Hoang Đảo Chúa Tể
Chương 44: Giày vò Dương Mịch (2)
Dựa theo suy nghĩ của Dương Mịch,Hải Hoàng nhất định phải nhảy cẫng lên hoan hô,nhưng Hải Hoàng chẳng những không có bất luận cái gì biểu hiện,ngược lại còn đối với Dương Mịch quỳ xuống ngoảnh mặt làm ngơ.Nàng đã mặt dày mà quỳ xuống đất cầu Hải Hoàng tha thứ,nhưng không nghĩ tới Hải Hoàng hắn căn bản đều không để ý nàng.
Da mặt nàng không nhịn được.Nàng có chút thẹn quá thành giận,tức giận nói.
“Tôi đều đã quỳ trêи mặt đất,tôi biết sai rồi,anh tại sao còn muốn nhục nhã tôi”.
Hải Hoàng khinh bạc như là đăng đồ lãng tử,tay của hắn nắm vuốt Băng Băng cằm,đùa bỡn nàng khuôn mặt.
“Dương Mịch nói anh nhục nhã nàng,bảo bối em nói xem có phải hay không là oan uổng?Anh nhưng không có ép buộc cô ấy quỳ trêи mặt đất,là Dương Mịch thấy anh liền quỳ xuống,anh cũng không phải ba ba của cô ấy,cũng không phải chồng cô ấy,Dương Mịch làm gì mà phải quỳ anh”?.
Bảo Bối.
Băng Băng nghe xong được câu này về sau,lập tức toàn thân khẽ run rẩy,nàng vạn lần không nghĩ tới Hải Hoàng thế mà tại trước mặt Dương Mịch xưng hô nàng thân mật như vậy,trước đó đều là chủ nhân với nữ nô xưng hô,xưng hô như thế này liền có cưng chiều hương vị.
Đối với thái độ thay đổi của Hải Hoàng,đột nhiên được ân ái Băng Băng liền hoa mắt choáng đầu,thật giống như rơi vào bể tình.
Băng Băng thật sâu ngắm nhìn Hải Hoàng ánh mắt lẳng lặng nói.
“Lão công nói tất cả đều đúng”.
Đối với loại này khung cảnh,Dương Mịch tức giận đến toàn thân run rẩy nhưng cũng không giám cãi vã Hải Hoàng,nàng cúi đầu hổ thẹn nhục nhã nói.
“Tôi sai rồi,tôi sẽ cố gắng làm tốt nữ nô của anh,cầu chủ nhân cho nữ nô điểm đồ ăn,nữ nô sắp chết đói”.
“Cho cô đồ ăn”.Hải Hoàng cười lạnh nói.
“Dựa vào cái gì,chỉ bằng cô quỳ xuống liền có đồ ăn?Nữ nô chính là quỳ trêи mặt đất đáng thương để tôi nhìn”.
Dương Mịch hoàn toàn mộng bức.
Hải Hoàng lạnh lùng nói.
“Cô đồng ý trở về làm nữ nô,chứng mình là cô đã hiểu ra vị trí của cô hiện tại,hiểu ra hiện thực,nhưng tôi muốn nữ nô,là muốn làm việc phục dịch tôi,cô liền quỳ trêи mặt đất còn muốn tôi cái này chủ nhân phất cờ cho cô tìm đồ ăn?Có phải hay không muốn tôi tìm mấy trăm cái pháo hoa cùng một đội ngũ tới làm nghi lễ hoan nghênh cô làm nữ nô?.
Dương Mịch toàn thân run run nhắm mắt lại.
Khóe miệng nàng giật giật một chốc,cuối cùng vẫn đứng lên,cầm lấy cây chổi gần đó.
“Chủ nhân,nữ nô đi quét rác”.
Chính thức cuối cùng Dương mịch triệt để bị Hải Hoàng chinh phục,cam tâm tình nguyện trở thành Hải Hoàng nữ nô.Băng Băng trở thành nữ nô của Hải Hoàng quá trình đáng lẽ ra là giống với Dương Mịch đáng tiếc là có một chút biến cố sảy ra,khiến Hải Hoàng trực tiếp hãm hϊế͙p͙ Băng Băng,nếu không Băng Băng có lẽ cũng sẽ một dạng mà phải chịu giày vò từ từ như Dương Mịch,nhưng vì sự cố đó mà Băng bây giờ không có chịu khổ,mà còn tại trêи hoang đảo rất hưởng thụ.
Hải Hoàng cùng Siyoung hai nữ ngồi ở bên ngoài chơi cờ.Mà Dương Mịch chỉ có thể cầm quạt giấy cho Hải Hoàng quạt gió,nhất là Dương Mịch chính mình cũng mệt đến đầu đầy mồ hôi,nhưng cũng không giám oán than.
Vài ngày nay,Dương Mịch làm đốn củi,nấu cơm,giặt quần áo,quét sân…tất cả công việc,nàng đã mệt mỏi không được.
Nhưng đồng dạng là nữ nô,vì cái gì Băng Băng cùng Siyoung có thể hưởng thụ,mà Dương Mịch nàng chỉ có thể chịu khổ.Ta không phục.
Hải Hoàng lại đối với Dương Mịch ra mệnh lệnh.
“Cô đi đem bồn nước rửa chân tới đây cho tôi”.
Dương Mịch ủy khuất muốn khóc,giữa trưa vừa ăn cơm xong không phải là mới rửa chân một lần sao.
Nhưng chủ nhân mệnh lệnh nàng không có cách nào vi phạm,đành phải đi lấy nước.
Dương Mịch mấy ngày nay được huấn luyện cách nàng học phục tùng
Nàng chết lặng,trong đầu tư tưởng phản kháng đã đều bị loại bỏ.
Hải Hoàng ngồi tại trêи ghế hưởng thụ lấy đại minh tinh Dương Mịch rửa chân,Dương Mịch hai ngày nay tại Băng Băng điều giáo đã học được làm việc nhà,cho nên Dương Mịch bàn tay nhỏ tại hắn bàn chân thời điểm hoạt động,để cho hắn rất hưởng thụ.Ôm hai nữ nhân phong tình vạn chủng trong lòng,lại có nữ vương khí chất Dương Mịch cho hắn rửa chân,hoang đảo chủ nhân này thật là tiêu diêu tự tại,Hải Hoàng nói.
“Cô có phải hay không cảm giác rất không công bằng”.
Dương Mịch cái miệng nhỏ hơi động nói.
“Chủ nhân đều đúng,Dương Mịch hết thảy đều nghe chủ nhân lời nói”.
Thật ra nàng rất muốn nói không công bằng,tôi mỗi ngày đều lao động,Băng Băng,Siyoung mỗi ngày đều là làm lão bản của tôi,dựa vào cái gì.
Nhưng nàng sợ chọc giận Hải Hoàng.
Hải Hoàng: “Cô là muốn biết nguyên nhân sao”.
Dương Mịch nâng lên tinh xảo ai oán gương mặt,dựng lên lỗ tai.
Tại sao hàng ngày muốn giày vò tôi.Dương Mịch hai ngày này tận tâm tận lực làm nữ nô thân phận,nàng biết chính mình muốn tại hoang đảo sinh hoạt nhất định phải dựa vào Hải Hoàng,cho nên nàng bây giờ triệt để quy tâm làm Hải Hoàng nữ nô,nàng có thể quỳ xuống trêи mặt đất cho Hải Hoàng rửa chân,cũng có thể khom người cho Hải Hoàng quạt gió,cũng tùy cho Hải Hoàng sai xử.Nàng đã làm đến nữ nô hết thảy,vì nàng không đối với tương lai mà hi vọng nữa.Nàng cảm thấy ủy khuất là tại sao Băng Băng các nàng có thể cùng Hải Hoàng hưởng thụ,mà nàng lại chỉ có thể quỳ ở một bên chờ lấy,cái gọi là không có so sánh liền không có tổn thương.Nếu Băng Băng các nàng giống nàng cũng là nô ɭệ,đều phải như nàng,vậy nàng cũng cảm thấy không công bằng,nhưng Dương Mịch mỗi ngày ngủ muộn hơn chó,dậy được so với gà sớm,nhưng lại xa xa không bằng đãi ngộ của Băng Băng các nàng,thậm chí nàng không có tư cách sử dụng mỹ phẩm và mặc quần áo mới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!