Kiếp trước ta bị giam cầm, Tiểu Thúy cũng bị bán tới Thanh Lâu.
Người trong phủ e ngại uy thế của Kỳ Cẩn, mặc dù trong lòng thương cảm nhưng cũng không dám tới gần ta một bước.
Chỉ có một cô nương tên Tùng Lộ lén lút đưa đồ ăn với thuốc trị thương cho ta.
Tùng Lộ là cháu gái của Tôm bà bà ở nhà bếp. Sau khi Tôn bà bà qua đời, Tùng Lộ còn nhỏ không có nơi nương tựa, ta liền cho nàng làm sai vặt trong phủ.
Nàng nhớ tới chút ân tình này của ta, bèn nghĩ cách trộm chìa khóa phòng giam, giúp ta chạy trốn.
Tiếc rằng sau đó bị bán đứng, ta bỏ trốn không thành.
Kỳ Cẩn vì để cảnh cáo người trong phủ, đã lột da tróc thịt Tùng Lộ ngay trước mặt ta.
Lúc đó nàng mới hơn 20 tuổi, đã hương tiêu ngọc vẫn.
Nhớ tới những chuyện này, ta đều cảm thấy cực kì hổ thẹn.
Ta tới nhà bếp tìm Tôn bà bà.
“Bà bà, có phải bà có một đứa cháu gái tên là Tùng Lộ không?”
“Nếu như bà không chê, cho nó nhận ta làm nghĩa mẫu đi.”
“Về sau mọi chi phí ăn mặc của nó ta sẽ cho toàn bộ, sẽ mời cho nàng tiên sinh tốt nhất, nữ tử ấy mà, nhất định phải đọc sách.”
So với nuôi một con bạch nhãn lang, ta đầu tư cho người xứng đáng.
Kỳ Cẩn cứ thế mà chọc tức hết bảy vị tiên sinh, tiếng xấu lan xa, dần dần không có ai muốn tới dạy nó nữa.
Kỳ Viễn Hoài gửi thư về nhà, hỏi han ta qua loa vài câu, liền hỏi tới tình hình của Kỳ Cẩn.
Ta hồi âm “Kỳ Cẩn thông minh khỏe mạnh, trong phủ mọi việc đều tốt, không cần lo lắng.”
Ta còn cho làm món chân giò Kỳ Cẩn thích ăn nhất, để nó ăn thỏa thích.
Trẻ con lớn nhanh, lúc mười tuổi nó đã to lớn mập mạp, chiều cao cân nặng đều lớn hơn bạn cùng trang lứa.
Chuyện nhận Tùng Lộ là nghĩa nữ, ta không công khai. Rảnh rỗi sẽ âm thầm đến thăm nàng.
Nàng có dáng vẻ yêu kiều, từng cử chỉ vung tay nhấc chân đều lộ rõ khí chất tiểu thư khuê tú.
Cứ tưởng những tháng ngày bình thản như thế kéo dài thêm hai năm.
Nhưng ta đột nhiên nhận được tin tức, Kỳ Viễn Hoài sắp khải hoàn hồi kinh.