Một năm trước, kể từ khi Nhan Nhất Minh qua đời, tính cách con người Nam Cung Diệp đã thay đổi rất nhiều. Hắn không còn hoạt bát như trước kia nữa, nếu so với Thiệu Kinh Vũ có cùng độ tuổi lại càng thấy khí chất thiếu niên của Thiệu Kinh Vũ tươi trẻ hơn.
Có điều chí lớn nam nhi ở bốn phương, cho dù tình cảm nam nữ khiến cho Nam Cung Diệp mãi không thể giải tỏa nỗi buồn trong lòng thì những việc lớn của đất nước cũng đủ để nhiệt huyết hắn sôi trào. Những tướng sĩ tham gia trận chiến hôm đó kể lại trận đánh sống còn mà ai nấy sôi sục. Bọn họ kể về Thiệu Kinh Vũ làm thế nào có thể dẫn mọi người liều chết chống lại ba vạn quân Mông Cổ, lại kể Nhan Nhất Minh dẫn viện binh đuổi đến lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc ra sao. Những lời kể chuyện nối tiếp nhau còn đặc sắc hơn những tiên sinh kể chuyện trong quán trà.
Nam Cung Diệp nghe kể chuyện cũng cảm thấy bừng bừng khí thế. Một mặt hắn tán thưởng Thiệu Kinh Vũ rất biết cách dùng binh, một mặt ngạc nhiên tuy thân thể Nhan Nhất Minh nhỏ bé như thế nhưng khi làm việc lại rất quyết đoán hiệu quả.
Những lời nói khích lệ ấy của Nam Cung Diệp kích động được nhiệt huyết trong lòng mỗi nam nhân. Thiệu Kinh Vũ cùng uống rượu với Nam Cung Diệp. Sau khi hai người đã uống khá nhiều, có lẽ Nam Cung Diệp cảm thấy ngồi bên đống lửa quá nóng, bèn đừng lên đi dạo quanh thảo nguyên cho bớt hơi rượu. Lúc hắn quay trở về mới phát hiện ra hầu bao vẫn treo bên hông đã rơi mất từ bao giờ.
Hắn bỗng chốc tỉnh hẳn rượu.
Khoảng thời gian hơn một năm ấy, chỉ khi nào Nam Cung Diệp nhìn thấy đồ vật trong hầu bao ấy mới có thể chắc chắn được Nhan Nhất Minh đã từng hứa với hắn điều gì trước khi rời đi. Dường như chỉ nhìn thứ đồ ấy hắn mới có thể tin rằng ngày hôm đó Nhan Nhất Minh đã đến gặp hắn.
Rượu có ngon hơn nữa, lúc này Nam Cung Diệp cũng không còn chút hứng thú muốn uống. Chẳng kịp suy nghĩ thêm điều gì, hắn vội vàng quay lại những nơi mình vừa đi qua, bỏ ngoài tai cả tiếng gọi của Thiệu Kinh Vũ.
Nam Cung Diệp bước nhanh theo đường cũ, nhưng càng tìm kiếm nỗi sợ trong lòng hắn lại càng nhiều.
Đối với người khác, đồ vật trong hầu bao chỉ là những viên kẹo, nhưng đối với hắn, đó là tượng trưng cho sự tồn tại của người ấy, là tượng trưng cho tình cảm của nàng đã từng dành cho hắn. Thời gian lâu rồi, những suy nghĩ kia của hắn đã trở thành chấp niệm.
Nam Cung Diệp không dám nghĩ tới nếu hầu bao thật sự mất rồi hắn sẽ ra sao, hắn chỉ biết vùi đầu tìm kiếm hết nơi này tới nơi khác. Cho đến khi có người gọi hắn, Nam Cung Diệp mới bực bội ngẩng đầu lên. Bàn tay trắng nõn của Nhan Nhất Minh đang cầm một chiếc hầu bao tinh xảo, nhọ giọng: “Có phải Vương gia đánh rơi vật này không?”
Nam Cung Diệp vội vã vươn tay đoạt lấy hầu bao rồi siết chặt lại, lúc đó những cảm xúc hoảng loạn trong lòng hắn mới dần dần bĩnh tĩnh.
Hắn mặc kệ ánh nhìn của mọi người mà chỉ chăm chú buộc lại hầu bao về bên hông, xong hết tất cả mới mỉm cười, nói: “Đa tạ Nhan hiệu úy. Nhưng sao ngươi biết vật này do ta đánh rơi?”
“Thần thấy loại vải làm chiếc hầu bao này chẳng phải loại mà gia đình bình thường có thể có, kỹ thuật thêu thùa cũng rất tinh tế. Ngoại trừ Vương gia và Tướng quân đây, thần không nghĩ ra còn ai có hầu bao tinh xảo như vậy. Ta đi theo Tướng quân đã lâu nhưng chưa từng nhìn thấy ngài ấy có vật này.”
Thiệu Kinh Vũ và đám người Vân Hiểu đi từ xa lại đây vừa hay nghe thấy câu nói này của Nhan Nhất Minh, Vân Hiểu kinh ngạc hỏi lại: “Sao ta lại không biết ngài có mấy cái hầu bao thế?”
Thiệu Kinh Vũ nhìn sang Nhan Nhất Minh, cố kìm nén nụ cười đã nở trên mặt, cố tình tỏ vẻ khiêm tốn: “Có lẽ bởi vì Nhất Minh quan tâm ta hơn ngươi.”
Vừa rồi Thiệu Kinh Vũ thấy Nam Cung Diệp vội vã rời đi cũng đã đoán ra được hắn làm rơi gì đó, cho nên Thiệu Kinh Vũ không yên tâm mới đi theo tới đây, hắn liếc mắt nhìn hầu bao trên hông Nam Cung Diệp.
Có vẻ hầu bao này quan trọng với Nam Cung Diệp lắm.
Thiệu Kinh Vũ cũng từng nghe nói tới những lời đồn đại trước kia về Nam Cung Diệp. Nhưng hắn cũng chỉ nghe để đó thôi, vì dù sao lúc đó hắn đã rời xa Kinh Thành, tất cả những tin tức đồn thổi đều do Vân Hiểu chẳng biết nghe được từ nơi nào quay về kể.
Trong lòng Thiệu Kinh Vũ hiếu kỳ, nhưng việc riêng của Việt Vương không phải hắn muốn hỏi gì là hỏi nấy. Thiệu Kinh Vũ chỉ đành kiềm chế sự tò mò, bước lên tự nhiên khoác tay lên vai Nhan Nhất Minh. Trong lòng hắn thầm nghĩ chênh lệch chiều cao giữa hắn và nàng quả thật vừa vặn, nếu nàng cao hơn một chút lại không phù hợp với hắn.
Nhan Nhất Minh mặt không cảm xúc nhìn lại hắn, Thiệu Kinh Vũ cứ vờ đi như không nhìn thấy, mắt sáng môi cười nói với Nam Cung Diệp: “Nhìn Vương gia rời đi gấp gáp như thế, thần cũng đoán chắc người đánh rơi đồ rồi.” Dứt lời, hắn lại quay qua nói với Nhan Nhất Minh: “Ngươi thông minh thật đấy.”
Hắn cố tình nói những lời này để Nam Cung Diệp nghe, rõ ràng có ý đồ muốn giúp Nhan Nhất Minh xin Việt Vương ban thưởng.
Nam Cung Diệp cũng hiểu rõ ý của Thiệu Kinh Vũ. Trước kia hắn phát hiện ra Thiệu Kinh Vũ cố ý xin Bệ hạ ban thưởng cho Nhan Nhất Minh, bây giờ lại tận dụng thời cơ giúp nàng. Nam Cung Diệp thấy vậy không khỏi nhìn hai người kỹ hơn một lát, sau đấy mới cười mắng Thiệu Kinh Vũ: “Nếu nói thông minh đâu ai so được với ngươi.”
Tuy nói như vậy, nhưng Nhan Nhất Minh có thể giúp hắn tìm được hầu bao, chẳng cần Thiệu Kinh Vũ mở lời, Nam Cung Diệp cũng sẽ tự khắc thưởng cho nàng, thậm chí còn sẽ đặc biệt cho phép Nhan Nhất Minh đưa ra đề nghị.
Nhan Nhất Minh vẫn giữ biểu cảm hờ hững, nói: “Mạt tướng không có mong muốn gì, lần này cũng chỉ tiện tay nhặt được đồ cho Vương gia mà thôi.”
“Nếu đã như vậy, coi như bổn vương nợ ngươi một ân tình. Sau này, nếu Nhan hiệu úy có yêu cầu gì thì cứ tùy ý đến tìm bổn vương.”
Chỉ một phần thưởng sao có thể sánh bằng lời hứa ân tình của Việt Vương chứ. Đến cả Thiệu Kinh Vũ cũng ngạc nhiên vì Nam Cung Diệp có thể đưa ra lời hứa như thế.
Cuối cùng Nhan Nhất Minh cũng ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệp. Nàng không muốn phải nợ thêm ân tình nào của Nam Cung Diệp nữa, nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện cũ, nàng suy nghĩ một lát mới không tiếp tục từ chối: “Nếu đã như vậy, mạt tướng có thể nói riêng với Vương gia mấy câu không?”
Thiệu Kinh Vũ sững sờ, Nam Cung Diệp cũng bất ngờ nhưng tức khắc hẳn đã mỉm cười: “Đương nhiên có thể, ngươi đi theo bổn vương đi.”
Thiệu Kinh Vũ: “…”
Sự việc phát triển thanh thật.
Đợi đến giờ nghỉ đêm, Nhan Nhất Minh mới từ bên ngoài quay về, Thiệu Kinh Vũ nằm trên tháp nhìn Nhan Nhất Minh yên lặng thu dọn tháp nhỏ phía xa.
Thiệu Kinh Vũ đợi lâu thế mới thấy nàng trở về, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt nàng lại rất bất thường. Thiệu Kinh Vũ lại chẳng thể ngủ được, bỗng ngồi dậy gọi Nhan Nhất Minh.
Nhan Nhất Minh nghe hắn gọi, ngẩng đầu lên: “Tướng quân?”
“Đã nói với ngươi lúc ở riêng không cần gọi ta là Tướng quân mà.” Thiệu Kinh Vũ nhìn chằm chằm nàng, hắn thực sự muốn hỏi hai người vừa rồi nói những gì? Nàng và Việt Vương trước giờ không quen biết có thể nói những gì với nhau? Nhưng không biết vì sao hắn lại có chút sợ hãi không dám hỏi thẳng, chỉ hỏi những vấn đề khác mà hắn vẫn hiếu kỳ. “Trước kia ngươi nói không muốn cưới vợ, tại sao lại nói như thế?”
Động tác của Nhan Nhất Minh chậm lại, trong lòng nàng thầm nghĩ tình cảm huynh đệ của Thiệu Kinh Vũ cũng chẳng phải là huynh đệ thuần khiết đâu nhỉ. Trong lòng nàng khẽ động nhưng biểu cảm trên mặt vẫn hờ hững như trước, nàng ngừng lại một chút mới trả lời: “Chỉ là ta không muốn thôi. Tại sao Tướng quân lại hỏi việc này?”
Thiệu Kinh Vũ nói dối không chớp mắt: “Ta có một biểu muội xinh đẹp như hoa như ngọc, vừa hay nàng ấy đến tuổi cập kê, nếu kết duyên được với ngươi cũng đúng là vừa đẹp.”
“Tướng quân đừng trêu ghẹo thuộc hạ nữa.”
“Ngươi nói gì thế ta chưa nghe rõ. Tự biết giọng mình nhỏ như thế mà ngươi còn đứng xa như vậy. Nào ngồi gần lại đây.” Thiệu Kinh Vũ vỗ chỗ trống bên cạnh mình gọi Nhan Nhất Minh. Đợi nàng đi tới nơi, hắn lại dịch sâu vào trong, nói: “Ngươi biết ta trêu ghẹo mà cũng không chịu cười lấy một cái. Cả buổi tối cứ xầm xì âu sầu như người mất hồn vậy, ngươi nghĩ gì thế?”
“Ta không nghĩ gì cả.” Nhan Nhất Minh không trả lời câu hỏi của Thiệu Kinh Vũ. Một lúc sau, nàng bỗng không đầu không cuối nói với Thiệu Kinh Vũ: “Ta chỉ đang nghĩ rằng Vương gia còn muốn ở lại đây mấy ngày?”
Tại sao tự dưng lại chuyển chủ đề nói chuyện sang Nam Cung Diệp rồi?
Thiệu Kinh Vũ thẫn thờ nhìn mắt Nhan Nhất Minh, chầm chậm nói: “Chắc là Vương gia còn ở ba ngày nữa đấy.”
“Ồ!” Nhan Nhất Minh cụp mí mắt không tiếp tục nói thêm gì nữa, nhưng Thiệu Kinh Vũ lại bỗng phát hiện ra biểu cảm thất vọng rõ ràng của nàng!
Thất vọng sao?
Thất vọng điều gì?
Thất vọng vì Nam Cung Diệp chỉ có thể ở lại đây ba ngày sao?
Lẽ nào cả ngày hôm nay Nhan Nhất Minh âu sầu không vui đều vì Nam Cung Diệp?
Thiệu Kinh Vũ cảm thấy bối rối.
Mới có mấy ngày, mà sao “quả dưa” hắn vất vả trồng bao lâu nay, còn chưa biết ngọt đắng ra sao đã bị người khác hái mất rồi?
Ngày ngày hắn còn đang phân vân nếu Nhan Nhất Minh không phải đoạn tụ*, bản thân hắn lại thẳng thắn quá sẽ khiến nàng cảm thấy đường đột.
(*: gay)
Nhưng bây giờ nhìn biểu cảm của Nhan Nhất Minh, dường như nàng cũng đâu “thẳng” như hắn nghĩ?
Vốn dĩ phát hiện này của hắn ta là chuyện đáng để chúc mừng, thế nhưng Thiệu Kinh Vũ lại buồn lo.
Bởi vì dường như Nhan Nhất Minh cũng đường đột y như hắn vậy, mà đối tượng khiến cho nàng đường đột lại chẳng phải là hắn.