Lúc trước không cẩn thận nói lộ hết, về sau mỗi câu Nhan Nhất Minh đều cẩn thận cực kỳ, dù là Giang Dật cũng không nghe ra thêm sơ hở nào.
Nhưng Giang Dật cũng không cố ý gây sự, Nhan Nhất Minh không muốn nói hắn cũng không hỏi. Sau khi nghe xong Nhan Nhất Minh nói mới tiếp lời: “Vậy nên Giang Hạ Vương mệnh cho Lâm An quận chúa nhập kinh, mục đích từ đầu chính là Giản Ngọc Diễn, Thái tử và vài vị Hoàng tử đều là cái chắn mê hoặc ánh mắt mọi người mà thôi.”
“Phải.” Nhan Nhất Minh gật đầu: “Cho nên lúc trước ta mới bày kế, cố ý khiến Thái tử khó chịu với ta, mượn cơ hội ở lại Kinh Thành.”
Nghe thế, Giang Dật bất chợt nở nụ cười, nhớ tới ngày đó Thái tử nổi giận đùng đùng quát Lâm An quận chúa cả gan làm loạn, lại dám đánh đồng với Thái tử phi… Mà hắn sao có thể đoán được, Lâm An quận chúa và Thái tử phi chính là một người.
Giang Dật rất tuấn tú, đáy lòng lại nhanh nhạy mẫn tuệ hơn người, hắn nghĩ đến đây liền giương mắt nhìn Nhan Nhất Minh vẫn tỏ ra lạnh nhạt như trước.
Ai cũng đều nói Thái tử phi yêu Thái tử tha thiết, vì cứu Thái tử mà không tiếc dùng thân chắn đao. Mà Thái tử phi rời đi nhiều năm như vậy, Thái tử cũng chưa lập chính phi, ngay cả Bệ hạ cũng nói tình này khó được. Hiện giờ xem ra chỉ là một vở kịch mà thôi.
Lợi dụng Thái tử thâm tình mà đùa bỡn Thái tử trong lòng bàn tay, không lưu cho Thái tử chút cơ hội nào, gương mặt xinh đẹp khi nhắc tới Thái tử không hề có chút băn khoăn.
Không vì những gì Thái tử làm mà cảm động, thậm chí còn không màng chút nào.
Vậy hắn thì sao?
Nếu hắn cũng giống với Thái tử, bị nàng lừa gạt không hay biết gì, nếu hắn không thể phát hiện… có phải nàng cũng sẽ như lúc trước, vĩnh viễn làm bộ xa lạ, còn không cho hắn cơ hội quen biết.
Nhan Nhất Minh nói may là Thái tử không chút nghi ngờ mới khiến mọi chuyện đều thuận lợi như vậy, Giang Dật lẳng lặng nhìn nàng nói xong mới đáp:
“Mỗi người đều nói Thái tử và Thái tử phi phu thê tình thâm, ta cho rằng nàng vẫn sẽ quan tâm Thái tử, nhưng hiện giờ xem ra là ta nghĩ sai rồi.”
Nhan Nhất Minh nhướng mày nhìn hắn, đại khái đoán được Giang Dật muốn nói gì kế tiếp.
Lúc trước không ngờ tình huống sẽ phát triển thế này nên để lại rất nhiều dấu vết, cuối cùng mới bị Giang Dật nhận ra. Chuyện này hoàn toàn không nằm trong phạm vi Nhan Nhất Minh đoán trước, nhưng hiện tại chuyện cũng đã rồi, dù thế nào Nhan Nhất Minh cũng cần phải đối mặt.
Nàng thừa nhận vừa rồi vì Giang Dật ra đòn bất ngờ không kịp phòng nên luống cuống, nhưng giờ nàng đã nghĩ thông suốt rồi.
Nhận ra cũng được, không nhận ra cũng thế, ngoại trừ lương tâm có phần áy này thì thật ra cũng không ảnh hưởng quá lớn tới nàng. Huống chi trước giờ tính tình nàng đều là không tim không phổi, bốn bỏ thành năm không ảnh hưởng đi.
Giang Dật sẽ không đoán được mục đích thật sự của nàng chỉ là khiến cho bốn nam chính và nữ chính sống bình an mà thôi, nàng chỉ muốn về nhà.
Nàng không muốn thân phận này tiếp tục dính líu thêm gì tới bọn họ nữa, cho dù là Giang Dật đã nhận ra thân phận của nàng cũng vậy.
“Ngươi nghĩ sai thật rồi.” Nhan Nhất Minh nói: “Ta chưa từng để ý tới hắn, lúc trước không, bây giờ càng không. Dù lúc trước ta là ai, quá khứ đã qua rồi, mà hiện tại, ta chỉ là Lâm An quận chúa.”
Thông minh như Giang Dật, không cần nàng nói trắng ra, sao có thể không rõ ý của nàng.
Giang Dật thừa nhận, giờ khắc này hắn tức giận đến mức muốn khóa nữ tử trước mắt ở bên người, để nàng không thể nói ra lời như vậy nữa. Không có cái gọi là quá khứ hay hiện tại, cũng không có không thèm để ý. Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Nhan Nhất Minh thấy bão táp điên cuồng trong mắt hắn, thấy hắn vì kiềm chế cơn giận mà mím chặt môi, nàng thấy hơi bất an hít sâu một hơi.
Nhưng cuối cùng Giang Dật vẫn không làm gì cả, hắn tự tay sửa sang lại trang phục hơi hỗn độn của Nhan Nhất Minh, ngón tay lạnh lẽo chạm tới làn da khiến nàng phản xạ rụt cổ lại.
Giang Dật cứ như không nghe thấy Nhan Nhất Minh vừa nói gì, giọng nói vẫn trong trẻo dễ nghe như cũ:
“Muộn rồi, ta đưa nàng về.”
Giang Dật không muốn nói tiếp, Nhan Nhất Minh cũng không cần tự mình mất mặt nói tiếp vấn đề không hữu hảo này. Nàng vốn định nói không cần hắn đưa, nàng tự về là được rồi. Nhưng suy đi nghĩ lại cảm thấy có nói cũng vô ích, vì thế nàng gật đầu không từ chối.
Chờ về tới phủ đệ đang ở tạm, Ngụy Hùng Kiệt nghe được thông báo ra cửa đón người. Mà khi thấy Giang Dật từ xe ngựa đi ra, ý cười trên mặt hắn ta cứng đờ, nhìn qua nhìn lại hai người hồi lâu, sau đó mới gượng gạo cười nói: “Sao Quận chúa lại về cùng Giang đại nhân thế?”
Nhan Nhất Minh sợ tính bướng bỉnh của Giang Dật bộc phát, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Ngụy Hùng Kiệt dẫn tới nhiều phiền toái không đâu, đang định nói trên đường về tình cờ gặp thì lại thấy Giang Dật đáp lời trước:
“Ra ngoài ngắm lá phong, không ngờ tình cờ gặp Quận chúa thôi!” Giang Dật khẽ cười một tiếng, giải thích xong lại quay đầu nhìn Nhan Nhất Minh: “Hôm nay trò chuyện cùng Quận chúa rất vui, sau này có dịp sẽ lại bái phỏng.”
Nhan Nhất Minh bỗng cảm thấy hơi ngượng vì dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Bằng tính cách của Giang Dật, hắn thật sự sẽ không khiến nàng khó xử. Nàng cười nói một tiếng “hoan nghênh”, nhưng không ngờ câu tiếp theo của Giang Dật lại là:
“Chỉ có điều, tuy nói Ngụy đại nhân là thân tín của Quận chúa, nhưng dù sao nam nữ cũng khác biệt. Hiện tại ở cùng một chỗ với Quận chúa đúng là có hơi mất thể thống, cũng ủy khuất cho Ngụy đại nhân. Giang mỗ nguyện khởi bẩm Bệ hạ tìm một tòa phủ đệ cho Ngụy đại nhân ngài, tránh cho người khác tưởng lầm, làm lỡ dở việc hôn sự của Ngụy đại nhân.”
Nhan Nhất Minh ho nhẹ một tiếng nói “không cần”, tuy rằng đúng là nàng muốn Ngụy Hùng Kiệt cách xa một ít, nhưng Ngụy Hùng Kiệt dù gì cũng là thân tín của Giang Hạ Vương, chút mặt mũi này vẫn cần phải cho. Ngụy Hùng Kiệt đen mặt nói mình là quan gia do đích thân Giang Hạ Vương phái cho Quận chúa, không dám làm phiền Giang đại nhân.
Giang Dật mỉm cười không bắt nạt Nhan Nhất Minh thêm nữa, nói tiếng “cáo từ”, sau đấy bóng lưng thon gầy dần biến mất giữa phố.
Nhan Nhất Minh không cười nữa, quay đầu đối diện với Ngụy Hùng Kiệt đang xụ mặt một bên, thở dài đi vào trong phủ. Ngụy Hùng Kiệt phụng phịu theo nàng vào phủ, vừa đi vừa tản ra khí lạnh vù vù: “Ta đã nói với Quận chúa bao nhiêu lần là đừng ra ngoài một mình rồi. Ít nhất cũng phải mang theo nha hoàn hầu hạ chứ. Kinh Thành có biết bao người đang nhìn chằm chằm, không an toàn như người nghĩ đâu. Nếu có chuyện gì thì ta nên ăn nói sao với Vương gia đây. Vị Giang đại nhân kia cố ý tiếp cận người lại là…”
Lời này bất ngờ nghẹn ngang yết hầu, hắn ta không dám tin nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của Nhan Nhất Minh, sững sờ tại chỗ.
Nhan Nhất Minh nghiêng qua liếc nhìn hắn, thấy hắn đỏ mắt vẻ giận dữ ngất trời thì không hiểu ra sao: “Sao vậy?”
Ngụy Hùng Kiệt chưa từng cưới thê, nhưng hiểu được vết đỏ trên cổ Nhan Nhất Minh có ý nghĩa gì. Ngụy Hùng Kiệt tức giận đến run cả người, trừng Nhan Nhất Minh nói: “Đó là cái gì!”
Cái gì là cái gì chứ? Nhan Nhất Minh đơ ra một hồi mới nhớ tới vừa nãy Giang Dật giận dữ hung hăng cắn một cái trên cổ nàng.
Nếu không phải quên mất thì Nhan Nhất Minh chắc chắn đã bảo Quả Táo thủ tiêu dấu ấn này rồi. Giờ đối mặt với Ngụy Hùng Kiệt, nàng có chút xấu hổ không biết giải thích thế nào cho phải.
Đáy lòng Nhan Nhất Minh thầm mắng Giang Dật vô nhân đạo không nói cho nàng, trên mặt lại ra vẻ ngây ngô không nghe hiểu Ngụy Hùng Kiệt nói cái gì, quay đầu nhìn hắn: “Cái gì?”
“… Cổ của Quận chúa…”
“Cổ ta làm sao vậy?” Nhan Nhất Minh giả ngu rất đúng chỗ, tùy tay sờ thử: “Đâu có gì đâu? Được rồi, hô lớn gọi nhỏ như thế còn ra thể thống gì nữa. Đừng có nói mấy chuyện vô dụng này nữa. Định Bắc Hầu đã chết rồi, rốt cuộc bên phía Giản thừa tướng có chuẩn bị gì không?”
Vẻ mặt Nhan Nhất Minh không chút hoảng hốt, Ngụy Hùng Kiệt nhìn chằm chằm vết đỏ kia nghi hoặc. Chẳng lẽ muỗi trong rừng phong đốt để lại dấu vết à?
Nghĩ như thế mới cảm thấy bản thân thật hoang đường. Quận chúa không cần lừa hắn ta, càng không có ai bắt nạt Quận chúa được. Vừa rồi chỉ có Giang Dật ở cạnh Quận chúa, tuy hắn ta cảm thấy Giang Dật có ý gì đó không bình thường với Quận chúa, nhưng chắc chắn hắn không thể vô lễ với Quận chúa được.
Nghĩ như vậy, hắn ta lại bình tĩnh xuống, lúc này mới nói rõ tình hình hiện tại cho Nhan Nhất Minh.
Định Bắc Hầu vừa chết, mười vạn cấm quân Kinh Thành đã không nằm trong tay Giản thừa tướng nữa. Đây chắc chắn đã chặt đứt chỗ dựa lớn nhất của Giản thừa tướng ở Kinh Thành, với tính của Giản thừa tướng thì đương nhiên không dễ dàng buông tha.
Bệ hạ đã tuyên chỉ lệnh cho Thiệu Kinh Vũ hồi kinh chưởng quản cấm quân và mấy chục vạn thủy quân, nhưng Tây Bắc cách Kim Lăng quá xa, chờ ý chỉ đưa được tới Tây Bắc, lại đến lúc Thiệu Kinh Vũ hồi kinh cũng cần ít nhất bốn tháng, mà bốn tháng này vị trí của Vệ Tướng Quân sẽ có người tạm thời đảm nhiệm, giữ lại thay Thiệu Kinh Vũ.
Năm đó Thiệu Kinh Vũ chiến thắng nhiều trận, bây giờ người phương Bắc đều ca tụng hắn. Quân Mông nghe danh Thiệu Kinh Vũ không rét mà run, đủ để thấy Thiệu Kinh Vũ uy hϊếp to lớn thế nào, Giản thừa tướng cực kỳ kiêng kỵ hắn.
Nếu chờ Thiệu Kinh Vũ về kinh tọa trấn Kim Lăng, tuy bây giờ binh lính Giang Nam đều đa số là sâu mọt ăn công lương không đủ lo sợ. Nhưng mười vạn thiết kỵ mà Thiệu Kinh Vũ mang từ Tây Bắc về đều là la sát gϊếŧ người không thấy máu. Chỉ cần Thiệu Kinh Vũ trở về, thứ nhất có thể bảo vệ Kim Lăng không lo, thứ hai có thể ngăn cản đại quân của Giang Hạ Vương từ Nam lên Bắc.
Đến lúc đó dù ông ta có thể lấy mạng của Hoàng đế chăng nữa, ngay sau đó Thiệu Kinh Vũ cũng sẽ lấy mạng của ông ta.
Vậy nên mọi kế hoạch đều cần đẩy nhanh tốc độ, phải tranh thủ trước khi Thiệu Kinh Vũ hồi kinh.
Trước khi Thiệu Kinh Vũ về Kinh Thành, bọn họ cần thu nạp cấm quân vào dưới trướng, bức vua thoái vị, ép bộ tộc Nam Cung thoái vị. Đồng thời công khai thân phận của Giản Ngọc Diễn cho toàn thiên hạ, giúp Giản Ngọc Diễn đăng cơ thành công, tiện thể mở ra mọi cửa lớn quan khẩu cho Giang Hạ Vương, chắn Thiệu Kinh Vũ ngoài cửa Kim Lăng.
Chỉ cần thành công, bộ tộc Nam Cung còn lại Kinh Thành đều bị nhổ cỏ tận gốc. Chỉ đáng tiếc phải bỏ qua Việt Vương Nam Cung Diệp trấn thủ ở Bắc Bình.
Chung quy vẫn là phiền toái.
Nhan Nhất Minh nghe Ngụy Hùng Kiệt nói xong, thầm nghĩ uy danh Thiệu Kinh Vũ đúng là khϊếp người. Vậy mà có thể ép cho Giản thừa tướng không thể không ra tay. Mà đúng là vì không thể trì hoãn nên mọi kế hoạch đều rất nóng nảy.
Nhưng nếu Giản thừa tướng dám hạ quyết tâm thì chắc chắn đã có thứ để cậy vào. Dù sao cũng đã ẩn náu trên triều đình để bố cục hơn hai mươi năm, ngay cả Nhan Nhất Minh cũng không đánh giá được thế lực của Giản thừa tướng đã phát triển đến tình trạng thế nào rồi.
Nhưng nàng có thể khẳng định một điều, người tạm thời giữ chức Vệ Tướng Quân hiện tại đang đứng về phía Giản thừa tướng.
Vở kịch này cuối cùng cũng đến hồi cao trào, chỉ cần Giản Ngọc Diễn có thể phản bội Giản thừa tướng trong bố cục quyết thắng này, thắng được cơ hội sống sót, sau đó chờ Nam Cung Huyền chính thức đăng cơ là nàng có thể rời khỏi nơi này, trở về thế giới thực.
Nhan Nhất Minh lấy lá thư giấu đã lâu, giao cho ẩn vệ sớm chờ trong bóng tối.
Đêm đó, Giản Ngọc Diễn nhận được lá thư vất vả cực nhọc mới tới tay, nét chữ quen thuộc trên thư khiến hốc mắt hắn đỏ ửng, chờ xem xong nội dung bên trên, hắn đứng sững trong đình viện thật lâu, sau đó đốt sạch lá thư.
Mấy ngày sau, Giang Dật nhận được tin mật của người hắn không ngờ tới nhất, nhìn chằm chằm cái tên trên thư, gương mặt tuấn tú của Giang Dật nhăn lại thật chặt.
Tình thế xoay ngược lớn như vậy, có vẻ hắn đã xem nhẹ vài chi tiết không nên xem nhẹ rồi.