Hoán Thê - Chương 62: 62: Đại Viên Mãn 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Hoán Thê


Chương 62: 62: Đại Viên Mãn 2


Trên giường, Ninh Tĩnh đã được Minh Lan thay y phục vẫn còn bất tỉnh nằm trên giường, Tiêu Chấn ngồi cạnh bên sắc mặt lo lắng khôn nguôi liên tục nắm lấy tay nàng siết chặt, lâu lâu lại vén chăn bốn góc kĩ lại giúp nàng để tránh gió lạnh lại xâm nhập, trong phòng hắn cũng lệnh cho nha hoàn phải chuẩn bị đủ than để sưởi ấm.

Nhìn Ninh Tĩnh đã lâu vẫn chưa có động tĩnh gì, A Tài thì đang đi mời đại phu nãy giờ chưa đến, lòng Tiêu Chấn ngày càng bất an.

Mà không chỉ hắn, trong phòng còn có Tiêu lão phu nhân, Tiêu Ngọc cùng Hướng Viễn vẫn đang nóng lòng chờ đợi.

Khi nãy bọn họ ở phủ chờ đợi thì nghe tin Tiêu Chấn đã đưa được Ninh Tĩnh trở về, bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm ngay.

Có điều sau khi nhìn thấy Tiêu Chấn bế bổng Ninh Tĩnh bất tỉnh đi vào, bọn họ lại thêm một phen dầu sôi lửa bỏng, không khác gì Tiêu Chấn, bọn họ cũng rất lo lắng cho nàng, chỉ mong đại phu có thể chữa trị tốt cho nàng, sau đó thì nàng sẽ bình an khoẻ mạnh tỉnh lại.

Đúng lúc này đại phu đã đến, Tiêu Chấn nhìn thấy đại phu lớn tuổi râu ria bạc trắng tiến vào thì lập tức đứng lên nhường lại vị trí mình cho ông.

Đại phu ngồi bên giường lập tức hành sự, đưa tay bắt mạch cho Ninh Tĩnh, sau đó thì vén mí mắt của nàng lên xem xét.

Qua một lúc lâu đại phu mới khám xong, chậm rãi đứng dậy, ông chưa kịp bẩm báo gì thì Tiêu Chấn sốt ruột lên tiếng trước rồi.

“Đại phu, nương tử ta thế nào? Có nguy hiểm tính mạng hay không?”
“Tiêu thiếu gia không cần lo lắng quá, do lâu ngày không ăn uống cùng nhiễm gió lạnh nên cơ thể phu nhân bị nhiễm lạnh và suy nhược, chỉ cần sử dụng thuốc cùng tịnh dưỡng thích hợp thì sẽ ổn thôi.”
Đại phu lớn tuổi ôn tồn báo rõ tình trạng của Ninh Tĩnh cho mọi người.

Như chợt nhớ đến điều gì đấy, ông càng thêm mỉm cười chắp tay như chúc phúc, giọng điệu rõ ràng vui vẻ còn hơn ban nãy nữa.

“À, còn có một việc nữa.

Phu nhân đang có thai, do chỉ mới ở những tháng đầu tiên cộng với việc thân thể suy nhược cho nên phải cẩn trọng chăm sóc cùng tẩm bổ, tránh để phu nhân hoạt động quá sức hay chịu đả kích.

Như lão phu đã nói, chỉ cần tịnh dưỡng thích hợp, cả mẹ lẫn con đều không có vấn đề gì.”
Tiêu lão phu nhân, Tiêu Chấn, Tiêu Ngọc cùng Hướng Viễn nghe thấy lời nói này của đại phu liền không khỏi bất ngờ đồng loạt nhìn về phía Ninh Tĩnh nằm trên giường bệnh mà mỉm cười, nhất là Tiêu Chấn.

Hắn không nghe nhầm chứ? Ninh Tĩnh nàng có thai, là hài tử kết tinh từ tình yêu của hắn cùng nàng, hơn nữa bé con lại đến vào đúng lúc này, trải qua bao việc sóng gió cùng gian khổ mà vẫn bình an trong bụng Ninh Tĩnh, rõ ràng hài tử của hắn rất mạnh mẽ, rất có chí khí nha.

Cảm xúc vỡ oà, hắn liền ra lệnh cho A Tài thưởng thêm cho đại phu, theo lão đi lấy phương thuốc rồi đi đến bên giường ngồi xuống, hạnh phúc nắm lấy tay Ninh Tĩnh đặt gọn trong lòng bàn tay hắn, ôn nhu mà dịu dàng xoa xoa hôn hôn, từ trước đến giờ, phải, từ trước đến giờ trên dưới Tiêu phủ chưa bao giờ thấy Tiêu Chấn hắn cao hứng và cười tươi đến vậy, đứa bé này đúng là phúc tinh của Tiêu gia mà.

Mọi người còn đang vui vẻ chúc phúc không ngừng thì Tiêu lão phu nhân lại có cảm xúc khá khác lạ một chút.

Khi nghe đại phu báo Ninh Tĩnh có thai bà quả thật vui mừng, tim đập rộn ràng vì vui sướng.

Nhưng sau đó không lâu nét mặt ấy lại trầm xuống, ánh mắt hướng về phu thê Tiêu Chấn một hồi lâu, cuối thở dài một tiếng rồi lặng lẽ xoay lưng rời khỏi phòng, Tiêu Ngọc tinh ý liền đi theo, đồng thời bảo Hướng Viễn ra ngoài chờ đợi để để lại không gian riêng cho phu thê Tiêu Chấn.

“Mẫu thân, người có tâm sự gì sao?”
Tiêu Ngọc dìu Tiêu lão phu nhân về tư phòng, khi bà đã ngồi xuống ghế nàng mới yên tâm ngồi xuống đối diện bà, quan tâm lo lắng hỏi.

“Ngọc nhi, con lúc đó cũng nghe rõ không khác gì ta, đại tẩu con không phải là tiểu thư Tô gia Tô Thanh Nguyệt.

Nàng ấy chỉ là một nha hoàn mà Tô gia cố ý giả mạo để gả đến Tiêu gia chúng ta.”
Tiêu lão phu nhân phiền muộn cất lời.

Khi sáng lúc Tiêu Chấn dẫn gia đinh đến Lâm phủ hỏi tội Lâm Duệ, Tiêu lão phu nhân lo lắng nhi tử mình sẽ tức giận mà làm nên chuyện không phải liền kéo Tiêu Ngọc vội vã theo sau để tiện bề khuyên ngăn.

Nhưng không ngờ lại để bà nghe được sự thật về thân thế của Ninh Tĩnh, trước đó bà đã nghi ngờ là tại sao một thiên kim tiểu thư lại biết pha trà, nấu ăn lại còn đảm việc nhà như thế nhưng bà lại trách bản thân suy nghĩ quá nhiều chăng.

Mà hôm nay sự thật đã rõ ràng, bà tức giận, bà phiền muộn mà cũng có thương cảm, tất cả những cảm xúc này trộn lẫn đan xen khiến bà lòng rối như tơ vò.

Khi nãy nghe tin Ninh Tĩnh mang thai bà vui lắm, nhưng nghĩ đến thân phận nhi tức mình, lòng bà lại trầm xuống.

“Mẫu thân, người trước đó có nói với con sao không thử mở lòng đón nhận đại tẩu.

Đúng, tẩu ấy sai khi lừa dối Tiêu gia chúng ta, nhưng ngoài việc ấy, mọi thứ tẩu ấy đều khéo léo, hiểu chuyện và phải phép.

Tẩu ấy tư sắc xinh đẹp, công dung ngôn hạnh có đủ, lại hết lòng với Tiêu gia chúng ta, mẫu thân người không phải không thấy.

Liệu những việc ấy có thể bù đắp lại lỗi lầm của tẩu ấy hay không? Hơn nữa trước giờ Tô gia luôn khinh thường Tiêu gia chúng ta, nếu thật sự Tô Thanh Nhật đó gả đến đây, không phải Tiêu gia chúng ta sẽ không có một ngày an ổn hay sao? Mẫu thân, việc giả mạo lần này ở phương diện của nhi nữ lại thấy được nhiều hơn mất, tẩu ấy thật sự là một nữ nhân tốt hiếm có, mà nhất là đại ca lại thật lòng trong tim có tẩu ấy.

Mẫu thân, người thử suy nghĩ lại xem có thể tha thứ cho tẩu ấy hay không? Vì đại ca cũng được, mà vì tôn nhi của người trong bụng tẩu ấy cũng được, thử xem xét lại thế nào?”
Tiêu Ngọc lúc đầu quả thật không thích Ninh Tĩnh lắm, nhưng sau nhiều chuyện xảy ra, mọi người ai cũng nhìn thấy nàng là nữ nhân tốt bụng, tính tình ôn hoà nhu thuận lại có dung mạo xinh đẹp, cả Tiêu phủ này và bây giờ là Tiêu Ngọc đều không còn bài xích với Ninh Tĩnh nữa.

Một nữ nhân như vậy mà đại ca may mắn cưới được về, không phải là chuyện tốt sao? Hơn nữa Ninh Tĩnh không làm ra việc gì sai quấy hay không thể tha thứ được, ngẫm nghĩ lại Ninh Tĩnh vẫn xứng đáng được tha thứ, chấp nhận và yêu thương.

“Con nói đúng, việc gì cũng không quan trọng bằng việc trong lòng đại ca con có nàng ấy và nhân cách nàng ấy quả thực là tốt.

Suy cho cùng, nàng ấy cũng chỉ vì bị ép buộc mới phải gả đến nơi xa xôi này…”
Tiêu lão phu nhân sao không hiểu đạo lý này, chỉ là cảm giác tức giận khi bị lừa dối tất nhiên phải có nhưng giờ đây đã bị những lời khuyên nhủ của Tiêu Ngọc làm cho tiêu tan hết, nhớ lại Ninh Tĩnh đã làm những gì, đã thể hiện tốt ra sao, bây giờ bà mới thấy thật yên tâm và hài lòng.

Nha hoàn thì sao chứ? Miễn là một nữ nhân tốt, lại hết lòng hết dạ vì Tiêu Chấn và Tiêu phủ, vậy là được rồi.

“Tiểu Mai, mau dặn phòng bếp sắc thuốc thật cẩn thận, chuẩn bị thức ăn tẩm bổ cho phu nhân, tuyệt đối phải cẩn thận và chu đáo.

Đã rõ chưa?”
Như giải quyết được vướng mắc trong lòng, Tiêu lão phu nhân liền mỉm cười hiền hoà, bà vội phất tay gọi nha hoàn thân cận vào kĩ lưỡng dặn dò thật cẩn thận và tỉ mỉ.

Tôn nhi này của bà phải an toàn ra đời, trắng trẻo bụ bẫm như Tiểu Thuỵ mới được.

“Đã tỉnh rồi sao?”
Tiêu Chấn túc trực bên giường của Ninh Tĩnh đã một ngày một đêm, Ninh Tĩnh có lẽ do cơ thể suy nhược quá nhiều nên dẫn đến mất sức, nàng ngủ rất say rất lâu, đến tận đêm ngày thứ hai mới tỉnh lại.

Minh Lan là nha hoàn cận thân của Ninh Tĩnh ở bên chăm sóc chủ nhân là chuyện thường tình, có điều vì nàng mà Tiêu Chấn bỏ ra không ít sức lực và tâm trí, so với nàng cũng không thua kém gì.

Nhiều lần Tiêu lão phu nhân rồi Tiêu Ngọc đến khuyên nhủ nhưng hắn vẫn nhất quyết túc trực bên Ninh Tĩnh, nhất quyết đợi nàng tỉnh dậy, hắn muốn người đầu tiên nàng nhìn thấy khi tỉnh lại chính là hắn.

“Chấn, thiếp không nằm mơ chứ?”, Ninh Tĩnh đảo mắt nhìn xung quanh, đây quả thật là phòng của nàng cùng hắn, mọi thứ đều là người thật việc thật không hề mơ hồ, có lẽ đây không phải là giấc mơ.

“Không mơ, ta đã kịp thời tìm được nàng.

Tĩnh nhi, nàng làm vi phu lo lắng đến phát điên rồi.”
Tiêu Chấn siết chặt tay mình nắm lấy tay Ninh Tĩnh, đôi mắt thâm tình cùng sủng nịch chăm chú nhìn nàng, sau đó hắn tiến đến đặt lên trán nàng một nụ hôn khẽ.

Chuyện đã qua rồi, hắn không muốn nhắc lại nữa, mỗi lần nghĩ đến nàng vì hắn nên mới bị Lâm Duệ giở trò bỉ ổi, nàng vì hắn mà chịu uất ức khổ cực, hắn thề cả cuộc đời về sau hắn sẽ yêu thương nàng, chăm sóc và bù đắp cho nàng.

Nhìn thấy Ninh Tĩnh muốn ngồi dậy, Tiêu Chấn tiến đến đỡ nàng ngồi dậy, sau đó lấy chiếc gối đặt ở phía sau lưng nàng như làm điểm tựa, vén vén góc chăn cho kĩ, lúc này hắn mới có thể yên tâm nở nụ cười thật sự.

“Chấn, chuyện này rốt cuộc thế nào?”, Ninh Tĩnh không hiểu rốt cuộc giữa Lâm Duệ và Tiêu Chấn đã có mâu thuẫn gì mà lớn đến độ tên nam nhân kia lại giở thủ đoạn bỉ ổi và hiểm ác đến vậy để trả thù phu quân nàng cơ chứ?
“Lâm Duệ buôn bán và vận chuyển nha phiến, lần đó bị ta phát hiện, hơn nữa ta còn lưu giữ tội chứng của hắn.

Hắn lo sợ cho nên mới dùng nàng để uy hiếp ta giao ra tội chứng đó.”, Tiêu Chấn thấy Ninh Tĩnh mới khoẻ lại, không muốn nàng suy nghĩ và lo lắng quá nhiều, hắn không kể rõ ràng, chỉ là lướt sơ qua điểm chính của vấn đề mà thôi.

“Tô Thanh Nguyệt, đại tiểu thư bị Lâm Duệ sai khiến trà trộn vào Tiêu phủ làm nội gián, chàng có biết hay không?”, Ninh Tĩnh chợt nhớ lại ngày đó Tiêu Chấn muốn Tô Thanh Nguyệt hầu hạ hắn ở thư phòng, hơn nữa nàng còn bắt gặp đại tiểu thư nhiều lần lục lọi tìm kiếm, suy cho cùng xem chừng thư phòng chính là nơi Tiêu Chấn cất giữ vật đó.

Nhưng mà liệu hắn có biết Tô Thanh Nguyệt là nội gián? Nếu không biết thì xem như hắn đã tự tay mình thả hổ về rừng rồi!
“Biết, cho nên ta mới cố tình để nàng ta hầu hạ ở thư phòng, vốn dĩ ban đầu định lợi dụng nàng ta phản kích Lâm Duệ, không ngờ hắn lại ra tay với nàng trước.

Tĩnh nhi, thật xin lỗi, tất cả là do ta.”
Tiêu Chấn thật sự hối hận, hắn ngay từ đầu đã nhận ra Tô Thanh Nguyệt là nội gián do Lâm Duệ cài vào, hắn lại muốn dùng chính con bài này để phản kích Lâm Duệ.

Là Tiêu Chấn hắn sơ suất, lại khinh thường Lâm Duệ sẽ không tuỳ tiện ra tay cho nên mới dẫn đến việc Ninh Tĩnh vô tình bị kéo vào chuyện này, còn suýt mất mạng.

“Thiếp không trách chàng đâu, không phải chàng cũng rất cực khổ mới tìm được thiếp sao? Xem như là bù đắp đi.”
Ninh Tĩnh nắm lấy tay Tiêu Chấn, ngọt ngào mỉm cười, đó là lời thật lòng của nàng, nàng không hề trách hắn, không ai có thể ngờ được Lâm Duệ sẽ đi đến bước này, cũng là ngoài ý muốn.

Hơn nữa không phải nàng đã bình an trở về rồi hay sao, Tiêu Chấn hắn không cần tự trách mình nữa.

“Tĩnh nhi, khi quan binh vào lục soát Lâm phủ, Tô Thanh Nguyệt đã tự sát rồi, còn Tô gia và Tô Thanh Nhật ghép tội đồng loã với Lâm Duệ, tội buôn bán và vận chuyển nha phiến, xem chừng sẽ bị xử trảm.”, Tiêu Chấn nhớ đến lời bẩm báo của A Tài, Tiêu Chấn biết Ninh Tĩnh khi xưa là nha hoàn ở Tô phủ, đối với nhị vị tiểu thư Tô gia cũng có kỉ ức không nhỏ, báo cho nàng tin tức về Tô gia cũng là muốn nàng hiểu rõ ngọn ngành, từ đây về sau sẽ không nghĩ đến nữa, vĩnh viễn cắt đứt quan hệ với Tô gia.

Ninh Tĩnh nghe đến đây thì không nói gì, nàng ngẫm nghĩ về Tô Thanh Nhật và Tô gia, xem ra đó là cái giá phải trả cho việc họ làm điều sai trái, có lẽ từ đây về sau Tô gia sẽ không còn là một gia tộc được người người ca tụng ở kinh thành nữa, từ đây về sau Tô gia sẽ vĩnh viễn biến mất không còn ai nhớ đến nữa.

Còn về Tô Thanh Nguyệt, Ninh Tĩnh cảm thấy ngậm ngùi và thương xót cho đại tiểu thư, số phận quá bi thương cùng khốn khổ, có lẽ cái chết chính là cách giải thoát tốt nhất.

Có lẽ vào giờ phút này, Tô Thanh Nguyệt đã có thể gặp lại Trần Bách- nam nhân nàng yêu thương nhất cuộc đời này rồi, mong là kiếp sau số phận của đại tiểu thư sẽ không phải lâm vào tình cảnh đau khổ như là kiếp này.

“Đang nghĩ gì vậy?”, Tiêu Chấn thấy Ninh Tĩnh bần thần thì ngước mắt hỏi.

Ninh Tĩnh lắc lắc đầu, nàng kéo Tiêu Chấn lên cùng ngồi cạnh mình.

Ninh Tĩnh nũng nịu tựa vào lòng hắn, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc và sự ấm áp của lồng ngực hắn, nàng cứ nghĩ sẽ không bao giờ có thể chìm đắm vào một lần nữa, nhưng thật may mắn, ông trời lại nghe thấy nỗi lòng của nàng, cho nàng thêm một cơ hội để trở lại, quay lại bên Tiêu Chấn, quay lại nơi ấm áp chỉ dành cho mỗi một mình nàng mà thôi.

“Thiếp nghĩ nơi mình bị giam giữ rất khó tìm, sao chàng lại tìm được vậy?”, Ninh Tĩnh thắc mắc.

Tiêu Chấn lúc này mới nhớ lại tình cảnh lúc đó.

Quả như lời Lâm Duệ nói, dù hắn có nhiều nô bộc đến đâu, Nam Cương là địa bàn của hắn thế nào nhưng nơi này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ lại nhiều nơi hoang cảnh, muốn tìm được Ninh Tĩnh không phải dễ.

Có điều hôm Tiêu Chấn đi tìm Lâm Duệ, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy được đế giày của Lâm Duệ hình như giẫm phải giấy tiền vàng bạc đã đốt được phân nửa, nhiều lớp xếp chồng lên nhau, xem chừng hắn đã đến nơi nào đó đã đốt giấy tiền vàng bạc không ít lần.

Không lâu sau đó thì quan binh cũng dẫn giải Tô Thanh Nhật ra, trên đuôi váy nàng ta cũng dính giấy tiền vàng bạc không khác gì Lâm Duệ, Tiêu Chấn bắt đầu nghi ngờ.

Thêm nữa người Tiêu Chấn cử đi thám thính, theo dõi Lâm Duệ cho biết cứ mỗi sáng cách ngày hắn cùng Tô Thanh Nhật sẽ đi về hướng bắc, bọn họ theo đuôi được một đoạn liền mất dấu, sáng hôm Tiêu Chấn tìm đến Lâm phủ cũng vậy, hai bọn họ cũng đi đến hướng đó nhưng mới vừa về phủ đã xảy ra tranh cãi, sau đó thì Tiêu Chấn hắn đến.

Trong thời gian Ninh Tĩnh bị bắt cóc hắn cùng Tô Thanh Nhật thường xuyên ra ngoài, lại mờ ám khó rõ, xem ra nơi bọn họ thường đến có lẽ là nơi giam giữ Ninh Tĩnh.

Tiêu Chấn ngẫm nghĩ lại, từ nơi này đi về hướng bắc, lại có giấy tiền vàng bạc đã cháy một nửa chứng tỏ nơi đó gần đây có người đến cúng bái.

Lúc này Tiêu Chấn hắn mới nhớ ra, đúng là ở phía bắc có biệt viện của một gia đình thương nhân.

Nghe nói lần đó không biết gia đình ấy đắc tội với ai mà chỉ trong một đêm cả nhà bị sát hại hết, cả những nha hoàn gia đinh đều không thể thoát, mà người đó còn ác độc hơn cho thiêu cháy toàn bộ biệt viện ấy để xoá dấu vết, chỉ có một toà tháp trong viện vì có địa thế cao hơn nên lửa không tàn phá quá nặng, chỉ còn lại những căn phòng cũ nát bị cháy xém quá nửa.

Người dân xung quanh đồn đại nhau rằng vì chết oan ức nên nơi biệt viện ấy ban đêm thường xuyên có tiếng than khóc la hét làm họ lo sợ, run rẩy, chỉ sợ là oan hồn không thể siêu thoát cứ mãi quẩn quanh trong đấy.

Cho nên người dân lấy ngày cả nhà thương nhân kia gặp nạn làm ngày giỗ thì sẽ đến cúng bái, đốt giấy tiền vàng bạc cho họ xem như an ủi vong linh mà cũng là cầu xin những oan hồn kia tuyệt đối đừng đến làm phiền, hù doạ người dân xung quanh.

Mà trùng hợp là vài ngày trước quả thật là ngày giỗ của gia đình ấy, Lâm Duệ cùng Tô Thanh Nhật cả người dính phải giấy tiền vàng bạc, xem chừng chính nơi biệt viện đó là nơi giam giữ Ninh Tĩnh.

Nơi đó âm u lại hoang tàn, lời đồn thổi ma quỷ kia không ngừng lan truyền, dù cho người dân có nghe thấy tiếng kêu cứu hay khóc lóc của Ninh Tĩnh cũng sẽ nghĩ chỉ là oan hồn vất vưởng không cần để tâm, vì thế Ninh Tĩnh bị giam trong đó cũng không sợ có ai sẽ phát giác.

“Thì ra là vậy.”, Ninh Tĩnh nghe xong thì thở dài một hơi, thì ra là thế, dù nàng có cố gắng gào thét cầu cứu cũng chẳng ai thèm để tâm đến, chỉ sợ họ còn không mau chạy trốn vì nghĩ nàng là một trong những oan hồn cư ngụ tại nơi đó.

“Tĩnh nhi, mọi chuyện đã qua rồi nàng đừng nghĩ đến nữa.

Nàng bình an trở về ta thật sự rất vui mừng, cả hài tử nữa, hài tử của chúng ta cũng mạnh mẽ như nàng vậy, sau này chắc chắn sẽ là một hài tử khoẻ mạnh lại lanh lợi.”
Tiêu Chấn ôm chặt lấy Ninh Tĩnh, mọi chuyện đã qua như một giấc mộng, không đúng, chính là ác mộng khiến hắn hoảng sợ tột cùng, mấy ngày Ninh Tĩnh mất tích hắn như phát điên, nếu hôm đó hắn không đến kịp mà nàng xảy ra chuyện gì, có lẽ cả đời này hắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân, cả đời dằn vặt day dứt không yên.

Nhưng thật may mắn làm sao, ông trời đã thấu được nỗi lòng của hắn, phù hộ cho mẹ con Ninh Tĩnh bình an, trước nay hắn không tin mấy việc tâm linh lắm, nhưng lần này hắn sẽ làm lễ tạ ơn thật lớn để bày tỏ lòng biết ơn của hắn.

“Ừm…”, Ninh Tĩnh mỉm cười ngọt ngào, những chuyện này nàng cũng không muốn nhắc đến nữa, đã qua thì cho qua luôn đi.

Nhưng mà có điều, Ninh Tĩnh nghe câu trước còn hợp lý nhưng mà câu sau thì không ổn.

Nàng tưởng mình nghe lầm liền ngồi thẳng dậy, xoay đầu nhìn hắn, bối rối cùng kinh ngạc hỏi Tiêu Chấn.

“Chàng vừa nói gì? Hài tử?”
“Phải đó, đại phu đến chẩn bệnh cho nàng bảo nàng đã có mang được một tháng rồi, chỉ là thai nhi còn nhỏ nên nàng vẫn chưa có biểu hiện gì.”, Tiêu Chấn sủng nịch vuốt vuốt mái tóc Ninh Tĩnh yêu thương đáp lời.

“Thật sao? Thiếp đã có thai rồi?”, Ninh Tĩnh nghe tin mừng này thì không khỏi tim đập loạn xạ, tròng mắt thì rưng rưng xúc động.

Có rồi, sau bao nhiêu thời gian chờ đợi nàng cũng đã mang thai hài tử rồi, là minh chứng cho tình yêu giữa nàng và hắn đã thành công đơm hoa kết trái.

“Đừng khóc đừng khóc, ta nghe nói nữ nhân mang thai tâm tình thay đổi không ngừng.

Nàng yên tâm, ta sẽ luôn ở cạnh nàng, yên tâm…”, Tiêu Chấn lại một lần nữa kéo Ninh Tĩnh ôm vào lòng, ôn nhu an ủi, bàn tay của hắn khẽ xoa xoa tấm lưng mảnh khảnh của Ninh Tĩnh, dịu dàng vô cùng…!
———
Năm năm sau…!
Tiêu lão phu nhân ngồi ở đại sảnh nhìn bốn người tôn nhi của mình chơi đùa cùng nhau vui vẻ vô cùng, đứa lớn nhất chính là Hướng Thiên- nhi tử của Tiêu Ngọc cùng Hướng Viễn, kế tiếp chính là ba hài tử của Ninh Tĩnh cùng Tiêu Chấn lần lượt là Tiêu Phàm- trưởng tôn tử, Tiêu Tôn- thứ tôn tử và cuối cùng là Tiêu Bối- tôn nữ duy nhất của bà.

Bốn đứa trẻ trò chuyện rồi rượt đuổi nhau, ném đủ món đồ chơi trên sàn nhà, bọn chúng đứa này đuổi đứa kia, đưa kia rượt đứa nọ, một hồi bốn đứa trẻ chạy vòng vòng xung quanh Tiêu lão phu nhân, không ngừng lớn tiếng réo gọi.

“Ngoại tổ mẫu, Tiêu Phàm không nể mặt biểu ca, dám thách thức tôn nhi.”, Hướng Thiên chạy một hồi đến trước mặt Tiêu lão phu nhân không vui tố giác Tiêu Phàm.

“Biểu ca, là huynh không chạy nhanh bằng đệ thôi.”, Tiêu Phàm đâu thua kém, còn dám làm mặt quỷ phản bác lại Hướng Thiên.

Cặp song sinh Tiêu Tôn cùng Tiêu Bối cũng chẳng thua kém gì, tiểu tôn nữ một thân xiêm y màu hồng phấn vừa đáng yêu lại vừa mũm mĩm hồng hộc chạy đến đòi Tiêu lão phu nhân bế lên.

Tiêu lão phu nhân thấy thế liền yêu chiều tiểu tôn nữ bế bé con lên, vuốt vuốt lại mái tóc ngắn đã rối rung rối mù vì chạy giỡn khi nãy lại cho thẳng nếp, chưa kịp hỏi đã có chuyện gì mà tiểu tôn nữ của bà lại khóc lóc như vậy thì Tiêu Bối đã vội vã cáo trạng.

“Tổ mẫu, nhị ca trêu Bối Bối, hức hức…”
“Nhị ca đã trêu Bối nhi chuyện gì?”, Tiêu lão phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu cười hỏi, lần nào tiểu tôn nhi này cáo trạng đều chung một lý do, chính là Tiêu Tôn lại trêu chọc con bé.

“Khi nãy nhị ca nói Bối Bối thật là mập, sau này sẽ không có nam nhân nào yêu thích Bối Bối, Bối Bối sẽ phải ở giá cả đời.”, Tiêu Bối càng kể càng khóc to hơn, lại nũng nịu áp gương mặt bầu bĩnh trắng mịn vào lồng ngực Tiêu lão phu nhân dụi dụi như chú mèo con.

“Tổ mẫu, muội muội đúng là mau rơi nước mắt quá đi, chỉ chọc chút xíu đã khóc rồi.”, Tiêu Tôn bĩu môi tỏ vẻ chán nản.

Nhưng chán nản vậy thôi chứ mỗi lần bé con nhìn thấy muội muội mình bị trêu đến độ mặt mày đỏ lên, khóc toáng lên chạy đến tố giác tổ mẫu thì Tiêu Tôn lại cao hứng không thôi.

“Tôn nhi không được nói muội muội như thế.

Bối nhi của chúng ta đáng yêu lại xinh đẹp thế này, sau này nam nhân đến cửa cầu hôn chắc chắn sẽ xếp hàng dài từ Nam Cương đến kinh thành.”
Tiêu lão phu nhân một bên vừa trách mắng dạy dỗ Tiêu Tôn, một bên thì an ủi lại Tiêu Bối.

Hai huynh muội chỉ mới vừa cãi nhau trước đó không lâu, sau khi được tổ mẫu dỗ dành thì Tiêu Bối lại tinh nghịch trượt xuống khỏi lòng bà, làm bộ mặt khi nãy Tiêu Tôn trêu mình bây giờ trêu ngược lại nhị ca, hại Tiêu Tôn không chịu nổi đành chạy rượt theo muội muội mình để phân phải trái.

Còn hai tiểu tôn tử kia thấy cáo trạng mà tổ mẫu không quan tâm thì buồn chán vô cùng, rốt cuộc lại rủ nhau đi thả diều, nhưng cũng chỉ được một lúc thì lại như chó và mèo tiếp tục tranh đuổi, thật là mệt mỏi quá đi.

“Tiểu Mai, lập tức đi viết thư bảo thiếu gia cùng phu nhân lập tức trở về ngay cho ta, mau.”
Tiêu lão phu nhân thở dài mấy phen, tì trán lên tay mệt mỏi nhìn bốn tôn nhi của mình không chạy thì rượt, không cười thì la hét ngoài vườn kia thật là mệt mỏi và nhức đầu quá đi.

Đúng là trước đó bà muốn trong phủ có thêm tiếng trẻ con liền hối thúc Ninh Tĩnh, không ngờ nhi tức bà nghe lời đến vậy lập tức sinh ra cho bà ba tiểu tôn nhi để cùng bà vui đùa.

Lúc đầu thì Tiêu lão phu nhân cao hứng vô cùng, ngày ngày vui đùa cùng tôn nhi không thành vấn đề.

Có điều nửa tháng trước Tiêu Chấn nói muốn đưa Ninh Tĩnh đi ngao du bù đắp lại những tháng ngày trước đó nàng tù túng trong phủ sinh con quản phủ, nhờ Tiêu lão phu nhân trông giúp bọn trẻ.

Tiêu lão phu nhân trước giờ chăm cháu không thành vấn đề liền chấp nhận, còn bảo phu thê Tiêu Chấn cứ thoải mái ngao du không cần lo lắng.

Nhưng bây giờ Tiêu lão phu nhân cảm thấy bà sai rồi, tuổi già sức yếu quả thực không thể chăm nổi mấy tiểu tôn nhi này, ngày nào cũng phải đối mặt với bọn chúng, bà sắp không thể chịu nổi nữa, không khóc thì cũng cáo trạng, bà cảm thấy dỗ dành bọn trẻ còn khó hơn là quản lý công việc Tiêu phủ nữa.

Vì vậy lập tức lệnh cho nha hoàn viết thư nhanh chóng gửi đến chỗ của Tiêu Chấn, mong phu thê hai người mau mau trở về để cứu lấy bà già này đi.

Tiêu Chấn cùng Ninh Tĩnh đọc được thư nhà của Tiêu lão phu nhân gửi đến, hai người không hẹn mà bốn mắt nhìn nhau, sau đó thì cười phá lên.

“Vậy mà mẫu thân nói có thể trông bọn trẻ được, bảo chúng ta thoải mái ngao du, xem ra đã không thể chịu đựng nổi nữa rồi.”, Tiêu Chấn vừa cười vừa nói, hắn biết nhi tử nhi nữ mình lanh lợi nghịch ngợm làm sao có thể ngồi yên nghe lời, lần này quả thực làm Tiêu lão phu nhân cực nhọc không ít.

“Chàng còn nói, mau lệnh cho A Giai đi sắp xếp đi, ngày mai chúng ta liền trở về.”, Ninh Tĩnh lườm yêu Tiêu Chấn, nàng thúc tay vào ngực hắn, ngọt ngào dặn dò.

“Không vội, mẫu thân đã chịu được nửa tháng có lẽ thêm ít ngày cũng không đến nỗi nào đâu.

Tĩnh nhi, nhân lúc chỉ còn hai chúng ta, hay là chúng ta cố gắng thêm một chút, lại sinh cho mẫu thân vài tôn nhi nữa để bà vui vẻ lúc tuổi già.”, Tiêu Chấn tà mị nói, tuy là nói vì Tiêu lão phu nhân nhưng trong ý tứ rõ ràng là vì hắn nhiều hơn cơ mà.

Đã vậy còn chưa được sự cho phép của Ninh Tĩnh đã tiến đến hôn khắp mặt nàng rồi.

“Chấn, chàng đứng đắn một chút đi.”, Ninh Tĩnh có dự cảm chẳng lành, nàng vội vàng đẩy hắn ra rồi định tìm cách bò vào sát mép giường để trốn.

“Tĩnh nhi…”, Tiêu Chấn làm sao cho Ninh Tĩnh có cơ hội để trốn, hắn nhanh hơn nàng một bước lại đọc được ý đồ của nàng, hắn bèn giơ tay ra tóm nàng lại, Ninh Tĩnh không kịp phòng bị liền ngã nhào vào lồng ngực của hắn.

“Vi phu đang cố chứng minh cho nàng thấy rằng ta đối với nàng là thế nào.

Nàng chẳng lẽ không nhớ lời ta nói đêm hôm đó?”, Tiêu Chấn mổ một cái lên môi Ninh Tĩnh, ánh mắt thâm tình lại mang theo chút đùa cợt nhìn chăm chú nàng.

Ninh Tĩnh làm sao không nhớ cơ chứ? Đêm đó nàng hỏi hắn liệu trong tim hắn có nàng hay không, hắn không trả lời chỉ nói muốn nàng tự nhìn nhận.

Chẳng phải Ninh Tĩnh đã nhìn nhận rất rõ rồi hay sao? Ngày đó hắn không màng nguy hiểm cùng gian khổ phá kế Lâm Duệ cứu nàng, sau đó thì…!sau đó thì ba tiểu hài tử lần lượt ra đời, không phải hắn đã chứng minh rõ ràng lắm rồi sao?
“Thiếp nhìn nhận được mà, nhìn nhận được.”, Ninh Tĩnh nhìn thấy Tiêu Chấn lại cố áp mặt xuống gần nàng, nàng liền giơ tay chắn trước ngực hắn, gật đầu liên tục khẳng định.

“Nàng không nhìn nhận được!”, hắn lại không cho là thế.

“Sao lại không?”, nàng ngơ mắt hỏi.

“Từ trước đến giờ toàn đều là ta chủ động cả.”, Tiêu Chấn lại làm ra vẻ mặt hờn dỗi nói.

Ninh Tĩnh liếc hắn, hắn dỗi và trách nàng cái gì chứ, chứ không phải những lần hai người họ ở cùng nhau nàng cũng định bày tỏ ý tứ của mình, chỉ là hắn chẳng kiên nhẫn gì cả, thấy nàng chậm chạp liền chủ động tiến tới, là do hắn cơ mà, sao bây giờ lại quy thành tội của nàng thế này?
Ninh Tĩnh cũng không muốn làm hắn mất hứng, hơn nữa vẻ mặt hờn dỗi của Tiêu Chấn rất đáng yêu, Ninh Tĩnh nhịn không được nâng đầu mỉm cười sau đó hôn một cái “bóc” vào môi hắn, thế này thì đã đủ thành ý chưa?
“Thêm một cái nữa.”, Tiêu Chấn sủng nịch cùng cao hứng yêu cầu.

Ninh Tĩnh lại ngoan ngoãn nâng đầu hôn hắn, lần này lại sâu và lâu hơn lần trước.

“Tĩnh nhi, nàng thật khiến ta yêu nàng chết đi được.”
Cuối cùng Tiêu Chấn không thèm để tâm ai chủ động trước nữa cả, cúi đầu xuống phủ đôi môi mình lên đôi môi nàng, chậm rãi tận hưởng hương vị ngọt ngào mà nàng mang lại.

Cuối cùng Tiêu Chấn hắn cũng chịu thật lòng thừa nhận với Ninh Tĩnh rồi, thừa nhận hắn yêu nàng, trong trái tim hắn vĩnh viễn chỉ có mình nàng…!
¥ HẾT ¥.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN