Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng - Chương 8: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [15+16]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
60


Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng


Chương 8: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [15+16]


Trong lúc chạy trối chết, Tề Nhạc Nhân đã lấy lại được lý trí của mình. Cậu biết, tên sát nhân này có ưu thế sức khỏe vượt trội, nếu chỉ chạy chắc chắn sẽ không thoát được, phải dựa vào địa hình để cắt đuôi gã!

Cách đó không xa là phòng nạo phá thai, Tề Nhạc Nhân nhớ lại mấy tiếng trước, bác sĩ Lã từng giới thiệu kết cấu phức tạp của căn phòng này cho cậu. Thậm chí, cậu còn theo chân anh dạo hết một vòng, vậy nên đến giờ vẫn nhớ chính xác cấu trúc của nó. Muốn thoát khỏi tên sát nhân, e là chỉ có thể dựa vào nó!

Vừa nghĩ vậy, cậu liền ngoặt vào phòng nạo phá thai.

Ngay khi lao qua cánh cửa dành cho bệnh nhân, dựa vào kinh nghiệm chuyên ngành của mình, Tề Nhạc Nhân nhanh chóng phác họa bản vẽ của căn phòng này.

Ở đây có ba đường ra: đường xả rác, đường cho bệnh nhân và đường của bác sĩ.

Đường xả rác đã đóng kín, nếu muốn chạy thì chỉ có thể dùng đường của bác sĩ.

Cửa vào của bệnh nhân dẫn thẳng đến phòng nghỉ, đây là nơi bệnh nhân nghỉ lại sau khi nạo. Tiếp là phòng phẫu thuật, được ngăn cách bằng một cánh cửa thủy tinh không khóa. Để cắt đuôi tên sát nhân, sau khi tới phòng nghỉ thì ngay lập tức quẹo phải vào phòng y tá, sau đó rẽ vào phòng thay đồ – căn phòng kẹp giữa phòng y tá và phòng bác sĩ. Căn phòng ấy có hai cửa, khóa một cánh lại, rồi chạy qua văn phòng của bác sĩ bằng cánh thứ hai, từ đó, thoát thân bằng đường đi cho bác sĩ!

Tên sát nhân chưa từng đến đây, gã không thể vòng sang đầu khác để chặn cậu. Việc này tất thành!

Phòng nạo phá thai tối đen. Thành ra, mắt Tề Nhạc Nhân bị quáng nhẹ khi vừa ập vào từ nơi chan hòa ánh sáng. Khựng lại một lúc, cậu mới quen với bóng tối. Không dám dừng chân quá lâu, dựa vào trí nhớ của mình, cậu chạy sang bên phải, nhưng đột nhiên lại vấp té, ngã sầm xuống đất!

Ngay khi cơ thể chới với, Tề Nhạc Nhân nhận ra thứ ngáng đường mình chính là chiếc ghế cậu dùng để đập chết bóng ma tấn công Tiết Doanh Doanh!

Một sự châm chọc tàn nhẫn.

Chỉ vài giây chậm trễ ấy, tên sát nhân đã kịp xông vào. Tề Nhạc Nhân ráng nhịn cơn đau, bò lên, túm lấy cái ghế rồi quẳng ra sau. Rầm một tiếng, gã ngã nhào, cưa điện rơi xuống sàn, tia lửa xẹt xẹt bắn tung tóe.

Cơ hội đây rồi!

Tề Nhạc Nhân không kịp nghĩ nhiều, cố gắng đứng dậy. Dưới ánh sáng mờ mờ, cậu thấy tên sát nhân nằm ở bên phải, chặn đường vào phòng của y tá. Cậu khẽ cắn môi, dằn cơn đau trên đùi, chạy về phòng phẫu thuật, định nương vào lối đi ở đó để né ra.

Sau lưng vang lên một tiếng gầm giận dữ, tên sát nhân cầm ghế quăng về phía cậu. Tề Nhạc Nhân đã chạy ra sau cánh cửa thủy tinh của phòng phẫu thuật. Ầm một tiếng, ghế đập vào thành thủy tinh khiến nó rung lên bần bật, nhưng cửa không vỡ!

Nếu có thể khóa nó… Ý nghĩ ấy lóe lên trong óc Tề Nhạc Nhân, nhưng rồi mau chóng bị loại bỏ, bởi gã đã xách cưa chạy tới!

Tề Nhạc Nhân lại vắt chân lên cổ, xông vào lối đi cho bác sĩ, phía trước chính là lối ra, cậu gắng đẩy cật lực – tiếng kim loại leng keng vang lên rất khẽ, cậu hoảng hốt nhìn xuống thì thấy sợi xích sắt đã khóa chặt cánh cửa.

Lối này… bị khóa…

Nỗi tuyệt vọng ập đến, Tề Nhạc Nhân quay đầu lại thì thấy tên sát nhân đứng ở đầu bên kia của lối đi. Ánh đèn nhợt nhạt từ ngoài hành lang hắt lên gương mặt sắc nét và dữ tợn ấy, khiến gã như loài quỷ dữ giữa những cơn ác mộng đêm khuya. Gã nở một nụ cười khiến người ta phải sởn tóc gáy.

“Bắt được mày rồi.”

Giọng nói khàn khàn, ngữ điệu rất chậm, như khiêu khích, như chơi trò mèo vờn chuột.

Tề Nhạc Nhân đảo mắt, liếc về phía cánh cửa gỗ bên trái.

Đó là văn phòng của bác sĩ.

Nhưng cậu không biết, cánh cửa này có khóa hay không.

Khoảng cách giữa cậu và tên sát nhân chưa được bốn mét, mà cậu chỉ cách cánh cửa chừng một mét.

Kỹ năng SL vẫn đang trong thời gian làm lạnh, cậu chỉ có một cơ hội duy nhất, phải đánh cược một phen sao?

Đáp án là: đương nhiên rồi.

“Tôi đầu hàng.” Tề Nhạc Nhân giơ hai tay lên, vận dụng cái khả năng diễn kịch trời phú của mình, rồi chậm rãi đi về phía trước, “Cầu xin anh, cho tôi được chết gọn ghẽ.”

Đầu gối vẫn còn đau sau cú ngã ban nãy, hai chân mềm nhũn, nhưng trong khoảnh khắc đối đầu với cái chết này, cậu lại vô cùng bình tĩnh.

Tên sát nhân sửng sốt trước hành vi khác thường của con mồi, thành ra, gã để mặc cậu tiến thêm hai bước. Sau rồi, gã nhìn thấy cánh cửa bên cạnh Tề Nhạc Nhân.

Chính là lúc này!

Tề Nhạc Nhân vặn núm, cửa mở!

Mừng như điên. Tề Nhạc Nhân mau chóng chui vào, rồi vội vàng đóng cửa – đúng lúc đó, tên sát nhân cũng lao tới và tìm cách ủi nó ra, hai người đấu sức qua một cánh cửa gỗ.

Tề Nhạc Nhân dồn hết trọng lượng của cơ thể lên cánh cửa, sau đó lấy xà beng ra, len qua khe cửa, chọc về phía gã – có tiếng kêu đau đớn vang lên, cậu rụt vũ khí về, đóng sầm cửa lại, chốt khóa!

Tiếng cưa chát chúa lại vang lên. Tề Nhạc Nhân lảo đảo, ngã lăn ra vài bước. Cửa đã bị cưa điện đâm xuyên! Phỏng chừng chưa tới nửa phút sau, gã sẽ xông vào!

Tề Nhạc Nhân lồm cồm bò dậy, trốn vào phòng thay đồ qua một cánh cửa khác, rồi chạy tới phòng y tá, sau đó chạy trốn từ đường của bệnh nhân.

Cậu không quay đầu lại, cũng không biết liệu tên sát nhân có đuổi theo hay không. Đầu óc trống rỗng, chỉ biết chạy như điên. Không biết đã chạy được bao xa, được bao lâu, cậu dừng lại giữa hành lang, rồi gục xuống đất.

Lại một lần thoát chết.

*******

Đèn có chút tù mù, Tề Nhạc Nhân ngồi tựa vào chỗ rẽ ở cầu thang, sững sờ nhìn ánh sáng xanh ở lối thoát hiểm phía đối diện. Cậu vẫn còn choáng váng, chưa thể thoát khỏi những cảm xúc căng thẳng và sợ hãi từ trận đuổi bắt vừa rồi.

Đợi đến khi nhịp tim và hơi thở đã bình tĩnh trở lại, Tề Nhạc Nhân từ từ đứng lên, đầu gối còn đau, nhưng so với mạng sống của mình, nỗi đau đó không đáng là bao.

Tề Nhạc Nhân hít một hơi thật sâu rồi chuẩn bị lên lầu.

Có tiếng bước chân vang lên từ phía trên, cậu rùng mình, ngẩng xem là ai.

“Anh Tề?”

“Tiết Doanh Doanh?”

Hai người nhìn nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Anh không sao chứ? Nãy tôi sợ muốn chết, cứ tưởng mình mất mạng rồi.” Tiết Doanh Doanh bước xuống, nói với cậu.

“Vẫn ổn, đã cắt đuôi gã. Cô thấy bác sĩ Lã và Tô Hòa đâu không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Tiết Doanh Doanh cúi đầu, lắc lắc.

Tề Nhạc Nhân bồn chồn, tên sát nhân vừa thấy cậu đã đuổi theo, bác sĩ Lã và Tô Hòa hẳn là đi cùng nhau.

Nếu Tô Hòa thực sự là…. thì liệu bác sĩ Lã có đang gặp nguy hiểm không?

Tề Nhạc Nhâm mím môi, nói: “Đi thôi, đi tìm họ.”

“Chẳng phải gã sát nhân ở gần đây sao? Giờ đi ra có đụng phải gã không?” Tiết Doanh Doanh lo lắng.

“Dù thế cũng không thể ngồi đây chờ chết, nhân lúc gã chưa tìm được đường ra, chúng ta phải mau chóng…. Tô Hòa?!” Tề Nhạc Nhân vừa bước xuống dưới thì thấy Tô Hòa ở phía cửa cầu thang.

Ánh đèn sáng rực, trắng bệch từ phía đó phác rõ từng đường nét của người thanh niên, có thể thoáng thấy được vẻ ngoài tuấn mỹ và sắc mặt âm trầm của hắn.

“Tề Nhạc Nhân, qua chỗ tôi, mau!” Tô Hòa bước về phía trước, giọng nói chất đầy sự lạnh lẽo.

“Đừng!” Tiết Doanh Doanh kéo giật tay Tề Nhạc Nhân, lực kéo ấy khỏe lạ thường, cách qua một lớp vải mà cậu vẫn bị kiềm cho đau nhói.

Gương mặt vốn dịu dàng của Tô Hòa không có chút ý cười, ánh mắt hắn nhìn Tiết Doanh Doanh sâu thẳm mà lạnh lẽo, nhưng khi chuyển về phía Tề Nhạc Nhân, nó lại dịu đi rất nhiều: “Đừng tin cô ta, cô ta không phải Tiết Doanh Doanh.”

Bàn tay túm lấy Tề Nhạc Nhân càng siết chặt, như thế muốn bóp gãy tay cậu. Tiết Doanh Doanh vội vàng nói: “Anh Tề, đừng tin hắn! Xin lỗi, nãy tôi nói dối, không phải tôi không gặp họ…. mà là Tô Hòa, Tô Hòa…”

Tô Hòa vươn tay ra với cậu, giọng nói trầm ấm vang vọng giữa không gian rồi len vào lỗ tai Tề Nhạc Nhân: “Qua đây.”

“Đừng, hắn giết bác sĩ Lã! Hắn còn định giết tôi!” Tiết Doanh Doanh gào lên.

Hai câu nói va vào nhau. Tề Nhạc Nhân sững sờ nhìn Tô Hòa đứng ở phía cầu thang. Hắn ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Cậu đã từng nghe về ma cọp vồ chưa?”

***

Ma cọp vồ? Tề Nhạc Nhân mất mấy giây mới nhận ra hắn đang nói gì. Tương truyền, sau khi bị hổ ăn thịt, người chết sẽ trở thành đồng lõa với nó. Từ đó mà ông cha mới có câu thành ngữ: vi hổ tác trành (= vẽ đường cho hươu chạy/ nối giáp cho giặc)

“Đừng tin hắn! Khi nãy hắn cũng lừa bác sĩ Lã như thế đó! Anh Tề, mau đi với tôi, Tô Hòa muốn giết chúng ta!” Tiết Doanh Doanh kéo Tề Nhạc Nhân đi lên thang lầu, lực tay của cô lớn đến nỗi cậu không thể rút ra nổi.

Phải rồi, cậu nên đi cùng Tiết Doanh Doanh, chẳng phải khi nãy cậu cũng hoài nghi Tô Hòa sao?

Nhưng người đang túm tay cậu đây, thực là Tiết Doanh Doanh ư? Sức mạnh bất thường, và cảm giác lạnh lẽo này, giống như là….cô thiếu nữ đã chết ở hành lang.

“Cô Tiết, không, có lẽ nên gọi là con mà cọp vồ chưa biết tên.” Tô Hòa tiến thêm một bước, giữa ánh đèn u ám, gương mặt ôn hòa của hắn trở nên sắc bén bởi cặp mắt thâm thúy kia, “Khi nãy tôi đã thắc mắc, không biết vì sao tên sát nhân lại xuất hiện ở ngay cửa văn phòng của Lý trưởng khoa. Nếu gã nhìn thấy toán con mồi qua camera, thì từ phòng theo dõi đến đó phải mất ít nhất năm phút, nhưng khi ấy, mới chỉ tầm hai, ba phút trôi qua. Nếu gã phát hiện chúng ta từ chỗ bể cá vàng, thì sao có thể biết chắc con mồi của mình ở văn phòng của Lý trưởng khoa? Tôi không cho rằng gã có khả năng đoán được vị trí của kẻ khác, như vậy, giả thiết duy nhất còn sót lại, đó là trong số bốn chúng ta, có một kẻ nào đó đã mật báo cho gã.”

Khóe miệng của Tô Hòa hơi nhếch lên, nụ cười của hắn nhuộm thêm vẻ trào phúng: “Hơn nữa, người khi nãy còn không vặn nổi nắp bình nước như cô, sao giờ đã khỏe như thế rồi? Tôi đoán, có lẽ là do hai nguyên nhân, một là khi ấy cô vừa nhập hồn, chưa khống chế được cơ thể này; hai là do căn phòng đầy nhang thơm và tượng phật ấy khiến cô khó chịu. Tôi nói có đúng không, cô nàng số 4 dai nhách?”

Im lặng. Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, Tề Nhạc Nhân nghe được tiếng cười khanh khách vang lên từ sau mình, sau rồi cậu bị đẩy một cái và ngã lông lốc xuống cầu thang. Trong khi thế giới đang xoay tròn, cậu chỉ nghĩ được rằng phải ôm chặt đầu mình, mong rằng sẽ không giập sọ.

Khi Tề Nhạc Nhân vừa đáp đất, Tô Hòa liền lao lên ôm lấy cậu, sau rồi ngẩng đầu quát lớn: “Bác sĩ Lã!”

Có tiếng ha ha vang lên như lời đáp lại, kế đó là tiếng giội nước, tiếng rít điên cuồng của ác linh.

Tề Nhạc Nhân lăn khỏi lòng Tô Hòa, cậu vẫn còn bủn rủn, mọi thứ cứ xoay mòng mòng. Mùi máu tươi xộc vào hai cánh mũi, cậu thấy bác sĩ Lã xách cái xô vừa đổ ụp hết máu đi về phía mình: “Tề Nhạc Nhân, cậu còn sống không đó? Ra chém một nhát đi, tôi không sát sinh nha!”

Tiết Doanh Doanh quằn quại trong vũng máu, mười ngón tay cào cấu mặt đất, tiếng gầm gừ vang lên đầy đau đớn và bất cam.

Tô Hòa đứng dậy, đi lại gần Tiết Doanh Doanh rồi đưa những ngón tay thon dài của mình bóp chặt lấy cằm cô ta, xem xem tình hình đã thế nào. Hai tròng mắt của Tiết Doanh Doanh trắng dã, gương mặt co giật, giống như đang đấu tranh với hồn ma ác trong cơ thể. Tô Hòa nhíu mày, lấy dao rạch vào tay mình rồi để dòng máu tươi ấy chảy xuống mặt Tiết Doanh Doanh. Cô tru lên một tiếng, làn khói đen bay ra khỏi miệng rồi tan vào không khí.

Tiết Doanh Doanh ngừng run rẩy, ngất lịm đi.

“Chắc không sao nữa.” Tô Hòa khiêng cô lên chỉ bằng một tay, rồi đi xuống cầu thang, hỏi han Tề Nhạc Nhân, “Đứng được không? Cần tôi cõng chứ?”

Tề Nhạc Nhân lắc đầu, thẫn thờ đứng dậy, đầu óc còn trống rỗng.

Ra người bị nhập hồn là Tiết Doanh Doanh sao? Vậy là mình hiểu nhầm Tô Hòa?

Bác sĩ Lã quàng tay qua cổ Tề Nhạc Nhân, hào hứng nói: “Ôi chao chao, kích thích chết mất, có phải tôi giội huyết tương đúng lúc lắm không? Này, có sao không đấy? Ngơ ngơ ngẩn ngẩn thế này, ngã xong chập cheng à?”

“Rời khỏi chỗ này đã, tiếng động khi nãy lớn quá.” Tô Hòa khiêng Tiết Doanh Doanh rồi quay sang nói với hai người còn lại. Hắn không quên quẳng khăn mặt xuống để chà chân, tránh cho việc để lại dấu vết.

Bác sĩ Lã bật kỹ năng buff may mắn, rồi dẫn họ tới một căn phòng yên lặng, trên đường đi không gặp một bóng ma nào. Tô Hòa đặt Tiết Doanh Doanh nằm xuống ghế băng, rồi dùng khăn lướt lau sạch vết máu trên mặt cô.

“Không ngờ anh khỏe thế đó.” Bác sĩ Lã cảm khái, “Nãy tôi xách xô máu thôi mà tay đã mỏi nhừ, anh khiêng một người năm mươi cân mà không mệt à?”

“Cũng bình thường.” Tô Hòa cười nói, “Tôi thích thể thao.”

Bác sĩ Lã nhéo cánh tay chẳng có chút cơ bắp nào của mình, trong lòng vô cùng buồn rầu.

Dọc suốt đường đi, Tề Nhạc Nhân không nói câu nào, giờ vẫn còn hoảng hốt, ngồi ngơ ngẩn trên ghế rồi thẫn thờ nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng. Chưa đến nửa giờ mà có quá nhiều chuyện xảy ra, điều này khiến cậu mê man trong cảm giác căng thẳng, sợ hãi, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Tô Hòa nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu, dùng giọng nói dịu dàng của mình để hỏi han: “Còn đau không?”

Tề Nhạc Nhân sờ sờ đầu gối, nãy lăn cầu thang, nơi đó lại bị va đập lần nữa, giờ vẫn còn đau. Bác sĩ Lã cuộn ống quần cậu lên để kiểm tra vết thương: “Không bị trật, chỉ xây xát một chút, có vết bầm. Tôi phun thuốc lên cho cậu là được.”

Nói xong, anh lấy bình thuốc xịt từ balo ra, giúp cậu xử lý vết thương.

Tề Nhạc Nhân khàn khàn nói tiếng cảm ơn. Tô Hòa cầm lấy tay trái của cậu.

Ống tay áo bị vén lên, để lộ vết bầm trên cổ tay. Bác sĩ Lã xuýt xoa: “Mẹ nó, có phải người bóp không thế?”

Tô Hòa cười nhẹ: “Đúng là không phải người.”

“Không có âm khí chứ? Ở đây không có nước bùa để trừ tà cho cậu.” Bác sĩ Lã xịt thuốc vào cổ tay Tề Nhạc Nhân, sau đó quấn hai vòng băng gạc, “Đợi lát nữa nếu nó chuyển biến xấu thì bảo tôi, tôi tìm cách giải quyết cho.”

Nhìn phần cổ tay bị quấn băng, lòng Tề Nhạc Nhân lại ảo não. Cậu không dám đối mặt với Tô Hòa, bởi bản thân mình từng nghi ngờ hắn, vậy mà hắn lại cứu cậu… Nếu Tô Hòa không xuất hiện kịp thời, chắc chắn cậu sẽ theo chân Tiết Doanh Doanh. Thực không ngờ rằng cô nàng số 4 ấy chưa chết hẳn, mà còn nhập vào người khác.

Cậu cảm thấy áy náy vì sự nghi ngờ của mình, nhưng lại không dám nói cái sự áy náy đó ra miệng, đành im lặng nghe bác sĩ Lã kể lại những chuyện xảy ra sau khi tên sát nhân đuổi theo mình.

Tô Hòa nói với bác sĩ Lã về những điểm đáng ngờ của Tiết Doanh Doanh, sau khi do dự một hồi, anh đồng tình với cái nhìn của hắn, vậy nên cả hai quyết định thử một chút. Hắn bạo gan cùng bác sĩ Lã tới phòng theo dõi ở nhà A, sau khi xác nhận Tề Nhạc Nhân đã trốn thoát thành công liền quyết định tới hội hợp với cậu. Bác sĩ Lã muốn phá hỏng thiết bị theo dõi, nhưng Tô Hòa phản đối.

“Giữ lại đi, tôi nhớ hết vị trí của đám camera rồi, có thể tránh được chúng… Không chừng, mấy cái máy này lại có ích cho chúng ta.” Tô Hòa nói.

Niềm tin của Tô Hòa lan sang cả bác sĩ Lã, anh đồng ý không phá máy theo dõi và cùng hắn đi tới gần khu hành lang Tề Nhạc Nhân đang ẩn náu. Sau đó, cả hai nghe thấy tiếng nói chuyện của Tiết Doanh Doanh và cậu.

Bác sĩ Lã được phân công đi vòng lên tầng, đợi đến khi có hiệu lệnh của Tô Hòa thì đổ thùng huyết tương vào Tiết Doanh Doanh. Nếu cô ta bị nhập thật thì sẽ có phản ứng giống như những bóng ma. Tô Hòa phụ trách thu hút sự chú ý của “kẻ địch”, kéo dài thời gian cho bác sĩ Lã.

Kế hoạch thành công. Tuy nhiên, tình trạng của Tiết Doanh Doanh thế nào thì phải đợi đến khi cô tỉnh lại mới có thể khẳng định.

“Hiện chúng ta có hai vấn đề.” Tô Hòa xoay cây bút máy nhặt được trên bàn, “Đầu tiên, xử lý tên sát nhân; thứ hai, giải đáp được câu đố 04 giờ 13 phút.”

Hắn dừng động tác xoay bút, nhìn lướt qua hai người còn lại, cặp mắt lấp lánh ý cười: “Tôi có nảy ra một vài ý tưởng, mọi người cùng nhau hoàn thiện chúng đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN