Hoàn Mỹ Phù Hợp
Chương 1-2: Cuộc gặp gỡ nóng bỏng:
Công ty Minh Duyệt có một truyền thống, đó là hàng năm sẽ tổ chức một bữa tiệc đêm hoan lạc, mà bữa tiệc năm nay cực kì điên cuồng.
Lê Đan đang bị đồng nghiệp bắt ép liên tục uống mấy ly rượu mạnh, nhưng không phải họ cố ý làm vậy, chỉ là do ngày thường Lê đại kiến trúc sư không chịu uống rượu thôi. Lê Đan có một khuôn mặt tuấn mỹ gần như là yêu dã, thái độ làm người lại khiêm tốn, đối xử với ai đều lễ phép, nhưng đồng thời cậu vẫn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người. Vì vậy đồng nghiệp liên tục ép cậu uống rượu, có lẽ là họ muốn nhìn một mỹ nhân bình thường cấm dục khi say thì trông yêu mị như thế nào.
Lê Đan vì lương cao nên mới đến nơi này nhậm chức, công ty trước đây cậu làm cũng là một xí nghiệp có danh tiếng, nhưng tư tưởng thiết kế của cậu với công ty đó không thích hợp. Hợp đồng vừa hết, cậu liền quả quyết từ chức. Sau đó, dự định của Lê Đan trong 2 tháng rãnh rỗi tiếp theo là sẽ nghỉ ngơi thật tốt, tiếp đãi bản thân và tiện thể hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp.
Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, mặc dù Lê Đan ở ngành thiết kế không phải là lão luyện, nhưng vẫn có chút danh tiếng. Tin tức về việc cậu từ chức truyền đi rất nhanh, không tới 3 ngày hòm thư của cậu đã chật ních thư mời của các loại công ty.
Thế nhưng kỳ lạ thay, Lê Đan được nhiều công ty mời mọc như vậy, trong đó không thiếu những công ty lớn, nhưng cuối cùng cậu lại chọn Minh Duyệt – một công ty chỉ vừa mới khởi nghiệp. Sau này, Lê Đan cẩn thận hồi tưởng lại tại sao lúc trước mình đã làm ra một cái quyết định như vậy, rồi cậu nhận ra rằng… đại khái là cậu đã bị sắc đẹp mê hoặc.
Khi đó ở giữa bức thư mời của Minh Duyệt, cậu đã phát hiện ra một tấm hình, đó là một người đàn ông trong nháy mắt đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cậu.
Trong hình, người kia tuỳ tiện tựa vào một góc cửa sổ, mày anh khí, mũi cao ngót, đôi môi mỏng khẽ câu lên, kết hợp với đôi mắt thâm thuý cùng vẻ mặt thờ ơ. Không biết tại sao liền khắc sâu vào trí nhớ của Lê Đan, sau đó hình như cậu còn đem ảnh chụp của người nam nhân kia giữ lại, còn đặc biệt kẹp vào giữa tập tài liệu.
Cho đến khi chân chính tiến vào Minh Duyệt, thích ứng hoàn cảnh mới, cậu cũng đã đem sự việc nhỏ đến không đáng kể ấy ném ra sau đầu, không hề tận lực đi tìm thông tin của người nam nhân kia một chút nào.
Có lẽ là việc gì đến sẽ tự nhiên mà đến thôi.
“Không, không thể uống nữa. Xin lỗi, tôi muốn đi toilet.” Lê Đan không chịu nổi lòng nhiệt tình của đồng nghiệp, một ly lại tiếp đến một ly xuống bụng, ý thức của cậu đã bắt đầu mơ hồ, chỉ có thể tìm đại một phương pháp chạy khỏi sự vây quanh chặt chẽ của mọi người.
Lê Đan khẽ lắc lắc đầu, loạng choạng bước đi, may mà cậu vẫn tìm chính xác được vị trí nhà vệ sinh. Cậu cúi người hất nước lạnh lên mặt, từng giọt nước chậm rãi lăn trên khuôn mặt đẹp đẽ, rượu trong người cũng theo giọt nước mà vơi đi không ít.
Hai tay Lê Đan chống lên bồn rửa tay, đứng yên mấy phút, cậu nghĩ mình nên chờ cảm giác say rượu bớt đi một nửa rồi hẳn trở về chỗ. Cậu thất thần nhìn tấm gương trước mặt, tâm tình phức tạp*, nhưng ngay lúc này, bên trong nhà vệ sinh đột nhiên truyền đến một âm thanh thở dốc bị đè nén không rõ ràng.
(*khúc này tui chém á, bản CV là “tâm vô bàng vụ”, tui ko hiểu hjx…)
“Ân… hừ…” Tiếng rên rỉ thỉnh thoảng gãi vào tai Lê Đan, mặc dù đối phương chỉ phát ra những âm thanh không rõ ràng, nhưng ngoài ý muốn Lê Đan lại cảm thấy rất êm tai và gợi cảm. Cậu từng bước từng bước một tiến đến căn phòng vệ sinh ở giữa như bị trúng tà, đột nhiên bóng đèn chỗ đó tối sầm lại, không khí phi thường u ám. Lê Đan vươn tay, nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong nháy mắt, tiếng rên rỉ khàn khàn liền biến mất, cả phòng vệ sinh khôi phục sự yên tĩnh vốn có. Lê Đan vẫn đứng bên ngoài, cậu dường như không động đậy chút nào.
Hai bên giống như đang chiến tranh, không ai nhường ai. Cứ thế 2-3 phút, Lê Đan cuối cùng cũng ý thức được bản thân vừa làm cái gì, cậu nhấc chân chuẩn bị rời khỏi, nhưng không ngờ là cửa bồn vệ sinh “lạch cạch” một tiếng mở ra!
Lê Đan vẫn là không nhịn được lòng hiếu kỳ mà nhìn vào bên trong. Trong đó có một người đàn ông, nửa người y đều ẩn trong bóng tối, Lê Đan có chút tiếc nuối vì không thấy được mặt của đối phương.
Tiếp đến cậu hạ mắt nhìn xuống dưới thì thấy một vật cực kỳ to lớn lộ ra dưới háng nam nhân, một cây côn th*t hùng tráng tím đen dựng thẳng trong không khí, tay y đặt lên dây thắt lưng, tuỳ ý ngồi tựa vô tường. Phong thái vừa tuỳ tiện vừa dã tính như không hề có ý che giấu.
Lê Đan cảm thấy tư thế này có hơi quen mắt, cậu còn chưa kịp suy nghĩ kĩ càng thì người nam nhân kia ngẩng mặt lên, y nhìn cậu chằm chằm. Tầm mắt hai người chạm nhau trong bóng tối, hắn mở miệng, âm thanh khàn khàn vẫn chưa dứt cơn kích tình cất lên: “Lại đây, hoặc là cút.”
Âm thanh gợi cảm của hắn tựa như biến thành một nhánh lông chim, không ngừng gãi ngứa tai của Lê Đan. Lý trí của cậu nói rằng mình phải rời đi ngay lập tức, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại từng bước tiến về phía người kia, một chút cũng không thể khống chế được bước chân của bản thân.
Không gian vốn đã chật hẹp nay dung nhập cả hai người lại càng chật hơn, mùi xạ hương nồng đậm tràn đầy khắp phòng. Lê Đan rũ mắt, tầm mắt thẳng tắp hướng về côn th*t của nam nhân, miệng lưỡi cậu bắt đầu khô khốc, trong cơ thể dâng lên từng cơn sóng tình.
Nam nhân thấp giọng nở nụ cười, tâm tình dường như rất sung sướng. Y vươn cánh tay dài kéo Lê Đan lại gần, âm thanh đậm mùi rượu vang lên lần nữa: “Muốn liếm côn th*t lớn sao? Vậy quỳ xuống, liếm cho tốt.”
Âm thanh từ tính mang theo mê hoặc dụ dỗ cậu. Từ trước đến giờ Lê Đan không hề biết rằng mình lại khát vọng như vậy, làm chuyện mập mờ tại nơi tối tăm này, cảm giác vừa kích thích vừa cấm kị, tất cả đều khiến tâm trí cậu rối loạn, phấn khích.
Lê Đan thuận theo bản năng không do dự quỳ xuống. Khuôn mặt yêu mị mê hoặc động lòng người dán lên côn th*t nam nhân, trong nháy mắt mùi tanh nồng của giống đực chiếm cứ lấy toàn bộ cơ thể, cảm giác say trong người vốn đã vơi đi nay lại càng tăng lên.
Ý thức của Lê Đan trở nên hỗn loạn, trong thoáng chốc cậu rất muốn ngẩng đầu lên nhìn người nam nhân kia. Nghĩ sao thì liền làm vậy, đập vào trong mắt cậu là một khuôn mặt anh khí tuấn dật, Lê Đan chợt nhớ ra, dường như là cậu đã gặp qua nam nhân này…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!