Hoán Đổi Ảnh Hậu - Chương 176: Giáng Sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Hoán Đổi Ảnh Hậu


Chương 176: Giáng Sinh


Chương 176 —— Giáng Sinh

“Được, chúng ta quay lại lần nữa.” Nguyễn Dạ Sênh lại đưa điện thoại lên, mỉm cười: “Sẵn sàng chưa?”

“Rồi.” Hề Mặc gật đầu, khẽ đưa mắt xuống, dường như cố tình tránh đi cơ thể Nguyễn Dạ Sênh.

“Một, hai, ba, bắt đầu.” Nguyễn Dạ Sênh ổn định khung hình, điều chỉnh bố cục mà cô thấy là tốt nhất cho Hề Mặc, ấn ghi hình.

Trong mắt cô, Hề Mặc chỉ cần ngồi ở sofa ôm chiếc gối cũng đã đủ sự đáng yêu làm cho xao động rồi.

“Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ, tôi là Hề Mặc.” Lúc này Hề Mặc nói chuyện đã bình tĩnh hơn trước đó, nét mặt cũng vui tươi và ấm áp hơn. Với fans, thật ra nàng cũng khá hòa nhã, thái độ rõ ràng và chân thành: “Người đại diện của tôi nói vì đã lâu không xuất hiện nên giao cho tôi một nhiệm vụ vào Giáng Sinh, bảo tôi phải hoàn thành thật tốt.”

Chỉ là, khi nói chuyện, tầm mắt của nàng vẫn như đang né tránh.

Nguyễn Dạ Sênh nhận thấy điều đó ở Hề Mặc, đương nhiên cô rõ, nếu Hề Mặc vẫn giữ trạng thái này quay hết video, khi đăng lên, với cộng đồng fans thích soi đủ thứ từ minh tinh, nếu soi ra được thái độ né tránh của Hề Mặc, khó tránh sẽ phát sinh nhiều đồn đoán không cần thiết.

“Hề Mặc.” Nguyễn Dạ Sênh dừng lại, nhìn Hề Mặc, nhẹ nói: “Nhìn mình.”

Hề Mặc vốn đang nói, bỗng dưng giật mình.

“Thả lòng nhìn mình.” Ánh sáng chiếu vào áo choàng tắm của Nguyễn Dạ Sênh, làm cho làn da dưới lớp áo choàng của cô càng thêm trắng sáng, đôi mắt quyến rũ lại dịu dàng: “Cậu cứ xem mình như camera, được chứ? Nếu như mắt cậu không nhìn vào camera, fans của cậu sẽ thấy kỳ lạ đó.”

Ánh mắt Hề Mặc dừng trên gương mặt của Nguyễn Dạ Sênh.

Sao nàng có thể xem Nguyễn Dạ Sênh là camera.

Nhưng khi nàng nghe Nguyễn Dạ Sênh để nàng nhìn cô, nàng đã nghe theo, hơn nữa ánh mắt nàng không thể dứt ra được.

“Như thế rất tốt.” Nguyễn Dạ Sênh cười: “Chúng ta làm lại.”

Hề Mặc được cổ vũ và an ủi như hết sức thỏa mãn, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Dạ Sênh, nàng nhận ra, thì ra đôi mắt Nguyễn Dạ Sênh lại đẹp đến vậy, đẹp hơn những ánh đèn Giáng Sinh lấp lánh mà nàng thấy mỗi năm rất nhiều.

Ánh mắt Hề Mặc vẫn chăm chú nhìn Nguyễn Dạ Sênh, lần nữa nói: “Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ, tôi là Hề Mặc.”

Những video dạng này rất ngắn, chỉ trong vài phút đã quay xong. Nguyễn Dạ Sênh bước tới, ngồi xuống cạnh Hề Mặc, xem tới xem lui video, hết sức hài lòng: “Lần quay cuối cùng rất tốt, rất tự nhiên.”

Cô ngồi rất gần, Hề Mặc có thể ngửi được mùi hương khi cô vừa tắm xong.

Có vẻ vì chiếc áo choàng không thể kín đáo như trang phục mùa đông bình thường lại còn được độ ấm cơ thể nung lên, Hề Mặc cảm giác mùi hương này đột nhiên trở nên rõ ràng hơn thường ngày rất nhiều, nó như một bức tranh rất cụ thể hiện lên trong đầu Hề Mặc.

“Cậu gửi cho Lộ Thanh Minh đi, để anh ta cho người cắt và chỉnh sửa video.” Nguyễn Dạ Sênh hồn nhiên không hay biết, còn bận tâm về Giáng Sinh ngày mai giúp Hề Mặc

Hề Mặc không trả lời.

Lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới phát giác, quay sang: “Hề Mặc?”

Đột nhiên Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh quay sang nhìn nàng, gương mặt quyến rũ ở ngay trước mắt, ánh mắt của nàng chạm ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh, lòng nàng đang run lên nhưng nét mặt vẫn như thường: “… Ừm, Lộ Thanh Minh sẽ biết làm thế nào.”

“Xong chuyện rồi.” Nguyễn Dạ Sênh cười nói: “Mình đi về đây, mình đang muốn đọc thật kỹ kịch bản.”

“…Được.” Hề Mặc vội đứng lên.

Nàng đưa Nguyễn Dạ Sênh ra đến cửa, nghiêm nghị căn dặn: “Nhanh về.”

“Rồi rồi rồi, không để người khác thấy. Ngủ ngon.” Nguyễn Dạ Sênh cười cười nhìn nàng, nhanh chân đi về phòng bên cạnh, đóng cửa lại.

Hề Mặc đứng ở đó, nhìn cửa phòng Nguyễn Dạ Sênh, nàng ngẩn người hồi lâu. Nàng mong Nguyễn Dạ Sênh nhanh quay về tránh cho người khác thấy rồi lại mong cô hãy đi thật chậm, như thế nàng có thể được nhìn thêm vài lần.

Ngẩn ngơ trước cửa hồi lâu, lát sau Hề Mặc quay trở vào.

Nàng ngồi xuống sofa, mở đoạn video ngắn chúc Giáng Sinh ra xem, nàng thấy được ánh mắt của mình.

Đúng là ánh mắt đó nàng nhìn vào camera.

Nhưng nàng biết, thật sự nàng không hề nhìn vào camera.

Mà chỉ nhìn Nguyễn Dạ Sênh.

Hề Mặc xem đi xem lại đoạn video ngắn, hai tay nàng che mặt, nhẹ thở dài một hơi.

Lẽ nào nàng thật sự đã… bị bệnh?

Ngày hôm sau, buổi đọc kịch bản vẫn tiếp tục, trời bay đầy tuyết.

Cố Như là một người thường xuyên làm việc đến nửa đêm cho nên cũng mặc hôm nay là ngày lễ, toàn bộ hành trình đều cùng các diễn viên và nhân viên của đoàn ngồi vây quanh nhau trong phòng, công việc đọc kịch bản cứ thế diễn ra.

Biểu hiện của Lệ Tư Nhiên tốt hơn ngày hôm qua đôi chút, tuy rằng tổng thể vẫn còn khá nhiều lỗi thế nhưng có thể thấy sự tiến bộ rõ rệt, đặc biệt sau khi Cố Như diễn giải về bộ phim, nàng có thể nhanh chóng điều chỉnh như theo yêu cầu của Cố Như.

Cố Như chưa từng khen nàng một câu nhưng cũng không trách móc nàng, khó mà nhìn ra được thái độ thực.Nhưng được sự cổ vũ và động viên từ Nguyễn Dạ Sênh cũng như Hề Mặc, Lệ Tư Nhiên đã giảm được một chút căng thẳng. Chỉ cần Cố Như chưa đuổi nàng đi, nàng vẫn sẽ ôm sự mong chờ, nghĩa là nàng có thể sẽ được chọn.

Nếu nàng được chọn, Cố Sầm chắc chắn sẽ rất vui.

Chớp mắt đã chạng vạng, tuyết vẫn chưa dừng, như những chiếc lông vũ lạnh lẽo là đà rơi xuống, nếu là ngày thường có lẽ trời đã tối om, thế nhưng hôm nay đèn hoa rực rỡ chạy dài hòa cùng tiết trời của đêm Giáng Sinh, không khí náo nhiệt trong trời đầy tuyết, khắp nơi lấp lánh ánh sáng nhiều màu sắc, tựa như khung cảnh trong mơ.

Buổi chiều, Cố Sầm đến gặp các nàng, tối đến, Nguyễn Dạ Sênh, Hề Mặc, Lệ Tư Nhiên và Cố Sầm cùng nhau đi ăn. Cố Sầm là người biết hưởng thụ, tìm đến một quán lẩu ở nơi vắng, ở phòng riêng chỉ có bốn người các cô, không sợ có người làm phiền, rất tự do.

“Đây là quán lẩu mà em thích nhất đó!” Cố Sầm nhúng thịt ba chỉ vào nồi lẩu, cay đến độ hít hà: “Đã quá, đã quá, đã quá, đã quá đi mất!”

Các cô gọi là lẩu uyên ương.

Cố Sầm từ bé đến lớn đều sống ở Bắc Kinh chỉ có cô là nghiện ăn cay, anh và chị của cô không ai chịu được ớt, đặc biệt là anh trai Bùi Thính Tuyền của cô, một người phải nghiêm khắc trong việc chăm sóc da thì việc ăn cay lại càng hiếm. Cố Sầm không có bạn ăn cay, trong lòng cảm thấy rất trống vắng, đến khi vào được Eos8, quen được Lệ Tư Nhiên, biết được Lệ Tư Nhiên là người ở Thành Đô, mừng như mở cờ trong bụng, ngày đầu tiên gặp đã kéo Lệ Tư Nhiên đi ăn lẩu, gọi toàn là đồ cay.

Khi Lệ Tư Nhiên nhìn vào nồi lẩu chỉ một màu đỏ chói, chưa ăn được bao nhiêu thì tai nàng nóng như sắp phà ra lửa, hai mắt nàng rơm rớm nước, khi đó Cố Sầm mới biết được Lệ Tư Nhiên là người không biết ăn cay.

“Chị không phải là người Tứ Xuyên!” Lúc ấy Cố Sầm đã nói như vậy.

Lệ Tư Nhiên không nói lên lời: “Ai bảo người Tứ Xuyên thì bắt buộc phải ăn được cay.”

“Cậu muốn ăn cay thử không?” Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn sang Hề Mặc, cười nói.

Hề Mặc lắc lắc đầu: “Không thử được.”

Với chuyện ăn uống, Nguyễn Dạ Sênh không phải là người kén chọn, tuy cô không ăn được cay nhiều nhưng cũng không thấy ghét việc ăn cay, xuất phát từ ý muốn nếm thử vài món ở nửa nồi lẩu bên kia, sau khi ăn xong môi cô đỏ đến bất ngờ, như một quả cherry.

“Ôi, thật sự nó quá cay.” Nguyễn Dạ Sênh dùng tay quạt trước miệng mình: “Tiểu Sầm, em giỏi thật đấy, ăn cay như vậy mà mặt không đổi sắc.”

“He he he.” Cố Sầm đắc ý: “Em tập đó.”

Hề Mặc lặng lẽ rót cho Nguyễn Dạ Sênh ly nước ấm, đưa cho Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng cười.

Hề Mặc liếc nhìn môi đỏ của Nguyễn Dạ Sênh rồi lại dời đi.

Lệ Tư Nhiên nhìn Cố Sầm chăm chăm: “Ăn ít thôi, coi chừng mặt nổi đầy mụn.”

“Em không bị đâu.” Cố Sầm nói: “Những lúc em thấy lo lắng mới nổi mụn, ăn lẩu thì có là gì, không sợ.”

Các nàng ngồi ăn lẩu trong vui thích, ăn đến khoảng 8 giờ tối.

Video ngắn Hề Mặc chúc Giáng Sinh được phòng làm việc đăng lên, đã một thời gian rất lâu fans không có thông tin mới từ nàng, tâm trạng vô cùng rạng rỡ, hơn nữa lại còn là Giáng Sinh, mọi người sôi nổi gửi lại lời chúc cho Hề Mặc.

“A a a a a nữ thần! Giáng Sinh vui vẻ! Giáng Sinh vui vẻ! Mỗi ngày đều vui vẻ!”

Trong video, Hề Mặc có hỏi fans là muốn quà gì thì để lại bình luận bên dưới, công ty sẽ chọn ra những ý kiến có nhiều lượt like nhất rồi sẽ tổ chức rút thăm trúng thưởng.

Cuối cùng, bình luận có nhiều lượt like nhất là: “Hề Mặc, tụi em muốn chị á a a a a a! Nhìn tụi em đi!”

Hề Mặc đang rảnh thì cầm điện thoại lên xem thử phần bình luận: “…”

… Cảm ơn, không nhé.

Để Hề Mặc không ngờ tới đó là người chọn món quà thứ hai, lượt like tăng chóng mặt: “Hề Mặc, tụi em muốn áo len của chị đan! Làm quà được không!”

Hề Mặc: “…”

…Cảm ơn, không.

Mãi cũng không.

Ngoại trừ quà, có nhiều fans còn tự chụp hình món quà gửi cho Hề Mặc, nghĩ rằng dù có xa xôi cũng muốn gửi đến nàng phần tâm ý. Nhưng quá đáng là, có rất nhiều món quà được chụp lên là áo len do fans đan. Cũng vởi vì hot search đan len đó của Hề Mặc, nhiều fans nghĩ là nàng rất muốn có được chiếc áo len đan tay cho nên lần này, đủ loại đủ kiểu áo len được hiện ở phần bình luận.

Những cũng có khá nhiều fans không để ý đến quà mà nhìn vào chút biểu hiện của Hề Mặc trong video, bình luận.

Có người như thật sự dùng kính hiển vi để soi Hề Mặc, nói: “Tôi bị ảo giác hay sao? Không hiểu sao cảm giác ánh mắt Hề Mặc nhìn trong video dịu dàng không tả được?”

“Dịu dàng là đúng rồi! Đây là video nữ thần quay cho chúng ta, nữ thần nhìn vào camera nghĩa nữ thần là đang nhìn về chúng ta! Không sai! Nữ thần nhìn tôi! Chính xác là ánh mắt đưa tình đó! Hôm nay tôi cần phải công khai mối quan hệ của tôi với nữ thần! Alo, bà xã!”

“Ôi mẹ ơi, ánh mắt của cổ giống như là đang cười vậy đó. A, tôi xỉu đây.”

Có người thình lình phát biểu một câu: “Ai không biết chắc sẽ tưởng là người yêu đang ở cùng cổ rồi giúp cổ quay video.”

“Tôi thấy hình như bà phát hiện ra điểm mờ ám rồi! Hề Mặc từ bao giờ lại dùng ánh mắt ái muội thế này qua màn ảnh vậy, rốt cuộc thì ai là người quay video cho cổ?”

Vài dòng này không có nhiều người chú ý đến, nó trầm tích ở bên dưới.

Có fans trả lời khá nghiêm túc, không muốn đùa cợt, bình tĩnh phân tích tình huống: “Người quay video hẳn là nhân viên. Đây là video phát phúc lợi, Hề Mặc nhìn như thế, là ánh mắt yêu chiều fans, không phải chuyện rất bình thường sao?”

Hề Mặc nhìn dòng bình luận “Ai không biết chắc sẽ tưởng là người yêu đang ở cùng cổ rồi giúp cổ quay video.”, nàng ngây người, ngón tay như không còn được điều khiển bởi bộ não, đến khi nàng hồi thần lại mới phát hiện mình đã like cho dòng bình luận này.

Hề Mặc nhìn dấu like sáng lên, bỗng ngẩn ngơ: “…”

Nàng nhanh tay bỏ like đi.

Nguyễn Dạ Sênh biết lúc này có lẽ công ty Hề Mặc đã đăng video chúc Giáng Sinh, cho nên mở điện thoại ra xem một chút, đến khi cô xem đến phần bình luận, vậy là thấy rất nhiều ảnh áo len, cười đến tít cả mắt, ghé sát người Hề Mặc, nói: “Nhiều áo len ghê.”

Hề Mặc: “…”

“Cũng nhiều kiểu nữa.” Nguyễn Dạ Sênh bóng gió hỏi nàng: “Chỗ đó, cậu thích kiểu nào?”

Kết quả, Hề Mặc nói: “Không thích.”

Đâu phải Nguyễn Dạ Sênh đan cho nàng.

Nguyễn Dạ Sênh hỏi như không, cảm thấy bất lực.

Ăn lẩu xong, bốn người với bốn chiếc khẩu trang ra khỏi quán lẩu. Ngoài trời tuyết càng rơi càng lớn nhưng tuyết dày gió to cũng không ngăn được sự vui mừng vào ngày lễ của mọi người. Tuyết bay trong ánh sáng rực rỡ hòa cùng những ca khúc mang đầy không khí Giáng Sinh của những cửa hiệu bên đường, đôi tình nhân tay nắm tay dạo phố, trên mặt là niềm hạnh phúc.

Mỗi năm, không khí đêm Giáng Sinh đều như thế, cho dù Hề Mặc ở Thượng Hải hay đang ở Bắc Kinh như lúc này, hoặc là một thành phố khác như trước đây, bầu không khí ấy cũng chẳng mấy thay đổi.

Nhưng Giáng Sinh năm nay, Hề Mặc lại thấy không giống.

Nguyễn Dạ Sênh đang bước đi bên cạnh nàng, thỉnh thoảng lại nhỏ tiếng trò chuyện cùng nàng, ánh sáng trong đôi mắt như sáng hơn bất kỳ nguồn sáng nào trên đời, ở bên khác là hai cô gái vừa mới quen trong một nhóm nhạc nữ.

Ban ngày các cô không có thời gian, buổi tối cùng nhau đi ăn một bữa, vừa hay lại là đêm Giáng Sinh, rất tự nhiên cùng ba người còn lại tỏ ý muốn trao đổi quà. Cố Sầm thích bất ngờ, đưa ý kiến sẽ tách nhau ra đi chọn quà, sau đó gặp nhau ở nơi đỗ xe bên này, ba người còn lại đều đồng tình

Hiện tại Nguyễn Dạ Sênh không có phim hoặc show giải trí nào phát sóng trên TV, tuy trên mạng đã có một ít khởi xướng nhưng người ngoài không có mấy ai nhận ra cô, cô mang hay không mang khẩu trang cũng sẽ rất tự do, dạo ở trung tâm thương mại một vòng, chọn ba món quà, gói thật kỹ rồi ôm trở lại.

Cô thấy Hề Mặc ngồi trong xe, sau ghế trống không, không hề mang bất kỳ thứ gì về.

“Sao cậu mua nhanh vậy?” Nguyễn Dạ Sênh mở cửa ngồi vào, trong xe rất ấm, trêu chọc nàng: “Có phải sợ người ta nhận ra cậu không, cho nên mua xong thì gấp gáp chạy về? Quà của cậu đâu?”

“Mình không đi trung tâm thương mại.” Ánh mắt Hề Mặc chuyển đến chỗ quà Nguyễn Dạ Sênh đang ôm, có lớn có bé, nàng thử suy đoán, trong đó cái nào là của nàng, miệng thì nói: “Quà của các cậu ban ngày mình đã chuẩn bị rồi, để người quen mang đến khách sạn.”

Bùi Thính Tuyền bên kia cũng đã tặng một phần, đỡ phải nghe Bùi Thính Tuyền lải nhải.

“Sớm vậy đã chuẩn bị rồi?” Nguyễn Dạ Sênh đầy trông chờ.

Qua một lúc, Cố Sầm và Lệ Tư Nhiên một trước một sau quay lại, Cố Sầm tức tối: “Trung tâm chật nít người, có người phát hiện Lệ Tư Nhiên, nhất quyết lôi kéo Lệ Tư Nhiên chụp hình rồi ký tên, đúng là fans riêng của Lệ Tư Nhiên, lúc nào cũng xem em không lọt mắt, vậy mà dám dùng ánh mắt cay nghiệt đó nhìn em, em cóc thèm, chắn chắn ả ta là người mắng em trên mạng.”

“Được rồi, fans của em cũng có lọt mắt tôi đâu.” Lệ Tư Nhiên nói.

“Chị vốn không nên chụp ảnh rồi ký tên cho nhỏ đó!” Cố Sầm hậm hực: “Chị rất không trượng nghĩa đó biết không.”

“Tôi… không thể làm mất lòng người ta được.” Lúc ấy, khi Cố Sầm bị người nọ nhìn như thế, thật ra Lệ Tư Nhiên cũng rất khó chịu nhưng vẫn phải phát phúc lợi, cười chụp ảnh với đối phương rồi ký tên.

Hề Mặc nói với Lệ Tư Nhiên và Cố Sầm: “Quà của hai em tôi đã để trong phòng khách sạn, hai em cũng không tiện đường đi qua, cứ về nhà trước, ngày mai tôi mang đến cho hai em.”

“Cảm ơn Hề tỷ.” Cố Sầm đã thân quen với nàng, không còn gọi nàng là Hề lão sư, mà đã gọi nàng là chị: “Vậy đổi lại quà Giáng Sinh. Hề tỷ, Nguyễn Nguyễn tỷ, đây là quà em chọn cho hai chị, mong là hai chị sẽ thích, Giáng Sinh vui vẻ.”

“Đây là của em.” Lệ Tư Nhiên đưa đến hai hộp quà: “Giáng Sinh vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đồng thanh nói cảm ơn, Nguyễn Dạ Sênh cũng lần lượt đưa quà cho Cố Sầm và Lệ Tư Nhiên.

Đến khi đổi quà Giáng Sinh xong, hai cặp tạm biệt nhau rồi lên xe trở về.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN