Hoán Đổi Ảnh Hậu - Chương 186: Khát vọng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Hoán Đổi Ảnh Hậu


Chương 186: Khát vọng


Chương 186 —— khát vọng

Tuy Hề Mặc luôn tỏ ra hờ hững, trông có vẻ khó gần, thế nhưng nàng là một người có suy nghĩ thấu đáo và tinh tế, luôn âm thầm suy xét cho mọi người xung quanh.

Khi nàng thấy Trầm Khinh Biệt nhìn mình rồi ấp a ấp úng, nàng biết chắc rằng Trầm Khinh Biệt có chuyện quan trọng muốn nói với Nguyễn Dạ Sênh, chỉ là cô ngại nàng đang ở đây. Thế là nàng lấy điện thoại của mình ra, thoáng nhìn lướt qua rồi nói với Nguyễn Dạ Sênh: “Lộ Thanh Minh gọi mình, mình phải ra ngoài gọi lại cho anh ta.”

“Được.” Nguyễn Dạ Sênh cũng đoán được ý định của nàng, mỉm cười phối hợp: “Cậu đi đi.”

“Có thể mình sẽ nói chuyện điện thoại khá lâu.” Hề Mặc nói.

“Rõ rồi.” Nguyễn Dạ Sênh hiểu ý, cười càng tươi hơn: “Mình ở đây chờ Khanh Khanh ăn sáng.”

Hề Mặc nhìn cô, không chần chờ thêm, nhanh nhẹn quay người đi mất.

Tức khắc Trầm Khinh Biệt thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhanh tay kéo Nguyễn Dạ Sênh vào phòng rồi đóng kỹ cửa, sau đó nhanh chân chạy tới cạnh Nguyễn Dạ Sênh như thể cô gặp được cứu tinh của đời mình.

Nguyễn Dạ Sênh thấy thái độ của cô rất kỳ lạ, trong lòng cũng lo lắng, vừa bày bữa sáng lên bàn giúp cô vừa nhỏ tiếng hỏi han Trầm Khinh Biệt: “Cậu sao thế? Chuyện lớn thế nào? Mình chưa từng thấy cậu hoảng loạn vậy bao giờ?”

Trầm Kinh Biệt đứng trước mặt cô, hay tay xoắn vào nhau, ngón tay cứ cào cấu, cúi đầu không nói gì.

“Gì vậy?” Nguyễn Dạ Sênh buồn cười: “Trông cậu không khác gì học sinh mắc lỗi gặp phải giáo viên chủ nhiệm, mình đáng sợ tới vậy à?”

“Mình thật sự đã làm sai, Nguyễn Nguyễn.” Lúc này, Trầm Khinh Biệt mới ủ rũ lên tiếng: “Là sai lầm mà không cách nào cứu chữa.”

“Rốt cuộc là thế nào? Có tiện nói cho mình biết không?” Theo đó Nguyễn Dạ Sênh cũng lo lắng, cô nhìn Trầm Khinh Biệt rồi vẫy tay, dịu dàng nói: “Cậu qua đây ngồi, vừa ăn vừa nói, nếu bỏ bữa sáng dạ dày cậu sẽ đau đấy, để Úc An biết chị ấy lại lo lắng cho cậu, này là bữa sáng Úc An nhờ mình đưa đến.”

Trầm Khinh Biệt nghe vậy, nét mặt càng trở nên bối rối, là một người thích nói thích cười, giờ ngồi đây cả buổi lại nói không nên một lời.

Như thể hai chữ “Úc An” là phương thức đơn giản nhất để chặn lại miệng cô.

Nguyễn Dạ Sênh nhìn kỹ Trầm Khinh Biệt một hồi, đầu tiên trong đầu cô hiện lên một chút thái độ khác với bình thường của Úc An khi ở nhà ăn, sau đó liên kết với hành vi kỳ lạ của Trầm Khinh Biệt ở hiện tại, nhẹ hỏi: “Giữa cậu và Úc An, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Trầm Khinh Biệt: “…”

“Hai người cãi nhau?” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Mình thấy sáng nay sắc mặt Úc An không được tốt lắm.”

“Không… Không có.” Trầm Khinh Biệt vội giải thích: “Tụi mình không có cãi nhau.”

Vô thức, cô lại quan tâm Úc An, lại quan tâm hỏi một câu: “A Úc… Hôm nay trông chị ấy không được vui hả?”

“Cũng không phải không vui.” Nguyễn Dạ Sênh nhớ lại, nói: “Là kiểu khá nặng tâm sự.”

Trầm Khinh Biệt thở dài, thậm chí như thở ra toàn bộ mỏi mệt, toàn bộ đè nén trong lòng.

Nguyễn Dạ Sênh đẩy chén cháo đến trước mặt cô: “Không phải cậu có chuyện quan trọng muốn nói với mình sao? Sao giờ lại ấp a ấp úng không nói.”

“Nguyễn Nguyễn, mình…” Hai tay Trầm Khinh Biệt bưng chén cháo, ánh mắt nhìn vào những hạt cháo trắng tinh.

“Có liên quan đến Úc An, phải không?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi cô.

Trầm Khinh Biệt không phải băn khoăn với Nguyễn Dạ Sênh, cô hoàn toàn tin tưởng người bạn này của mình, nặng nề gật đầu một cái, thừa nhận.

Nguyễn Dạ Sênh rót cho mình một ly nước ấm, nhấp một ít, giọng nói mềm mại hơn, dẫn cô đi từng bước: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu nhờ mình giúp nhưng lại không nói rõ cho mình biết, mình giúp cậu thế nào đây?”

Đôi vai Trầm Khinh Biệt đột nhiên cứng lại, cơ thể cô bất động tại đó, không nhúc nhích.

Lát sau, cô mới chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn Nguyễn Dạ Sênh, mặt hiện lên vệt ửng hồng, cuối cùng cũng đã đủ can đảm nói ra chân tướng: “Nguyễn Nguyễn, chuyện là… là tối hôm qua… tối hôm qua mình đã ngủ với A Úc.”

“… Phụt.” Nguyễn Dạ Sênh đang uống nước, bị thông tin này làm cho khiếp sợ, cô là người luôn để ý đến hình tượng, trong thoáng chốc như bị sét đánh trúng, suýt nữa đã phun hết nước trong miệng ra ngoài, cô bối rối dùng tay che lại.

Nguyễn Dạ Sênh vừa ho vừa che miệng, tay chân luống cuống lấy khăn giấy trên bàn, lau nước bên miệng mình.

“Nguyễn Nguyễn, từ từ, đừng vội, không sao chứ?” Trầm Khinh Biệt thấy cô bị sặc, cũng hoảng sợ cầm hộp khăn giấy đưa tới tay cô, để cô cần thì tiện tay lấy dùng.

Sau khi ho một trận, Nguyễn Dạ Sênh mới lấy lại tinh thần, nhìn Trầm Khinh Biệt.

Sau khi nói ra, Trầm Khinh Biệt có cảm giác như vừa trút được gánh nặng, không còn thấy ngại ngùng như vừa rồi, hỏi thẳng Nguyễn Dạ Sênh: “Đừng nói là chuyện này làm cậu sợ nha? Mình còn trông đợi cậu quyết định giúp mình đó.”

“Không phải mình sợ.” Nguyễn Dạ Sênh chầm chậm lắc đầu: “Mình chỉ bị hù chết thôi.”

Trầm Khinh Biệt: “…”

Quả thật, giây phút này trong Nguyễn Dạ Sênh là trăm điều khó nói: “Thảo nào sáng nay… trông Úc An lại như thế.”

Trầm Khinh Biệt không thôi áy náy: “Tại mình hết, tối qua mình không nên tham uống rượu, mình cũng không biết sao nữa, uống say đến đầu óc loạn hết cả lên, A Úc cũng uống nhiều, rồi mơ màng… xảy ra quan hệ với chị ấy. Sáng nay mình tỉnh dậy, nhìn thấy hai người không ai mặc quần áo, nằm cạnh nhau, mình sợ tới ngây ngốc.”

Cô kể lại mà không hề giấu diếm, những lời giải thích và xấu hổ được thuật lại dường như cũng không là điều khó khăn đối với cô. Nhưng nguyên nhân thật sự khiến cô phải lắp bắp, thật ra đó là cô thẹn với Úc An.

Nguyễn Dạ Sênh cũng nhanh bình tĩnh lại, ngồi bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.

Nét mặt Trầm Khinh Biệt ủ rũ, nói: “A Úc, chị ấy là thẳng, ngủ với mình, chắc hẳn… chị ấy không thể nào chấp nhận.”

Nguyễn Dạ Sênh yên lặng quan sát cô một lúc, nhận ra một điều rằng, Trầm Khinh Biệt không quá quan trọng việc bản thân đã ngủ với Úc An, mà trái lại, cô để ý việc Úc An cảm thấy thế nào sau khi ngủ với cô.

“Không phải cậu cũng thẳng à?” Nguyễn Dạ Sênh nghe Trầm Khinh Biệt nói mãi, những chuyện giữa Trầm Khinh Biệt và Úc An, nghe nhiều nên cũng biết được một ít, hứng thú nói: “Cậu cũng không chấp nhận được chuyện này?”

“Hả?” Vốn là Trầm Khinh Biệt không nhận thức được, bị Nguyễn Dạ Sênh hỏi, đột nhiên ngây ngẩn.

Đôi mắt Nguyễn Dạ Sênh trong suốt, nhìn Trầm Khinh Biệt, lại hỏi cô: “Sáng nay, khi thức dậy phát hiện ra chuyện này, cảm giác đầu tiên của cậu là gì? Trong lòng thấy khó chịu? Cảm thấy ghét chuyện này chứ?”

Trầm Khinh Biệt trả lời không hề đắn đo: “Mình cảm thấy khó chịu khi nào chứ! Càng không thấy ghét nó!”

“Vậy là cậu sợ Úc An thấy khó chịu, sợ Úc An ghét việc này?” Nguyễn Dạ Sênh như đã rõ chuyện gì.

“… Ừm.” Trầm Khinh Biệt cúi đầu, rất đáng thương: “Nguyễn Nguyễn, cậu nói xem mình nên làm thế nào bây giờ? Mình không biết phải đối mặt với A Úc thế nào hết, sau này A Úc có bỏ mặc mình không? Cậu cho mình ý kiến đi, mình thật sự rất rối.”

“Mình không thể quyết định thay cậu được.” Nguyễn Dạ Sênh nghiêm túc nói: “Đây không phải là chuyện mình có thể can thiệp, mà nó là một chuyện quan trọng cậu cần phải nghĩ thật kỹ. Thật sự giúp được cậu chỉ có chính cậu, mình không thể nêu thêm ý kiến, nếu như mình nói lên quá nhiều cái nhìn của mình, điều đó có thể sẽ tác động đến cậu.”

Ở phương diện tình cảm, đầu óc Trầm Khinh Biệt còn quá non nớt, Nguyễn Dạ Sênh không thể thẳng thắn dùng cảm tính để chỉ điểm cho cô, chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở.

“Cậu hiểu ý mình chứ?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi lại.

Trầm Khinh Biệt lắc lắc đầu.

Nguyễn Dạ Sênh cười cười, nói: “Không rõ cũng không sao, cậu chỉ cần làm theo những gì trái tim cậu muốn, trong lòng cậu nghĩ thế nào thì cứ làm thế nấy.”

Đôi mày Trầm Khinh Biệt thoáng nhíu lại, ánh mắt mơ màng.

“Khanh Khanh, mình có thể giúp cậu.” Nguyễn Dạ Sênh mỉm cười, ánh mắt của cô khiến cô như một nguồn ấm tồn tại để người khác tin cậy: “Cậu có chuyện gì phiền não đều có thể nói với mình, mình có thể lắng nghe cậu, hơn nữa còn sẽ giữ bí mật giúp cậu. Nhưng, cậu phải có chính kiến của mình.”

“… Nguyễn Nguyễn.” Trầm Khinh Biệt mếu máo, đi đến trước người Nguyễn Dạ Sênh, đưa tay ôm lấy cô.

Nguyễn Dạ Sênh nhè nhẹ vỗ lưng Trầm Khinh Biệt: “Cậu đừng sợ. Bản thân phải thật bình tình, suy nghĩ kỹ càng, cũng phải xem xem phản ứng của Úc An thế nào nữa.”

Trầm Khinh Biệt nói: “Giờ mình vẫn không biết phải làm sao hết nhưng sau khi nói chuyện với cậu, trong lòng mình thấy thoải mái hơn nhiều, cảm ơn cậu đã lắng nghe mình.”

“Chỉ cần cậu muốn có người lắng nghe, mình đều sẽ có mặt.” Nguyễn Dạ Sênh buông cô ra, an ủi: “Thời gian tới mình phải về đoàn phim, khi đóng phim không tiện dùng điện thoại, cậu có thể nhắn tin cho mình, có thời gian mình sẽ trả lời cậu. Cậu ăn sáng trước đi.”

“Được.” Trầm Khinh Biệt thoải mái hơn rất nhiều, cúi đầu ăn cháo.

Nguyễn Dạ Sênh thấy Trầm Khinh Biệt đã ngồi ăn sáng, trong lòng thở phào một hơi.

Ở mặt tình cảm, cô thật sự không cách nào quyết định thay Trầm Khinh Biệt, càng không thể tác động đến nhận định của Trầm Khinh Biệt. Đối với Úc An, rốt cuộc Trầm Khinh Biệt dành tình cảm thế nào, tất cả đều phải do Trầm Khinh Biệt tự đối mặt.

Cũng giống vậy, với Hề Mặc, cô cũng phải tự đối mặt,

Nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào. Chuyện đêm qua, giấc mơ trong phòng tắm với Hề Mặc đã đẩy cô ngày càng chìm sâu xuống đáy biển, cô cảm thấy bản thân đã không còn cơ hội quay đầu.

Yên Nương nói, mộng rượu là tấm gương phản chiếu khát vọng trong lòng.

Đây là…khát vọng của mình thật sao?

Ăn xong bữa sáng, Trầm Khinh Biệt chuẩn bị hành lý trong phòng để trở về, Nguyễn Dạ Sênh trò chuyện một lúc với cô, sau đó mới đi khỏi.

Đi hết hành lang, từ xa xa, Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy Hề Mặc đứng một mình trước cửa phòng của nàng, vội đi nhanh đến.

Hề Mặc thấy cô đến, không nói gì, chỉ nhìn cô như thể đã đứng đây đợi rất lâu.

Nguyễn Dạ Sênh bật cười, lên tiếng: “Gọi điện xong rồi?”

“Ừm.” Hề Mặc nhàn nhạt đáp lời.

Vẻ mặt bình tĩnh, nàng không hỏi đến chuyện của Trầm Khinh Biệt, thật ra không phải nàng không quan tâm mà là nàng không có thói quen dò hỏi chuyện riêng tư của người khác.

“Lát nữa chúng ta phải đi về.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Cậu đi dọn đồ trước đi.”

“… Mình dọn rồi, lúc nào về cũng được.” Từ lúc thức dậy, mỗi khi Hề Mặc nhìn Nguyễn Dạ Sênh, thấp thoáng trong ánh mắt mang theo chút mất tự nhiên.

Nhưng nàng vẫn cứ nhìn Nguyễn Dạ Sênh.

“Nhanh vậy?” Nguyễn Dạ Sênh biết rõ nhưng vẫn cố tình trêu nàng: “Xem ra cú điện thoại cũng không lâu cho lắm, có lẽ Lộ Thanh Minh cũng không có chuyện ‘quan trọng’ gì , thời gian đó chắc cậu đều dùng để dọn đồ.”

Hề Mặc: “…”

“Hề Mặc.” Đôi môi đỏ hồng của Nguyễn Dạ Sênh khẽ nhích.

“Huh?” Ánh mắt Hề Mặc có chút hồi hộp.

“Ở quán bar này, cậu chơi vui chứ?” Nguyễn Dạ Sênh nhẹ nhàng hỏi nàng.

Xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng.

Sau một lúc lâu, Hề Mặc nói: “… Cũng được.”

“Vậy là tốt rồi.” Tim Nguyễn Dạ Sênh run lên, cười nói: “Mình cũng… rất vui.”

Cô đã mơ một giấc mơ.

Một giấc mơ đẹp không thể nói với Hề Mặc

Cô rất vui.

Rồi lại thấy… áy náy và thấp thỏm. Cô buông thả bản thân để rượu dẫn dắt khát vọng của mình, đơn phương mơ một giấc mơ như thế, liệu đó có phải là một sự thiếu tôn trọng Hề Mặc, nếu Hề Mặc biết thì sẽ nghĩ thế nào?

Qua năm mới ở quán bar, đến khoảng 10 giờ, cả nhóm thanh toán xong hóa đơn, chuẩn bị đi khỏi.

Đôi mắt quyến rũ của Yên Nương lần lượt nhìn về các cô.

Hề Mặc trông có vẻ thận trọng, ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh lướt nhìn về quầy bar – nơi pha chế rượu, không biết đang nghĩ gì, Úc An đứng ở bên cạnh, mím môi không nói chuyện, vẻ mặt Trầm Khinh Biệt thì đờ đẫn, thi thoảng lại trộm liếc nhìn Úc An. Thôi Gia Ngư đã đi từ sớm, chỉ có Lâm Đinh Vũ và Lâm Đinh Sương trong trạng thái bình thường.

“Mong quý khách lần sau tiếp tục ủng hộ.” Khóe mắt Yên Nương khẽ nheo, cười nói.

“Cảm ơn cô chủ đã chiêu đãi.” Nguyễn Dạ Sênh hào phóng đáp lại.

Cô nhỏ của A Mai không thấy đâu, có điều A Mai rất nhiệt tình, tiễn các cô ra đến nơi đỗ xe, Nguyễn Dạ Sênh lên xe, A Mai đứng bên ngoài, qua cửa sổ vẫy tay chào các cô: “Muốn uống mộng rượu, lần sau lại đến nhé!”

Nguyễn Dạ Sênh: “…”

“…Được.” Lòng cô run lên, mặt thì vẫn như thường mà trả lời.

Cô cảm thấy mộng rượu có thể xem là một loại độc ăn vào xương cốt, mà thứ mộng rượu làm cô phát nghiện lại chính là khát vọng trong lòng.

Cô rất sợ bản thân sa vào, rồi không thoát ra được.

Trừ khi một ngày nào đó, Hề Mặc giúp cô xoa dịu khát vọng này.

Từng ngày lễ Tết trôi đi, Nguyễn Dạ Sênh cùng Hề Mặc trải qua một kỳ nghỉ ngắn ngủi, đã đến lúc quay lại đoàn phim “Kiến tự như ngộ”. Nguyễn Dạ Sênh không cách nào đi gặp Trầm Khinh Biệt nhưng có thể cảm giác được Trầm Kinh Biệt thay đổi rất nhiều so với trước đây, người thường nói hết chủ đề này đến chủ đề khác trong “Chị em Thượng Hải tương thân tương ái” nay lại không thấy tăm hơi đâu, sự xuất hiện của Úc An thì phải nói là đếm trên đầu ngón tay.

Lâm Đinh Sương cứ ngỡ do Trầm Khinh Biệt bận rộn đóng phim nên không có thời gian rảnh, chỉ có mỗi Nguyễn Dạ Sênh biết, Trầm Khinh Biệt đang gặp phải muộn phiền lớn nhất trong đời.

Nguyễn Dạ Sênh cũng gặp phải không ít rắc rối, nhưng cô cố gắng đặt mọi sự chú ý của mình vào việc quay điện ảnh, với nhân vật Ngu Miểu của mình, cô tốn rất nhiều thời gian để thấu hiểu và suy ngẫm về nhân vật

Đọc thử kịch bản vẫn tiếp tục diễn ra trong vài ngày, cho đến buổi tối nọ, Cố Như hẹn riêng Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc cùng đi ăn lẩu.

Đây có lẽ là điểm tương đồng duy nhất của hai chị em Cố Như và Cố Sầm, thích ăn lẩu.

“Ngày mai là chính thức bấm máy.” Cố Như điêu luyện ghim thịt bò, nói; “Hồi trước Tết, hai em có hỏi tôi mối quan hệ tình cảm thật sự giữa Ngu Miểu và Tiêu Nhược Câm trong phim là gì, tôi có bảo hai em cứ tìm nhận định của mình trước để xem các em hiểu về nó thế nào. Vậy giờ, hai em đã tìm được rồi chứ?”

Nguyễn Dạ Sênh suy tư một lúc, nói: “Có lẽ em tìm ra rồi.”

Hề Mặc không nói gì.

“Nguyễn Nguyễn, em nghĩ thế nào?” Cố Như vô cùng hứng thú nhìn Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh uyển chuyển nói: “Em thấy, tình cảm của hai người đã vượt qua mức tình bạn.”

Khóe mắt Hề Mặc khẽ liếc sang Nguyễn Dạ Sênh.

Cố Như cười, rồi liếc nhìn Hề Mặc: “Hề Mặc, em thì sao?”

Quan hệ giữa Hề Mặc và Cố Như khá tốt, cũng không phải gò bó trước Cố Như, nàng nói thẳng: “Tôi… cũng có một cách hiểu, nhưng tôi muốn nghe chị nói rõ tuyến tình cảm của nhân vật là gì. So sánh xem có khác nhiều hay không. Kịch bản là chị viết, chắn chắn chị là người rõ nhất, ngày mai đã bắt đầu quay, nếu tôi và Dạ Sênh vẫn chưa hiểu được ý muốn của đạo diễn thì phải quay thế nào?”

Cố Như thong thả ăn phần thịt bò đã nhúng xong, lát sau mới nói: “Hôm nay tôi gọi hai em cùng đi ăn là muốn nói với hai em, tuyến tình cảm thật trong bộ phim của tôi là gì.”

Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc ngồi cùng một phía, đồng loạt nhìn Cố Như.

“Ngu Miểu và Tiêu Nhược Câm, giữa hai người họ…” Cố Như nói: “Là tình yêu.”

Hề Mặc: “…”

Còn Nguyễn Dạ Sênh thì không quá bất ngờ.

Cố Như tiếp tục: “Nhưng tôi không thể làm nó rõ mồn một trên phim, một là không qua được kiểm duyệt, hai là có vài thứ khi thể hiện rõ quá thì lại không giống như tôi mong muốn cho nên ở kịch bản, tôi mới không viết rõ ràng. Về phần cảm nhận của khán giả ra sao, đó là cảm nhận sau khi xem phim của họ, tôi chỉ chịu trách nhiệm truyền tải thật tốt câu chuyện mà thôi.”

“Nhưng——” Cố Như chuyển chủ đề, có hơi nghiêm túc: “Cho dù tác phẩm không thể hiện rõ nhưng trong suốt quá trình quay phim, hai em cần phải hiểu và cảm nhận rõ tình cảm này, hai em phải mang theo tình yêu đó để ghi hình, như vậy nhân vật mới có hồn và hai em mới là hai nhân vật ấy. Nếu Ngu Miểu và Tiêu Nhược Câm không yêu nhau, vậy thì không phải là Ngu Miểu và Tiêu Nhược Câm chân thật.”

Chân thật.

Đây là khái niệm về nhân vật trong phim của Cố Như.

Không phải là một nhân vật hư cấu và đơn giản, nàng muốn họ phải chân thật, phải sống động, có thể xác lẫn linh hồn từ những dòng chữ trong kịch bản bước ra, chứ không phải chỉ là những dòng kịch bản đơn điệu vô hồn. Thông qua ống kính của mình, từ quần áo cho đến đạo cụ cũng phải dụng tâm, kết hợp với những diên viễn có đầy đủ tố chất mang theo tình cảm chân thành để diễn giải, cuối cùng trở thành một con người thật tồn tại.

Nhắc đến đây, Cố Như lại cười cười, chăm chăm nhìn Hề Mặc: “Hề Mặc, từ đầu tôi không nói rõ với em mấy thứ này, tôi thừa nhận đó là sự ích kỷ ở phía tôi. Nếu như tôi nói với em, sợ là em sẽ không nhận kịch bản.”

“… Chị đúng là rất hiểu tôi.” Hiện tại Cố Như chỉ như một người bạn của nàng, không phải một đạo diễn quyền uy, Hề Mặc tương đối thoải mái, không mặn không nhạt nói.

“Chúng ta quen biết nhau lâu vậy rồi, tôi đương nhiên hiểu em.” Cố Như nói: “Còn một chuyện, hiện tại tôi phải nói cho em rõ, tôi đang đợi một trận tuyết. Có một phân đoạn rất quan trọng quay vào ngày tuyết lớn, hai em phải thể hiện thật tốt, kịch bản thì vẫn chưa có nhưng nếu điều kiện thuận lợi, vẫn phải quay.”

“Kịch bản chưa có?” Hề Mặc nhíu mày.

Nguyễn Dạ Sênh cũng mang đầy thắc mắc. Cô không hiểu, tại sao một người cẩn thận như Cố Như lại không viết một phân đoạn cực kỳ quan trọng vào kịch bản.

“Quay hết phân đoạn nhưng sẽ không cho hết vào bộ phim, tôi chỉ lấy một số cảnh trong phân đoạn này.” Cố Như luôn có những ý tưởng riêng của mình: “Đây là một đoạn Ngu Miểu và Tiêu Nhược Câm hôn nhau trên nền tuyết, thứ tôi muốn là những phản ứng và chi tiết lưu lại trên mặt và tay chân sau khi hai người hôn nhau, nhưng không thể để đại chúng và nhóm kiểm duyệt nhìn ra hai người hôn nhau, đây là một chi tiết ẩn ý trong phim. Thể hiện một cách mơ hồ, có thể làm tăng mỹ cảm ẩn chứa bên trong của bộ phim, ngoài việc để những người thật sự yêu điện ảnh khám phá còn có thể tránh kiểm duyệt.”

Hề mặc: “…”

Đôi má Nguyễn Dạ Sênh bỗng nhiên nóng lên.

Cô… không nghe lộn chứ?

Cô và Hề Mặc phải… phải quay cảnh hôn?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN