Thiệu Kinh Vũ đã đè đầu bọn họ rồi, nếu còn để một tên nhóc con không biết đâu ra này đè nữa thì cái mặt già nua này không biết phải ném đi đâu mất.
Chiến lược của hôm nay đã bố trí xong xuôi, chỉ còn lại mỗi Thiệu Kinh Vũ, Nhan Nhất Minh và mấy vị Tướng quân ngày nào cũng đứng vây quanh cái bản đồ lớn. Thiệu Kinh Vũ để Nhan Nhất Minh tự vẽ một cái bản đồ tinh tế, thể hiện rõ ràng, chuẩn xác kế hoạch đã sắp xếp.
Trừ Vân Hiểu ra, dưới quyền của Thiệu Kinh Vũ cũng không có phó tướng nào khác. Hắn tự mình chọn ra bậc thầy ưu tú, trông chừng thật chặt khả hãn Mông Cổ đang ở phía đông bắc. Mà Nhan Nhất Minh ở bên này đã tự mình dẫn theo hai vạn ky binh, còn có hai vị Tả, Hữu tướng quân lần lượt chia một vạn theo mỗi hướng trái phải, còn bảy vạn bộ binh khác có nhiệm vụ vận chuyển lương thực và dẹp tan Tả Hiền Vương.
Trước khi đại chiến, Thiệu Kinh Vũ đã nghiêm túc nói với Nhan Nhất Minh rằng hắn tin tưởng nàng, nhưng cho dù tình hình trận chiến có ra sao thì nhất định phải bảo đảm an toàn cho bản thân.
“Lời này phải là để ta nói với Tướng quân mới phải.” Nhan Nhất Minh nói.
Hiện giờ, lực chiến đấu của quân Mông đã không còn mạnh nữa, hai trận trước đã gây tổn thất, khiến trong tay khả hãn Mông Cổ giờ chỉ còn hai mươi vạn binh lực, Tả Hiền Vương cũng chỉ còn khoảng mười vạn, kỵ binh tinh nhuệ đã ít nay còn ít hơn.
Nhan Nhất Minh đối đầu với Tả Hiền Vương, xét về mức độ nguy hiểm thì đương nhiên là phía Thiệu Kinh Vũ lớn hơn một bậc.
Thiệu Kinh Vũ cười híp mắt lại nhìn Nhan Nhất Minh, hỏi nàng: “Lo lắng cho ta à?”
“Chuyện sống còn đương nhiên phải lo lắng rồi.” Nhan Nhất Minh nói thẳng: “Xin Tướng quân hãy bảo trọng.”
“Đương nhiên rồi.”
Đột nhiên mí mắt phải giật giật, Nhan Nhất Minh đưa tay lên xoa, Thiệu Kinh Vũ nhìn thấy: “Làm sao thế?”
“Không sao đâu.” Nhan Nhất Minh lắc đầu: “Mí mắt hơi giật giật, chắc là vì tối qua nghỉ ngơi không tốt.”
Thiệu Kinh Vũ gật đầu: “Gần đến đại chiến rồi, đừng để mệt mỏi quá. Hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.”
Để Vân Hiểu ở lại trực đêm, Nhan Nhất Minh trở về doanh trướng của mình ngủ một giấc thật ngon, tới ban ngày là lại luyện đao. Thật sự chỉ cần dừng lại sẽ vô tình cảm thấy căng thẳng vào đêm trước trận chiến. Nhan Nhất Minh lấy thẻ bài của Thiệu Kinh Vũ ra, nhìn số liệu trên đó.
Độ thiện cảm đã đạt đến tám mươi phần trăm.
Mỗi ngày nàng phải giả nam nên giả vờ không hiểu, nhưng nhìn độ thiện cảm càng ngày càng cao thì trong lòng đã hiểu rõ.
Vài ngày trước, Giản Ngọc Nhi có viết thư, Nhan Nhất Minh đọc qua cốt truyện của Giản Ngọc Nhi, thậm chí còn biết được trong bức thư chưa được mở ra đã bị đốt thành tro này viết gì.
Thiệu Kinh Vũ nói không phải là người quan trọng gì khiến Nhan Nhất Minh hơi ngạc nhiên, bỗng lại có chút đồng cảm với Giản Ngọc Nhi. Mặc dù Giản Ngọc Nhi thích mấy người một lúc, nhưng đối với bất kì người nào cũng là thật lòng thật dạ cả, trong thư có câu “Chờ huynh trở về” cũng là xuất phát từ trái tim.
Theo như lời của Giản Ngọc Nhi khi kinh qua Nam Cung Huyền, trong nguyên tác còn có thể đánh lửa nóng với cả Giang Dật. Nhưng khi Giản Ngọc Nhi nhắc tới Thiệu Kinh Vũ thì tuyệt đối không nói hắn là người không quan trọng, không liên quan. Thế mà Thiệu Kinh Vũ lại nói ra như vậy.
So với Giản Ngọc Nhi, thậm chí là so với Giản Ngọc Diễn thì Thiệu Kinh Vũ lạnh nhạt hơn nhiều.
Thiệu Kinh Vũ chính là kiểu ngoài nóng trong lạnh.
Quả Táo nhìn thế thì tỏ vẻ, cặn bã mà cũng có thể cặn bã đến thẳng thắn vậy luôn, không biết nên khen Thiệu Kinh Vũ dám làm dám chịu hay phải nói là hắn quá vô tình nữa.
“Chắc là cả hai rồi.” Nhan Nhất Minh nhàn nhạt nói: “Cặn bã hay không cặn bã và có dám chịu trách nhiệm hay không cũng không mâu thuẫn với nhau lắm đâu.”
Hẳn là vậy rồi, Quả Táo gật đầu, lại ngó qua thẻ bài của Thiệu Kinh Vũ.
Số liệu trên thẻ bài của Thiệu Kinh Vũ này, đặc biệt là chỉ số hành động đã sắp đạt đến đỉnh cao, chỉ số ra quyết sách cũng càng ngày càng cao, nhất là với một Tướng quân thành công, số liệu hai mục này của Thiệu Kinh Vũ vô cùng đẹp.
Theo thời gian trên thẻ bài, sau khi đánh xong trận chiến này, Thiệu Kinh Vũ sẽ hoàn toàn đứng vững chân trong triều đình, cũng có thể nói rằng sau khi trận chiến này kết thúc, Nhan Nhất Minh sẽ bị hệ thống cưỡng chế rời khỏi lần công lược này.
Chỉ là giống lần công lược Giản Ngọc Diễn trước, thẻ của Thiệu Kinh Vũ là thẻ SSR, nên không thể để độ yêu thích đầy là có thể đi luôn, mà phải đợi tới thời cơ nam chính thay đổi.
Trước đây Giản Ngọc Diễn là thấy rõ được hết nội tâm mình muốn cái gì, đây chính là thời cơ của Giản Ngọc Diễn.
Rốt cuộc Thiệu Kinh Vũ sẽ vì Nhan Nhất Minh mà xuất hiện thay đổi gì đây. Quả Táo cũng rất chờ mong sự thay đổi này.
Sau mấy ngày nghiêm khắc chỉnh đốn binh lính, cuối cùng trận chiến cũng vén màn.
Thiệu Kinh Vũ dẫn theo sáu vạn kỵ binh tinh nhuệ nhất lao thẳng về hướng đông bắc của khả hãn Mông Cổ. Nhan Nhất Minh và Tả, Hữu tướng quân dẫn theo bốn vạn kỵ binh, theo sau là bảy vạn bộ binh xuất phát từ hướng tây bắc, mục tiêu là tiêu diệt trợ lực lớn nhất của khả hãn, Tả Hiền Vương.
Thiệu Kinh Vũ dẫn quân chủ lực nên đã xuất phát đi từ lúc trời còn tờ mờ sáng, sau một canh giờ, quân phía tây cũng thổi kèn ra hiệu tấn công.
Gió thổi làm quân kỳ bay phấp phới, Nhan Nhất Minh thẳng lưng cưỡi trên lưng ngựa, bên trái, bên phải có hai vị Tướng quân mặt đầy nghiêm túc.
Tổng chỉ huy lần này của quân phía tây là nàng, nhưng Nhan Nhất Minh cũng không dám khinh thường, cho dù hai vị Tướng quân bên cạnh không có chiến công gì xuất sắc lắm, nhưng dù sao vẫn có nhiều kinh nghiệm hơn nàng một chút.
Hai vị Tướng quân thấy Nhan Nhất Minh không tự đắc như trong tưởng tượng, ngược lại còn thường xuyên hỏi ý kiến của hai người bọn họ, sự bất mãn trong lòng đã tiêu tán đi nhiều rồi, không còn lạnh lùng với Nhan Nhất Minh như trước nữa.
Tốc độ của kỵ binh rất nhanh, nhưng cho dù như vậy thì càng tiến sâu vào trong thảo nguyên, trong lòng Nhan Nhất Minh càng thấy căng thẳng.
Dựa theo lời của mấy tên gian tế lúc trước bị bắt, từ doanh trại tới nơi đóng quân của Tả Hiền Vương, ngựa đi cũng nhiều nhất là năm ngày, nhưng hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi mà vẫn không thấy bóng Tả Hiền Vương đâu cả.
Chuyện này không đúng lắm.
Tả tướng quân nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng mà hắn ta còn cười, đúng là tuổi trẻ, nói: “Thực chiến sao có thể giống với suy đoán trước được. Không sao đâu, cứ tiếp tục đi về phía trước là được.”
Trong lòng Nhan Nhất Minh do dự, quay đầu nhìn lại đoàn quân dài không thấy điểm cuối.
Mí mắt bên phải lại bắt đầu giật liên tục, cuối cùng có linh cảm không ổn, trầm giọng hạ lệnh cho toàn quân ngừng tiến về phía trước, tạm lui về mấy dặm.
Đột nhiên Tả tướng quân không hài lòng, hừ lạnh một tiếng nói nàng không cho quân tiến lên, không sợ sẽ làm rối loạn lòng quân, làm chậm trễ hành trình sao, nếu để Tả Hiền Vương nghe được tiếng gió mà chạy trốn thì phải làm sao.
Hữu tướng quân cũng cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, đúng là theo suy đoán trước kia thì hành trình chỉ còn khoảng một, hai ngày nữa. Nhưng theo lẽ thường mà nói, càng đến gần vương đình thì chắc chắn bên ngoài phải có bảo vệ chứ, không thể không có chút đề phòng nào như thế này được.
Hữu tướng quân cũng khuyên Tả tướng quân vài câu nhưng Tả tướng quân lại tức giận khi Hữu tướng quân theo Nhan Nhất Minh, không để lại mặt mũi cho hắn ta, giận dữ nói: “Bọn ngươi nhát gan như chuột vậy, còn không dám tiến lên trước, đã vậy ta tự mình xông lên.”
Nhan Nhất Minh nghiêm nghị quát không thể liều lĩnh, không muốn giải thích tiếp cho hắn ta làm gì, ra lệnh cho toàn quân lui về phía sau, nhưng không ngờ lúc Tả tướng quân đang lui về phía sau lại tự dẫn hai ngàn tinh binh đi về hướng tây bắc.
Lần đầu tiên Nhan Nhất Minh văng lời thô tục: “Cái loại ngu xuẩn này!”
Lần trước Thiệu Kinh Vũ và nàng cũng có hai lần hành động tùy ý, vì quá thành công nên khó tránh khỏi khiến cho những người khác cũng sinh ra kiểu cãi lại quân lệnh, chỉ cần lập công là có thể bỏ qua.
Tả tướng quân không đồng ý với quan điểm của Nhan Nhất Minh, mắng nàng có kiến thức hạn hẹp lại còn nhát như chuột, dẫn hai ngàn tinh binh đi lên trước dò đường.
Một canh giờ đã qua đi mà Tả tướng quân vẫn chưa quay trở lại. Tiếp hai canh giờ nữa cũng trôi qua mà vẫn chưa thấy bóng dáng người nào. Sau ba canh giờ, hai ngàn tinh binh lại chỉ còn trăm người hoảng sợ mà xuất hiện trước mặt mọi người.
Cả người của Tả tướng quân đầy máu, cuối cùng cũng nhìn thấy đám người Nhan Nhất Mình thì ngất đi, rơi xuống ngựa “Ầm” một tiếng. Một binh sĩ người toàn máu đen phía sau dùng hơi thở còn lại nói cho hết câu: “Nơi này không phải là Tả Hiền Vương, mà là Khả hãn Mông Cổ…”
Trong lúc đó, có lẽ là ảo giác, Nhan Nhất Minh như nghe được tiếng vó ngựa điếc tai đạp lên thảo nguyên yên tĩnh, bỗng trái tim như bị siết chặt lấy.
Đây căn bản không phải Tả Hiền Vương, mà là quân chủ lực của Khả hãn Mông Cổ đáng lẽ phải đối mặt với hai mươi vạn quân tinh nhuệ nhất của Thiệu Kinh Vũ, giờ phút này lại đang bắt đầu tới gần nàng!
Quân Mông như một con sư tử khổng lồ đã bị đói mấy ngày, đang lộ răng nanh với Nhan Nhất Minh và ngàn vạn quân sĩ.
Con ngươi Nhan Nhất Minh co rụt lại. Quân Mông cố ý lui về phía sâu để dẫn bọn họ vào sâu hơn, rõ ràng đã biết hướng đi của bọn họ từ lâu rồi!
Những tin tức lấy được trước đây chắc chắn không sai, nhưng bây giờ lại sai hoàn toàn rồi. Vậy chỉ có duy nhất một nguyên nhân, quân Mông biết được hướng đi của bọn họ nên đã điều chỉnh lại trong thời gian ngắn nhất.
Quân của Khả hãn và Tả Hiền Vương cách nhau không quá xa, nếu là kỵ binh thì nhiều nhất hai ngày cũng có thể đến nơi.
Quân Mông tương kế tựu kế, đào xong hố để chờ bọn họ nhảy vào.
Thiệu Kinh Vũ có lẽ sẽ vồ hụt hoặc cũng có lẽ sẽ trúng kế. Nhưng Nhan Nhất Minh đã không còn thời gian để suy nghĩ xem phía Thiệu Kinh Vũ ra sao. Nàng nắm chặt dây cương, không kịp suy nghĩ nhiều, trước tiên phải lệnh cho chiến xa xếp thành thành lũy để yểm hộ cho toàn quân lui về phía sau đã.
Chủ lực của quân Mông được xưng là có hai mươi vạn đại quân, mà bọn họ lại chỉ có bốn vạn kỵ binh, bảy vạn bộ binh còn đang trên đường, cho nên không thể lấy cứng đối cứng với quân Mông được.
Nhưng trận chiến này cũng không phải là không thể đánh.
Sau khi bình tĩnh lại, Nhan Nhất Minh từ từ suy nghĩ lại cẩn thận đầu mối trong đó.
Cứ cho là quân Mông nhìn thấu được chiến thuật của bọn họ, nhưng quân Mông cũng chỉ có chút thời gian để sắp xếp thôi, kỵ binh thì có thể đổi cho nhau trong hai ngày, nhưng bộ binh và quân tiếp viện thì chắc chắn không thể nhanh như vậy.
Cho nên nói là hai mươi vạn đại quân, nhưng nhất định không phải thật sự đúng hai mươi vạn được.
Ít nhất thì hai ngày này không phải.
Đúng như dự đoán, quân Mông đang ép gần thì lại thấy quân Hạ không lui về phía sau nữa, không nhìn ra được rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người nên cũng dừng lại, hai bên dò xét thế lực lẫn nhau.
Binh lực của đối phương hơn xa mình, Hữu tướng quân và nàng thương lượng với nhau. Nhan Nhất Minh phất tay nói: “Giờ phút này nếu còn lui nữa, quân Mông chắc chắn sẽ nhìn ra quân ta mất.”
Khi đó nếu chúng đoán được quân số của quân Hạ thì sẽ không chiếm được ưu thế nữa, chắc chắn sẽ đuổi cùng gϊếŧ tận không buông, cho nên điểm đột phá của trận chiến này là làm sao để dẹp tan được đoàn quân tiếp viện đang đến của quân Mông.
Nhan Nhất Minh lấy bản đồ ra liệt kê từng tuyến đường mà quân Mông có thể đi qua, cuối cùng cùng Hữu tướng quân phán đoán khả năng tiếp viện của quân Mông có thể xuất hiện.
Theo lý mà nói chắc phải tám, chín phần mười là nơi này, nhưng chỉ có duy nhất một cơ hội nên không thể xảy ra sai lầm được. Trong lòng Nhan Nhất Minh khẽ nhảy lên, mượn cớ với Hữu tướng quân, sau đó rời khỏi đây gọi Quả Táo ra.
“Đợt hệ thống bồi thường lần trước ngươi đã hứa sẽ đồng ý với ta một chuyện, bây giờ ta cần biết tiếp viện của quân Mông sẽ đi đường nào.”
Quả Táo hít sâu một hơi nói: “Ngài thật sự muốn dùng cơ hội tốt như vậy cho chuyện này sao!”
“Dù rất tiếc của nhưng ta cần phải làm vậy.” Nhan Nhất Minh nói, ai bảo bây giờ không chỉ có mình nàng.
Quả Táo bất đắc dĩ thở dài, một ánh sáng vàng chợt lóe trên bản đồ, một đường uốn lượn hiện lên. Nhan Nhất Minh mỉm cười, cuộn bản đồ lại.
“Cảm ơn.”
Mà Thiệu Kinh Vũ ở bên kia đã đi về phía bắc hơn hai ngàn dặm rồi, băng qua cả thảo nguyên lớn vẫn không thấy bóng dáng khả hãn Mông Cổ đâu cả, mà lại chặn đánh được Tả Hiền Vương không có trong tính toán.
Trong nháy mắt, khi Thiệu Kinh Vũ nhìn thấy Tả Hiền Vương, hắn đã lập tức hiểu ra điều không ổn trong trận chiến này.
Bọn họ gặp Tả Hiền Vương, thì Nhan Nhất Minh ở bên kia chỉ có thể gặp quân chủ lực Khả hãn Mông Cổ!
Trong lòng Thiệu Kinh Vũ kinh hãi, quân tinh nhuệ nhất đang ở dưới quyền của hắn, nhưng lại là Nhan Nhất Minh đối mặt với chủ lực của quân Mông…
Trong đầu Thiệu Kinh Vũ chỉ còn một câu, lành ít dữ nhiều.
Nhưng phút này đang truy đuổi cánh trái của quân Mông, nếu giờ mà lui binh chạy đến cứu viện quân phía Tây thì chỉ có thể để Tả Hiền Vương chạy thoát mất.
Thiệu Kinh Vũ hạ lệnh giao chiến, nhưng hoàn cảnh chiến đấu không cho hắn do dự dù chỉ một chút. Sắc mặt hắn lạnh lùng, hai mắt tối như mực, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Đuổi theo!”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Nam Cung Huyền, Giản Ngọc Diễn, Giang Dật gửi điện mừng tới, hoan nghênh Thiệu Kinh Vũ gia nhập đại quân tìm chết…