Hoàn Khố Đế Phi
Chương 14: Ngủ và bị ngủ là đề bài khó
Betaer: Quỳnh
Lúc Thiên Lan cùng Vân Ninh Tẩm quay trở lại, Đế lâm Uyên đang ngồi trước cửa động, một thân áo trắng phiêu diêu, nhìn thấy hai nàng liền vẫy tay, cả khuôn mặt tràn ngập nụ cười. Bước chân Vân Ninh Tẩm chợt dừng lại, khuôn mặt vốn không có biểu tình bỗng nhiên hiện lên một tia khó hiểu, liền sau đó nhấc chân đi về một hướng khác.
“Đế công tử, nhìn dáng vẻ của ngươi hồi phục cũng không tồi mà!’ Thiên Lan quét mắt một lượt nam nhân áo quần khéo léo này, có lẽ người của hắn đã tới nơi này, chỉ là hắn không rời đi thật là ngoài dự tính của nàng, thế cũng tốt, thuận tiện cho nàng hành sự.
Trong thời gian ngắn nhất hạ được Đế Lâm Uyên, Thiên Lan trong lòng tự cổ vũ bản thân.
“Cũng nhờ phúc của cô nương, không tồi.” Đế Lâm Uyên đem đôi chân dài đang chặn ở cửa động di chuyển, ánh mắt tà tứ nhìn Thiên Lan.
Thiên Lan không có ý muốn đi vào, mà ngồi vào bên cạnh Đế Lâm Uyên, trên mặt treo một nụ cười nhạt, cân nhắc lười nói một chút, mới mở miệng hỏi: “Đế công tử đã có hôn ước với ai chưa?”
“Chưa hề” con ngươi Đế Lâm Uyên lấp lánh, nói ra hai chữ.
Chưa có hôn ước là tốt, môi Thiên Lan cong lên, vỗ vỗ lên vai Đế Lâm Uyên, đứng dậy đi vào bên trong sơn động, Đế Lâm Uyên hoàn toàn không đoán được Thiên Lan đang toan tính điều gì, nhanh chóng đứng dậy chạy theo, “Hình như cô nương chưa nói cho ta biết tên của cô nương, không biết đại danh của cô nương là gì?”
Đế Lâm Uyên thường xuyên sử dụng ngữ điệu của lưu manh làm Thiên Lan phải hung hăng hít vào một hơi mới nhịn xuống manh động muốn đánh chết hắn, trong lòng không ngừng an ủi chính mình, đừng manh động đừng manh động, người này có liên quan đến đại kế sinh tử của ngươi.
Sau khi cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt, Thiên Lan mới quay người lại đối diện Đế Lâm Uyên học theo Vân Vũ Nhu nói: ” Đế công tử gọi ta Thiên Lan được rồi.”
Nan nhân có lẽ đều thích nữ nhân như vậy đi? Đáy lòng Thiên Lan lẩm bẩm, cẩn thận quan sát phản ứng của Đế Lâm Uyên. Nhưng Đế Lâm Uyên hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, hắn đang mang một bộ dạng quỷ dị mà nhìn nàng, thuận tiện đem tay đặt lên trán nàng, “Không có sốt á, làm sao tính tình thay đổi rồi?”
Bàn tay hơi lạnh dán lên vầng trán trơn bóng của nàng, Thiên Lan chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, giớ tay đánh tay hắn, thật là không thể đóng kịch được nữa rồi, trợn trừng mắt lườm hắn nói: ” Lão nương tính cách bách biến không được à, ta nói ngươi Đế Lâm Uyên, bắt đầu từ hôm nay lão nương quyết định theo đuổi ngươi”
Uhm, cứ thế ngã ngũ mới là chính sự.
Thần sắc Đế Lâm Uyên cứng ngắc trong giây lát, biến đổi càng thêm quỷ dị, ” Thiên Lan cô nương, biểu tình bây giờ của ngươi thật giống như muốn giết ta vậy…”
Thiên Lan lấy tay vỗ vỗ mặt mình, kéo khóe miệng, nặn ra biểu tình so với khóc còn khó coi hơn.
“Thiên Lan cô nương yêu ta cũng là khó tránh khỏi, dù gì ta cũng đẹp trai như vậy.” Đế Lâm Uyên không để tâm đến nụ cười khó coi của Thiên Lan, tự luyến nhìn nàng nháy mắt một cái.
Thiên Lan nhìn bản mặt gợi đòn của Đế Lâm Uyên, càng ngày càng bái phục khả năng nhẫn nại của mình, hít thở sâu vài lần, Thiên Lan mới đối với Đế Lâm Uyên ra vẻ thẹn thùng, “Đúng vậy, Đế công tử đẹp như tiên vậy, ai nhìn rồi cũng đều không cẩn thận mà chìm trong đó.”
“Được rồi, ta cho phép nàng theo đuổi rồi.” Đế Lâm Uyên bộ dáng như một đại gia phấy phẩy tay, một mặt đắc ý.
Toàn thân Thiên Lan nổi hết da gà, hận không thể dùng một con dao nhỏ từng nhát từng nhát xẻ hắn ra, qua tự luyến, như thế này cũng có thể làm đại lục công địch, những người đó mắt đều mù hết rồi sao?
Thiên Lan tìm đường ra khỏi sơn động, tìm một nơi không có người, túm lấy Phạn Diệt điên cuống lắc, “Muốn mở phong ấn ngoài cách kia ra không còn cách nào khác sao?”
Phạn Diệt hoa mắt chóng mặt, gào rít nói: “Hết rồi hết rồi, chỉ có cách đó thôi, nữ nhân xấu xí này ngươi đừng có lắc nữa, sắp chết rồi, buông tay ra”
Thiên Lan đem Phạn Diệt vứt sang một bên, tự mình ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn, nàng chọc ai, trêu ai chứ, vì sao vô duyên vô cớ xuyên không đến đây, vì sao gặp phải cái con linh thú vô dụng này, quan trọng nhất là vì sao lại gặp phải cái tên lưu manh hỗn đản Đế Lâm Uyển trong ngoài không đồng nhất này.
Càng nghĩ càng ủy khuất, người khác xuyên không là ăn ngon uống ngon, thực lực giống như ngồi hỏa tiễn bay lên, còn nàng thì tốt rồi, xuyên không đến liền gặp một đoàn chính là một tộc người muốn mình chết, thực lực lại còn quá kém cỏi, ngày tháng thế này thật sống không nổi rồi. Phạn diệt nhảy nhót hai ba cái, cọ bên Thiên Lan, thấy tâm tình Thiên Lan không tốt, mở miệng khuyên nhủ: ” Cái tên Đế Lâm Uyên đó tướng mạo cũng không tồi, lại chưa có hôn ước gì, ngươi ăn hắn là ngươi lời rồi, lại có thể giải được phong ấn, chuyện tốt như vậy sao lại không làm?”
“Được lợi sao ngươi không đi.” Thiên Lan bức bối trả lời.
Chuyện này phải quay về thời điểm Thiên Lan mang Đế Lâm Uyên về, lột hết quần áo của hắn ra để nói.
Nơi ngực Đế Lâm Uyên có một vết tích rất nông, như ẩn như hiện nhìn kĩ thì giống như một hoa văn hình tròn, vốn Thiên Lan cũng không để ý, nhưng Phạn Diệt đột nhiên từ tay áo nàng rớt ra ngoài, vừa đúng rơi xuống ngay cạnh hình vẽ đó. Phạn Diệt mơ hồ mở mắt, liền nhìn thấy hình vẽ kia, lập tức nhảy lên ba thước, ở trước mặt Thiên Lan không ngừng gào thét, nói nó biết vì sao cứ cảm thấy thân thể nàng có chút kì quái.
Thiên Lan lúc đó chỉ tùy tiện đáp một câu, thân thể của ngươi mới kì quái, sau đó tiếp tục lột quần áo của Đế Lâm Uyên còn đang bất tỉnh nhân sự kia.
Phạn Diệt nhảy đến trước ngực Đế Lâm Uyên, chỉ lên cái hình vẽ kia nói ra vấn đề mà Thiên LAn vẫn đang rối rắm.
Trên người nàng không có linh căn nguyên nhân thì ra là trong cơ thể đã bị phong ấn, Phạn Diệt từ khi cùng nàng lập nên khế ước và phát hiện nó không thể tiến vào không gian của linh thú, nó vốn cũng không thích cái không gian của linh thú kia nên cũng không mấy để ý, mà Thiên Lan cũng không biết linh thú và người lập lên khế ước sẽ hình thành một không gian của linh thú, để dành cho linh thú một không gian tu luyện và nghỉ ngơi.
Sau đó lại phát hiện trong cơ thể Thiên Lan có rất nhiều cản trở, đang không ngừng cản trở linh khí tiến vào thân thể nàng, trước đó nó nghĩ không ra lý do vì sao, nhựng vừa nhìn thấy hình vẽ trên thân thể Đế Lâm Uyên, nó liền hiểu rồi, phong ấn.
Bên trong thân thể Thiên Lan có thượng cổ phong ấn, thượng cổ phong ấn so với trận pháp phong ấn còn cao hơn không phải chỉ đơn giản là một cấp hai cấp, trận pháp phong ấn chỉ tạo nên tổn hại vừa phải trên cơ thể người, nhưng thượng cổ phong ấn lại không như vậy, một chút cũng không làm tổn hại đến thân thể người.
Đối với chuyện có người hạ phong ấn trên một tiểu thư không được sủng ái là nàng, Thiên Lan chỉ khịt mũi cảm thấy cái người này đầu óc đúng là có bệnh.
Nếu đã biết được vấn đề nằm ở đâu, Thiên Lan tự nhiên là muốn hỏi cách để giải trừ phong ấn, Phạn Diệt dùng cánh tay nhỏ của nó chỉ vào trước ngực Đế Lâm Uyên, nói một đoạn làm Thiên Lan hận không thể bóp chết Phạn Diệt.
Phong ấn trên ngực Đế Lâm Uyên cũng chính là thủ pháp của thượng cổ phong ấn, thượng cổ phong ấn là một sự tồn tại rất kì quặc, khi hai loại phong ấn cùng lúc xuất hiện trên thân thể người, hai người nếu như giao hợp thì phong ấn cấp độ thấp sẽ bị phong ấn cấp độ cao nuốt chửng, phong ấn tự nhiên sẽ được giải trừ.
Theo như Phạn Diệt quan sát, phong ấn của Đế Lâm Uyên xuất hiện hình vẽ, lại ở trên ngực, cấp bậc phong ấn chắc chắn là cao nhất, mà trên thân thể Thiên Lan không có bất cứ dấu vết gì, chắc chắn chỉ là thượng cổ phong ấn thử pháp đơn giản thôi.
Cho nên, nàng muốn giải trừ phong ấn nhất định phải đẩy ngã Đế Lâm Uyên, đem hắn ăn sạch sẽ.
Kiếp trước nàng một đống tuổi, lại đối với chuyện này không để tâm, cô độc một đời, trừ có lúc cũng xem một số trang mạng, nàng tuyệt đối là từ trong ra ngoài đều là một cô nương thuần khiết, bây giờ tự nhiên bảo nàng quật ngã một nam nhân, công trình này không cần nghi ngờ đó là một chuyện quá khó khăn.
Điểm chết người nữa là đối phương lại là đại lục công địch, nàng mà đem hắn ăn rồi, trên đại lục không phải cũng nổi danh một phen?
“Nếu ngươi không muốn chết thì nhanh chóng ăn ngay nam nhân kia, tiểu gia ta cũng không muốn bên cạnh một chủ nhân yếu đến mức gió thổi còn cần tiểu gia đến cứu.” Phạn Diệt thấy khuyên nhủ không có tác dụng, đành phải giở giọng uy hiếp.
Thiên Lan thở hổn hển một tiếng, tiếp tục vẽ vòng tròn, nam nhân kia dáng vẻ tuy xinh đẹp, nhưng cái tính cách gợi đòn đó nàng làm sao cũng không ra tay được, chỉ cần nghĩ đến một màn cùng Đế Lâm Uyên, nàng chịu không nổi mà lảm nhảm.
Ngươi cao lãnh thì cao lãnh, vì sao chớp mắt liền thành cái bộ dạng lưu manh đó.
“Nữ nhân xấu xí này, tiểu gia đang nói chuyện với ngươi đó?” Phạn Diệt thấy Thiên Lan không để ý đến mình, lại bắt đầu gào rít lên.
“Ồn chết được.” Thiên Lan một phen đem Phạn Diệt ấn xuống, trên mặt đều là vẻ không kiên nhẫn.
Không phải chỉ là ăn một nam nhân sao? Kiếp trước xem bao nhiêu là kịch bọt biển, kịch não tàn, kịch hành động, nàng không tin không xử lý được một nam nhân? Đế Lâm Uyên, hừ hừ, đợi lão nương ăn ngươi xong sẽ chụp cho ngươi một tấm ảnh.
Thiên Lan bắt đầu khoe khoang là quên mất một vấn đề quan trọng, thân thể này mới mười lăm tuổi, hết năm nay cũng mới mười sau tuổi, nhỏ như vậy đã bị ăn sạch sẽ, phì, là ăn người khác có đươc không? Cúi đầu nhìn xuống ngực mình, chỉ có thể trong lòng tự an ủi mình, cũng may là thân thể phát triển không tồi.
Trên đại lục Thương Loan độ tuổi thành hôn là mười bốn tuổi, không biết nguyên nhân là do tu luyện linh lực hay do thể chất, người ở đây phát triển rất nhanh, tiểu cô nương mười bốn tuổi mà nhìn giống như mười tám tuổi vậy, đã vậy tất cả mọi phương diện đều phát triển rất tốt, nên sự lo lắng của Thiên Lan hoàn toàn là thừa thãi.
Khi Thiên Lan quay lại sơn động là lúc Đế Lâm Uyên đang ăn thịt thỏ do Vân Ninh Tẩm săn bắt về, thấy Thiên Lan quay về mắt liền sáng lên, trên miệng kéo lên một nụ cười câu dẫn.
Ánh mắt Vân Ninh Tẩm trên người Thiên Lan và Đế Lâm Uyên chuyển tới chuyển lui, cuối cùng lấy một cái đùi thỏ đi ra ngoài sơn động, nhưng cũng không đi xa, đúng như Thiên Lan nghĩ, Vân Ninh Tẩm chỉ khuyên qua nàng vài câu, nhưng không ngăn cản nàng, nàng biết Thiên Lan không phải người bừa bãi, nhưng một khi hạ quyết tâm thì cho dù trước mắt không có đường nàng cũng sẽ nghĩ cách để đi qua. Vả lại ở đại lục này mà không có thực lực là không được, chỉ là tại cái phong ấn gì đó kia, nàng cũng có chút không hiểu, là ai lại có thể trên người một tiểu thư không được sủng ái hạ phong ấn?
Trong sơn động bây giờ chỉ còn lại Thiên Lan và Đế Lâm Uyên, Đế Lâm Uyên ăn rất hăng say, Thiên Lan nhìn hắn, đáy lòng không ngừng phỉ nhổ, nam nhân thế này cũng gọi là tư chất tiên nhân? Cả cái đại lục này mù mất rồi!
“Thiên Lan tiểu thư nhìn ta ăn là no rồi sao?” Đế Lâm Uyên vứt xuống cục xương trong tay, thấy Thiên Lan nhìn mình chằm chằm, liền lên tiếng hỏi.
Thiên Lan nghe tiếng, trên mặt lập tức nặn ra một nụ cười, từng câu từng chữ nói: ” Đế công tử tướng mạo mĩ lệ dị thường, đương nhiên nhìn là đủ no rồi.” đây rõ ràng là lời nói quá sức thâm tình.
Đế Lâm Uyên quét mắt nhìn nàng một cái, sau đó như chuyện đương nhiên mà gật gật đầu, ” Vậy Thiên Lan cô nương cứ nhìn, ta không thu tiền” nói xong, ngón tay thon dài hướng tới miếng thịt thỏ cuối cùng, dưới ánh mắt hung hãn của Thiên Lan chậm rãi mà ăn.
Thiên Lan nghiến răng, ta nhịn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!