Hoang Đảo Chúa Tể - Chương 42: Cô không thông qua
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
487


Hoang Đảo Chúa Tể


Chương 42: Cô không thông qua


Băng Băng,không nghĩ tới cô là loại người như vậy.Dương Mịch muốn điên rồi.Nàng tại bên ngoài nhà gỗ thời điểm,chính là đang suy nghĩ như thế nào mới có thể tại lúc Hải Hoàng không chú ý thời điểm đem hắn giết đi,đồng thời nàng cũng vì tìm được đồng minh như Băng Băng mà phấn chấn.Nhưng Dương Mịch càng không thể tin được từ sau khi Băng Băng vào phòng vẫn không ngừng rêи rỉ,lẩm bẩm.

Ngôn ngữ hoàn toàn không biết xấu hổ,lẳng lơ,đoán chừng so kỹ nữ còn ɖâʍ đãng.

Dương Mịch nàng thế nhưng là hoàng hoa khuê nữ,loại âm thanh như này nàng sao mà có thể chịu được?.Ngồi ở trước đống lửa Dương Mịch tức giận đến toàn thân run rẩy,sắc mặt trắng xanh,nhất là loại kia không có gì cản trở ɖâʍ tiện tiếng rêи rỉ để cho nàng tâm thần cũng đi theo đó mà run rẩy,nàng tâm phiền khí loạn muốn chạy đến trong rừng mà giải sầu,lại sợ gặp phải dã thú,gặp phải nguy hiểm,đành phải cố nén.

Hải Hoàng tôi nhất định phải giết chết anh.

Sáng sớm ngày kế.

Hải Hoàng từ trong phòng thức dậy,bởi vì Băng Băng cùng Siyoung hai người quá độ mệt nhọc vẫn còn đang ngủ,cho nên hắn không có đánh thức hai người.

Thật ra Hải Hoàng không phải là không tìm đến Tống ɖu͙ƈ Hân để giải tỏa,nhưng nàng thật chẳng khác gì cái xác không hồn cả khiến hắn mặc dù cực độ ham muốn cơ thể của nàng cũng chỉ phát tiết nổi một cái rồi sinh ra cảm giác chán nản.

Đi ra ngoài nhà đồng thời trực tiếp mở cửa,Hải Hoàng nhìn thấy Dương Mịch ngồi ở gần đó,hai vòng mắt đỏ bừng gắt gao nhìn hắn chằm chằm,hắn haha cười nói.

“Hôm qua cô ngủ không ngon sao”.

Anh cùng Băng Băng giày vò đến hơn nửa đêm,tôi có thể ngủ ngon mới là lạ,Dương Mịch thở phì phì,lập tực quay đầu đi.

Hải Hoàng nói.

“Cô có biết làm nô ɭệ là như thế nào không,cả ngày cô cần phải làm việc”.

Dương Mịch cắn răng nói.

“Cái gì”.

Hải Hoàng từ bên trong một cái túi nhỏ,lấy ra một cặp bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng nói.

“Giặt quần áo,nấu cơm chắc chắn đều là công việc cô phải làm,đi bờ biển nhặt hải sản cũng phải làm,bao gồm quét dọn vệ sinh cùng đốn củi,chẻ củi,đương nhiên hiện tại cần phải làm là đi lấy một chậu nước,phục vụ tôi đánh răng rửa mặt”.

Dương Mịch đành phải bưng chậu nước tức giận thở phì phò đi ra ngoài múc nước,một lát sau trở về.Hải Hoàng bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Dương Mịch thấy Hải Hoàng động tác,nàng cũng đột nhiên cảm thấy trong miệng khó chịu,nàng đã một ngày không có đánh răng,nhất là hôm qua ăn cơm về sau cũng không có kịp súc miệng,Dương Mịch ánh mắt một mực dừng ở trêи Hải Hoàng bàn chải đánh răng,nàng nghĩ nếu như chính mình có thể có bàn chải đánh răng liền thật tốt.

Hải Hoàng: “Cô muốn bàn chải đánh răng?”.

Dương Mịch gật đầu: “Muốn”.

Hải Hoàng tà ác cười.

“Gọi chủ nhân”.

Dương Mịch cắn răng nói.

“Chủ nhân”.

Dám đùa bỡn tôi,hai ngày này lão nương nhất định đem ngươi giết chết.

Hải Hoàng tiện tay đem bàn chải đánh răng ném cho Dương Mịch,Dương Mịch vội vàng tiếp nhận,nhưng không có kem đánh răng,nàng đành phải nhìn xem Hải Hoàng nói.

“Chủ nhân,không có kem đánh răng”.

Cũng không tệ lắm,cô ít nhất còn biết cầu tôi.

Hải Hoàng liền đưa kem đánh răng cho Dương Mịch.

Dương Mịch vội vàng ngồi xổm bên cạnh đi đánh răng,nàng trong lòng cười lạnh,anh cho tôi là giống Băng Băng nữ nhân ngu ngốc kia,để cho tôi đối với anh ban ân sinh ra ỷ lại?.Tiếp đó sẽ khóc lóc vùi đầu vào trong lòng anh?.

Tôi không có đần như vậy.

Dương Mịch cười lạnh liên tục,nàng tuyệt đối sẽ không lặp lại Băng Băng sai lầm.

Nhưng Dương Mịch thật sự rất hâm mộ Băng Băng và Siyoung hai nữ nhân này,trêи hoang đảo này không thể ngờ được là vẫn có thể sử dụng toàn bộ đều là xa xỉ mỹ phẩm,đồ trang điểm.

Nàng thật sự rất khó hiểu,hai nữ nhân đó thật sự là nữ nô?.

Trêи hoang đảo vì sao mà có được nhiều xa xỉ cao cấp đồ trang điểm như vậy.

Đồ trang điểm đối với nữ nhân lực hấp dẫn là không thể bàn cãi.Sau khi Dương Mịch nhìn thấy Băng Băng trong túi xách những mỹ phẩm kia,nàng động lòng,đại minh tinh đối với da là vô cùng để ý,nhất là tại hoang đảo này hoàn cảnh,da bảo hộ càng là quan trọng,lúc trước Dương Mịch không có để ý những thứ này,nhưng bây giờ nhìn thấy Băng Băng làn da vẫn như thường trắng nõn thủy nộn,mà làn da của nàng bây giờ đã có chút khô,không tới nửa tháng da của nàng sẽ liền giống như người bình thường.

Phải biết các nàng đều là nữ minh tinh,tắm rửa đều là dùng xa xỉ phẩm,đồ trang điểm cũng là tốt nhất,liền cư trú hoàn cảnh đều phải kiểm tra hơi nước độ ẩm bảo hộ làn da,nàng tự nhiên không cách nào dễ dàng tha thứ chính mình da thịt dày béo,nếu không nàng là thế nào làm nữ thần.

Cho nên nàng rất khát vọng với Băng Băng trong túi đồ trang điểm.

Hải Hoàng nói.

“Dương Mịch cô cũng biết trêи đảo này khí hậu đối với làn da thương tổn rất lớn,cho nên tôi cho Băng Băng các nàng rất nhiều cao cấp xa xỉ đồ trang điểm,những thứ này đối với làn da bảo hộ rất tốt,cô có muốn hay không?.

Dương Mịch biết Hải Hoàng lại giở trò,nghiến răng nghiến lợi nói.

“Anh muốn tôi như nào thì cứ nói thẳng,đừng vòng vo nữa”.

Hải Hoàng có chút bất ngờ nói.

“Sao phải như vậy,tôi là cho không cô”.

Cho không tôi?.

Dương Mịch miệng nhỏ thì thào,một mặt không tin được,nàng thốt lên nói.

“Anh là cho tôi,mà không cần tôi phải làm gì,không giống như Băng Băng phải cho anh ngủ”.

Hải Hoàng cười nói.

“Tôi là loại người đó sao?Tất cả đều miễn phí đưa cho cô”.

Hải Hoàng khom lưng lấy ra một đống lớn cao cấp đồ trang điểm,so Băng Băng và Siyoung không kém bao nhiêu,Hải Hoàng loại này cử động khiến Dương Mịch hoàn toàn mộng bức.

Hải Hoàng khẳng định có âm mưu,lúc nào mà hắn lại hảo tâm như vậy.Hải Hoàng đem đồ trang điểm cho Dương Mịch sau đó bắt đầu ăn điểm tâm,hắn từ thương thành trong đầu đổi lấy một chút đồ ăn sáng tiêu chuẩn đưa cho Dương Mịch.

Dương Mịch càng là mộng bức.

Hải Hoàng tên súc sinh này lúc nào mà tốt bụng như vậy?.

Chỉ có Băng Băng mới đúng theo Hải Hoàng ý nghĩ cùng quá trình,Dương Mịch chỉ là cúi đầu khẽ cười.Nam nhân của mình có thể đem tất cả mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay,đấy mới là thật có bản lĩnh.Buổi sáng Hải Hoàng không có bắt Dương Mịch làm nô ɭệ việc cần làm,mà là ngồi ở trêи cát ăn đồ nướng,nướng cua,mực….

Cơm trưa rất phong phú,nhưng mà Hải Hoàng vẫn không có mệnh lệnh Dương Mịch,Dương Mịch cũng không có chủ động đi làm việc vặt,ngược lại là Băng Băng và Siyoung ở bên cạnh thu dọn đồ đạc,như dọn hết rác rưởi,cùng rửa bát đũa,còn có đi biển mò cá,hải sản,cái này nguyên bản cũng là chuyện của hai nàng,hai nàng cũng không có gì oán giận.

Đến cuối cùng là Hải Hoàng đang nghĩ gì.

Buổi chiều.

Dương Mịch đang cùng Băng Băng đùa giỡn,cũng đang suy tư Hải Hoàng cử động khác thường thời điểm,phát hiện Hải Hoàng đi tới.Nàng ngẩng đầu nói.

“Có chuyện gì sao”.

Hải Hoàng cười nói.

“Cô bị đuổi”.

Dương Mịch há hốc mồm.: “Cái gì”.

Hải Hoàng: “Bởi vì cô không có thông qua nô ɭệ khảo thí xét duyệt,cô bị đuổi,cô không xứng làm nô ɭệ của tôi”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN