Hoang Đảo Chúa Tể
Chương 1: Hoang Đảo Tỉnh Lại
Cách thiếu niên này không xa còn có xác của một con thuyền cỡ trung đang nằm ngửa,phần dưới của chiếc thuyền có thủng một lỗ ước chừng 20cm, nó giống như bị sóng đánh trôi dạt vào đây,nhìn qua thì đại khái mọi người đều nghĩ rằng đây là một vụ đắm tàu.Nhưng điều kì lạ ở đây là quần áo của thanh niên này ngoại trừ có bị ướt do nằm gần ở bờ biển khiến cho bị sóng đánh.Thực chất nhìn nó lại rất sạch sẽ không chút tổn hao nào,sắc mặt thanh niên hồng hào,khỏe mạnh,rất có khí sắc.Điều buồn cười nhất là bên cạnh thanh niên nơi tay phải đang cầm một hộp đồ ăn nhanh.mặc dù có bị nước biển đi qua nhưng không thể phủ nhận hộp đồ ăn đó còn mới,cứ nhìn vào thức ăn bên trong là có thể thấy được.Chắc chắn là vừa được xào nấu xong.
Còn con thuyền nằm không xa đó,nhìn nó đã rất cũ kĩ rồi chắc chắn đã bị sóng đánh dạt vào bãi đá gần đó từ lâu rồi,hơn nữa còn bị muối biển ăn mòn khiến cho con thuyền nhìn loang lổ,han rỉ rất dễ khiến cho người khác nghĩ rằng nó bị đắm trước rồi mới bị sóng đánh dạt vào đây.
Còn thiếu niên này không giống một người đi du lịch biển một chút nào,cũng chẳng giống một người trong cuộc đắm tàu mà dạt vào đây.Hộp đồ ăn nhìn còn rất mới từ các cửa hàng tiện lợi lấy đâu ra trêи nơi đảo hoang giữa bốn phía toàn nước biển này chứ,hắn giống như bị đưa đến nơi này thì hơn, từ sắc mặt hồng nhuận của hắn ta cũng có thể đoán được phần nào.
“Khục..khục”
Hải Hoàng ho ra hai tiếng,cảm giác mệt mỏi toàn thân khiến hắn rất khó ngồi dậy.Khi hắn mở mắt ra ,một khung cảnh lạ lẫm khiến hắn ngây người.
Nơi đây bốn phía là biển,hoang vu lạ lẫm,khả năng cực cao là hắn đang ở trêи một hòn đảo,đối với một thiếu niên có cuộc sống hiện đại thì điều này cực kì khó tiếp thu.Hải Hoàng đần người ra một lúc cố gắng lục lọi trí nhớ xem vì sao hắn đang nằm ở nơi quái quỷ này
Hắn chỉ nhớ được,như thường ngày,hắn đến một cửa hàng gần nơi đang thuê lấy chút đồ ăn nhanh,trêи đường trở về hắn cảm giác như có kẻ nào đánh ngất chính mình,đợi đến khi hắn tỉnh dậy thì đã ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Thêm một điểm là lúc đó hắn còn đang đi trêи đường,hơn nữa con đường đó rất đông người.Tỉnh lại thì lại ở hoàn cảnh buồn cười này,có đánh chết Hải Hoàng,thì hắn cũng không tin sự tình này không có bên thứ ba nhúng tay vào.Nhưng mục đích là gì cơ chứ,hắn chỉ là một sinh viên bình thường cũng đâu có đắc tội qua kẻ nào ,hơn nữa nếu có như vậy thật thì trực tiếp cho hắn một điểm dậy dỗ là được cần gì phải phí công làm chò mèo này,cho hắn ra cái đảo hoang chết tiệt này tự sinh tự diệt.
Trong lúc Hải Hoàng còn đang mê mẩn với những suy nghĩ của chính mình, thì đột nhiên biến cố sảy ra,một chùm tia sáng không biết từ đâu bay nhanh tới, bắn thẳng vào trán Hải Hoàng.
“Mẹ nó,cái quỷ gì”.
Hải Hoàng bị chùm tia sáng đụng thẳng vào trán,theo phản ứng hắn nhanh chóng ngửa đầu ra né tránh nhưng có điều tốc độ phản xạ của hắn có nhanh thế nào cũng không thể nhanh bằng tốc độ của ánh sáng được.Hải Hoàng lúc này cũng sợ muốn chết,nhưng theo một hồi sau không có cảm giác gì đau đớn,hay xảy ra gì lạ thường cả,hắn nhanh tay sờ lên trán ,rồi mặt của chính mình,thầm than may mắn không có gì bất trắc xảy ra.
Tia sáng đó là cái gì thì hắn không biết,nhưng hắn biết hiện tại nếu không nhanh chóng tìm thức ăn và nước ngọt chẳng mấy chốc hắn sẽ ngỏm.Hắn cố gắng nhìn xung quanh,tìm kiếm xem có cái gì có thể ăn được.
Đáng tiếc là nơi đây hoang vu,bốn phía đều là biển thậm chí khi nhìn về phía trong đảo hắn cảm thấy thực vật nơi đây cũng rất ít toàn là các mỏm đá,hoặc hang động được cấu tạo thành từ các phiến đá lớn.Buồn cười nhất là bờ biển cũng chỉ toàn là cát không có một dấu hiệu nào của các sinh vật biển.Với một tên newbe không có kiến thức về sinh tồn như hắn,lại còn rơi vào hoàn cảnh này quả thật chỉ biết cười khổ mặc cho số phận.
Hải Hoàng lại đảo mắt nhìn xuống,hắn thấy hộp đồ ăn nhanh của mình vẫn còn nguyên vẹn,mặc dù có tiếp xúc với nước biển nhưng đó không phải vấn đề.
Hắn thầm nghĩ ,thế nào mà hộp đồ ăn nhanh của hắn cũng có thể theo hắn tới tận đây,thật là quá quỷ dị.Hải Hoàng vội lấy nó lên,nhanh chóng ăn hết nó,quả thật mùi vị lúc này không tốt một chút nào,vì đã ngâm qua nước biển một thời gian ngắn,nhưng hắn vẫn phải cố gắng nuốt xuống.Hải Hoàng biết có thể đây là bữa ăn cuối cùng mà hắn có thể dễ dàng có được nhất tại nơi đây.
Lúc này Hải Hoàng lại cảm thấy có thứ gì đó không đúng.Trong đầu của hắn xuất hiện một đám số lượng lớn tin tức mà hắn cảm thấy giống như được ai nhồi nhét vào đầu mình vậy.Nó hoàn toàn không có trong trí nhớ trước đây của Hải Hoàng.
Phải mất một khoảng thời gian để hắn tiêu hóa hết cái đám tin tức không biết từ đâu xuất hiện trong đầu mình.
Theo tin tức mà hắn nắm giữ thì hòn đảo này quả thật là một hoang đảo, nơi đây chỉ có 30% là thực vật và nguồn thức ăn.70% còn lại đại khái là các mỏm đá cực lớn,nó đan xen với cây cối nơi đây tạo nên một địa hình cực kì hiểm trở.
Điều làm Hải Hoàng bực mình nhất có lẽ là diện tích của hòn đảo này,hòn đảo này rất lớn nó có thể lớn ngang bằng một tỉnh thành phố chứ không nhỏ. Như vậy sẽ khiến cho việc tìm kiếm vật tư và việc di chuyển của hắn hạn chế rất nhiều.Còn nguyên nhân Hải Hoàng bị đưa đến nơi đây hiện tại thì hắn vẫn chưa biết,nhưng không phải chỉ có một mình hắn bị đưa đến đây,cũng có khá nhiều người bị đưa đến nơi này giống hắn và địa điểm là ngẫu nhiên,cứ khoảng 1 tháng là sẽ có một đám người bị đưa đến số lượng là ngẫu nhiên không thể biết trước được. Có thể là 10 người,5 người cũng có thể chỉ có một người bị đưa đến giống chính hắn vậy.Và trong một tháng sẽ có một cái hòm tiếp tế được gửi xuống hòn đảo này,bên trong chứa thức ăn và đồ uống cùng một số vật phẩm đặc biệt.Theo thời gian mà hắn biết được thì chiếc hòm đó sẽ xuất hiện sau hai giờ nữa đúng vào thời gian 6h tối.Địa điểm mỗi lần đều là ngẫu nhiên không đoán được trước nhưng không biết bằng cách nào mà trong não hải của hắn có được địa điểm tiếp theo của chiếc hòm tiếp tế xuất hiện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!