Từ một Thiệu công tử chỉ quen sống trong nhung lụa, đến nay, Thiệu Kinh Vũ đã trở thành một Thiệu tướng quân dù rơi vào hoàn cảnh nào cũng có thể sống tốt. Tốc độ thích ứng với hoàn cảnh của hắn khiến cho người khác phải ngạc nhiên. Vân Hiểu buồn bực vừa đỡ Thiệu Kinh Vũ dậy, vừa nói: “Nếu không phải vì Nhất Minh nói ngài đang nằm ở đây dễ bị cảm lạnh, thì ta cũng mặc kệ ngài rồi!”
“Nhất Minh à?” Thiệu Kinh Vũ ngay lập tức lấy lại tỉnh táo. Hắn quỳ chân ngồi dậy, cánh tay chống đầu gối vẫy gọi Vân Hiểu: “Ngươi lại đây.”
Vân Hiểu ghé người qua: “Có chuyện gì ạ?”
“Ta cảm thấy…”
Lời vừa thốt ra tới đây, Thiệu Kinh Vũ lại phát hiện mình nói tiếp thế nào cũng kỳ lạ. Ta cảm thấy Nhất Minh cười lên còn xinh hơn cả nữ nhân? Hay là ta cảm thấy mình có thứ tình cảm không trong sáng với một đại nam nhân?
Đều sai lắm! Thiệu Kinh Vũ nhíu mày, hỏi Vân Hiểu: “Không phải là ta cảm thấy. Ngươi cảm thấy Nhất Minh… thế nào?”
Câu “thế nào” này của Thiệu Kinh Vũ quả thực rất mơ hồ, diễn giải thế nào cũng có phần kỳ quái. Thế nhưng Vân Hiểu lại là người có suy nghĩ không quá sâu xa, thành ra hắn ta vẫn rất phối hợp trả lời câu hỏi của Thiệu Kinh Vũ. Vân Hiểu vỗ đét một cái lên đùi: “Nhất Minh à? Hắn ta rất tốt! Còn đẹp hơn cả nữ nhân nữa. Nào là đánh trận, may vá, vẽ tranh… việc gì hắn cũng biết làm. Ngoại trừ không sinh được con ra, hắn quả thực vô cùng hoàn mỹ. Nếu không phải hắn là nam nhân, ta tuyệt đối…”
“Cút! Cút! Cút!” Thiệu Kinh Vũ nhấc chân đạp đuổi Vân Hiểu, mắng: “Câm cái miệng ngươi đi, thu cả cái ý nghĩ bẩn thỉu của ngươi về nữa. Ngươi mà còn có suy nghĩ ấy, ta sẽ đánh gãy chân ngươi. Sau này ngươi phải giữ khoảng cách với Nhất Minh cho ta.”
Vân Hiểu chẳng hiểu tại sao lại bị Thiệu Kinh Vũ đuổi đi, hắn ta ấm ức: “Tại sao chứ?”
Bởi vì ta không vui! Thiệu Kinh Vũ bật dậy khỏi mặt cỏ, bước được hai bước lại quay đầu cảnh cáo Vân Hiểu không được đi theo, sau đó mới phủi quần áo rảo bước rời đi.
Thiệu Kinh Vũ vòng vo khắp xung quanh không mục đích, một lúc sau hắn lại đi tìm Nhan Nhất Minh. Đợi tới khi hắn tìm đến nơi, Nhan Nhất Minh đang vùi mình trong chiếc trướng dựng tạm ngủ ngon lành, có lẽ vì buổi đêm trời khá lạnh nên Nhan Nhất Minh co người lại ngủ. Dáng vẻ khi ngủ này của nàng ngoan ngoãn lại bình yên, không hề giống với dáng vẻ lạnh lùng lúc ban ngày, cũng không giống như bộ dạng liều mạng của nàng khi ra chiến trường
Thiệu Kinh Vũ vô thức bước chậm lại, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Nhan Nhất Minh. Hắn nhìn ngắm nàng một lúc lâu, sau đó lại không kiềm chế được mà vươn ngón tay vuốt lên hàng mi mảnh dài của nàng.
Trước khi hắn rời đi còn phủ tấm áo choàng lên người cho Nhan Nhất Minh. Vừa ra ngoài gặp phải mấy tên lính đang phấn chấn cười nói, Thiệu Kinh Vũ nghiêm mặt nhắc nhở: “Các ngươi không nhìn thấy Nhan phó úy đang ngủ hay sao?”
Mấy tên lính cảm thấy giọng nói của Thiệu Kinh Vũ mới là to nhất đấy, thế nhưng bọn họ cũng chỉ biết buồn bực trong lòng, chẳng dám nói ra.
“Sáng ngày mai còn phải quay trở lại doanh trại, các ngươi mau về nghỉ ngơi đi.”
“Rõ!” Mấy tên lính đồng thanh gật đầu, tản ra tìm nơi đi ngủ. Nhan Nhất Minh bị tiếng ồn đánh thức, nàng mỉm cười lim dim đôi mắt liếc nhìn tấm áo choàng đắp trên người và bóng hình của Thiệu Kinh Vũ đang dần đi xa, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Hết đêm trời lại sáng.
Nếu dừng lại ở nơi này quá lâu rất có khả năng đội quân của của Thiệu Kinh Vũ sẽ gặp phải đội quân Mông Cổ. Sau một đêm nghỉ ngơi, Thiệu Kinh Vũ không dám nán lại thêm nữa, ngay sau khi kiểm tra quân số xong, hắn vội vàng dẫn binh tướng quay về doanh trại.
Tới tận lúc này Thiệu Kinh Vũ mới nghĩ đến Tào Huy được Tào Mãnh cố tình nhét vào bên cạnh hắn. Chức quan của Tào Huy cao hơn Nhan Nhất Minh, lần này Nhan Nhất Minh xuất binh không biết có bị Tào Huy kia làm khó gì không.
Nhan Nhất Minh siết chặt dây cương, cất giọng đều đều chẳng có cảm xúc: “Đương nhiên là có rồi.”
“Vậy ngươi làm sao thuyết phục được hắn ta?”
Thiệu Kinh Vũ còn chưa kịp tiếp lời, Vân Hiểu đã chen vào nói.
Thiệu Kinh Vũ quất roi sang yên cưỡi ngựa của Vân Hiểu, hài lòng nhìn Vân Hiểu chuồn đi xa rồi nói: “Tào Huy chẳng phải là kẻ dễ đối phó, thuyết phục được hắn ta cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.”
Nhan Nhất Minh gật đầu, nàng điềm nhiên như đang thuật lại một câu chuyện: “Cho nên ta mới bảo người trói luôn hắn ta lại.”
Trói… trói ấy hả?
Chẳng kể đến Vân Hiểu đang mon men quay về, đến cả bản thân Thiệu Kinh Vũ cũng không khỏi kinh ngạc lời nói này của Nhan Nhất Minh. Nàng quả nhiên còn dũng cảm và quyết đoán hơn cả trong tưởng tượng của hắn.
“Ngươi cũng không sợ sẽ đắc tội với hắn ta sao?” Vân Hiểu kinh ngạc hỏi lại: “Người Tào gia nhỏ mọn lắm đấy.”
Nhan Nhất Minh mím môi, nhìn sang Thiệu Kinh Vũ rồi nói: “Chẳng phải vẫn còn Tướng quân ở đây sao?”
Thiệu Kinh Vũ nghe xong mà như mở cờ trong bụng: “Nhất Minh phụng lệnh của ta ra trận. Kể cả là Tào Mãnh cũng chẳng làm gì được.” Hắn nói xong cũng thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Ta còn chưa hỏi tội sai sót lần này của hắn ta nữa kìa.”
Tào Mãnh dẫn theo binh lính lại để lạc đường, khiến cho hai đội quân không thể thuận lợi phối hợp tác chiến. Nếu không phải lúc đó Nhan Nhất Minh dẫn quân tới kịp thời, Thiệu Kinh Vũ và một vạn thiết kỵ có lẽ đã phải bỏ mạng nơi thảo nguyên rộng lớn này rồi.
Đợi khi Thiệu Kinh Vũ dẫn theo đại quân về tới doanh trại, Tào Mãnh và hai vị Tướng quân khác đã ở đó từ lâu.
Tào Mãnh quả đúng như những lời đánh giá của Định Quốc công năm xưa. Tuy hắn ta tinh thông võ nghệ nhưng lại chẳng thể so được với Ninh quốc công, khi lên chiến trường hắn ta cũng không thể so được với Tả tướng quân và Hữu tướng quân đã có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Hắn ta là Tướng quân mà lần này lại phạm phải loại sai lầm cơ bản như lạc đường.
Sai lầm của hắn ta dẫn đến một vạn tinh binh không biết phải làm sao xuất quân, lại không biết trở về thế nào, làm lỡ dở cả quân cơ.
Tào Mãnh cũng tự biết không tránh được trách nhiệm lần này, đặc biệt là khi hết ngày này đến ngày khác không thấy Thiệu Kinh Vũ trở về, hắn ta lại càng sốt ruột không thôi. Lúc trước, Tào Huy được hắn ta cử tới bên cạnh Thiệu Kinh Vũ còn tố cáo với hắn ta Nhan Nhất Minh tự ý xuất binh, hắn ta còn đùng đùng nổi giận: “Đúng là không ra thể thống gì!”
Còn về hai vị Tả, Hữu tướng quân cũng có những vấn đề khác nhau. Trên đường Tả tướng quân hành quân gặp phải đội quân Mông Cổ do Tả Hiền Vương dẫn đầu, nhưng do quân tiên phong của Tả tướng quân cách xa đội quân phía sau cho nên lực lượng bị phân tán. Đội quân của Tả tướng quân bị Tả Hiền Vương bao vây tấn công tử thương thảm hại, còn thiếu chút bị tiêu diệt toàn quân. Tả tướng quân dựa vào ra sức liều chết để ổn định được lòng quân, nhờ vậy mới có thể dẫn được ba thành binh sĩ trốn thoát khỏi vòng vây quân địch.
Lần xuất quân này của Hữu tướng quân lại cực kỳ thuận lợi. Chỉ là trên đường quay về doanh trại, đội quân do ông ta dẫn đầu vừa hay gặp phải đại quân của Tả Hiền Vương vừa mới đại chiến với Tả tướng quân. Sau một hồi kịch chiến, tuy rằng quân Hạ tử thương trầm trọng, nhưng quân Mông lại càng thảm hại hơn.
Đến bây giờ, chỉ có duy nhất đội quân chủ lực của Thiệu Kinh Vũ cùng với quân cứu viện của Phó úy dưới quyền Thiệu Kinh Vũ là chưa trở về quân trại.
Chỉ có một vạn quân mà phải đối đầu với quân chủ lực của Mông Cổ, vừa nghĩ tới điều này thôi cũng khiến người khác phải lo lắng. Không biết Phó úy kia có kịp hội quân với Thiệu tướng quân hay không, nếu không kịp, vậy… có lẽ hai người đã lành ít dữ nhiều.
Mấy vị Tướng quân lại rầu rĩ nhăn mặt ngồi ở doanh trại đợi thêm hai ngày, cuối cùng bọn họ mới nghe thấy tiếng vó của thiết kỵ vọng về. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc khiến cho bao người phải rung động ấy của Thiệu Kinh Vũ đang xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Bên cạnh hắn còn có tiểu phó tướng nhỏ bé và mảnh khảnh kia.
Dường như tất cả mọi người đều đồng loạt thở phào, cho dù tình hình chiến trận ra sao, chỉ cần Thiệu Kinh Vũ có thể dẫn quân trở về an toàn đã là may mắn lắm rồi.
Thế nhưng, chẳng ngờ tới hắn lại càng đem lại nhiều kinh ngạc hơn cho mọi người.
Một vạn kỵ binh tinh nhuệ vậy mà bây giờ chỉ còn ba nghìn người an toàn trở về, nhưng đội quân ấy lại có thể đánh cho quân Mông Cổ tổn thất ba vạn chiến lực. Hơn nữa, chỉ với con số binh lính ít ỏi ấy, đội quân của Thiệu Kinh Vũ còn đánh bật cả đám tiểu vương ở m Sơn của quân Mông Cổ, sau đó ép cho quân Mông Cổ phải lui trở về phương Bắc.
Nếu nói trận đánh của Hữu tướng quân là trận đánh thắng, vậy thì trận đánh của Thiệu Kinh Vũ hoàn toàn xứng đáng là một trận đại thắng!
Chẳng có ai dám đi hỏi Thiệu Kinh Vũ tại sao chỉ bằng sức lực của một vạn quân mà hắn có thể giằng co với quân Mông Cổ hai ngày. Cũng không ai dám hỏi hắn và đội quân của mình đã phải trải qua hoàn cảnh thảm khốc thế nào mới đổi lại được một tia sự sống. Tất cả mọi người chỉ biết rằng, Thiệu Kinh Vũ quả là kỳ tài tướng soái trời sinh!
Sau một trận đánh ác liệt này, sẽ không còn ai có thể so sánh với uy danh của Thiệu Kinh Vũ.
Cho dù hắn là một thiếu niên mới chỉ mười tám tuổi đi chăng nữa.
Thiệu Kinh Vũ ngồi trên vị trí chủ vị ở doanh trại chính. Tào Mãnh trước kia còn có vẻ không phục đến bây giờ cũng chẳng dám nói nhiều thêm câu nào, những vị lão Tướng quân khác cũng đang cung kính gọi Thiệu Kinh Vũ một tiếng Thiệu tướng quân.
Về việc xử lý Tào Mãnh, Tả tướng quân và Hữu tướng quân thế nào, đợi cho chiến báo được đưa về đến Kinh Thành tự khắc sẽ có Bệ hạ định đoạt. Chỉ còn lại những công thần có công lớn nhất trong trận chiến lần này như Nhan Nhất Minh và một vài vị tướng sĩ đã bảo vệ Thiệu Kinh Vũ, hắn có thể tự mình phong thưởng cho họ.
Tất cả mọi người không hề phản đối khi Thiệu Kinh Vũ lần lượt phong thưởng cho tướng sĩ có công trong trận chiến trở thành Bát phẩm hoặc Cửu phẩm Hiệu uy và Phó úy. Nhưng Tào Huy lại không yên được khi Thiệu Kinh Vũ tuyên bố phong cho Nhan Nhất Minh làm Kỵ đô úy.
Chức Kỵ đô úy xếp vào hàng quan tòng ngũ phẩm, như thế từ nay về sau Nhan Nhất Minh sẽ ngang hàng với Tào Huy. Cho đến bây giờ, Tào Huy vẫn ghi thù Nhan Nhất Minh đã trói hắn ta ở lại doanh trại, hại hắn ta mất hết thể diện trước mặt các tướng sĩ. Thế mà Nhan Nhất Minh chẳng những không bị xử lỗi tự ý xuất binh, mà nàng còn được phong thưởng lớn. Tào Huy sao có thể nhịn được cơn tức này.
Chỉ là… bản thân Tào Huy chưa từng nhìn rõ sau trận đánh này Thiệu Kinh Vũ đã không còn là người lúc trước để mặc cho Tào Mãnh tùy tiện nhét người bên cạnh hắn nữa rồi. Thậm chí Tào Huy còn chưa hiểu rõ, lần này đến cả Tào Mãnh cũng chưa chắc đã giữ được chức quan.
Tào Huy lập tức đứng ra, hắn ta dùng lời lẽ đanh thép chỉ trích Nhan Nhất Minh tự ý xuất binh, đỏ mặt tía tai mà nói Nhan Nhất Minh khinh thường cấp trên, không thèm coi hắn ta ra gì. Không những thế, Nhan Nhất Minh còn nhân lúc hắn ta không đề phòng mà trói hắn ta ở lại doanh trại.
Kết quả là hắn ta vừa dứt lời, những người ngồi tại đây đã không nhịn được nữa, đều cười phá lên.
Tào Huy lại càng tức đỏ cả mặt, hắn ta quay sang nhìn nơi tiếng cười vang lên mới phát hiện ra người cười to nhất lại chính là vị Vân Phó tướng đang đứng bên cạnh Thiệu Kinh Vũ. Nhan Nhất Minh ở bên cạnh vị Vân Phó tướng kia lại đang lạnh lùng nhìn hắn ta, khóe môi nàng nhếch lên đầy châm biếm.
Tào Mãnh bực tức không thể đạp luôn Tào Huy cút ra ngoài.
Tuy Tào Mãnh cũng cực kỳ không hài lòng với cách làm của Nhan Nhất Minh lần này, nhưng bây giờ Thiệu Kinh Vũ đại thắng trở về, hắn ta cũng không dám nhắc lại chuyện này nữa.
Tào Mãnh biết bởi vì sai sót của mình mới dẫn đến việc Thiệu Kinh Vũ phải rơi vào cảnh hiểm nguy. Nếu như không phải có Nhan Nhất Minh xuất quân ứng cứu, có lẽ Thiệu Kinh Vũ đã phải vùi xác nơi thảo nguyên. Nếu quả thực như vậy, chắc chắn hắn ta sẽ không thoát khỏi tội chết.
Chỉ cần Thiệu Kinh Vũ còn sống, hắn ta mới có cơ hội sống.
Cho nên, cho dù Nhan Nhất Minh có thế nào, Tào Mãnh cũng cảm ơn nàng đã đưa được Thiệu Kinh Vũ còn sống trở về. Vậy mà, ai lại ngờ tới Tào Huy lại đứng ra chỉ trích Nhan Nhất Minh chứ!
Ai cũng biết Tào Huy là người của ai. Tào Mãnh tức thời đứng ngồi không yên, hắn ta chưa đợi Thiệu Kinh Vũ lên tiếng đã quay lại mắng: “Tướng quân làm việc gì lẽ nào còn cần ngươi phải đồng ý nữa sao?”
Tào Huy ngay lập tức sững sờ.
Thiệu Kinh Vũ cong ngón tay nhịp gõ lên ghế gỗ, từng tiếng gõ đáng sợ như xoáy vào bên tai Tào Mãnh. Một lúc lâu sau mới nghe thấy Thiệu Kinh Vũ từ tốn châm biếm.
“Đồ ngu.”
Tào Huy vừa rồi vẫn còn mặt đỏ tía tai bỗng chốc trở nên tái mét.
“Nếu như không phải có Nhan phó úy kịp thời xuất binh tương trợ, bổn Tướng quân ta đã sớm vùi thây nơi m Sơn, không còn có trận đại thắng này, càng không thể yên ổn ngồi ở đây đâu. Hành quân đánh trận mà ai cũng bảo thủ không linh động như ngươi, thì giang sơn Trần Hạ đã dâng lên cho người khác từ lâu rồi! Nếu theo cách nói của ngươi, có phải cũng nên luận tội lần trước bổn Tướng quân chưa có chỉ thị đã tự ý đuổi theo Mạc Bắc Vương không?”
Khuôn mặt với đường nét tuấn tú của Thiệu Kinh Vũ không còn chút ý cười, biểu cảm như sóng gió đang đến của hắn khiến cho mọi người sợ hãi.
Tào Huy quỳ gối xuống đất, vội thanh minh: “Thần không hề có ý này!”
Thiệu Kinh Vũ cười nhưng lại chẳng thấy chút vui vẻ trong mắt. Hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới Tào Huy đang quỳ, tiếp tục nghiêm mặt nói với những người khác: “Lần hành động này của Nhan phó úy không phải tự ý xuất binh mà đã nhận được chỉ lệnh từ trước của bổn Tướng quân. Là công hay là tội, ta đây đã viết hết vào trong tấu chương. Nếu các ngươi không phục thì cứ đợi thánh chỉ của Bệ hạ đi.”
Tào Mãnh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vốn dĩ hắn ta còn muốn cầu xin Thiệu Kinh Vũ che giấu cho ít nhiều, nhưng sau khi Tào Huy kia đứng ra chỉ trích Nhan Nhất Minh, Thiệu Kinh Vũ chắc chắn sẽ không giúp đỡ cho hắn ta nữa.
Tào Mãnh vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Thiệu Kinh Vũ đã hết kiên nhẫn nghe, hắn lệnh cho mọi người lui ra ngoài.
Mấy ngày sau, Việt Vương điện hạ trấn thủ Bắc Bình xa xôi thân chinh đến Bắc đại doanh, tất cả mọi người đều phải ra ngoài quỳ đón. Sau khi Tào Mãnh nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Việt Vương, hắn ta biết chắc lần này mình xong đời rồi.