Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng - Chương 111
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng


Chương 111


Lúc ra khỏi hoa viên thánh mộ bác sĩ Lã phảng phất như còn trong mộng, hắn nghiêng ngả lảo đảo đuổi kịp bước chân của Ninh Chu, một lần lại một lần quay đầu nhìn lại, hốc mắt đỏ bừng.

“Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mộng Yểm Ma Nữ đã chết rồi sao? Tô Hòa đâu?” Bác sĩ Lã vẫn không rõ sự tình tối qua, sau khi hôn mê hắn vẫn luôn mơ mơ màng màng, mơ hồ cảm giác mình được người cõng về lâu đài phủ lĩnh chủ. Khi trời vừa sáng hắn liền tỉnh dậy, bên gối có một tờ giấy Tề Nhạc Nhân để lại cho hắn, nói rằng đã lấy được thuốc giải, cũng giải độc cho hắn rồi, bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt.

Bác sĩ Lã suy đoán rằng bọn họ ở chỗ Giáo đình cũ, nên sau khi tỉnh dậy lập tức chạy đến, không ngờ lại nhận được tin dữ.

“Không có Tô Hòa.” Giọng nói khàn khàn của Ninh Chu truyền đến, mang theo vô tận sát khí lạnh lẽo: “Chỉ có Ma Vương lừa gạt.”

Bác sĩ Lã cứng đờ người, hàn ý từ lòng bàn chân truyền đến, ánh mặt trời ấm áp cũng không làm hắn cảm nhận được một chút ấm áp nào.

Tô Hòa, là Ma Vương lừa gạt?

Bác sĩ Lã đột ngột quay đầu lại, vậy cái chết của Tề Nhạc Nhân…

“Là hắn… là hắn làm… làm sao?” Bác sĩ Lã cơ hồ khó nói thành một câu hoàn chỉnh.

Ninh Chu gật gật đầu.

Bác sĩ Lã lảo đảo, ngã xuống đất khóc rống lên, tê tâm liệt phế.

Những chi tiết từng bị hắn xem nhẹ đều hiện ra, nếu nói sự xuất hiện ly kỳ của Tô Hòa ở Tân Thủ Thôn có thể giải thích Tân Thủ Thôn có BUG, vậy nhiệm vụ Lâu đài khủng b0 tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện? Hắn nói chuyện riêng với hai người, đề cập tới cái gì? Kể từ đó, Tề Nhạc Nhân dường như luôn đề phòng Tô Hòa, rốt cuộc là vì cái gì?

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến những điều đó trước đây.

Khi Tề Nhạc Nhân tới mời hắn tham gia nhiệm vụ Cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ, tình cờ Tô Hòa đến gặp họ nói lời từ biệt… Nếu tất cả những điều này không phải trùng hợp, hết thảy đều là kế hoạch của Ma Vương lừa gạt.. Như vậy, hắn đóng vai đồng lõa đã đẩy Tề Nhạc Nhân về hướng tử vong.

“Đi thôi.” Ninh Chu khàn khàn nói, đi về phía Thánh Điện nơi cao nhất Giáo đình.

Thời gian còn lại không nhiều, lĩnh vực này sớm mất đi sự cân bằng, nếu để nó tiếp tục phát triển cuối cùng sẽ sụp đổ thành hắc động khiến toàn bộ Thánh thành rơi vào hủy diệt. Hắn cần trước lúc đó phá vỡ lĩnh vực này, thả những người bị mắc kẹt ở đây ra ngoài.

Quay trở lại trước Thánh Điện, dưới ánh sáng mặt trời, tòa kiến trúc tráng lệ rộng lớn đã bị sụp một nửa, trên quảng trường những thiên sứ bị hỏng vây quanh mâm tròn với đường kính khoảng 4 – 5 mét, bây giờ Ninh Chu đã biết đó là cái gì. Đó là Thánh mẫu Giáo đình, ý chí Maria đã làm nó sống lại, tay giơ cao kiếm thẩm phán, gi3t ch3t Ma Vương.

Lại lần nữa đứng trước cánh cửa đá, trái tim sớm vỡ nát lại cảm thấy đau đớn, nhớ tới tâm tình lần đầu khi mở cánh cửa này ra, hắn suýt nữa mất đi dũng khí đẩy cửa.

Không còn thời gian.

Ninh Chu hít một hơi thật sâu, miệng vết thương trên bụng đau đớn, hắn đặt tay lên cửa khẽ đẩy về phía trước.

Ánh mặt trời chiếu xuống từ đỉnh khung bị tổn hại, giống như một tia sáng chói lóa cắt ngang bóng tối.

Ninh Chu cẩn thận vòng qua từng đạo vết máu loang lổ trên mặt đất, giống như du hồn đi vào chỗ sâu nhất đại điện, đến trước di hài thánh mẫu tay cầm lợi kiếm đâm vào nghịch lân hắc long, hắn chán ghét nó như thế.

Thanh kiếm đó, chính là tín vật hủy diệt.

Rút nó ra, chém mở lĩnh vực đã chết này, sau đó mọi thứ liền kết thúc.

Khi bác sĩ Lã bước vào Thánh Điện liền nhìn thấy một màn ——

Ninh Chu quỳ một gối trước mặt thánh mẫu, thành kính vẽ hình chữ thập trước ngực, ánh sáng vàng từ trên người hắn sáng lên, vô số điểm sáng ngưng tụ thành ảo ảnh thiên sứ sáu cánh đang quỳ, cánh chim cuộn tròn sau lưng theo Sí Thiên Sứ đứng dậy dần dần duỗi ra, sáu cánh chim thật lớn giương ra nối thành một mảnh kim sắc quang ảnh.

Hư ảnh Sí Thiên Sứ dần trở nên rõ ràng, Ninh Chu đứng dậy tiến lên phía trước một bước, Sí Thiên Sứ trang nghiêm cũng đồng dạng tiến lên một bước, vươn tay.

Cự kiếm cắm trên nghịch lân hắc long bắt đầu tỏa sáng, cự kiếm bằng kim loại dưới tác động của sức mạnh thần thánh chậm rãi rút ra khỏi thân rồng, rơi vào tay Sí Thiên Sứ.

Thánh ca nhàn nhạt truyền ra trong Thánh Điện sụp đổ, vô số ánh sáng bạc dưới chân phảng phất như đom đóm bay lên, thánh quang chiếu khắp nơi, màu trắng tinh khiết bao trùm vạn vật, ánh sáng thánh khiết rửa sạch mọi tội ác thế gian.

Tiếng ca vang lên, tòa Thánh Điện bị tàn phá trong trận đại chiến dường như trở về những năm tháng phồn vinh trước đây. Bác sĩ Lã đứng trước cổng đá ngơ ngác nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt, Thánh Điện hoàn hảo không tổn hao gì, vô số tín đồ mặc trang phục trắng như nước chảy đi qua người hắn, hướng về chỗ sâu nhất đại điện.

Nơi sâu nhất Thánh Điện, dưới giá chữ thập một nữ tu sĩ tóc vàng mắt xanh đối diện mỉm cười với họ, nụ cười từ bi, thương xót, nhìn thấu mọi thứ trên thế gian dễ dàng cuốn trôi mọi đau xót của người đối diện.

Nhưng nước mắt vẫn vô thức rơi xuống.

Bác sĩ Lã nhìn Ninh Chu, đằng sau hắn là thiên sứ sáu cánh to lớn tay cầm cự kiếm, rũ mắt tĩnh tư. Về phần Ninh Chu, hắn bi thương quyến luyến nhìn ảo ảnh thánh nữ ở sâu trong đại điện, cất bước đi về hướng nàng.

Vị thánh nữ tu sĩ tóc vàng mỉm cười ôn nhu với hắn, nâng mặt hắn lên, khẽ đặt một nụ hôn lên trán.

Ảo ảnh tan biến, thân ảnh thánh nữ tu sĩ tan biến, vô số tín đồ cầu nguyện tan biến, Thánh Điện huy hoàng cũng tan biến… Chỉ còn lại đống phế tích, Ninh Chu cô đơn đứng giữa đại điện, đối mặt với giá chữ thập lớn, hắn vẽ hình chữ thập trước ngực.

Máu và nước mắt, sự sống và cái chết, tội lỗi và hình phạt, bắt đầu và kết thúc, tất cả đều chấm dứt ở chỗ này.

Sí Thiên Sứ tay cầm cự kiếm mở mắt ra, hắn nâng chuôi kiếm thẩm phán thuộc về Maria, tại đây ngưng kết vầng sáng huy hoàng lộng lẫy lóa mắt ngay cả ánh mặt trời cũng không thể so sánh.

Cự kiếm giơ lên, hướng về phương đông nơi mặt trời mọc chém xuống ——

Thế giới một khắc lặng im không tiếng động, giây tiếp theo không trung bị xé rách, mặt đất bị phân cách, vô số mảnh vỡ nhỏ từ khe hở không trung vỡ ra phảng phất như mặt gương bị đánh nát, vỡ vụn rơi xuống tan tác sau đó biến mất trong không khí. Nó từng là lĩnh vực mà thánh nữ tu sĩ giấu trong Thánh thành, cuối cùng từ kẽ hở thời gian trở về thế giới hiện thực.

Cảnh trong mơ của thánh nữ trọng điệp lên Thế Giới Ác Mộng, mọi người sống ở cảnh trong mơ đang trở về hiện thực —— thế giới mà ác ma tàn sát bừa bãi, chém giết tràn đầy huyết tinh.

Sí Thiên Sứ chém xuống một kiếm này thở dài nhìn mặt trời rơi xuống, đó không phải là mặt trời chân chính, chỉ là ảo ảnh mà thánh nữ tu sĩ tạo ra trong lĩnh vực của mình mà thôi, khi lĩnh vực rách nát thì nó cũng rơi xuống.

Ánh sáng trên người Sí Thiên Sứ càng lúc càng mờ nhạt, sương mù quỷ dị màu đen từ dưới chân hắn dâng lên, bắt đầu ô nhiễm sức mạnh thánh khiết. Sí Thiên Sứ kinh ngạc nhìn Ninh Chu, hắn không hiểu tại sao tín đồ sùng kính này lại đột nhiên dao động.

Kiếm thẩm phán rơi xuống, thân kiếm thật lớn dần dần thu nhỏ lại biến thành một lưỡi dao sắc bén cắm trước mặt Ninh Chu, hắn chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt xanh thẫm lóe lên quang mang đỏ tươi.

Ninh Chu đau đớn che kín mặt, cầm kiếm thẩm phán trên mặt đất lên, lực lượng của Maria vô thanh vô tức dũng mãnh tiến vào cơ th3 hắn, khôi phục lực lượng tà ác đang xao động bất an. Chờ khi hắn mở mắt ra, đôi mắt màu đỏ đã biến mất không còn dấu vết.

Sí Thiên Sứ được tín ngưỡng lực triệu hồi tiêu tán, thân ảnh kim sắc dần hóa thành hư vô, cánh chim mỹ lệ sau lưng hắn bay tứ tán khắp nơi, bồ công anh thoáng bị gió thổi bay, vô số lông vũ theo gió bay về đại địa. Trong đó có một mảnh lông vũ màu đen xoay tròn trên không trung, cùng cánh hoa lam bạch sắc va chạm vào nhau, cánh hoa bị cánh chim màu đen đẩy ra, lần nữa theo gió bay lên, bay về nơi xa hơn..

Nó chậm rãi rơi xuống, bay vào hoa viên thánh mộ yên tĩnh.

Trong ánh nắng ấm áp, những cánh hoa lam bạch sắc xoay tròn rồi rơi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh giá của Tề Nhạc Nhân.

Ôn nhu giống như tình nhân hôn môi.

[Người chơi Ninh Chu hoàn thành nhiệm vụ Cảnh trong mơ của thánh nữ tu sĩ, hoàn thành nhiệm vụ 117%. Đạt được manh mối nhiệm vụ đặc thù, trong 30 ngày đến Ngầm Kiến thành chỗ sâu trong luyện ngục để kích phát nhiệm vụ. Nếu quá hạn coi như từ bỏ nhiệm vụ.]

[Khen thưởng 90 ngày sinh tồn, vì có nhân tố ngoài ý muốn cản trở tiến độ thực hiện nhiệm vụ, thêm vào khen thưởng 10 ngày sinh tồn.]

[Đồng bộ hóa đếm ngược, mười, chín, tám..]

“Hủy bỏ truyền tống.” Ninh Chu trầm giọng nói.

Chùm sáng bao quanh người hắn biến mất, nguyên bản sau khi hoàn thành nhiệm vụ hắn sẽ được truyền tống về nơi ở của mình, nếu hủy bỏ truyền tống nhiệm vụ chủ tuyến thì phải tự mình trở về.

Bác sĩ Lã bị bao quanh bởi chùm sáng cũng vội vàng nói, “Tôi cũng không đi… hủy bỏ truyền tống!”

Dừng truyền tống.

“Anh không về sao?” Bác sĩ Lã nhỏ giọng hỏi.

Ninh Chu lắc đầu, ánh mắt ảm đạm nhìn về phía trước, ánh sáng mặt trời hư ảo đã rơi xuống, mặt trời chân chính treo trên bầu trời, sương mù bên ngoài Thánh thành cũng đã tan đi. Đám ác ma du đãng thật nhanh sẽ phát hiện nơi này, mà cư dân Thánh thành an nhàn đã lâu, thậm chí bọn họ còn không biết thế giới bên ngoài khủng b0 cỡ nào.

Họ được cánh chim của thánh nữ tu sĩ che chở suốt 22 năm, nhưng họ không biết rằng, sự an bình của họ sớm không thể duy trì được nữa, hòa bình dối trá cuối cùng sẽ bị đánh vỡ, mà bọn họ đã quen với hòa bình trước mặt hiện thực yếu ớt không chịu nổi một kích.

“Liên hệ cứ điểm Giáo đình, sơ tán cư dân, cần thiết trước khi ác ma đến.” Ninh Chu nói, đi về phía bên ngoài Thánh Điện.

Bác sĩ Lã hốt hoảng chạy theo bước chân hắn, nhìn bóng dáng hắn lúng túng không biết nói gì.

Họ bước xuống từng bậc thang Giáo đình cũ, khi đi qua hoa viên thánh mộ thì khẽ dừng bước chân, bác sĩ Lã cho rằng Ninh Chu sẽ đi vào, nhưng hắn lại không.

Quang mang màu vàng xoay tròn trên bầu trời Thánh Điện chậm rãi rơi xuống bao phủ toàn bộ hoa viên thánh mộ. Ngữ ưng từ hoa viên bay ra, miệng ngậm cánh hoa lam bạch sắc nho nhỏ ném vào lòng bàn tay Ninh Chu.

Ninh Chu lặng lẽ nhìn cánh hoa, lòng bàn tay chậm rãi siết chặt.

Hắn không nói một lời xoay người rời đi.

Hắn đã chuẩn bị tốt nghênh đón bất cứ thẩm phán nào, chẳng sợ sau khi chết bị vĩnh thế dày vò trong lửa địa ngục, hắn cũng muốn dũng cảm nói cho thần minh biết, hắn yêu người này, vô luận đúng sai, không luận sinh tử.

Rời khỏi khu Giáo đình cũ bọn họ xuyên qua dòng người đi lại trên phố, nhóm cư dân mờ mịt chưa biết chuyện gì xảy ra, bàn tán ầm ĩ về đêm trăng non tối qua, đối thoại linh tinh vang bên tai bác sĩ Lã, hắn lập tức rơi nước mắt.

“La Y chết rồi, trời ạ, hắn thế mà tự sát, tối qua đã xảy ra chuyện gì?”

“Tự sát? Đêm trăng non không phải có người mất tích sao? Tại sao hắn tự sát? Người tự sát sẽ không được lên thiên đường!”

“Trong di thư của hắn viết, hắn muốn vào luyện ngục để rửa sạch tội nghiệt cho mình, hắn đã làm gì sao?”

“La Y đáng thương, mấy năm trước sau khi thê tử Susan của hắn biến mất, hắn luôn buồn bực không vui..”

“Tôi vừa rồi nhìn thấy mặt trời rơi xuống! Này rốt cuộc là chuyện thế nào?”

“Nghe nói sương mù bên ngoài thành đã biến mất, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi sao?”

“Có thật không? Thật tốt quá! Chúng ta có thể đi ra ngoài!”

“Cảm tạ thượng đế, chúng ta được tự do rồi!”

Tất cả mọi người vây quanh nhau hát lên vũ điệu hòa bình, hoàn toàn không biết bên dưới đó là sự hy sinh, chỉ đơn thuần cảm thụ niềm hy vọng và vui sướng. Bọn họ vui sướng như thế, từng gương mặt tràn đầy niềm vui kia làm sáng bừng cả thế giới.

Trong kết thúc tốt đẹp này, có hai người không hợp với hoàn cảnh xuyên qua đám đông đang sung sướng, một cái xác không hồn, một rơi lệ đầy mặt.

Gió thổi, cơn gió nhẹ thổi qua từng ngọn cây, cánh hoa đung đưa sắp rơi kia bị thổi bay, bay lả tả xuống mặt đất.

Trong hoa viên thánh mộ được kết giới bảo hộ, những cánh hoa lam bạch sắc rơi nhiều đến mức phủ kín cỏ xanh trên đất.

Trên người Tề Nhạc Nhân khoác chế phục Giáo đình màu đen yên lặng ngủ giữa thụ mộ, những cánh hoa như thiên vị cậu, một lần lại một lần hôn lên khuôn mặt tái nhợt lạnh băng của cậu. Cậu sẽ ngủ say ở đây, thời gian chậm rãi trôi đi cho đến khi hóa thành một bộ xương trắng —— nếu như không có gì ngoài ý muốn.

[Sống lại trứng màu]: Người chơi nắm giữ trứng màu, dưới tình huống bảo trì thi thể hoàn chỉnh, 7 ngày sau khi hồi sinh sẽ được trả lại tất cả các kỹ năng và đạo cụ. Nếu người chơi giữ đạo cụ hoặc kỹ năng sống lại khác, thứ tự sử dụng sống lại trứng màu xếp cuối cùng. Số lần sử dụng còn lại 0/1.

Đếm ngược sống lại: 6 ngày 17 giờ 32 phút 58 giây.

****

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN