Hoàn Khố Đế Phi
Chương 23: Động lớn sâu không thấy đáy
Beta: Quỳnh
Đế Lâm Uyên cực kỳ tức giận, một mình đi ở phía trước, Thiên Lan cùng đám hắc y nhân đi ở phía sau.
Kẻ khóc lóc vừa nãy bị đẩy ra tên là Đào Hoa, nghe nói là do Đế Lâm Uyên nhặt được hắn ở một nơi hoa đào nở rộ, cho nên lấy tên là Đào Hoa.
Ba người khác lần lượt tên là Lê Hoa, Hạnh Hoa, Sen Hoa, may là không có Cúc Hoa, tâm can của Thiên Lan mới nhận được một xíu an ủi.
Phạn Diệt trong lòng cân bằng không ít, thì ra so với cái nữ nhân xấu xí Vân Thiên Lan này, còn có người đặt tên kỳ cục hơn!
“Cái gì không có Cúc Hoa, Cúc Hoa là lão đại của ta, bị nhà cho đi sung quân biên cương, không chừng hiện tại còn đang trên đường gấp gáp trở về đấy.” Đào Hoa vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, lão đại nhà mình bị sung quân đi biên cương còn cao hứng như vậy, thật là tiểu đệ đệ sao?
Khụ khụ… Cúc Hoa, nhớ đến kiếp trước xem tiểu thuyết, manga, Thiên Lan liền muốn cười to, Đế Lâm Uyên làm sao lại đặt ra được mấy cái tên kỳ lạ như vậy!
Đi ra ngoài đánh nhau, tên của người ta toàn khí phách cuồng vọng, nhóm người các ngươi tên toàn hoa này hoa kia không có một tí uy hiếp nào, như thế này làm sao mà đánh?
Đế Lâm Uyên đi ở phía trước, nghe năm người phía sau ríu rít nói không ngừng, hận không thể chụp một cái quăng toàn bộ bọn họ lên vách núi, hàn khí phát ra trên người Đế Lâm Uyên không những không làm đám người phía sau phải kiêng kị, ngược lại đám bọn họ thảo luận càng kịch liệt hơn.
Trong thông đạo đen tuyền có một cổ hơi thở ẩm ướt, vô số đá vụn ở dưới chân, ngẫu nhiên còn có hố này hố kia, đám người Đào Hoa còn tốt, Thiên Lan liền thảm, đi một bước thấp một bước cao, so với leo núi còn mệt hơn, dần dần cũng không còn sức thảo luận với bọn họ nữa.
Mà nàng không nói, đám người Đào Hoa cũng không dám nói chuyện, ngoan ngoãn đi theo phía sau Đế Lâm Uyên, cuối cùng cũng có chút bộ dáng hộ vệ.
Không đúng, những lúc thế này thì hộ vệ phải đi ở phía trước, khi nào lại để cho chủ tử dẫn đường?
Từ chỗ sâu trong thông đạo, không ngừng có gió lạnh âm hàn, Thiên Lan lại lần nữa trải nghiệm cảm giác lạnh thấu cả người, gió từ trong núi sao lại âm trầm như vậy?
Từ ánh sáng của ngọc châu trên tay Đào Hoa, Thiên Lan đánh giá một chút thông đạo bọn họ đang đi qua, khoảng một thước trái phải, trên vách núi bốn phía đều là thảm thực vật tảo dài màu xanh lá, hiện đại gọi là rêu xanh.
Thông đạo này giống như thứ gì đó rất lớn khoan ra tạo thành, đây là kết luận của Thiên Lan sau khi đánh giá.
Chính là tại Đại lục Thương Loan này, căn bản không có những máy móc công cụ như kiếp trước, làm sao có thể khoan được như vậy?
“Gia, chính là ở phía trước!”. Lê Hoa tiến lên vài bước, chỉ chỉ nơi đang phát sáng.
Khóe miệng Thiên Lan run rẩy, cái này còn cần ngươi chỉ sao, bọn ta lại không có mù, phát sáng như vậy, ai cũng thấy rõ có biết không?
Quả nhiên, Đế Lâm Uyên trừng mắt liếc Lê Hoa, quay người lại, kẹp Thiên Lan ở dưới cánh tay, mũi chân điểm nhẹ vài cái, bay hướng thẳng nơi phát sáng.
Thiên Lan kinh hãi, theo bản năng nhắm mắt lại, không phải theo lẽ thường là trước tiên sai người đi thăm dò có nguy hiểm hay không sao? Nam nhân đáng chết này vì cọng lông gì muốn mang nàng theo, nàng không muốn chết aaa!
Thiên Lan túm chặt vạt áo Đế Lâm Uyên, cắn chặt răng, bộ dạng ta rất sợ chết.
Tiếng cười lạnh của Đế Lâm Uyên vang lên bên tai, Thiên Lan trước tiên mở một con mắt, sau khi xác định chính mình không có việc gì mới mở tiếp mắt còn lại, chưa đánh giá xung quanh đã vội vàng đẩy Đế Lâm Uyên ra.
Mắt Đế Lâm Uyên chợt lóe, khóe miệng câu lên một nụ cười tà tứ, Thiên Lan biết ngay không tốt, đang định thu hồi lực đẩy Đế Lâm Uyên, ai ngờ Đế Lâm Uyên bất ngờ buông tay, thân mình Thiên Lan liền rơi xuống, đại não không chịu khống chế khiến nàng kêu to, người nam nhân này như thế nào sẽ…!!!
Tiếng vang quanh quẩn không ngừng trong không gian trống, đám Đào Hoa vừa đến cũng há hốc miệng nhìn Thiên Lan đang rơi xuống, ai cũng cảnh giác siết chặt xiêm y lui về phía sau.
Bóng dáng Đế Lâm Uyên chợt lóe, xuất hiện bên cạnh Thiên Lan, cùng rơi xuống theo tốc độ của nàng “Thiên Lan tiểu thư, hiện tại ngươi cầu xin gia, nói không chừng gia tâm tình tốt liền cứu ngươi một mạng.”
Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, Thiên Lan nghiêng đầu nhìn gương mặt lưu manh của Đế Lâm Uyên, trong lòng tức giận bùng lên, cái nam nhân đáng chết này, đáng giận chính là nàng không có thực lực, hận không thể đánh chết Đế Lâm Uyên ngay tại chỗ.
Đế Lâm Uyên nhìn kỹ Thiên Lan, trong lòng hơi kinh ngạc, trong mắt nữ nhân thế nhưng không có chút nào sợ hãi.
Thiên Lan sao lại không sợ, nàng sợ muốn chết, nhưng nàng ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, chỉ cần nàng không muốn, trên mặt nàng và trong ánh mắt sẽ không lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Trước mặt Đế Lâm Uyên, sao nàng có thể lộ ra vẻ mặt sợ hãi được!
Thân thể không trọng lực rơi xuống, không khí trong lồng ngực càng ngày càng ít, ngũ tạng lục phủ giống như bị người đè ép mạnh mẽ, khó chịu muốn chết.
Rơi xuống lâu như vậy mà vẫn chưa tới đáy, Thiên Lan giật mình nghĩ, ngọn núi này không lớn, sao lại có một cái huyệt động sâu như vậy?
“Thiên Lan tiểu thư luôn mang đến cho ta thật nhiều kinh hỉ.” Đế Lâm Uyên vung tay áo lên, Thiên Lan liền cảm giác được tốc độ rơi xuống được giảm bớt.
Hơi thở quen thuộc bao bọc lấy thân mình, Thiên Lan còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cả người liền đi lên trên, khóe mắt thấy nham thạch màu đỏ từ bốn phía không ngừng xẹt qua.
Trên đầu là một mảng núi đá trơn bóng, yên bình đến nỗi khiến Thiên Lan có cảm giác, thật ra nàng vẫn đang ở hiện đại, không có xuyên đến một đại lục không ai biết này, vẫn đang là một bá chủ thương giới thay đổi như chong chóng.
Vưa quay đầu lại, Thiên Lan nhìn thấy gương mặt muốn bị đánh của Đế Lâm Uyên, nàng lập tức quay về hiện thực, nàng hiện tại là Vân Thiên Lan, Vân Thiên Loan của Đại lục Thương Loan.
Đế Lâm Uyên ôm nàng quay lại cửa động lúc trước, sau khi bị Đế Lâm Uyên thô bạo ném xuống, Thiên Lan mới thấy rõ nơi vừa nãy nàng rơi xuống, đó là một cái động sâu không thấy đáy, không biết ánh sáng phát ra từ nơi nào, khiến toàn bộ không gian đều sáng rọi.
“Ở dưới sao.” Đế Lâm Uyên đứng lơ lửng giữa không trung, vuốt cằm, lẩm bẩm nói.
Ngay khi Thiên Lan còn đang bất ngờ với động lớn này, đột nhiên nghe thấy lời nói của Đế Lâm Uyên, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bọn họ tới đây là để tìm thần thú, hay là thần thú đang ở đáy động này?
“Gia, ngài muốn đi xuống sao?” Đào Hoa hỏi cẩn thận, trong thanh âm có vài phần không tán thành.
Đế Lâm Uyên cười ha hả vài tiếng, nhìn Đào Hoa ngoắc ngón tay, Đào Hoa nuốt nuốt nước miếng, chần chừ nửa ngày mới vận linh khí bay đến bên cạnh Đế Lâm Uyên.
Vẻ mặt đề phòng đó khiến Đế ý cười của Lâm Uyên càng tăng, mấy người còn lại lập tức quay mặt đi, không đành lòng nhìn tiếp, Thiên Lan cảm thấy kì lạ nhìn đám người bên cạnh, lại nhìn qua Đào Hoa đang một bộ thấy chết không hối tiếc…, đây là chuyện gì xảy ra?
“A! Tại sao bi thương luôn về phần ta?” Tiếng thét chói tai của Đào Hoa vang lên không ngừng trong sơn động.
Mà thân thể của hắn cũng đang rơi xuống không ngừng, tốc độ nhanh hơn so với Thiên Lan ban nãy, chớp mắt liền không nhìn thấy thân ảnh đâu nữa.
Quay lại thấy chân Đế Lâm Uyên còn chưa kịp thu hồi, gân xanh trên trán Thiên lan nhảy nhảy, thì ra Đế Lâm Uyên đối với nàng đã rất là thương hương tiếc ngọc rồi.
Đế Lâm Uyên đi đến bên cạnh Thiên Lan, hướng Thiên Lan tươi cười mê người, chậm rãi vươn tay “Thiên Lan tiểu thư, đi thôi!”
Thiên Lan gian nan nuốt nước miếng, lui lui thân mình, hiện tại nàng có thể nói “Không” sao? Đáp án đương nhiên là không thể, Đế Lâm Uyên chủ động kéo tay nàng, tay khác ôm lấy vòng eo nàng, cùng nhau rơi xuống.
Thiên Lan khóc không ra nước mắt, nếu thời gian có thể quay lại, nàng nhất định không cùng Đế Lâm Uyên đến cái núi này, không không, ngay từ đầu nàng không nên bị ma quỷ ám thân mới đi cứu hắn.
Đế Lâm Uyên dùng linh khí ngưng tụ vài cái vòng bảo hộ, đem hắn cùng Thiên Lan đặt vào bên trong. Bên trong Thiên Lan không hề cảm giác được tiếng gió gào thét cũng như cảm giác khó chịu khi rơi xuống, tâm tình khẩn trương của nàng mới giảm đi phần nào.
Thiên Lan nhìn xuống phía dưới, vẫn là sâu không thấy đáy như cũ, tiếng kêu sợ hãi của Đào Hoa không ngừng truyền đến, thật lâu không tiêu tan, Đế Lâm Uyên lúc nãy đã dùng lực rất lớn, không sợ Đào Hoa ngã chết sao!
“Đế Lâm Uyên, ngươi rốt cuộc là loại người gì?” Thiên Lan nhíu mày nhìn nhìn kẻ đang ôm mình, người nam nhân này chỉ đơn giản là kẻ thù của đại lục thôi sao?
Đế Lâm Uyên nhìn nàng, đôi mắt lam hiện lên một mạt ám trầm, thanh âm mê hoặc vang lên “Thiên Lan tiểu thư nghĩ xem ta là loại người gì?”
“Dù sao cũng không phải là người tốt.” Thiên Lan nói thầm, nhận ra hơi thở người bên cạnh thay đổi, Thiên Lan lập tức tươi cười “Khẳng định Đế công tử không phải là phàm phu tục tử, dung mạo như vậy, khí chất như vậy, người như vậy khẳng định là nhân trung long phượng”.
Nàng cười tự giễu, mạng nhỏ hiện tại đang nằm trong tay Đế Lâm Uyên, quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ nàng cởi bỏ phong ấn, chắc chắn phải khiến nam nhân này quỳ xuống xin nàng tha thứ.
“Thiên Lan tiểu thư luôn khiến ta vui vẻ như vậy, thật luyến tiếc giết ngươi nha.” Đế Lâm Uyên giơ tay xoa xoa đầu Thiên Lan, con ngươi ám mị, lời nói nhẹ nhàng lại như sấm đánh ngang tai nàng.
Vừa nãy nàng nghe lầm đúng không? Quả nhiên nam nhân này ban đầu đã muốn giết nàng, thân mình Thiên Lan cứng đờ, cúi đầu, sắc mặt tái mét.
Đế Lâm Uyên thấy Thiên Lan không trả lời trong mắt hiện lên một mạt khoe khoang, cùng hắn so, nữ nhân này còn non tay lắm.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tốc độ rơi xuống đột nhiên chậm lại, độ ấm xung quanh không ngừng tăng lên, Thiên Lan đang cúi đầu, liếc mắt liền thấy tình huống phía dưới, Đào Hoa đang ngồi trên một khối tảng đá lớn, môi đóng mở liên tục không biết đang niệm cái gì, những tảng đá lớn xung quanh đang không ngừng cuồn cuộn dung nham, một mảnh tràn đầy lửa đỏ.
Đế Lâm Uyên mang theo Thiên Lan đáp xuống tảng đá nơi Đào Hoa đang ngồi, những người khác cũng đáp xuống phía sau, Thiên Lan chấn động trong lòng, tại nơi cuồn cuộn dung nham như thế này, nàng chỉ cảm giác được độ ấm tăng lên, lại không có cảm giác nóng cháy, đây là linh lực thần kỳ gì?
“Gia, như thế này thì sao mà tìm?” Đào Hoa đứng dậy, chỉ chỉ dung nham bốn phía.
“Thế nhưng là Hỏa Kỳ Lân.” Đế Lâm Uyên không trả lời Đào Hoa, xuất thần nhìn dung nham nguy hiểm khắp nơi, nói.
“Hỏa Kỳ Lân? Hỏa Lỳ Lân không phải đã bị diệt sạch rồi sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Lê Hoa nghiêm túc nói, không hề còn bộ dáng chơi đùa lúc nãy.
Có chủ tử hay thay đổi, thì có đám cấp dưới hay thay đổi, thật sự không có gì kì lạ, Thiên Lan tự an ủi chính mình, bên người Đế Lâm Uyên có người bình thường mới là lạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!