Hoàn Khố Đế Phi - Chương 20: Lấy thân báo đáp bị ghét bỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Hoàn Khố Đế Phi


Chương 20: Lấy thân báo đáp bị ghét bỏ



Editor: Devil Ly

Beta: Quỳnh

Ánh sáng từ đống lửa ánh lên mặt mọi người khi sáng khi tối, Thiên Lan dựa vào một thân cây, hơi thở đều đặn, giống như đã ngủ say rồi, hoan mộc thụ ở bên cạnh lắc lư mấy phiến lá giúp Thiên Lan đuổi muỗi. Phạn Diệt thì nằm bò trên vai Thiên Lan.

Hoan mộc thụ có chút sợ hãi Phạn Diệt, thân thể theo bản năng mà sợ hãi cái linh thú có thể hình không lớn này, thời khắc này đang bị Phạn Diệt nhìn chằm chằm, lại càng hết sức mà lắc lư mấy phiến lá, hận bản thân mình vì sao không mọc thêm vài phiến lá nữa, có thể che đi tầm mắt của Phạn Diệt.

“Hí hí…..hí…”

“Tên hỗn đản nào trêu chọc cái đống đồ chơi này, đáng ghét…”

“Bên kia cũng có”

Đột nhiên có tiếng động từ trong bóng đêm phát ra, Thiên Lan khẽ nhăn mày, không tình không nguyện mở mắt ra, nàng vốn là chưa hề ngủ say, ở vào cái hoàn cảnh này mà nàng có thể ngủ say được mới lạ, nửa đêm nửa hôm ồn ào, đang làm cái gì vậy.

Cùng lúc Thiên Lan mở mắt ra, Lam Diệp Và Lam Diệu cũng đã tỉnh, họ đều là những người đã qua tu luyện, chỉ một ngọn gió thổi nhẹ cũng sẽ tỉnh táo trở lại.

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lam Diệp nhìn quanh bốn phía, tiếng động là từ phía bên trái bọn họ truyền tới.

Lam Diệu nhăn đôi mày thanh tú nhìn ca ca của mình, sắc mặt có chút khó coi, làm thế nào mà nàng nghe âm thanh này thật giống như âm thanh của rắn phát ra vậy?

Thiên Lan đem Phạn Diệt nhét vào ống tay áo, đứng dậy hướng về nơi phát ra tiếng động xem xét, tiếng nam nhân bạo nộ không ngừng vang lên, ánh sáng linh lực mờ mờ ảo ảo giúp Thiên Lan nhìn rõ tình cảnh phía bên kia, một đoàn nam nhân y phục giống hệt nhau rất nhanh đang hướng về phía bọn họ đi tới.

Trong người chuyển động, Thiên Lan giống như nhìn thấy vật gìống như là rắn.

Đế Lâm Uyên bay lên giữa không trung, bày ra một tư thế rất huênh hoang, nhìn về đoàn người phía trước đang không ngừng tiến lại gần, quay lại không chút hoang mang mà nói với Thiên Lan:” Thiên Lan tiểu thư, ngươi còn không mau chạy thì sẽ tan xương nát thịt trong bụng rắn đó.’’

Rắn! Sắc mặt Lam Diệp và Lam Diệu cùng một lúc trắng bệch, rắn là động vật sống theo bầy, có thể làm cho nhiều người như vậy cùng một lúc bỏ chạy, vậy số lượng?

Thiên Lan nhìn Lam Diệp cùng Lam Diệu một cái, thần sắc ổn định, cánh môi hồng kẽ nói: “Lên cây”

Lên cây? Rắn cũng biết trèo cây mà, Thiên Lan tiểu thư người xác định là muốn lên cây?

“Có người! Cứu mạng, cứu mạng.” bên kia đã có người nhìn thấy bọn người Thiên Lan, đang liều mạng kêu cứu, thuận theo bọn họ mà không ngừng rút ngắn khoảng cách, người bên đó nhìn rõ ở bên này chỉ là ba đứa trẻ, hi vọng vừa dâng lên liền lập tức bị dập tắt.

“Có bầy rắn, mau chạy đi” trong đoàn người có người hét lớn một tiếng, rõ ràng là đang nói với bọn người Thiên Lan.

Thiên Lan nhăn nhăn mày, trước một bước trèo lên cây, tốc độ của nàng cực nhanh, hoàn toàn không thể nhìn ra đó là một người không có linh lực, Lan Diệp nhìn thấy một màn này, đáy lòng có chút rối rắm, cuối cùng vẫn cùng Lam Diệp hướng tới cái cây gần nhất trèo lên.

“Cô nương, rắn biết trèo cây đó, các người đừng có ở trên đó nữa.” người chạy ở phía trước đã đến bên dưới cái cây Thiên Lan trèo lên, đang hướng về phía nàng hét lên.

“Không muốn chết thì lên cây” Thiên Lan không có ý muốn giải thích, ném xuống một câu thân thể lại tiếp tục trèo lên, chỉ trong giây lát ở bên dưới đã không còn thấy dáng của nàng đâu nữa.

Nam nhân đó ngây ngốc một lúc, từ phía sau có người chạy tới, nhìn thấy hắn đứng ở đó, lập tức nói: “ Còn không mau chạy, đứng đây chờ chết sao!”

”Vừa rồi ở đây không phải có ba đứa trẻ sao? Sao lại không thấy rồi?” liên tục có người dừng lại, trong lời nói có chút quan tâm mà hỏi người đến đây đầu tiên.

“Sao lại dừng lại rồi” một nguời lớn tuổi đến sau cùng, nhìn thấy mọi người đều dừng lại ở đây, bất ngờ lông mày nhăn chặt lại, đằng sau đuổi tới là cả một bầy rắn, mấy đứa nhóc này không tìm đường chạy đi, còn dừng ở đây làm cái gì?

“ Trưởng lão, vừa rồi ở đây có ba đứa nhỏ, sợ là đã trốn đi rồi, chúng ta không thể bỏ lại tụi nó.”

“Vừa rồi bọn ta nhìn thấy có bóng đen trèo lên trên cây, bọn chúng có khi nào đều ở trên cây rồi không?”

Trưởng lão đến sau cùng, không nhìn thấy được tình hình phía trước, nhưng nhìn thấy đống lửa kia vậy chắc chắn từng có người ở đây, mấy đứa nhóc này tuy ngày thường không nghe lời, nhưng trong lúc như thế này tuyệt đối sẽ không nói dối, vị trưởng lão kia mắng thầm trong lòng, cha mẹ nào lại thất đức như vậy đem con mình vứt lại trong khu rừng chết này.

“Mọi người cố gắng nhanh chóng tìm kiếm, mấy người các ngươi cùng ta ra đằng sau chặn đường” Trưởng lão nhanh chóng ra lệnh, đem theo mấy người nam nhân thực lực tốt nhất trong đoàn quay lại phía sau, những người này không chút do dự.

Thiên Lan đứng trong tán cây dày đặc, đưa tay đỡ lấy trán mình, những người này là người của đại lục Thương Loan sao? Đối với người là đều không để tâm đến an nguy của mình, khâm phục!

“Thiên Lan tiểu thư, ngươi muốn nhìn bọn họ vì ngươi mà mất đi sinh mạng sao?” Đế Lâm Uyên không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Thiên Lan, cười cười mà nói.

“Đừng có quên, ngươi bây giờ là cùng một hội với ta” Thiên Lan không vừa ý mà trừng mắt với Đế Lâm Uyên, thẩn thể bắt đầu trượt xuống bên dưới.

Con ngươi Đế Lâm Uyên lóe lên một tia sáng, khóe miệng gợi lên một nụ cười quỷ dị, không biết là đang cười hay đang tính toán điều gì.

“Có thấy không?” bên dưới vẫn còn đang tiếp tục tìm kiếm, từ xa không ngừng truyền đến tiếng của linh lực va chạm vào nhau mà nổ ra, trưởng lão kia phẫn nộ mắng vài tiếng hòa cùng âm thanh hỗn tạp tao nên một màn vô cùng quỷ dị.

Thiên Lan trong đám cành lá dày đặc lộ ra thân thể của mình, vừa đúng nhìn thấy nam nhân kia đang ôm lấy thân cây chuẩn bị trèo lên, nam nhân kia vừa nhìn thấy Thiên Lan, lập tức nói: “ Cô nương, mau xuống đây, trưởng lão bọn họ thật sự là chống chọi không được bao lâu nữa đâu.”

“Ngươi kêu bọn họ mau lên cây” Thiên lan chỉ chỉ mấy người đang phân tán bên dưới cây, ngữ khí có vài phần mất kiên nhẫn.

Nam tử kia đầu tiên có chút ngây ngốc, sau đó lại tiếp tục khuyên nhủ, mắt nhìn thấy một bóng trắng đang bay dập dờn đằng sau lưng cô nương này, thân thể phút chốc mềm nhũn mà tụt xuống.

Trên đầu Thiên Lan xuất hiện vài đường hắc tuyến, tay mắt nhanh nhẹn kéo được nam nhân, nhưng vì thể trọng của nam nhân này mà thân thể của nàng cũng bắt đầu tuột dần xuống dưới.

“bịch!” Thiên Lan cùng nam nhân kia đều ngã xuống đất, nam nhân kia theo bản năng đỡ lấy Thiên Lan, làm đệm thịt bên dưới Thiên Lan.

“A! Cô nương không sao chứ” nghe thấy tiếng động, lập tức có người tiến lên kéo Thiên Lan dậy.

Thiên Lan hướng lên cây lườm một cái, kẻ đầu sỏ đang bắt hai tay trước ngực, giương lên một nụ cười nhìn nàng, thấy Thiên Lan nhìn lên, nụ cười càng sâu thêm vài phần.

Cái tên nam nhân đáng ghét này, Thiên Lan nghiến răng thu lại ánh nhìn, đối với nam nhân đang hỏi han ân cần với mình nặn ra một nụ cười, “Ta không sao, cám ơn”

Câu trước là đối với nam nhân đã kéo nàng dậy mà nói, còn câu sau là dành cho nam nhân vừa rồi bị nàng đè ở bên dưới.

Nam nhân kia ngại ngùng cười cười, “Là ta liên lụy cô nương, nhưng mà…” nam nhân kia hướng lên trên cây nhìn đi, lại phát hiện không hề có bóng trắng mà trước đó hắn nhìn thấy, hắn nhìn nhầm rồi sao?

“Đang tìm ta sao?” một giọng nam nhàn nhạt từ bên tai truyền tới, nam nhân giật mình, quay đầu lại, lọt vào mắt là một khuôn mặt yêu dã, một đôi mắt xanh trong bóng tối phát lên ánh sáng lập lòe, rõ ràng là nam nhân, lại so với nữ nhân còn đẹp hơn.

Mọi người đều nhìn đến ngây ngốc, nam nhân này xác thực không phải là nam cải nữ trang? Quan trọng nhất là, nam nhân này sao nhìn lại vô cùng quen thuộc như vây?

“Khụ, cái kia…” Thiên Lan thấy mọi người bị tướng mạo của Đế Lâm Uyên mê hoặc, đột nhiên có chút không vừa ý, cái tên mặt người dạ thú này, chính là biết dùng diện mạo nắm giữ những người này.

“A, mấy tên nhóc này, đã tìm thấy người chưa, lão tử sắp không trụ nổi rồi” thanh âm của trưởng lão từ xa truyền lại.

Mọi người liền hồi thần lại, cũng không kịp tìm hiểu thân phận của nam nhân bạch y vừa xuất hiện, “ Cô nương, còn hai đưa nhỏ nữa đâu? Nhanh gọi bọn họ ra đây”

Thiên Lan bị nhiều đại nam nhân vây quanh như vậy lập tức cảm thấy áp lực quá lớn, “Đầu tiên cảm ơn mọi người, cuối cùng, ta nhắc lại một lần nữa, lên cây” Thiên Lan kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa.

Không khí ồn ào lập tức yên tĩnh hẳn xuống, mọi người nhìn nhau, trên người tiểu cô nương này có một cỗ khí tức vô cùng ổn định là vì sao vậy? Nhìn cô nương cũng không quá mười lăm tuổi, đối diện với nhiều người lạ như vậy không một chút hoảng loạn, thậm chí so với bọn họ còn bình tĩnh hơn.

Thiên Lan thấy bọn họ không động đậy, lại trợn trừng mắt, dù sao nàng cũng đã nhắc nhở đến vậy rồi, quay người đi chân tay lanh lợi lại trèo lên cây, đợi mọi người phản ứng trở lại, Thiên Lan đã đứng trên cành cây của một cái cây gần đó rồi, màu xanh của lá cây hoàn toàn che giấu hết thân ảnh của nàng.

“Mấy thứ đằng sau kia không chết không chịu dừng, gia thấy linh lực của các ngươi cũng hao kha khá rồi, chắc chắn đơn dược trên người cũng không còn lại bao nhiêu, chạy cũng chết, vì sao không nghe lời Thiên Lan tiểu thư, nói không chừng lại là một con đường sống” khi mọi người không biết nên làm gì thì thanh âm Đế Lâm Uyên nhàn nhạt vang lên.

Vị công tử này nói không sai, vị cô nương kia trên người có một cỗ khí tức làm người khác tự nhiên cảm thấy vô cùng tín phục, nàng đã nói chắc chắn như vậy nói không chừng thật sự là có cách.

Bọn họ bị bầy rắn truy đuổi đã chạy mất một ngày rồi, nếu còn tiếp tục thì không bị rắn ăn thịt cũng bị mệt mà chết.

Mọi người nhìn nhau vài cái, nhanh chóng quyết đoán, vài người trước tiên đi đón những người đi chặn đường, những người khác nhanh chóng tìm mấy cái cây lớn gân đó nhanh chóng trèo lên.

“Ngươi cũng biết nói tiếng người cơ đấy” Thiên Lan cười mà như không đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đế lâm Uyên, nam nhân này không đem bọn họ hành chết đã là một phát hiện động trời rồi, vì sao còn có thể mở lời giúp bọn họ?

“Gia trước nay vẫn là nói tiếng người, còn nữa, gia cũng là vì phúc báo của Thiên Lan tiểu thư, không biết Thiên Lan tiểu thư sẽ dùng gì để cảm tạ gia đây?” Đế Lâm Uyên học bộ dáng của Thiên Lan, mặt cười lòng không cười, đôi đồng tử màu xanh giống như có gì đó xẹt qua.

“Dùng thân báo đáp thế nào?” Thiên Lan đột nhiên cười tươi tỉnh, mắt chớp chớp, khuôn mặt hoàn toàn là ngây thơ vô tôi.

“Thiên Lan tiểu thư đổi cách khác cảm tạ gia, gia sẽ rất vui mừng” Đế Lâm Uyên cười lạnh chán nản.

Rõ ràng ghét bỏ như vậy, Thiên Lan cảm thấy nếu không tức giận thật là có lỗi với gương mặt này mà, vì thế Thiên Lan cũng cười lạnh, cổ tay nhanh chóng xuất ra một kích, Đế Lâm Uyên vốn là không để tâm, nhưng lại bị bàn tay của Thiên Lan đụng chạm đến mình mà sắc mặt biến đổi.

“Vân Thiên Lan!” Đế Lâm Uyên một chiêu nắm lấy cổ tay Thiên Lan, khí tức âm hàn nhanh chóng lan khắp toàn thân, bên cạnh hắn đều có thể cảm nhận được hàn khí ngưng kết dày đặc, lạnh từ tim cho đên tận xương tủy.

Đáy lòng Thiên Lan trong nháy mắt ngừng trệ, thực lực của nam nhân này thực ra cường hãn đến mức nào?

“Đế công tử, ta đổi phương thức khác cảm ơn ngươi, ngươi không phải nói sẽ rất vui vẻ sao?” Thiên Lan đè ép xuống sự sợ hãi trong lòng, trên mặt vẫn treo một nụ cười nhạt.

“…”Đế Lâm Uyên buông mạnh tay của Thiên Lan ra, từ eo rút ra một cây ngân trâm nhỏ, đem nó quơ quơ trước mặt Thiên Lan, giọng nói thâm trầm đập vào bên tai Thiên Lan, “Còn có lần sau, Thiên Lan tiểu thư sẽ giống cây trâm này”.

Nói hết, cây trâm trong tay hắn liền hóa thành bột mịn, phiêu tán trong không khí.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN