Hoàn Xuân - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Hoàn Xuân


Chương 31


Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Chớp mắt, mấy ngày đã trôi qua.

Trong buổi lễ chào cờ vào thứ hai, nhà trường công bố danh sách xếp hạng biểu diễn văn nghệ và khen thưởng những cá nhân, tập thể dẫn đầu.

Dưới sân trường, mọi người hưng phấn cất tiếng reo hò nho nhỏ.
Buổi tối, Lâm Tuế Xuân đến canteen ăn uống rồi mới quay về ký túc.

Sau đó, cậu nhận được điện thoại của Tề Sâm.
Cậu cất điện thoại vào túi áo rồi ra khỏi trường.
Lần này Tề Sâm đón cậu bằng máy xe.

Lâm Tuế Xuân đảo mắt nhìn bốn phía, thấy đường phố vắng lặng không người liền ngồi vào phía sau xe hắn.

Tề Sâm lạnh mặt chẳng nói chẳng rằng.
Đến một nhà hàng, hắn kéo tay áo cậu, hung hăng lôi cậu vào trong.

Lâm Tuế Xuân im lặng theo sát hắn.
Lúc này, Chúc An và đám bạn cũng đang ăn mừng giải thưởng giành được trong hội diễn văn nghệ ở đây.

Khi cô và Tiêu Ánh đi lấy đồ uống, vừa vặn bắt gặp hai người mới đến kia.
Chúc An nhìn Lâm Tuế Xuân, cảm thấy nam sinh đi cạnh cậu trông hơi hung dữ, nói chung là chẳng giống người tốt chút nào.
Phát hiện Chúc An mất hồn mất vía, Tiêu Ánh huých cô: “Mày nhìn gì đấy? Có gì hay hả?” Tiêu Ánh nhìn theo ánh mắt của Chúc An, không khỏi tỏ ra kinh ngạc: “Ơ? Thế mà lại là Tề Sâm?”
Chúc An vội hỏi: “Tề Sâm là ai?”
Tiêu Ánh nói: “Đến Tề Sâm mà mày cũng không biết? Ừm, nói sao nhỉ, mày biết Đại Bàn đúng không, nhà Đại Bàn rất giàu có, sở hữu rất nhiều biệt thư ở trung tâm thành phố, còn có mấy công ty đã đưa cổ phiếu niêm yết ra thị trường.

Nhưng nhà Tề Sâm còn giàu hơn gấp mấy trăm lần.

Hắn chính là đại ca trường vừa có tiền vừa có thế trong truyền thuyết đấy.”
“Nhưng tiếng xấu của hắn còn vang dội hơn cả đại ca trường, chọc tới hắn mày chỉ còn nước cút, đừng bao giờ mơ mộng có thể tiếp tục tồn tại ở thành phố S này.

Nói chung là đừng dây vào hắn, thấp cổ bé họng như chúng ta cũng chẳng có cơ hội xuất hiện cùng một chỗ với hắn đâu.”
Lòng Chúc An nóng như lửa đốt, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Lâm Tuế Xuân lặng lẽ rơi lệ hôm nào, cô lập tức quay sang hỏi: “Hắn và anh… Lâm Tuế Xuân có quan hệ thế nào?”
Tiêu Ánh suy nghĩ một lát, đáp: “Hơn một năm gần đây thì khá tốt, thật lòng coi người nọ là anh em.”
Dừng lại ngó nghiêng xung quanh, phát hiện không có người ngoài, cô mới ghé vào tai Chúc An, tiếp tục nói: “Nhưng tao nghe nói, Lâm Tuế Xuân từng bị bọn Tề Sâm bạo lực gần một năm…”
Đồng tử trong mắt Chúc An giãn to ra.

Cô cắn môi dưới, xoay người chạy về phía Lâm Tuế Xuân.

Tiêu Ánh không giữ kịp, chỉ biết cau mày hô to: “Chọc vào hắn là mày xong đấy!”
Trong phòng riêng, mấy chai rượu vang ướp lạnh tỏa khói trắng mờ được đặt trên bàn.
Tề Sâm cầm một chai lên, không nhìn đến Lâm Tuế Xuân, chỉ nói: “Ngồi đi.”
Lâm Tuế Xuân ngồi xuống ghế.

Tề Sâm chậm rãi đi tới, cúi người, dùng đôi mắt màu hổ phách không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào quan sát vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lùng của cậu.
Sau đó, hắn thò tay vào áo cậu, tìm được đầu v* dựng thẳng vì bị đùa bỡn, nhéo mạnh một cái.

Mặt Lâm Tuế Xuân hơi hồng, môi dưới bị hàm răng trên cắn chặt.
Tề Sâm khẽ cong môi, vén áo người nọ lên, để vùng ngực trắng trẻo đang phập phồng kịch liệt và đầu v* đỏ tươi nổi bật đầy tình sắc của cậu lộ ra.
Chai rượu vừa lạnh vừa cứng nghiền lên đầu v* nhạy cảm, mắt Lâm Tuế Xuân hơi ướt.

Cậu muốn đứng lên song lại bị Tề Sâm đè xuống ghế.
“Đừng nhúc nhích.” Tề Sâm nói.
Lông mi Lâm Tuế Xuân rung rung, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Cậu phải liều mạng cắn môi mới ngăn được những tiếng rên rỉ không bật thốt ra.
Thấy đối phương như đã mềm nhũn, Tề Sâm liền vươn tay sờ mặt cậu.
Nhưng hắn đã quyết tâm cho Lâm Tuế Xuân một trận trừng phạt nhớ đời.
Lâm Tuế Xuân mặc đồ thể thao bên trong đồng phục.

Tề Sâm trượt bàn tay lạnh lẽo của mình vào quần cậu, tìm được điểm đến đầy khát khao thì chầm chậm đâm ngón tay vào.
“Anh Sâm…” Lâm Tuế Xuân run rẩy giữ tay hắn, vành mắt đỏ lên, mềm giọng xin tha: “Chúng ta về rồi mới chơi tiếp có được không?”
“Không được.”
Tề Sâm một phát cắm ba ngón tay vào đâm đâm rút rút.

Lỗ nhỏ của Lâm Tuế Xuân bị chà đạp đến mềm nhũn, chất dịch dâm đãng cũng rỉ ra dính ướt cả khe mông.
Bỗng nhiên Tề Sâm rút mạnh ngón tay ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen long lanh ánh nước của cậu, ghé vào tai cậu, thấp giọng nói: “Đêm đó, tôi thấy rồi.”
“Cậu ôm một cô gái.”
Lâm Tuế Xuân ngẩng đầu nhìn hắn.

Tề Sâm mỉm cười, giơ chai rượu vang lên trước mặt cậu: “Đến giờ tôi vẫn chưa từng uống rượu vang đâu.”
Lâm Tuế Xuân nhìn hắn chằm chằm, há miệng nhưng một câu cũng chẳng thể thốt ra.
Tề Sâm tụt quần cậu xuống đầu gối, mở nút chai rượu, để miệng chai ngay trước lối vào hàng động ướt mềm kia.

Sau đó, miệng và cổ chai lạnh lẽo chầm chậm được đẩy vào cơ thể đối phương.
Lâm Tuế Xuân rơi nước mắt, toàn thân run lên vì rét lạnh.

Cậu siết chặt nắm tay, để đầu móng cắm sâu vào da thịt, không phản kháng một chút nào.
Cậu không dám phản kháng.
Tương lai và yếu điểm của cậu đều nằm trong tay Tề Sâm.
Nhìn đôi mắt nhòa lệ của đối phương, Tề Sâm khẽ thở dài trong lòng, chuẩn bị rút cái chai ra.

Hắn cũng không thật sự muốn đổ thứ này vào cơ thể người kia, hẳn sẽ rất khó chịu.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Đàn anh? Anh ở đâu?”
Nghe thấy tiếng gọi, Tề Sâm lập tức híp hai mắt lại.

Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ gì, cổ tay đã bị mạnh mẽ kéo ra, chai rượu vang đỏ cũng theo đà văng xuống đất, phát ra một tiếng vỡ giòn tan.
Người ngoài cửa dừng tay trong chốc lát, sau đó càng đập cửa mạnh và gấp gáp hơn.
“Đàn anh? Anh ở trong này đúng không?”
Tề Sâm kéo tóc Lâm Tuế Xuân, ép cậu ngẩng đầu lên: “Sao? Muốn phản kháng tôi vì con người tình bé nhỏ kia à?”
Lâm Tuế Xuân nhìn thẳng vào hắn, đôi con ngươi ướt át không ngừng tràn ra nước mắt.

Cậu nói: “Tề Sâm, anh đừng ép tôi.”
Tề Sâm bật cười, một nụ cười đầy châm chọc.
Hắn nhìn Lâm Tuế Xuân chằm chằm, nhướng mày, nói: “Tôi cứ ép cậu đấy, làm sao? Chẳng những muốn ép cậu, mà tôi còn muốn chịch cậu đến chảy nước đầm đìa, cả người dính đầy tinh dịch đàn ông ngay trước mặt con ranh cậu thích n…”
Còn chưa nói hết câu, hắn đã bị Lâm Tuế Xuân đột ngột nện cho một đấm.

Cậu dùng rất nhiều sức, Tề Sâm lệch cả mặt đi, khóe miệng cũng lập tức rách ra một vết.
Lâm Tuế Xuân mặc quần trong tình trạng tay vẫn còn run.

Cậu vòng qua Tề Sâm, vươn tay nắm tay nắm cửa.
Tề Sâm nhìn người nọ, dùng ngón tay quệt vết máu trên khóe miệng đi.

Hắn không hoang mang, cũng không ngăn cản, chỉ hỏi: “Lâm Tuế Xuân, cậu thật sự dám bỏ đi à?”
Lâm Tuế Xuân ngừng động tác vặn tay nắm cửa, quay đầu nhìn Tề Sâm bằng đôi mắt đỏ hoe.

Tề Sâm nhếch môi, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn vào Đại học, vậy cậu cứ đi đi.”
Lâm Tuế Xuân đối diện với hắn một lúc lâu, cuối cùng bật ra một tiếng cười.
Hai năm quan hệ xác thịt với nhau, đây là lần đầu Tề Sâm nhìn thấy nụ cười của cậu.

Một nụ cười tràn đầy đau khổ và bất lực, khiến người ta không khỏi xót xa.
Buồng tim Tề Sâm như cứng lại, vẻ đắc ý trên mặt hắn cũng tiêu tan.

Hắn ngây ngốc nhìn nước mắt Lâm Tuế Xuân rơi xuống, từng giọt nóng hổi nhỏ thắng vào tim hắn, làm hắn đau như ngừng thở đến nơi.
Lâm Tuế Xuân vừa cười vừa gạt nước mắt, nhìn chằm chằm Tề Sâm, nhìn vào kẻ đã khơi mào cơn ác mộng của mình.
Giọng nói khàn đặc mang theo nức nở như bị giấy nhám mài qua, cậu chậm rãi nói: “Tùy thôi Tề Sâm ạ, có lẽ mọi chuyện nên như vậy ngay từ đầu, tôi cũng đỡ phải chịu đựng các người sỉ nhục bấy lâu.”
Dứt lời, cậu xoay người mở cửa.
Cánh cửa đóng “rầm” một tiếng.

Cảnh tượng trước mắt Tề Sâm như vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh rơi đầy mặt đất, phát ra hàng loạt âm thanh đinh tai nhức óc.

Hắn kinh ngạc ngồi yên tại chỗ, cảm thấy lồng ngực thắt lại, không thể nào thở nổi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN