Hoang Đảo Chúa Tể
Chương 78: Trắc thí (2)
Lúc này lại có một trung niên nhân mặc hắc y,mang theo một tia khí tiên phong đạo cốt,từ sơn phong hạ xuống nhẹ nhàng mà tới.
“Vương sư đệ,lần này xem ra ít người hơn hẳn”.
Thanh niên trêи mặt lộ ra vẻ cung kính,nói.
“Tam sư huynh,lần này xem ra thật sự không có hi vọng nào cả”.
Trung niên nhân ánh mắt đảo qua,ở trêи người Cổ Phong nhìn đi nhìn lại vài lần,lại cười nói.
“Ngươi tên là gì”.
Cổ Phong đắc ý nhìn Dương Kỳ một cái thật sâu,sau đó lại quay về trung niên nhân cung kính trả lời.
“Thượng tiên,đệ tử tự là Cổ Phong”.
Trung niên nhân không trả lời Cổ Phong vội,nói với thanh niên kia.
“Ngươi tu luyện đã đến chỗ then chốt,lần này trắc thí để ta tới tiến hành,ngươi đi tu luyện đi.”
Thanh niên đồng ý,thân thể vừa động,theo đường mòn sơn phong,trong chớp mắt liền biến mất.
Dương Kỳ ngơ ngác nhìn theo trước mắt một màn,cảm xúc sôi trào.
Cổ Phong đối với cảnh tượng trước mắt,cũng là ngay tại chỗ giật mình,sau một hồi tinh thần mới thả lỏng,trong lòng ngạo khí bất giác thu liễm đi rất nhiều.
“Bên trong các ngươi,chỉ có cực ít vài cái sẽ được tuyển chọn trở thành đệ tử Hoàng Vị môn chúng ta”.
Chúng thiếu niên sợ hãi kinh sợ,trong lòng Dương Kỳ thì lại nhộn nhạo,hắn đã đếm được trắc thí tổng cộng 40 người.
-Tu tiên,quan trọng nhất thiên tư,tiếp đến hạng mục trắc thí thứ nhất,chính là xem các ngươi có linh căn hay không.Hiện tại ta điểm đến ai,người đó đi ra đến trước mặt ta.Trung niên nhân một mặt không chút thay đổi,tùy ý gọi một cái thiếu niên.
Thiếu niên hai chân khẽ run,biểu tình căng thẳng,thật cẩn thận mà tiến đến,trung niên nhân đặt tay trêи đỉnh đầu thiếu niên,thản nhiên nói.
“Không hợp cách,qua bên trái đứng”.
Thiếu niên hình như lập tức mất đi tất cả khí lực,vẻ mặt ảm đạm,trêи mắt mang theo vẻ mờ mịt,suy sụp đi qua bên trái,trầm mặc không nói.
Tiếp theo lại một cái thiếu niên bị điểm trúng,thấp thỏm lo lắng tiến lên.
-Không hợp cách
-Không hợp cách
-Không hợp cách
Liên tục mười mấy người,cũng đều không hợp cách,bên phải trung niên nhân,đến bây giờ một người cũng không có.
Cổ Phong bị điểm trúng,trêи mặt hắn ngạo khí thu hết sức,sắc mặt có chút tái nhợt,tiến lên trước.
Trung niên nhân vừa rồi cũng đã nhìn ra thứ gì đó,nhưng sau khi đặt tay kiểm tra lại ở Cổ Phong trêи đầu,lúc này mới thật sự lộ ra vẻ vui mừng,ngữ khí ôn hòa,nói.
“Rất tốt,ngươi qua bên phải đứng đi”.
Cổ Phong mừng rỡ,ở trong ánh mắt hâm mộ của mọi người,đi về bên phải,trong mắt ngạo khí lại hiện ra,đắc chí nhìn mọi người,vẻ mặt ngông cuồng tự đại khiến người khác thấy ghét.
Dương Kỳ trong lòng bất giác đã có chút khẩn trương,hắn vốn dĩ là không có linh căn,cửa ải này muốn qua được xem ra phải bại lộ chút gì đó.
-Không sai,ngươi cũng đi qua bên phải đứng.Thanh âm kinh hỉ của trung niên nhân truyền đến,ở trước mặt hắn là một thiếu nữ.
Thời gian trôi qua không lâu,đại bộ phận thiếu niên đều được trắc thí hết,có thể đứng ở bên phải trung niên nhân,chỉ có hai người.
Tất cả người thất bại,cũng đều mặt lộ vẻ tỉnh táo,một đám ôm đầu đầy thất vọng,đã rơi lệ đầy mặt,không ngừng khóc.
Trung niên nhân ngứa mắt,quát.
“Kẻ khóc,trực tiếp đưa đi”!
Đứng ở đó không xa đệ tử Hoàng Vị môn,lập tức đi ra mấy người,nắm lên vài người khóc lóc,thờ ơ đạp kiếm quang nhanh chóng vụt mất.
Trung niên nhân tùy tay chỉ một cái,điểm trúng Dương Kỳ.
Dương Kỳ thở sâu,còn đang suy nghĩ làm cách nào lách qua cuộc trắc thí này,chợt Hỏa Vân lúc này lên tiếng.
“Tiểu tử,lên đi còn chần chờ cái gì”.
Dương Kỳ thấy sự xuất hiện của Hỏa Vân cũng không lấy làm bất ngờ,đáp lại.
“Nhưng ta không có linh căn,lần này phải làm thế nào”.
Hỏa Vân kiên định cho Dương Kỳ một cái chỗ dựa,lười nhác mà nói.
“Không cần,cứ trực tiếp lên đi,lúc nữa tên kia kiểm tra ngươi ta sẽ nhúng tay vào”.
Vừa tiến lên,trung niên nhấn một cái,mặt không chút thay đổi phun ra ba chữ làm cho Dương Kỳ hơi đau đầu,thầm mắng.
-Không hợp cách…
“Lão già đừng lề mề nữa,mau ra tay đi”.
Đột nhiên trung niên nhân lại cảm thấy có gì đó kì quái phát ra từ người Dương Kỳ,ánh mắt lại đột biến,đặt lại tay lên đầu gã.Sau đó nhăn mày một lúc cân nhắc cái gì,cuối cùng đưa ra quyết định.
“Ngươi tên là gì”.
Dương Kỳ giả bộ cung kính vội vàng mà nói.
“Hồi bẩm thượng tiên,tiểu tử Dương Kỳ”.
Trung niên nhân gật đầu,nói.
“Được rồi,ngươi qua bên phải đứng”.
Cổ Phong thấy hành động quái lạ của hai người cũng không nhịn nổi tò mò mà đợi đến khi Dương Kỳ đứng về phía hắn hỏi chuyện,đương nhiên Dương Kỳ chính hắn còn không biết sự việc ra sao,làm thế nào mà trả lời được,chỉ cười nhạt cho qua từ chối cho ý kiến đối với liên tục những câu hỏi của Cổ Phong.
Cuối cùng mấy cái thiếu niên còn lại trắc thí,kết quả không cần nói cũng có thể đoán ra,đều là không hợp cách một dạng.
-Tu tiên,tư chất tuy rằng trọng yếu nhưng nghị lực lại càng quan trọng,những thiếu niên như các ngươi tư chất bình thường,nhưng nếu có đủ nghị lực,cũng đều có thể trở thành ký danh đệ tử!Này hạng thứ hai trắc thí,chính là nghị lực.
Trung niên nhân mặt không chút thay đổi,ngừng một chút,lại nói.
-Theo cầu thang nơi này đi lên,người đi tới đỉnh,tính là đủ tư cách nếu ngày mai vẫn chưa hoàn thành,chính là thất bại,kẻ thất bại từng người sẽ bị đuổi về.Nửa đường kiên trì không được hoặc gặp phải nguy hiểm,liền lớn tiếng mà la,sẽ có người đem các ngươi ra.
Nói xong,trung niên nhân mỉm cười nhìn ba người bên phải,nói.
-Các ngươi đi theo ta gặp chưởng môn,đến lúc đó sẽ theo an bài của sư phụ,Dương Kỳ,ngươi không được đi,theo ta đến khu linh dược,làm quen một chút thao tác.
Trung niên nhân phân phó xong,liền mang theo ba cái thiên kiêu chi tử,bước lên sơn phong,tiêu thất biệt tích.
Dương Kỳ thở sâu,ánh mắt kiên định,chợt trong lòng ngứa ngáy về chuyện Hỏa Vân tôn giả lúc nãy nhúng tay,hỏi.
“Lão già,ngươi vừa làm cái gì thế,sao tên kia lạo dẫn ta đến khu linh dược làm gì”.
Hỏa Vân trầm mặc nói.
“Có hai tin tức,tiểu tử ngươi muốn nghe tin nào trước là tin buồn hay tin vui”.
Dương Kỳ cơ hồ không cần suy nghĩ mà trả lời.
“Tin vui đi”.
“Tin vui là ngươi đã qua được cửa ải này,vừa rồi ta ngụy tạo cho ngươi một cái phế linh căn,mặc dù không thể tu luyện nhưng lại có thiên phú ngũ hành hệ mộc,rất thích hợp để chăm sóc linh dược”.
“Nói như vậy là ta sẽ phải tự tu luyện mà không ai chỉ bảo sao”.
“Đúng vậy,bản tôn rất nhanh sẽ lại rơi vào trạng thái ngủ say,không thể làm gì hơn”.
“Vậy còn tin buồn thì sao”.
“Là sự thật thôi”.
Dương Kỳ:….
Hai ngày sau Dương Kỳ bị gọi vào một tòa nhà chuyên môn an bài ký danh đệ tử cùng mấy tên tạp dịch,một hoàng y thanh niên khuôn mặt gian xảo,mặt mang vẻ khinh thường,đánh giá Dương Kỳ từ trêи xuống dưới một lần,cười nhạo nói.
“Ngươi chính là Dương Kỳ,mặc dù là phế linh căn nhưng lại có chút thiên phú hệ mộc,dựa vào ôn dưỡng linh thảo mà trở thành ký danh đệ tử sao”.
Dương Kỳ nhìn hắn,trầm mặc không nói,thanh niên lông mày nhíu lại,cười lạnh nói.
-Tiểu tử,từ ngày mai bắt đầu mỗi ngày mặt trời vừa mọc lên đến nơi này của ta báo cáo,công tác của ngươi tự nhiên sẽ có người phụ trách an bài,nếu ngươi dám có ý đồ ăn trộm,hoặc làm chết linh thảo,ta sẽ bẩm báo trưởng lão,đem ngươi trục xuất Hoàng Vị môn”.
Nói xong,hắn bực mình đem một cái thẻ bài ném cho Dương Kỳ,nhắm mắt dưỡng thần không để ý tới đối phương.
Dương Kỳ cầm lấy thẻ bài,hỏi.
-Ta nghỉ nghơi ở đâu?.
Thanh niên mắt cũng không mở,không chút để ý nói.
-Đi hướng Bắc,tự nhiên sẽ nhìn thấy phòng ốc,đem thẻ bài đưa cho đệ tử nơi đó,liền an bài phòng cho ngươi.
Dương Kỳ ghi tạc trong lòng,xoay người hướng Bắc mà đi,đợi hắn đi rồi,thanh niên mở to mắt,miệt thị lẩm bẩm.
-Mẹ nó đúng là chó ngáp phải ruồi,thật sự là một phế vật.
Đi ở bên trong Hoàng vị môn,Dương Kỳ dọc theo đường đi nhìn thấy phần lớn đệ tử mặc áo xám,một đám bộ dạn hấp tập,sắc mặt lãnh đạm,có một số trong tay cầm công cụ lao động,vẻ mặt lộ chút mệt mỏi.
Vẫn hướng bắc đi được hồi lâu,rốt cục nhìn đến một loạt phòng ốc không lớn,ở đây đệ tử khá ít so với các khu khác,như cũ bọn họ vẫn cứ làm việc của mình,rất ít nói chuyện với nhau.
Sau khi đem thẻ bài giao cho hoàng y đệ tử phụ trách nơi đây,đối phương chưa từng nói một câu,không kiên nhẫn chỉ một căn phòng.
Dương Kỳ cũng đã quen với biểu tình lãnh đạm của mọi người ở đây,đi đến phòng ở,đẩy cửa đi vào nhìn thấy,căn phòng không lớn,y hệt căn phòng lúc ở Dương gia.Một chiếc giường gỗ,một bàn,quét dọn rất sạch sẽ,mức độ mới cũ trong nhà không sai biệt lắm.
Dương Kỳ ngửa người nằm xuống,trong lòng suy nghĩ rất nhiều,tuy rằng cuối cùng vào được Hoàng Vị môn này,nhưng cũng không phải như hắn tưởng tượng có thể dễ dàng tu luyện tiên thuật.Có điều may mắn lại chính là,hắn cũng không cần thiết cái đó lắm,nhiều nhất là chỉ cần đọc qua để hiểu biết về nó thôi,nhưng nếu có thì vẫn là tốt,mà nếu có công pháp về thân pháp là tuyệt nhất.
Hơn nữa việc làm người chăm sóc linh thảo này thật ra cũng không tệ như tưởng tượng,diệt thế công pháp nếu tu luyện với thiên phú của hắn cơ hồ là không có hi vọng,chính vì vậy cần đến đại lượng đan dược cùng cơ duyên chống đỡ.Mà những linh thảo này chính là mấu chốt.
Nghĩ đến đây,hắn than nhẹ một tiếng,sờ sờ chiếc nhẫn trêи tay.
Không lâu sau,màn đêm buông xuống,một thiếu niên áo xám thân thể khỏe mạnh,nhưng lại mang theo thần sắc mệt mỏi,đẩy cửa phòng ra đi vào,sau khi hắn nhìn thấy Dương Kỳ ngẩn ra,đánh giá hắn cẩn thận một phen,cũng không để ý tới,nhanh chóng đi vào gian của hắn,trực tiếp nằm ở trêи giường,ngủ say như chết.
Dương Kỳ cũng không để ý hắn phải tranh thủ mà tu luyện,lại ngồi xuống xếp bằng,mở ra diệt thế công pháp bắt đầu vận hành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!