Hoang Đảo Chúa Tể
Chương 57: Xuân Dược
Chính nàng,nàng thầm nghĩ.
“Người này quả thật là người tốt,qua mấy ngày vừa rồi ở cùng hắn mặc dù hắn nói có chút khó nghe nhưng vẫn là luôn đối với chính mình rất có chừng mực,nhưng nếu như Chí Bình thật sự bị người này động tay chân thì mình phải làm gì…lẽ nào thật sự Chí Bình nó phải chết ở đây sao….ô…ô,mà vừa nãy thuốc này hắn vừa cũng uống rồi,có lẽ thật sự là không sao”.
Hải Hoàng bên ngoài thông qua nhìn trộm lúc đầu thấy nàng đang ngơ ngác mà suy nghĩ,sau đó trong mắt nước mắt liền chảy xuống,sắc đẹp thanh lệ,hắn không khỏi cười thầm nói.
“Ngu xuẩn,cô còn không mau cho tên Chí Bình kia uống thuốc đi,vớ vẩn lời nói dối này cũng có thể lừa nàng?.Xem ta nữ nhân này cũng vì lão công mình liệt dương mà sinh ra tình cảm với chính em chồng mình”.
Kỳ thật,Diệp Băng cũng không phải kẻ ngu dốt,nhưng nàng thật sự không còn lựa chọn nào khác,Hải Hoàng hắn đã thử thuốc rồi,ít nhất đối với loại chất lỏng này Diệp Băng còn có thể có một hi vọng đối với Chí Bình mạng sống kéo dài,còn hơn là ngồi yên nhìn hắn bất động.Về phần Hải Hoàng,cũng chính là bầy trò vớ vẩn,thỏa mãn một số đặc thù thú tính của mình,thật ra nếu như Hải Hoàng không tự tay giết Chí Bình,sáu tháng sau hắn cũng có thể sống dậy mà,đây chính là điểm mấu chốt.Đáng thương Diệp Băng mới lên đảo được vài ngày há lại có thể biết được những thứ này.
Cuối cùng Diệp Băng không do dự nữa,mở ra bình chất lỏng cho Chí Bình phục dụng.Một lúc sau nàng phát hiện Chí Bình vỗn dĩ là không có một điểm động tĩnh gì thì nay có chút động đậy,khiến nàng không khỏi vui mừng,nỗi lo trong lòng cũng giảm đi không ít,có lẽ do nàng đã quá đa nghi với Hải Hoàng rồi.
Tiếp đó Hải Hoàng ở bên ngoài tỏ vẻ thân sĩ,ho nhẹ một cái sau đó gõ cửa rồi mới lên tiếng.
“Thế nào cô đã cho Chí Bình sử dụng rồi chứ”.
Diệp Băng khẽ thở dài một hơi,hổ thẹn mà nói.
“Cám ơn anh,Chí Bình đã không còn chuyện gì rồi,thuốc của anh đúng thật là có tác dụng”.
Hải Hoàng sau đó lại trấn an Diệp Băng vài lời,nửa thật nửa giả tiết lộ về cái vali màu đen với Diệp Băng.
“Cô không cần lo lắng nữa,cứ một tháng sẽ có một cái vali tiếp tế như vậy,nếu may mắn bên trong sẽ có một cái bình chất lỏng màu xanh,đến lúc đó chỉ cần có được nó Chí Bình hắn sẽ không sao cả”.
Diệp Băng thấy Hải Hoàng chỉ vào mấy cái vali đựng đầy đồ ăn cùng các vật dụng cần thiết vẫn còn mới nguyên nói,càng là làm cho Diệp Băng sinh ra một cảm giác tin tưởng cùng hi vọng.
Mà Diệp Băng nàng dễ dàng tin tưởng Hải Hoàng như vậy cũng là vì hoàn cảnh ở nơi Hải Hoàng quá khác biệt cùng đối lập với hòn đảo hoang này,các đồ gia dụng,thực phẩm,mỹ phẩm,quần áo…nào có thể kiếm ra ở đảo hoang chứ,thứ mà nàng có thể duy nhất lí giải đó là những hòm vali tiếp tế này.
Đến tối sau khi mọi người ăn uống đủ đầy,Hải Hoàng lại bổ nhào vào trong thương thành bắt đầu tìm kiếm,rốt cục tại trong đó cũng tìm thấy một loại xuân dược,đây có thể nói là một loại cao đoan xuân dược,loại thuốc này sau khi cho nữ nhân uống vào nàng ngay lập tức sẽ trở nên giống người điên,đối với nam nhân sinh ra ham muốn mãnh liệt,mà này thuốc hỗn hợp có hai đặc điểm,sẽ làm nữ nhân tứ chi như nhũn ra không thể phản kháng,nhưng tinh thần bị vây nửa mê nửa tỉnh trạng thái,lại có rất cao thôi tình tác dụng,có thể làm cho nữ nhân thanh tỉnh đồng thời cảm thụ đến viễn siêu dĩ vãng kɧօáϊ cảm,dùng để chinh phục nữ nhân thật sự là lần nào cũng đúng.
Hải Hoàng tầm mắt liếc về Diệp Băng đang ngồi cạnh chăm sóc Chí Bình kia,bởi vì cong người mà làm cho cái ʍôиɠ thật căng,bộ ngực phập phồng có chút nhô ra,hạ thể hắn nhất thời có phản ứng.Hải Hoàng nhanh chóng suy nghĩ sách lược,trong lòng cười nhạt đợi một chút mở cửa phòng đi vào.
“Cô còn không mau đi ngủ đi”
Hải Hoàng tay cầm theo một cốc nước vừa nói vừa đi vào.
Mà đang chú tâm vào Chí Bình như Diệp Băng bây giờ mới giật mình quay lại mới biết là Hải Hoàng vào phòng.
“Tôi chưa ngủ được,anh cứ mặc tôi,tôi hiện tại chưa thể yên tâm lại được”.
Hải Hoàng không nói nhiều lời đặt cốc nước xuống trước mặt Diệp Băng.
“Cô uống nước đi,sau đó thì ra ăn nhẹ một chút chuyện này cô cũng đã thấy rồi,vốn dĩ là không thể thay đổi được,giữ gìn sức khỏe chính mình một chút”.
Diệp Băng nguyên một ngày chỉ ngồi lì trong phòng quan sát cùng chăm sóc Chí Bình,quả thật cũng có chút đói cùng khát,cũng rất mệt mỏi,vì thế cầm lấy cái cốc uống một hơi cạn sạch.Mà Hải Hoàng nhìn đến Diệp Băng đem vừa đổ vào xuân dược nước uống hết,khóe miệng gợi lên một chút gian tà nụ cười.
Nhưng đương nhiên dược hiệu còn cần một chút thời gian mới phát huy tác dụng,vì thế Hải Hoàng mới nói thêm với Diệp Băng mấy câu,câu giờ một chút.
Qua một lúc Diệp Băng đang có ý muốn rời khỏi phòng đi ăn nhẹ.Hải Hoàng bắt đầu nôn nóng,trong lòng âm thầm sốt ruột,như thế nào dược hiệu còn chưa phát tác?.Có phải hay không là thuốc đểu,thương thành cũng có lúc bán đồ giả cho mình sao?Hay là thời gian vẫn chưa đủ.Chẳng lẽ thật muốn chính mình phải dùng sức mạnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!