Biên cương tạm thời không có chiến sự. Kỳ Viễn Hoài quyết định tự mình dạy Kỳ Cẩn học.
Đáng tiếc Kỳ Cẩn đã qua tuổi học vỡ lòng tốt nhất. Bình thường nhàn nhã phóng túng quen rồi, vừa nhìn thấy sách không phải gật gù thì cũng thất thần.
Kỳ Viễn Hoài tức đến độ đạp đổ bàn học, xé nát sách vở.
Hắn sai người đem cành mân gai tới, ra sức quất vào lưng Kỳ Cẩn, ai cũng không xin giúp được.
“Lẽ ra ngươi có thể trở thành trạng nguyên mà, sao kiếp này lại không hăng hái chút nào thế!”
Lúc đó ta bèn cảnh giác.
Kỳ Cẩn dốt nát kém cỏi như vậy, dù là ai cũng không cảm thấy hắn có thể làm Trạng nguyên.
Hắn còn nói “Kiếp này”
Kiếp trước, Kỳ Cẩn được ta dốc lòng bồi dưỡng, đương nhiên đạt trạng nguyên.
Hắn thông minh lanh lợi, mạnh vì gạo bạo vì tiền, lợi dụng quan hệ Trần gia và Kỳ gia mà một đường tiến lên, cuối cùng đạt được chức vụ cực cao.
Đời này hắn chỉ có thể đấu dế, chui chuồng chó, khóc lóc gọi mẹ. Chỉ sợ ngay cả tư cách tham gia thi cử cũng đều không có.
Ta lại nghĩ tới có chút không đúng.
Kỳ Viễn Hoài làm sao có thể yên tâm để ta nuôi Kỳ Cẩn được?
Kiếp trước Kỳ Viễn Hoài bất tài đánh trận, vì sao kiếp này lại đánh đâu thắng đó?
Chỉ có một lời giải thích duy nhất đó là hắn cũng sống lại.
Hắn có kinh nghiệm trên chiến trường của kiếp trước. Biết người biết ta, phòng được tai họa sắp xảy ra, cho nên mới dùng bốn năm đánh xong số trận của sáu năm.
Hắn còn vọng tưởng ta sẽ bồi dưỡng con hắn trở thành Trạng nguyên.
Một khi hắn biết chuyện ta trọng sinh, đoán được ta muốn báo thù, chuyện đầu tiên hắn làm sẽ là diệt trừ ta.
Kỳ Viễn Hoài lập được chiến công hiển hách, lại được thánh thượng coi trọng. Trong tay cầm hai trăm ngàn đại quân, quyền thế uy phong như mặt trời ban trưa. Người bám lấy hắn mà nịnh nọt ngày càng nhiều.
Hắn cũng không cần nhìn sắc mặt của mọi người như kiếp trước, ngẩng cao đầu bước đi hiên ngang, dáng vẻ điệu bộ hoàn toàn khác.
Kỳ Cẩn nửa người để trần, nằm trên giường la hét kêu đau.
“Ông ta xém nữa đánh chết con rồi, tại sao ông ta lại quay lại làm gì, thà rằng đừng đánh xong trận, vĩnh viễn đừng có về nữa.”
“Con thà rằng không có người cha này.”
“Xuỵt” Ta vội làm động tác im miệng.
“Tuyệt đối không thể để cha nghe thấy, hắn là tướng quân trên chiến trường giết người như ngóe, nếu như con chọc giận hắn, cẩn thận hắn giết con.”
Kỳ Cẩn không cam lòng bèn im lặng.
Ta bôi thuốc cho hắn, giả bộ đau lòng “Mặc dù không phải con ruột cũng không thể ra tay mạnh thế chứ.”
Kỳ Cẩn cũng không biết nó là con ruột.
Kỳ Viễn Hoài có tật giật mình, không dám nói rõ, vừa vặn cho ta thêm cơ hội ly gián.
Kỳ Cẩn ánh mắt lạnh lẽo, mang theo thù hận.
Bản tính hắn như vậy, thù dai và vong ân phụ nghĩa.
“Nương, tuy rằng con không phải do người sinh, nhưng con coi người là mẹ ruột. Nếu như cha lại đánh con, người nhất định phải cứu con.”
Ta nói “Được, mẹ con ta tuy hai mà một.”
Ta cùng Kỳ Cẩn ở một bên dịu dàng thắm thiết. Kỳ Viễn Hoài thì lại phong lưu mặc sức.
Thánh thượng đem tới hai vị tiểu thiếp, một người tên là Lạc Hoa, một người tên là Vi Vũ, ngoan ngoãn hầu hạ Kỳ Viễn Hoài.
Hai người thậm chí còn đánh cược xem ai mang thai trước.
Kỳ Viễn Hoài vừa mới hưởng thụ mỹ nhân trong ngực không được bao lâu thì chán.
Hắn chất vấn ta “Mỗi ngày ta đều ở trong phòng bọn họ, nàng không ghen ư?”
“Các nàng là người thánh thượng ban thưởng, thiếp sao dám ghen?”
“Lại nói nhiều người hầu hạ tướng quân là chuyện tốt, ta là chính thất thì đương nhiên phải khoan dung độ lượng.
Hắn chau mày tỏ ý không vui, dùng thái độ bề trên mà hỏi ta chuyện hắn cất giấu trong đáy lòng nhiều năm.
“Nếu thế, sao lúc trước nàng lại phải đánh đuổi Sương nhi?”
__
Rồi tới công chuyện luôn bây 🙃