiến thức chuyên nghiệp về diễn xuất sẽ trở nên rất hiếu học, việc đó dẫn đến khi cô nhìn Diệp Quảng Triều, hai mắt như tỏa ra ánh sáng.

Hề Mặc: “…”

Nàng cũng có rất nhiều kinh nghiệm về diễn xuất, được nhiều đề cử, nhận nhiều giải thưởng, sao chưa từng thấy Nguyễn Dạ Sênh thảo luận với nàng như vậy.

“Buổi tối hẹn nhau đi ăn được chứ?” Quan hệ của Bùi Thính Tuyền và nàng rất tốt, nói chuyện không lòng vòng, trực tiếp mời: “Tôi cũng mời vài người bạn đến, đều là người quen.”

Hề Mặc không vui mấy, tiện tay trả lời: “Không đi.”

“Sao lại không đi chứ?” Bùi Thính Tuyền không muốn: “Lâu rồi không gặp cũng không thèm cho tôi mặt mũi. Tôi đau lòng lắm, cần Hề Mặc đồng ý lòng tôi mới lành lại.”

Anh ta còn gửi thêm cái sticker gấu trúc với vẻ mặt đưa đám.

Hề Mặc thật sự không hiểu, Bùi Thính Tuyền chính xác là nam thần với danh hiệu ảnh đế, với đôi mắt u buồn của anh ta có thể làm rất nhiều fans điện ảnh chết mê chết mệt, nhưng ở trước mặt bạn bè, đôi lúc ăn nói không khác gì một tên nhóc cấp 3, vừa ngây thơ vừa ấu trĩ.

“Biến.” Với Bùi Thính Tuyền, Hề Mặc cũng không muốn diễn làm gì, trả lời một chữ.

Bên này ngồi trò chuyện một lúc, Diệp Quảng Triều rất thoải mái mời Nguyễn Dạ Sênh đi ăn: “Nguyễn Nguyễn, sau buổi đọc kịch bản, em rảnh chứ, có muốn cùng đi ăn một bữa cơm không?”

Hai tai Hề Mặc lập tức dựng lên, vào trạng thái cảnh giác.

Tuy Diệp Quảng Triều lớn tuổi hơn Nguyễn Dạ Sênh không ít nhưng chuyện trâu già tìm cỏ non ở giới giải trí Hề Mặc thấy đủ nhiều, cho nên khi Diệp Quảng Triều muốn đi ăn riêng với Nguyễn Dạ Sênh, nàng không khỏi lo lắng. Cho dù Diệp Quảng Triều là người có tiếng tốt trong giới, đời tư cũng trong sạch nhưng Diệp Quang Triều là người độc thân, thế nên nàng không cách nào yên tâm.

Diệp Quảng Triều cư xử rất thỏa đáng, lập tức lên tiếng giải thích: “Không chỉ riêng hai chúng ta, còn có vài người khác, là bạn của tôi. Cậu ấy ở Bắc Kinh, biết tôi đến tham gia buổi đọc kịch bản nên muốn theo lễ làm chủ nhà mời tôi một bữa cơm, em muốn đến cùng tham gia hay không?”

Nguyễn Dạ Sênh muốn đi ăn cùng Hề Mặc, cười uyển chuyển từ chối: “Là bạn của Diệp lão sư mời cơm, hình như tôi đến sẽ không tiện lắm.”

“Chỉ là một buổi cơm bình thường, không có gì trang trọng cả.” Diệp Quảng Triều nói: “Tính tình cậu ta rất tốt, cũng rất thích kết bạn. Vừa rồi em nói khi quay xong bộ phim của Cố đạo thì tạm thời không có sắp xếp mới, tôi muốn giới thiệu em cho cậu ta, cậu ta có khá nhiều tài nguyên, hơn nữa chất lượng lại rất tốt, nói không chừng sau này hai người có thể hợp tác với nhau.”

Lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới nhận ra.

Từ lời nói, cô có thể cảm nhận được ý tốt của Diệp Quang Triều. Có lẽ Diệp Quảng Triều thấy cô vừa quay lại đóng phim, không có tài nguyên nên muốn giúp đỡ cô.

“Cảm ơn Diệp lão sư.” Đây là lời cảm ơn xuất phát từ nội tâm của Nguyễn Dạ Sênh, nhưng muốn nói lại thôi: “Chỉ là…”

Diệp Quảng Triều cười cười, nói: “Tôi vẫn chưa nói tên người mời cơm, đây phải trách tôi, là người bạn Bùi Thính Tuyền mời cơm, em muốn tham gia chứ?”

Hề Mặc: “…”

Đại danh Bùi Thính Tuyền, ai mà không biết. Nếu Bùi Thính Tuyền mời cơm, để từ chối, trong giới giải trí có lẽ không được mấy ai.

Mắt Nguyễn Dạ Sênh sáng lên.

Cô là fan của Bùi Thính Tuyền, rất thích xem phim do Bùi Thính Tuyền đóng. Về khả năng diễn xuất của Bùi Thính Tuyền không có gì để bàn cãi, tất cả nhân vật đều được anh ta hóa thân một cách hoàn hảo, vô cùng xứng đáng với danh hiệu ảnh đế, ngồi vào chiếc ghế đầu của giới điện ảnh.

So với những ảnh đế khác, Bùi Thính Tuyền còn một điểm xuất sắc hơn đó là vẽ đẹp trai và vóc người hoàn mỹ. Ở thời đại gương mặt là tiêu chí dẫn đầu, một người có kỹ thuật diễn xuất lại có ngoại hình bắt mắt, dĩ nhiên việc bắt lấy trái tim của fans là lẽ thường.

Hề Mặc nhìn tin nhắn Bùi Thính Tuyền gửi cho nàng, nàng vẫn chưa trả lời.

Dạo trước nàng từng hỏi Nguyễn Dạ Sênh thích xem phim của ai nhất, Nguyễn Dạ Sênh không hề do dự đáp đó là Bùi Thính Tuyền. Giờ Diệp Quảng Triều nói sẽ dẫn Nguyễn Dạ Sênh đến chỗ Bùi Thính Tuyền dùng cơm, Nguyễn Dạ Sênh sao có thể khước từ sự dụ hoặc này.

Sự dụ hoặc của Bùi Thính Tuyền.

Xí.

Hề Mặc hung hăng đánh chữ, trả lời Bùi Thính Tuyền: “Tôi đổi ý, đi.”

Bùi Thính Tuyền trả lời nàng bằng một sticker, nói: “Chỉ đợi câu này của cậu! Nhưng không phải chỉ có hai ta, tôi có gọi cho Diệp Quảng Triều, dù sao hiện giờ anh ta ở cùng đoàn phim với cậu, nếu không lát nữa cậu đến cùng anh ta đi.”

Nguyễn Dạ Sênh nhìn Diệp Quảng Triều, rồi lại nhìn sang Hề Mặc, cô muốn đi ăn với Hề Mặc nhưng cũng không muốn bỏ mất cơ hội hiếm có được gặp Bùi Thính Tuyền. Tuy nói cô là fan của Bùi Thính Tuyền nhưng không phải là dạng u mê cuồng nhiệt, cô thích xem phim của Bùi Thính Tuyền chỉ đơn giản là vì Bùi Thính Tuyền diễn hay, cô có thể học hỏi được nhiều điều từ đó.

Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh như thế, nghĩ là mọi tâm tư của cô lúc này đoán chừng đã bay đến chỗ của Bùi Thính Tuyền cả rồi, cô sẽ bỏ cơ hội để đi ngắm nhìn thật sao?

Vì vậy không mặn không nhạt nói: “Mình cũng sẽ đến.”

Vấn đề này không ngoài suy đoán của Diệp Quảng Triều, bật cười, nói với Nguyễn Dạ Sênh: “Biết ngay Hề Mặc cũng sẽ đến, Hề Mặc là bạn thân của Thính Tuyền, Hề Mặc đến đây chắc chắn Thính Tuyền sẽ mời một bữa, cho nên tôi đây mới lướt qua người chủ nhà đã đích thân mời.”

Khoảnh khắc khó xử của Nguyễn Dạ Sênh thoáng chốc tan đi, vui vẻ không thôi: “Cảm ơn Diệp lão sư, tôi sẽ đi.”

“Như vậy là hứa rồi nhé.” Diệp Quảng Triều nói: “Lúc đó ba chúng ta cùng đi đi.”

“Vâng, Diệp lão sư.” Nguyễn Dạ Sênh vội nói, ánh mắt nhẹ lướt qua Hề Mặc, thầm cười.

Lúc Cố Sầm và Lệ Tư Nhiên đến, Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đang nói gì đó với Diệp Quảng Triều, Cố Sầm nhìn thấy, vội kéo Lệ Tư Nhiên đi đến.

“Diệp lão sư, Hề lão sư, Nguyễn Nguyễn tỷ.” Cố Sầm vẫn rất ngoan hiền ở trước mặt tiền bối, vừa gặp đã chào hỏi.

Lệ Tư Nhiên trông có vẻ hồi hộp hơn Cố Sầm rất nhiều, cũng cúi người theo.

Nguyễn Dạ Sênh và hai người quay cùng một chương trình thực tế, vốn đã quen biết, cô nhanh đứng dậy nói chuyện với hai người, Cố Sầm ở trước Nguyễn Dạ Sênh cũng không có gì mất tự nhiên, nói: “Nguyễn Nguyễn tỷ, hôm nay em và Lệ Tư Nhiên đến gặp chị và Hề lão sư, không làm phiền hai chị chứ?”

“Sao lại làm phiền.” Nguyễn Dạ Sênh cười nói: “Cảm ơn hai em đã đến đây.”

Cố Sầm chỉ chỉ sang Lệ Tư Nhiên: “Trước vài ngày, chị ấy thử vai cho phim này nhưng không được chọn, nãy giờ cứ ngại ngùng.”

Lệ Tư Nhiên: “…”

Nguyễn Dạ Sênh nghe vậy, có thể hiểu cho tâm trạng của Lệ Tư Nhiên, thử vai thất bại chắc chắn sẽ có cảm giác cực kỳ thất vọng, nhưng cô không thể an ủi, tránh chạm vào vết thương của Lệ Tư Nhiên.

“Mọi người vẫn chưa bắt đầu đọc kịch bản sao?” Cố Sầm thấy kỳ lạ: “Trên đường đến đây, em còn sợ sẽ đến trễ không gặp được hai chị, nghĩ phải đợi đến kết thúc.”

“Cố đạo đang bận nổi giận rồi, em muốn vào gặp cô ấy không?” Diệp Quảng Triều xem Cố Sầm như em gái nhỏ nhà mình, rất thân thiết, tuy anh ta thường lấy cái danh Cố đạo để nói chuyện với mọi người nhưng trong ngữ điệu lại có cảm giác rất thân quen với Cố Sầm và Cố Như.

Cố Sầm là người mới nhưng Diệp Quảng Triều không phải là người không có mắt nhìn, để cho một nữ idol mới nổi đi tìm nữ đạo diễn đình đám đang trong cơn tức giận, đây rõ là chuyện đưa đầu vào họng súng.

Trừ khi anh ta dư biết, Cố Sầm đi vào thì cũng không có gì xảy ra.

“Vậy em vào tìm chỉ.” Cố Sầm quay lại, nhìn Lệ Tư Nhiên: “Chị ở đây đợi em một lát.”

Cố Sầm nói xong, bỏ đi.

Ngày thường Lệ Tư Nhiên như hình với bóng với Cố Sầm, mỗi lần có họp mặt với người trong giới, Cố Sầm đều ở cạnh, bây giờ Cố Sầm đi rồi, Lệ Tư Nhiên không được tự nhiên. Nàng vốn có nhược điểm này, trước mặt người khác nàng không thể thả lỏng được, cũng ngại khi phải xin cách liên hệ với mọi người, cho nên vòng giao tiếp của nàng luôn rất nhỏ, chỉ khi có Cố Sầm bên cạnh nàng thì nàng mới được an tâm đôi chút.

Nguyễn Dạ Sênh nhận thấy Lệ Tư Nhiên gượng gạo nên đưa cho nàng chút điểm tâm trên bàn, cười nói chuyện với Lệ Tư Nhiên, vì thế sự hồi hộp của Lệ Tư Nhiên mới biến mất.

Trong lòng nàng thầm cảm ơn Nguyễn Dạ Sênh.

Phòng của Cố Như không khóa, Cố Sầm không gõ cửa, mở cửa đi vào trong.

Một cô gái tóc dài đứng đưa lưng về cửa, đối diện nàng là phó đạo diễn mà cô đã giới thiệu cho Lệ Tư Nhiên, nói: “Được rồi, anh bảo cô ta đừng đến, để cô ta quay chương trình đi.”

“…Vâng, Cố đạo.” Phó đạo diễn vội gật đầu.

Ở đoàn phim, bình thường có không ít người nịnh hót ông nhưng với một đại đạo diễn như Cố Như thì nàng mới là người nắm quyền lực tuyệt đối, giữa ông với Cố Như, ông mới là người phải khom lưng.

“Anh đi sắp xếp cho buổi đọc kịch bản đi, tôi sẽ đến ngay.” Cố Như nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã trễ, cau mày nói: “Cách ngày khai máy vẫn còn vài ngày, anh tìm người thử vai lại đi.”

Phó đạo diễn nhanh đồng thuận, xoay người chuẩn bị đi khỏi. Ông ta thấy Cố Sầm vào, vẫy tay cười nhìn Cố Sầm, cũng ôn tồn nói “Tiểu Sầm đến à.”, Cố Sầm thấy sắc mặt ông trắng sát, nhỏ giọng hỏi: “Bị mắng hả?”

Phó đạo diễn dường như rất thân quen với Cố Sầm, tuy khoảng cách tuổi của hai người lớn đến không tưởng nhưng nhìn như không có bao nhiêu khác biệt, phó đạo diễn gật đầu, bắt vai Cố Sầm, nhỏ tiếng: “Chú đi đây, tâm trạng chị mi không tốt lắm, vỗ nhiều vào.”

“Xảy ra chuyện gì?” Cố Sầm nhanh hỏi.

Cô không muốn mình mù mờ trong trường hợp này để chọc trúng họng súng của chị mình.

“Nữ phụ vài hôm trước chú thử vai không tham gia buổi đọc kịch bản, Cố đạo nổi giận, muốn thay cô ta.” Phó đạo diễn thì thầm: “Lúc đó con cũng ở đó, gặp rồi.”

“Là người thử cùng vai với Lệ Tư Nhiên sao?” Cố Sầm mừng khi người khác gặp nạn, mọi vui mừng hiện hết trên mặt: “Tốt ghê, cô ta không tới.”

Phó đạo diễn: “…”

“Ai mượn chú không chọn Lệ Tư Nhiên mà đi chọn cô ta.” Cố Sầm hừ một cái.

Phó đạo diễn là một người làm việc công bằng: “Về kỹ thuật diễn xuất cô ta giỏi hơn Lệ Tư Nhiên.”

“Con không quan tâm.” Cố Sầm nói: “Dù gì thì cô ta mới là người thiếu trách nhiệm.”

Phó đạo diễn cười nhìn cô, bất lực bỏ đi.

Cố Như nghe thấy cuộc đối thoại của Cố Sầm và phó đạo diễn, quay lại, ngoài miệng nói: “Ở đó lén la lén lút lảm nhảm gì vậy?”

Nàng đeo chiếc kính, toát lên vẻ giỏi gang, ngữ điệu khi hỏi chuyện Cố Sầm khá hung hăng.

“Hihi, chị.” Cố Sầm mặt dày sấn đến: “Em không lén lút làm gì nha, nhớ chị thôi, đến thăm chị có ổn không.”

“Đi ra chỗ khác.” Cố Như đẩy cô: “Chị phải đến trường quay thử kịch bản, không có thời gian quan tâm em.”

“Chị chị chị chị chị chị chị.” Cố Sầm liên tục gọi chị: “Vừa nãy phó đại diện nói nữ phụ kia không đến, chị đang muốn tìm người mới nhận vai nữ phụ phải không, phó đạo diễn có cho chị xem quá trình thử vai chứ, trong đó có một người tên là Lệ Tư Nhiên, người đó là bạn thân của em trong nhóm, là kiểu thân nhất, tụi em là chị em rất thân thiết, nhờ chị xem lại cho chị ấy, cho chị ấy thêm một cơ hội thử vai đi. Lần trước thử vai không thành, chị ấy buồn mất mấy ngày, cũng ngẫm lại khuyết điểm của bản thân, chị cho chị ấy thử lại đi, lần này chắc chắn sẽ tốt hơn so với lần trước.”

“Cố ấy không được.” Cố Như không hề nể mặt: “Diễn xuất cường điệu quá mức.”

“Chị ấy là người mới mà, chuyện đó quá sức bình thường, chị chỉ dạy thêm cho chị ấy không phải được rồi sao?” Cố Sầm vội nói: “Không phải chuyện chị giỏi nhất là tôi luyện cho diễn viên hay sao, cũng có vài diễn viên mới diễn xuất bình thường, rõ là qua tay chị đều như được lột xác.”

“Bớt nịnh hót cho chị.”

“Chị.” Cố Sầm lắc cánh tay Cố Như: “Lệ Tư Nhiên chỉ thiếu kinh nghiệm, chị ấy rất thông minh, rất ham học hỏi, là người vô cùng phù hợp để chị chỉ dạy. Không tin chị cứ thử, cho chị ấy diễn thử một đoạn, chắc chắn chị ấy sẽ làm tốt so với lần trước!”

Cố Như nheo mắt liếc Cố Sầm.

Lúc này Cố Sầm ôm đùi Cố Như: “Chị, xin chị đó, em xin chị đó. Cho Lệ Tư Nhiên một cơ hội đi, chị ấy rất muốn được đóng phim, chị cho chị ấy được thử lại một lần đi, chị sẽ thấy chị ấy tiến bộ.”

Cô không quên thêm một câu: “Hơn nữa Lệ Tư Nhiên có một lượng fans riêng, fans của chị ấy rất nhiều, đến khi đó cũng sẽ góp phần cho doanh thu phòng vé.”

Cố Như nhíu mày.

Nàng là một đạo diễn thương mại, muốn đạt giải thưởng, cũng muốn chuyện doanh thu, đôi khi làm phim cũng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN