Hoàn Khố Đế Phi
Chương 42: Hôm nay chúng ta kết thúc đi
Beta: Quỳnh
Viêm Ngự tiếp tục cợt nhả nói: “Yên tâm, trong chốc lát ta giúp Thiên Lan loại bỏ hết thảy chướng ngại, đảm bảo ngươi vững chắc lấy được hạng nhì.”
Thiên Lan quay đầu, “Vì sao lại là hạng nhì?”
“Thiên Lan đánh không lại ta a.” Viêm Ngự một bộ dạng “hồn nhiên như cô tiên”, cùng Thiên Lan đùa bỡn quả thực có điểm liều mạng.
Thiên Lan cười như không cười nhìn Viêm Ngự, trong lòng lại đem Viêm Ngự hận đến ngứa răng, tiểu tử thúi này cần phải chọc nàng đau đớn vậy sao?
Viêm Ngự bị Thiên Lan nhìn đến cả người nổi da gà, lúc này mới giác ngộ vừa rồi mình nói cái gì, vội vàng xua tay, lắp bắp giải thích. Thiên Lan biết hắn không có ác ý, chỉ đánh đầu hắn một cái tượng trưng liền đi qua.
Nhưng động tác này ở trong mắt người khác liền thay đổi hoàn toàn.
Kia chính là nam thần của bọn họ a, nữ nhân này cũng dám đánh đầu nam thần, a a, chú nhịn nổi chứ thím chịu không nổi.
Vì thế sau khi nhóm tỷ muội lên sân khấu, đều cùng Thiên Lan liều mạng, cũng may Viêm Ngự vẫn luôn đi theo bên người, những tỷ muội kia muốn xuống tay lại sợ đánh trúng Viêm Ngự, cho nên cục diện xuất hiện tình huống giằng co.
Thiên Lan hiển nhiên là không rõ ẩn khuất trong đó, nàng vô tội nhìn nhóm người trước mặt giống như muốn ăn mình, nàng đã làm gì khiến cho nhiều người tức giận như vậy?
“Viêm công tử, phiền ngươi một chút.” Trong đó một muội muội chờ không nổi nữa, đỏ mặt nói với Viêm Ngự.
“Viêm công tử, nữ nhân này dám đánh ngươi, chúng ta hôm nay sẽ giáo huấn nàng, ngươi mau tránh ra.” Một muội muội khác phụ họa.
Thiên Lan sờ sờ đầu, nàng đánh Viêm Ngự khi nào? Bọn họ chưa tỉnh ngủ sao?
Ở trong ý thức của Thiên Lan, đánh đầu một cái căn bản không xem như đánh, ở kiếp trước động tác như vậy có thể xem như một loại hành động thân mật, người ta chỉ có chút hâm mộ thôi.
Viêm Ngự cũng không hiểu ra sao, Thiên Lan đánh hắn khi nào?
Bên này nhóm tỷ muội vây quanh Thiên Lan cùng Viêm Ngự, những nam nhi còn lại chỉ có thể nhận mệnh cùng những nam nhi khác đánh nhau, khí thế bàng bạc, linh lực giống như pháo hoa ở trong không khí thoáng ẩn thoáng hiện.
Thiên Lan hoàn toàn dời đi lực chú ý, quan sát nhóm nam nhi giao thủ.
“Uy, ta nói ngươi đang nhìn đi đâu đấy.” Một người tay chống nạnh, chỉ vào Thiên Lan, các nàng đứng ở trước mặt nàng, nàng còn dám nhìn chỗ khác, quá không đem các nàng để vào mắt.
Thiên Lan quay đầu lại, dùng ngón trỏ chỉ chỉ mình, “Ta?”
“Không phải ngươi thì là ai, không thấy chúng ta muốn cùng ngươi quyết đấu sao?” người kia bị thái độ của Thiên Lan làm cho khó chịu, ngữ điệu cũng cao lên không ít.
Thiên Lan nhìn lướt qua các tỷ muội bên kia, ít nhất cũng cỡ mười người, xác định là quyết đấu chứ không phải quần ẩu?
Thiên Lan một phen ôm lấy cổ Viêm Ngự, tức khắc đám tỷ muội liền vang lên một mảnh kinh hô, tâm nát đầy đất, nữ nhân đáng giận này cũng dám chạm vào Viêm công tử, thật không thể tha thứ.
Khuôn mặt Viêm Ngự có chút cứng đờ, trên môi treo nụ cười cứng ngắc. Thiếu nữ thân hình mềm mại kề sát hắn, hương thơm thuộc về thiếu nữ đánh thẳng vào trái tim hắn, tim đập bỗng nhiên tăng nhanh. Từ trước đến nay, người có thể gần gũi cùng hắn như vậy chỉ có Mặc Quân Linh.
“Các ngươi lui ra ngoài, ta cho các ngươi chữ kí Viêm Ngự tự tay viết, thế nào?” Làm lơ các tỷ muội xung quanh đang hai mắt bốc hỏa, Thiên Lan sâu kín mở miệng.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, các tỷ muội liền bắt đầu dao động, chữ kí tự tay viết a, các nàng muốn cùng Viêm công tử nói một lời còn không được, hiện tại lại có thể lấy được chữ kí tự tay nam thần viết, cái này sẽ được bao nhiêu người hâm mộ a!
Nhưng mà… Cái nữ nhân đáng giận này…
Chữ kí tự tay viết…
Các tỷ muội liền thất bại trước chữ kí hoàn toàn không đáng giá tiền của Viêm Ngự. Chúng nữ nhân sau khi được Thiên Lan liên tục cam đoan nhất định sẽ lấy được chữ kí tự tay Viêm Ngự viết cho các nàng, mới sôi nổi rời đi. Nghiêu Thịnh đứng ở bên ngoài cùng Vân Huyền Khê vừa đến liền không thể hiểu được vì sao mấy cô nương kia lại cùng nhau đi ra? Vẻ mặt còn vô cùng hưng phấn…
Thiên Lan đợi sau khi bọn họ rời đi, lập tức buông Viêm Ngự ra. Nàng dùng tốc độ cực nhanh, cho nên Vân Huyền Khê đứng ở bên ngoài cũng không thấy được một màn như vậy, chỉ nhìn Thiên Lan cùng Viêm Ngự đứng ở trên một mảnh đất trống, còn có một nữ hài tử đứng đưa lưng về phía hắn, an bình đến mức có chút quỷ dị, người bên cạnh lại đánh đến khí thế ngất trời.
“…”Thiên Lan nhìn Vân Vũ Nhu đứng ở đối diện mình, nữ nhân này vừa rồi đứng ở sau đám người kia, nàng cũng chưa chú ý tới.
Lúc lên sân khấu, nàng cố ý quan sát qua, không thấy Vân Vũ Nhu, còn tưởng rằng nàng ta đã quên lời ngày hôm qua, không tính tìm nàng gây phiền toái nữa, không nghĩ tới là ở chỗ này chờ nàng. Nhưng… nàng ta từ chỗ nào chui ra vậy?
Vân Vũ Nhu đem cảnh tượng vừa rồi thu hết vào đáy mắt, khinh thường gợi lên khóe miệng, trào phúng mở miệng, “Vân Thiên Lan ngươi lúc nào đã trở nên không biết xấu hổ như vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật liền cùng nam tử cấu kết làm bậy, còn ra thể thống gì!”
Thanh âm nàng ta đầy nhịp điệu, nói những câu rõ ràng, từng chữ kiên định, giống như Thiên Lan thật sự đã làm chuyện gì không thể tha thứ.
“Cái gì cấu kết làm bậy, cô nương này còn nhỏ mà nói chuyện sao khó nghe như vậy.” Viêm Ngự nháy mắt liền xù lông, giọng cũng to lên không ít.
“Hừ, ta nói chính là sự thật, các ngươi vừa rồi ôm ôm ấp áp, dám làm còn không cho nói?” Vân Vũ Nhu vốn là có chút kiêng kị Viêm Ngự, hình như hắn có quan hệ không tồi với Mặc Quân Linh, nhưng hắn lại giúp đỡ Vân Thiên Lan, nàng ta không thể nhịn nữa!
Hai người vốn dĩ không có gì, nhưng qua miệng Vân Vũ Nhu, sự việc liền thay đổi, giống như Thiên Lan cùng Viêm Ngự thật sự có chuyện xấu xa gì.
Con ngươi Viêm Ngự trầm xuống, loại chuyện ác độc hủy danh dự người khác, nữ nhân này thế mà không có chút áy náy nào.
Hiện tại Vân Vũ Nhu ước gì Thiên Lan chết đi cho rồi, sao có thể áy náy, nếu không phải quy định tỷ thí không thể gây tổn thương tính mệnh người khác, nàng ta đã sớm xông lên kết liễu tính mạng Thiên Lan rồi.
“Cho dù chúng ta ôm ôm ấp ấp, thì như thế nào?” trên mặt Thiên Lan treo lên nụ cười nhạt, tiếng nói mềm mại, dường như lẩm bẩm.
“Không biết liêm sỉ.” Vân Vũ Nhu căm giận trừng mắt nhìn Thiên Lan, phản ứng của nữ nhân này căn bản là không phải người bình thường nên có.
“Ngươi mới không biết liêm sỉ, Thiên Lan, ta giúp ngươi dạy dỗ nàng ta, quá đáng giận.” vẻ mặt Viêm Ngự phẫn nộ, vén tay áo muốn tiến lên.
Vân Vũ Nhu bị thái độ như vậy của Viêm Ngự dọa cho nhảy dựng, xem tư thế hắn giống như thật sự sẽ đánh nàng ta, hoàn toàn không màng tới nàng ta là nữ tử. Tên này rốt cuộc từ nơi nào tới, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không có.
Thiên Lan túm chặt ống tay áo Viêm Ngự, ghét bỏ nói: “Một đại nam nhân như ngươi khi dễ một nữ tử, cũng không sợ mất mặt.”
Viêm Ngự đánh người nhưng chẳng phân biệt nam nữ, nữ tử bị hắn đánh đã có trên ba chữ số rồi, thêm một người cũng không nhiều lắm, thiếu một người cũng chắng ít đi. Chẳng qua Thiên Lan đã mở miệng, hắn vẫn là ngoan ngoãn buông tay áo, hướng về phía Vân Vũ Nhu hừ lạnh một tiếng, chuyển tầm mắt, loại nữ nhân này, hắn nhìn một giây cũng cảm thấy ô nhiễm đôi mắt.
Vân Vũ Nhu tức khắc thở phào nhẹ nhõm, linh lực trên người hắn rõ ràng lợi hại hơn so với nàng ta. Nếu Viêm Ngự thật sự xông lên đánh, nàng ta thật đúng là không nắm chắc có thể thắng hắn.
Thiên Lan uốn lượn ngón tay cái đặt ở trên ngón trỏ, hơi hơi dùng sức, một trận thanh âm thanh thúy răng rắc vang lên (bẻ tay chuẩn bị chiến=))))“Nếu muội muội nhìn ta không vừa mắt như vậy, vừa lúc ta cũng thấy muội muội cũng không vừa mắt, không bằng chúng ta hôm nay làm một trận để kết thúc, như thế nào? “
Vân Vũ Nhu không nghĩ tới Thiên Lan sẽ nói như vậy, trong lòng vui sướng không thôi, nàng ta vừa lúc tìm không ra lý do. Vân Thiên Lan, đây là chính ngươi đưa tới cửa, đừng trách ta.
Theo bản năng sờ sờ bên hông, trên mặt Vân Vũ Nhu nở rộ ra một nụ cười giả tạo, “Tỷ tỷ đã nói như vậy, muội muội chắc chắn tuân mệnh.”
Thiên Lan đẩy đẩy Viêm Ngự sang bên cạnh, “Đứng đây làm gì, đem vị trí nhường cho ta a, một chút nhãn lực cũng không có.”
Vẻ mặt Viêm Ngự kinh ngạc nhìn Thiên Lan, “Ngươi xác định muốn cùng nàng ta…” Nữ nhân kia có thực lực Linh sĩ đỉnh, Thiên Lan bất quá là Linh giả trung cấp, hơn kém không phải là nhỏ, đây hoàn toàn là một sự chênh lệch lớn.
“Ngươi xem ta giống như đang nói giỡn sao?” Thiên Lan chỉ chỉ khuôn mặt nghiêm trang của mình.
Viêm Ngự lắc đầu, rối rắm thối lui sang bên cạnh, mặc kệ thế nào, lát nữa nếu xuất hiện nguy hiểm hắn liền ra tay, dù sao đây là ở trong khu vực, cũng coi như là tỷ thí bình thường.
Thiên Lan tùy ý đứng đối diện Vân Vũ Nhu, vẻ mặt nhẹ nhàng, đâu có chút nào là lo lắng linh tinh? Trong lòng Vân Vũ Nhu không khỏi có chút bồn chồn, nữ nhân này không phải là có hậu chiêu gì chứ?
“Bắt đầu đi.” Thiên Lan chớp mắt một cái, bình tĩnh lên tiếng.
Quản nàng có cái hậu chiêu gì, cho dù có thể tu luyện cũng chỉ là một phế vật, có thể một sớm một chiều biến thành cao thủ sao? Trong lòng Vân Vũ Nhu an ủi chính mình một phen, từ bên hông móc ra một vật ném qua, hào quang chợt lóe, trong không khí bỗng nhiên truyền đến một trận dao động mạnh.
Thiên Lan ngẩng đầu nhìn, trên không trung một luồng ánh sáng xanh lam đang không ngừng bành trướng, bốn phía quanh quẩn một màu lam nhạt, dao động từ trong trường tiên kia phát ra.
Linh Khí? Xem dao động này, ít nhất là lục phẩm trở lên đi?
Con ngươi Thiên Lan híp lại, nàng cũng không biết Vân Vũ Nhu có vũ khí như vậy, chẳng lẽ là nữ nhân kia cho nàng ta? Tùy tiện cầm loại vũ khí này tặng người, nữ nhân kia rốt cuộc là ai?
“Tỷ tỷ, cũng nên cẩn thận.” Vân Vũ Nhu nhảy dựng lên, từ không trung nắm lấy roi, trường tiên đánh úp lại hướng Thiên Lan.
Thiên Lan né qua một bên, nhưng chiếc roi đang quất ở trong không khí lại mang theo một dòng khí, lực đạo cường đại đến mức Thiên Lan có chút không ổn định được thân thể của mình, tránh được Vân Vũ Nhu kích thứ nhất, Thiên Lan trực tiếp sờ sờ ở trong tay áo.
Đáy mắt Vân Vũ Nhu chợt ngưng đọng, lại tiếp tục quất một roi xuống, đánh gãy động tác của Thiên Lan, một roi này mang theo linh lực, linh lực màu cam chuẩn hướng Thiên Lan.
Roi tốc độ cực nhanh, Thiên Lan chỉ có thể một bên tránh một bên ở trong tay áo sờ soạng, chính là sờ soạng nửa ngày cũng chưa sờ được đồ vật nàng muốn. Đột nhiên, Thiên Lan dường như nhớ tới cái gì, liền tìm trong ngực áo.
“Bao quanh, mau lên.” Thiên Lan hét lớn một tiếng, trực tiếp đem tiểu hắc cầu trong tay ném sang hướng roi đánh úp lại.
Phạn Diệt đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm giác được có một cổ hơi thở không tốt, thân thể phản xạ có điều kiện mở ra vòng linh lực bảo hộ, đem mình khóa lại bên trong.
Ánh sáng hồng nhạt chợt xuất hiện ở trong tầm mắt Vân Vũ Nhu, roi trong tay nàng ta bỗng giống như đánh vào bông, không có chút xây xước nào.
Mà nàng ta cảm giác được linh lực quán chú trên trường tiên đột nhiên biến mất, đôi mắt Vân Vũ Nhu dao động, không thể tin tưởng nhìn cục hồng phấn trước mặt này, đây là cái đồ vật gì, thế nhưng có thể hấp thu linh lực.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!