Hoán Thê - Chương 56: 56: Đêm Trừ Tịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Hoán Thê


Chương 56: 56: Đêm Trừ Tịch


Đêm trừ tịch, tất cả mọi người đều tề tựu về Tiêu phủ để sum họp, chuẩn bị đón năm mới cùng nhau.

Tiêu phủ không quá lớn nhưng lại có một khuôn viên đẹp lại thoáng đãng, theo ý của Tiêu lão phu nhân, tiệc đêm trừ tịch của Tiêu phủ sẽ được thiết đãi ở khuôn viên.

Đêm trừ tịch khí trời chuẩn bị chuyển giao, so với thường ngày tuy không khí lạnh không giảm đi nhiều lắm nhưng ít có gió, sắc trời trong lại thêm hàng nghìn ngôi sao đang chiếu lấp lánh, ánh trăng lúc mờ lúc ảo, ngại ngùng nép mình sau những rặn mây đen, đến khi xuất hiện lại toả ánh sáng đẹp đẽ đến muôn nơi, phải nói là cảnh sắc tuyệt đẹp như hoà làm một khiến người ta không khỏi động lòng.

Trong khuôn viên, ở vị trí chủ toạ chính là Tiêu lão phu nhân, sức khoẻ bà dạo gần đây tốt hơn rất nhiều vì liên tiếp nhận được tin vui, áo choàng lông khoác bên ngoài thỉnh thoảng lay động theo cơ thể bà, nãy giờ bà trò chuyện không ngớt cùng mọi người, tâm tình vui vẻ không khỏi cười nhiều hơn một chút.

Phía dưới bên tay phải là phu thê Hướng Viễn cùng Tiêu Ngọc đang ân ân ái ái, kính cẩn lễ phép trò chuyện cùng Tiêu lão phu nhân.

Hướng Viễn đã từ lâu mất đi phụ mẫu, chỉ còn vài bà con họ hàng xa, đêm trừ tịch nếu phu thê họ ở một mình trong Hướng phủ sẽ rất buồn chán và cô đơn.

Chính vì vậy Tiêu lão phu nhân cùng Ninh Tĩnh ngỏ ý mời hai người họ đến Tiêu phủ cùng nhau sum vầy đón năm mới.

Tiêu Ngọc nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng theo thói quen lại đưa tay lên sờ phần bụng còn phẳng của mình, nhìn vậy thôi chứ chỉ vài tháng nữa nó sẽ từ từ nhô cao, gây bất tiện không ít cho nàng.

Phải, Tiêu Ngọc đã mang thai được hơn hai tháng rồi, tất cả mọi người khi nghe tin ai nấy đều vui mừng chúc phúc, nhất là Tiểu Thuỵ nha.

Biết bản thân sắp có đệ đệ hoặc muội muội, bé con liền thay đổi tính cách, trầm lắng một chút lại chính chắn một chút, còn khẳng khái khẳng định sẽ làm một ca ca tốt bảo vệ bào đệ, bào muội của mình.

Ninh Tĩnh cùng Tiêu Chấn ngồi bên tay trái Tiêu lão phu nhân, hai người họ cũng thường xuyên góp lời trong những câu chuyện được bàn luận xôn xao kia.

Ninh Tĩnh nhìn bữa tiệc đêm trừ tịch do bản thân sắp xếp có thể diễn ra tốt đẹp, chu đáo đầy đủ như vậy, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần đầu tiên nàng đảm nhận tổ chức bữa tiệc, lại còn vào đêm trừ tịch quan trọng như vậy, không khỏi có chút áp lực.

Nhưng cũng may sao có Tiêu lão phu nhân thường xuyên góp ý chỉ dẫn, Tiêu Chấn an ủi động viên, còn có Minh Lan làm việc nhanh nhẹn, cẩn thận cùng chu đáo cho nên nàng mới có thể thành công như vậy.

Ninh Tĩnh nhìn Minh Lan bên cạnh tiến lên rót rượu cho mình, một bên lại nhìn đến hành động vô ý kia của Tiêu Ngọc, tâm tình không khỏi có chút buồn bã, muộn phiền.

Tiểu cô của nàng thành thân cùng Hướng Viễn đến giờ đã ba tháng nhưng trong bụng nàng lại mang thai hơn hai tháng, vừa mới thành thân đã có thai, đúng là phước phần tốt.

Chẳng bù cho Ninh Tĩnh nàng, đã cùng Tiêu Chấn hơn nửa năm bên nhau, tình chàng ý thiếp tuy ân ân ái ái khó tách rời, cũng đã dùng bao nhiêu thuốc bổ của Tiêu lão phu nhân nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, trong lòng nàng tự động cũng có chút gấp gáp lên rồi.

“Hôm nay mọi người tề tựu đông đủ như vậy, ta cảm thấy rất vui, như vậy mới có không khí của một gia đình chứ.”
Tiêu lão phu nhân đã lớn tuổi không còn uống rượu nữa, bây giờ chỉ uống trà hoa cúc nhẹ nhàng phù hợp với sức khoẻ thôi.

Bà đưa mắt nhìn con cháu mình tề tựu đầy đủ, lại vui vẻ trò chuyện như vậy, không khỏi cao hứng cùng xúc động.

Hai tỷ muội Tiêu lão phu nhân kể từ ngày lần lượt thành thân bởi vì ai cũng có cuộc sống riêng nên khó mà sum họp, rồi không lâu trước đây nhi nữ Tiêu Ngọc của bà thành thân, cả tôn nhi Tiểu Thuỵ cũng theo mẫu thân gả đến Hướng phủ, thoáng chốc Tiêu phủ trở nên vắng lặng, thiếu bóng người, chỉ mong có những dịp lễ này để cả gia đình có cơ hội sum vầy thôi.

Và hôm nay quả là ông trời đã nghe thấu nỗi lòng của bà, niềm vui khi có con cháu quây quần, niềm vui khi cả gia đình đầm ấm hạnh phúc khiến Tiêu lão phu nhân ngập tràn viên mãn cùng cảm động.

“Mẫu thân đừng nói như vậy, tuy nữ nhi đã gả đi nhưng dù sao vẫn ở gần người, chắc chắn khi có thời gian sẽ về thăm người.

Hơn nữa, phu thê đại ca hiếu thuận như vậy, mẫu thân người vẫn chưa hài lòng hay sao?”
Tiêu Ngọc ôn hoà mỉm cười cất lời.

Từ nhỏ nàng đã theo sát Tiêu lão phu nhân, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, tuy không phải là hài tử ruột thịt của bà nhưng nàng từ lâu đã xem mình thật sự là người của Tiêu gia, hiếu thảo, tận tâm chăm sóc mẫu thân.

Cho nên khi thành thân với Hướng Viễn, nàng lại xuất hiện ưu tư muộn phiền, chỉ sợ mình gả đi, đại ca lại bận bịu việc làm ăn, còn đại tẩu thì dù sao cũng là nàng dâu mới, khó lòng hầu hạ Tiêu lão phu nhân chu toàn.

Nhưng khoảng thời gian vừa qua, với những lời khen ngợi không ngớt mà mẫu thân dành cho đại tẩu thì nàng đã biết bản thân đã quá lo xa rồi, thậm chí còn mừng thay cho đại ca đã có một thê tử công dung ngôn hạnh cùng tư sắc hoàn mỹ vô cùng.

“Không phải là không hài lòng, nếu như tẩu tẩu của con sinh cho ta thêm vài tôn nhi để ẳm bồng thì còn gì bằng.”
Tiêu lão phu nhân cười cười nhìn sang Ninh Tĩnh ngồi cạnh Tiêu Chấn.

Từ ngày đó đến giờ bà không biết đã tẩm bổ cho phu thê nhi tử bà biết bao nhiêu là thuốc cùng thức ăn, ấy vậy mà đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì làm cho Tiêu lão phu nhân không khỏi buồn rầu.

Tiêu lão phu nhân nghĩ nghĩ, mỗi đêm Tiêu Chấn dù về trễ hay không đều sẽ ngủ lại phòng Ninh Tĩnh, lại thêm thuốc bổ của bà chuẩn bị, không thể không có công hiệu, trừ phi một trong hai người thể chất không tốt nên khó lòng thụ thai, nếu không thì bà cũng không biết nguyên do của việc này là gì.

“Mẫu thân chẳng lẽ không tin năng lực của nhi tử sao?”, Tiêu Chấn nhìn thấy Ninh Tĩnh vừa ngượng ngùng vừa khó xử, hắn tinh tế nắm chặt lấy tay nàng, sau đó giải vây giúp nàng.

“Phải đó, mẫu thân người đừng vội, phải cho đại ca cùng đại tẩu chút thời gian, việc này không gấp được.”

Sau đó Tiêu Ngọc cùng Hướng Viễn kẻ hát người hò, đôi phu thê cùng ca sướng vừa an ủi vừa nói mấy câu làm vui lòng Tiêu lão phu nhân, đến khi cả hai người nói muốn gãy cả lưỡi thì mẫu thân mới chịu nghe lọt tai, không nhắc đến việc sinh tôn nhi gì đó nữa, bữa tiệc liền chuyển sang một đề tài khác.

Ngay lúc này phòng bếp dâng thức ăn lên, Minh Lan bưng một đĩa cá hấp đến trước mặt Ninh Tĩnh cùng Tiêu Chấn, để ý thấy rượu của thiếu gia đã hết, Minh Lan cầm bình rượu tiến đến châm đầy ly rượu cho hắn.

Ninh Tĩnh vừa nghiêng người chỉnh lại tà váy bị gió nhẹ thổi bay lại cho ngay ngắn, sau đó mới ngồi thẳng người lại, chợt một cỗ khó chịu cùng nong nóng bỗng nhiên dâng lên, bắt đầu từ dạ dày trào lên đến cổ họng khiến Ninh Tĩnh khó chịu, vội lấy khăn tay che lại cả mũi và miệng của mình.

Nàng nhíu mày nhìn đĩa cá hấp thơm lừng mà Tiêu Chấn đang dùng khá ngon miệng kia, trong miệng nàng cảm thấy khô khốc như mất đi vị giác, món ăn tuy ngon mắt nhưng lại có vẻ như đối với nàng lại nuốt không vào.

“Tĩnh nhi, sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao?”
Tiêu Chấn định gắp cho Ninh Tĩnh một miếng cá vào trong chén nhưng lại bị nàng ngăn lại, nhìn thấy nét mặt khó chịu cùng nhợt nhạt của nàng, hắn không khỏi lo lắng hỏi han, so với mọi ngày, hình như hôm nay nàng trông có vẻ không tốt thì phải.

“Ở đây mùi rượu nồng quá, thiếp ra ngoài dạo một lát rồi quay lại.

Mẫu thân có hỏi thì chàng nói đỡ giúp thiếp.”
Ninh Tĩnh đưa tay che miệng thì thầm bên tai của Tiêu Chấn, nhìn thấy Tiêu lão phu nhân đang vui đùa cùng Tiểu Thuỵ trông rất cao hứng đằng kia, nàng thật sự không muốn phá hỏng bèn nhờ Tiêu Chấn đỡ lời giúp nếu bà vô tình hỏi đến.

“Được, đi sớm về sớm.”
Ninh Tĩnh cùng Minh Lan lẳng lặng rời khỏi bữa tiệc, cả hai cùng đi dạo một vòng trong Tiêu phủ, dạo một hồi lại dạo đến hậu viện, một cơn gió thổi qua, Minh Lan sợ Ninh Tĩnh cảm lạnh vội cầm áo choàng đi đến khoác lên cho nàng, cẩn thận chỉnh áo thắt dây, đảm bảo nàng được ủ ấm đủ mới kính cẩn lui về phía sau.

Đúng lúc này Ninh Tĩnh nhìn thấy Tô Thanh Nguyệt hướng từ thư phòng Tiêu Chấn từng bước tới gần mình, vì đêm nay là đêm trừ tịch nên nàng đặc biệt mặc một bộ xiêm y rực rỡ hơn, xinh đẹp hơn.

“Phu nhân ra đây đi dạo sao?”
Tô Thanh Nguyệt dừng trước mặt Ninh Tĩnh, nhún người hành lễ rồi khách sáo hỏi một câu.

“Phải đó.

Ngọc Sương cô nương sao không ra dự tiệc cùng chúng ta mà lại lủi thủi một mình làm gì thế kia?”, Ninh Tĩnh ẩn ý hỏi.

“Phu nhân không ngại cùng Ngọc Sương trò chuyện riêng đôi chút chứ?”, Tô Thanh Nguyệt nhìn Minh Lan phía sau rồi lại nhìn Ninh Tĩnh, rõ ràng là không muốn nha hoàn của Ninh Tĩnh theo làm cản trở.

“Vậy Minh Lan, em đứng đây đợi một chút, ta trò chuyện với Ngọc Sương cô nương xong sẽ trở về ngay.”
Ninh Tĩnh xoay người dặn dò Minh Lan, lúc hai người đối mắt nhau, Ninh Tĩnh khẽ chớp mắt một cái như là ra hiệu gì đó, nhận thấy Minh Lan gật đầu vâng dạ thì mới mỉm cười hài lòng cùng Tô Thanh Nguyệt dời bước vào sâu hơn trong hậu viện để trò chuyện riêng tư.

Bên này Tiêu Chấn đang bồi chuyện cùng Tiêu lão phu nhân cùng Tiêu Ngọc thì chợt nghe thấy phía sau mình một hồi dâng lên tiếng xì xào to nhỏ hoài không dứt.

Hắn đặt ly rượu xuống xoay đầu lại thì nhìn thấy Minh Lan cùng A Tài đang nói gì đó, mà bộ dáng cùng nét mặt nha hoàn này lại kinh hoảng lo sợ, gấp gáp vô cùng, hắn lại đảo mắt nhìn một phen nhưng chẳng thấy Ninh Tĩnh đâu, lòng hắn tự dưng nhói lên một cái, dự cảm chẳng lành men theo đó dâng lên, hắn không yên tâm vội gọi Minh Lan đến.

“Minh Lan, có chuyện gì? Phu nhân đâu?”
Minh Lan hớt hải chạy đến quỳ xuống bên cạnh chân Tiêu Chấn, ngày thường nha hoàn này hiểu chuyện lại hành xử đúng mực, nay lại thất lễ cùng đôi mắt đỏ ửng kia chằm chằm nhìn Tiêu Chấn càng làm cho hắn thêm bất an.

Minh Lan chớp mắt, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống, nàng run rẩy bẩm báo.

“Thiếu gia, phu nhân…phu nhân mất tích rồi.”
Khi nãy lúc Ninh Tĩnh xoay lưng ngoài dặn dò Minh Lan câu nói kia thì đã cố tình dùng khẩu ngữ dặn thêm một câu chính là “Ngọc Sương có vấn đề, một khắc sau không thấy ta trở ra lập tức bẩm báo thiếu gia”.

Quả thật như vậy, một khắc trôi qua Minh Lan không thấy Ninh Tĩnh trở ra, nàng đã chạy vào hậu viện mà chẳng thấy ai, chỉ nhặt được một chiếc bông tai ngọc trai của phu nhân.

Minh Lan hoảng quá, vội chạy về báo ngay lập tức cho Tiêu Chấn.

Mà đúng lúc này, tiếng đàn vừa dứt, mấy người đối diện đang trò chuyện cũng dừng cất lời, không gian yên tĩnh lúc này càng làm thêm rõ ràng lời nói của Minh Lan khiến ai nấy đều sửng sốt kinh hoảng….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN