Những chế độ khen thưởng để khích lệ tinh thần chiến sĩ này đã sớm bị lãng quên, nhưng giờ này lại được Thiệu Kinh Vũ nhắc lại, ngoại trừ Nhan Nhất Minh ra thì tất cả những người đang ngồi đây đều hết sức kinh ngạc, ánh mắt khi nhìn Nhan Nhất Minh đã là hâm mộ cực kỳ.
Mặc dù nói mọi người không hiểu rõ lắm bản lĩnh của vị Tiểu tướng quân này, hắn ta khen thưởng những gì mọi người cũng không biết, nhưng thân phận của hắn ta rành rành ở đây, cho nên giờ khắc này không có kẻ nào nghi ngờ lời bảo đảm của hắn ta.
Công huân, địa vị, tiền tài, bất kể là cái gì đều là những thứ tất cả những người ngồi đây tha thiết mơ ước.
Nếu sớm biết người đầu tiên sẽ được lợi ích to lớn như thế bọn họ đã mở miệng từ lâu rồi, thằng nhóc mặt trắng này thường ngày không rặn ra được một chữ, vậy mà hôm nay khi gặp được cơ hội thế này lại là người tích cực hơn ai hết, bây giờ chuyện tốt hàng đầu đã bị hắn ta giành mất, cả đám người không khỏi căm giận, đặc biệt là những người bình thường nhìn hắn không vừa mắt.
Vị Bách hộ trước kia nhắc nhở Nhan Nhất Minh tuyệt đối không được ra mắt kia bị bộ dáng tích cực của Nhan Nhất Minh dọa cho hết hồn, hắn ta nóng nảy tới mức đi qua đi lại hai vòng, đứa nhỏ này có bản lĩnh, sau này nhất định sẽ có nhiều cơ hội khác, sao lại không chịu nghe lời khuyên thế kia!
Đã chọn được người thứ nhất, trong chốc lát ngắn ngủi mà mọi người đã cân nhắc vô số chuyện, công lao hạng nhất đã bị Nhan Nhất Minh giành mất, cả bọn đều đang tính toán xem đi theo vị Tiểu tướng quân này có đáng hay không, sau một hồi cân nhắc kỹ càng những người khác cũng lần lượt đứng ra, lớn tiếng biểu thị mình đồng ý đi theo Thiệu Kinh Vũ.
Nhan Nhất Minh thấy hắn ta không biểu hiện ra chút bực bội nào, thậm chí còn nói chuyện với một đám tướng sĩ đồng ý đi theo hắn ta, lúc nhìn binh sĩ vóc người cao ngất khỏe mạnh chưa từng lộ ra nét mặt kích động, vui sướng, lúc nhìn thấy tiểu binh vóc người gầy còm, yếu đuối cũng chưa từng lộ ra nét khinh thường, rõ ràng là cao cao tại thượng, nhìn vào liền thấy khác biệt rõ ràng với tất cả những người đang ngồi nhưng lại yên lặng không tiếng động kéo gần mối quan hệ với mọi người.
Mặt mày những tướng sĩ được nói chuyện với hắn ta đều đầy mừng rỡ và kích động, khi nhìn Thiệu Kinh Vũ lại lần nữa đã không còn thấp thỏm không yên như trước nữa.
Bọn họ đều là những binh sĩ chưa từng thấy mặt chủ tướng, sao có thể mơ mộng hão huyền có một ngày có thể được nói một câu với họ được chứ.
Nhan Nhất Minh tằng hắng một tiếng, có người chính là tướng lĩnh trời sinh, một người làm Tướng quân không nên chỉ có tài cưỡi ngựa bắn cung, loại mời chào vừa cứng vừa mềm vừa phải này cũng không thể thiếu.
Chọn xong bảy trăm người, thời gian cần dùng ngắn hơn so với thời gian Nhan Nhất Minh dự đoán, cho đến khi tiểu tướng trẻ tuổi bên cạnh Thiệu Kinh Vũ nhắc nhở bảy trăm người này đi theo Thiệu Kinh Vũ đi tìm doanh địa khác, chân trời cũng chỉ mới vừa ráng đỏ.
Quả nhiên khó khăn hơn tất cả những lần công lược trước kia nhiều, Nhan Nhất Minh vừa thu dọn đồ đạc vừa nghĩ trong lòng, trong loại bối cảnh này, thậm chí đến việc chủ động nói một câu thôi cũng phải suy nghĩ thật kỹ càng, không dám đi sai dù chỉ một bước.
Đợi đến khi đi ra khỏi lều, Nhan Nhất Minh nghe thấy giọng nói đầy khinh miệt của mấy binh sĩ cùng lều với nàng, họ nói Thiệu Kinh Vũ cùng lắm cũng chỉ là một cái gối thêu hoa, đi theo hắn ta có thể có tiền đồ gì được chứ, nói không chừng còn không thể sống trở về sau lần xuất chiến này.
Nhan Nhất Minh cười lạnh một tiếng, nàng vác bọc quần áo lên vai rồi bước nhanh rời đi.
Ba ngày sau, chủ soái Tào Mãnh cuối cùng cũng hạ lệnh cho đại quân tiếp cận, tấn công địa bàn Mạc Bắc Vương Mông Cổ của Bắc Mạc.
Tào Mãnh phân binh thành hai đường, đại quân lấy đường hướng Tây làm hướng tấn công chính, do Tào Mãnh trực tiếp thống lĩnh ba vạn kỵ binh ép sát Mạc Bắc Vương, ba vị Hữu Tướng quân, Tả Tướng quân, Tiền Tướng quân mỗi người lãnh một vạn binh. Đội quân đánh theo hướng Đông do Tiền Tướng quân Diêu Chiến suất lĩnh, thống lĩnh mấy vạn kỵ binh tiến công Mạc Nam Vương Mông Cổ, chủ yếu là cầm chân và phối hợp tác chiến để quân hướng Tây tiến công, hai vị Tả, Hữu tướng quân trực tiếp đánh thẳng về phía Bắc, trực tiếp tiến công Mạc Bắc Vương Vương Đình.
Lần đầu tiên xuất chiến của Thiệu Kinh Vũ đã bị Tào Mãnh sắp xếp dưới trướng hai vị Tả, Hữu tướng quân, cùng với hai vạn kỵ binh trực tiếp tấn công Vương Đình.
Gần tới lúc gϊếŧ địch, rốt cuộc Nhan Nhất Minh cũng có cảm giác căng thẳng trước nay chưa từng có.
Treo bên hông chính là hàn đao phong hầu, khi gió lạnh thổi trên mặt khiến nàng có cảm giác lạnh lẽo nói không nên lời, chiến mã dưới thân đang bất an đi từng bước đầy nặng nề. Không xa phía trước chính là Thiệu Kinh Vũ mặc một thân giáp đen, tay trái nắm chặt cương ngựa, tay phải nắm chặt đan câu thương, gió đêm thổi ào ào, tư thế oai hùng khó tả.
Roi ngựa bay vun vút trong đêm đen, mọi âm thanh vang lên trong không gian yên tĩnh có vẻ càng đinh tai nhức óc, trong khoảnh khắc hàng vạn chiến mã phi qua mặt đất cũng chấn động.
Nơi đây cách nơi Mạc Bắc Vương Vương Đình ở còn rất xa, nhưng những kỵ binh tinh nhuệ này muốn đánh cho hắn ta không kịp trở tay, đợi đến khi tinh binh đã ép sát, Mạc Bắc Vương thậm chí vẫn còn đang uống rượu mua vui với đám cơ thϊếp.
Quân Hạ gϊếŧ vào, quân Mông căn bản không hề đề phòng, chỉ trong chớp mắt quân Mông đã rối loạn, đao thương vô tình, khi lưỡi đao sắc bén đâm vào trong máu thịt, máu tươi nóng rực phun ra nhuộm đỏ cả chiến bào trên người, trong tầm mắt toàn là ánh đao sắc lạnh chớp ẩn chớp hiện và máu tươi đỏ rực.
Bàn tay đang nắm chuôi đao của Nhan Nhất Minh không ngừng run rẩy.
Nàng đã có vô số ký ức vung đao, hạ đao, nhưng bây giờ nàng đã không còn là cô nương có thể trầm ổn đối mặt với sống chết nữa rồi, khi vung đao lên nàng vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ.
Nhưng khoảng cách giữa sống chết căn bản không cho nàng một giây nào để do dự, một khi thất thần liền sẽ giống như chiến hữu vừa rồi còn trò chuyện bên cạnh nàng, trong chớp mắt đã không còn hơi thở.
Lần đầu tiên chém địch rớt xuống khỏi ngựa, máu của tên quân Mông đó chảy ướt cả chuôi đao, đôi tay đang cầm đao xém chút nữa đã không giữ nổi đao, nhưng khi có một tên địch khác ép sát nàng, nàng không thể không lần nữa nắm chặt chuôi đao.
Gϊếŧ người, cũng sẽ đến lúc chết lặng.
Tiếng kêu rên thảm thiết xung quanh không hề ngừng lại một giây nào, gió lửa bập bùng xẹt qua hai má vừa đau vừa ngứa, tay trái đang gắt gao nắm chặt dây cương dính đầy vết máu, chân trái vừa mới không cẩn thận đã bị chém đến tận xương, Nhan Nhất Minh khẽ rên một tiếng, nhưng căn bản không có thời gian bận tâm đến.
Tấn công bất ngờ khiến quân Mông của Vương Đình căn bản không kịp đề phòng, trong chớp mắt đã tan tác.
Tiếng vó ngựa hoảng loạn và tiếng chém gϊếŧ rốt cuộc cũng đã kéo Mạc Bắc Vương đang đắm chìm trong mơ màng bừng tỉnh, hắn ta cơ bản không kịp sắp xếp gì khác liền leo lên lưng ngựa, bỏ trốn cùng với một đám vương tộc dưới sự yểm hộ của thuộc hạ.
Con ngươi lạnh lùng của Thiệu Kinh Vũ lóe lên ánh sáng lạnh, ngựa hí dài một tiếng liền đuổi theo hướng Mạc Bắc Vương bỏ trốn, lúc này Tả tướng quân mới phục hồi lại tinh thần, hắn ta hoảng sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh gọi Thiệu Kinh Vũ lại, nhưng Thiệu Kinh Vũ đã chạy được hơn trăm mét rồi.
Tả tướng quân lo lắng vội phái người đuổi theo, đuổi theo Mạc Bắc Vương, nhưng quan trọng hơn cả là phải bảo vệ tính mạng cho Thiệu Kinh Vũ.
Đám người Khinh Kỵ Giáo úy dẫn ngàn kỵ binh đuổi theo hướng Mạc Bắc Vương bỏ trốn, điên cuồng đuổi theo mấy trăm dặm nhưng căn bản không thể đuổi kịp đám người Thiệu Kinh Vũ chứ đừng nói tới là Mạc Bắc Vương, thật sự không thể đuổi kịp nữa mới đành phải quay về.
Tả tướng quân tức đến nỗi thở không ra hơi, đã sớm biết sẽ như thế mà, đến chủ soái còn không quản thúc dược vị thiếu gia này, hắn ta sao có thể quản nổi.
May mà lần tập kích bất ngờ này cực kỳ thành công, trừ hơn ngàn người bảo vệ Mạc Bắc Vương chạy trốn ra thì tổng cộng bắt được hơn ba ngàn thuộc hạ cả nam lẫn nữ của Mạc Bắc Vương và vạn con gia súc, đã là một trận thắng nhỏ cực tốt rồi.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là Mạc Bắc Vương và mấy tiểu vương đều trốn thoát.
Chỉ có thể hy vọng vị thiếu gia kia an toàn, đừng bị Mạc Bắc Vương chặn gϊếŧ hoặc lạc đường gì đó là được rồi.
Đêm rét lạnh căm, Thiệu Kinh Vũ suất lĩnh hơn trăm binh chạy trăm dặm truy tìm tung tích kẻ địch trong đêm tối mờ mịt, ban đầu bởi vì một chữ “Đuổi” của Thiệu Kinh Vũ, cả đám người căn bản không có thời gian suy xét đã theo hắn ta đuổi theo kẻ địch, bây giờ đã mất phương hướng với đại quân, mấy trăm kỵ binh dũng mãnh tuy rằng dũng mãnh thật nhưng rất có thể sẽ gặp phải chủ lực quân Mông, sau đó bị vây gϊếŧ, trong lòng binh sĩ khó tránh được hoảng loạn.
Nhưng khi nhìn về phía bóng người phía trước kia, họ lại cắn chặt răng, giục ngựa đuổi theo.
Ngựa chưa dừng lại, người cũng chưa từng thả lỏng cảnh giác, Nhan Nhất Minh đã quên mình đã chạy bao lâu rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh lửa bập bùng phía trước.
Một thanh hàn thương vung lên, tên lính Mông phụ trách trông coi chớp mắt đã mất mạng, kỵ binh dũng mãnh xông vào trong đám quân chạy trốn trong đêm, nhưng trong chớp mắt đã lại hoảng loạn của Mạc Bắc Vương, trong thời gian ngắn Mạc Bắc Vương không thể nào phán đoán rõ có bao nhiêu người nên không dám đối đầu chính diện, lại chuẩn bị bỏ chạy tiếp.
Rõ ràng chỉ có chưa tới bảy trăm người, nhưng lúc này quân Mông đã loạn, căn bản không có bao nhiêu người có sức phản kháng.
Thiệu Kinh Vũ không định ham chiến với binh sĩ, hắn ta vừa muốn lên ngựa đuổi theo Mạc Bắc Vương thì tên phó tướng bên cạnh đã bắn một tên khiến tên vương hầu bên cạnh Mạc Bắc Vương rơi xuống ngựa, hàn thương của thiếu niên hung hãn vô cùng, chân kẹp bụng ngựa nhanh chóng đuổi theo hướng Mạc Bắc Vương bỏ chạy.
Chỉ là phó tướng đó lại đột nhiên to tiếng hô “cẩn thận.” Thiệu Kinh Vũ quay đầu thấy lưỡi đao lạnh lẽo chợt lóe, mũi thương của quân Mông đâm thẳng tới đây, ngay khoảnh khắc khi lưỡi đao sắp đâm trúng lại bị hất văng ra, bàn tay cầm thương của Nhan Nhất Minh bị chấn động đau đớn, nhưng kéo được Thiệu Kinh Vũ đang đứng ở bờ vực sống chết về.
Thiệu Kinh Vũ kinh ngạc nghĩ rằng tên tiểu binh mặt trắng này vậy mà lại không tầm thường chút nào, nhưng không còn thời gian chậm trễ nữa, hắn ta lại thúc ngựa đuổi theo Mạc Bắc Vương.
Giơ thương, hạ thương, một tiếng kêu rên vang lên, Mạc Bắc Vương đã bị chém rớt xuống lưng ngựa, thủ lĩnh đã chết, quân Mông không còn ý chí chiến đấu đều đầu hàng.
Cuộc tập kích bất ngờ trong đêm, cũng là lần xuất chiến đầu tiên của Thiệu Kinh Vũ, thắng vô cùng vẻ vang!