Hoang Đảo Chúa Tể - Chương 81: Thu đệ tử(1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
421


Hoang Đảo Chúa Tể


Chương 81: Thu đệ tử(1)


Khác với tâm trạng thỏa mãn của Dương Kỳ,bên này mã trưởng lão trong cơn buồn bực,hắn đi đến nhìn kĩ không chỉ Ngân Tuyến Thảo,thậm chí cả Tử Vân Quả đối diện cũng héo rũ nhưng có mức độ khác nhau,chẳng qua không có nghiêm trọng như Ngân Tuyến thảo thôi.

Hắn nhớ rõ ràng buổi trưa thì những linh thảo này còn xanh mượt tràn đầy sức sống,thế mà mới một buổi chiều,làm sao có thể biến thành như vậy.Hắn cầm lên nhánh Ngân Tuyến thảo héo rũ rồi tập trung quan sát,nhìn từ bên ngoài Ngân Tuyến thảo đã mất đi toàn bộ sinh cơ linh khí,cho nên khô héo,hắn sờ sờ bùn đất trêи mặt đất,phát hiện môi trường hoàn toàn phù hợp để thảo dược sinh sống,điều này làm cho hắn bắt đầu nghi nghờ và ngạc nhiên.

Mã trưởng lão sau một hồi suy nghĩ,ánh mắt bỗng nhiên chớp động cau mày,thì thào lẩm bẩm.

-Hôm nay nơi này của ta chỉ có một người đến,nhưng hắn là ký danh đệ tử,làm sao có thể làm cho những linh thảo này khô héo chứ.

Nghĩ đến đây,hắn quyết định điều tra một phen,không nói lời nào vung tay áo,thân mình lập tức bay lên trời,dưới chân là một thanh phi kiếm màu bạc,nhanh chóng rời đi chính viện,không lâu sau,hắn đã đến phòng tạp vụ của ký danh đệ tử.

-Đệ tử nào phụ trách ở nơi đây?.

Mã trưởng lão khẽ quát một tiếng,lập tức hóa thành từng âm thanh như tiếng sấm,đệ tử áo vàng phụ trách nơi này vội vàng từ giữa phòng chạy ra,hắn bị dọa tới không nhẹ,mặt không còn một chút máu,trực tiếp quỳ một tiếng trêи mặt đất,dập đầu liên tục.

Mã trưởng lão cau mày,không kiên nhẫn nói.

-Nơi này của ngươi có ghi chép về Dương Kỳ không?.

Tên đệ tử áo vàng trong lòng hồi hộp,hoảng sợ đến cực điểm,hắn không thể tưởng tượng một trưởng lão lại đích thân tới đây hỏi về một tên phế vật,hắn hoảng sợ trước kia không hiểu gì mà nuốt hết dưỡng khí đan tông môn hàng tháng cấp cho Dương Kỳ,nhất thời sắc mặt trắng bệch,sợ hãi cả kinh nói.

-Đệ tử…có…có ghi chép về Dương Kỳ sư đệ,Dương Kỳ sư đệ siêng năng hiếu học,mỗi lần làm việc đều rất chăm chú,đệ tử…đệ tử trong lòng vẫn là lấy hắn làm tấm gương…gương…mẫu mực…đệ tử…đệ tử không phút giây nào mà không….

Mã trưởng lão dở khóc dở cười,nhưng trong lòng lại cực kì thoải mái,đối phương càng là khẩn trương,chứng minh càng kính sợ hắn.Thật ra nói ở trong mắt ký danh đệ tử thì hắn đúng là trưởng lão,nhưng thực ra trong thế hệ trưởng lão thì không có địa vị gì,thực lực cũng thuộc loại cuối bậc,đến ngay cả nội môn đệ tử trong lòng cũng coi thường hắn.Đây chính là cảm giác mà bấy lâu nay mất đi hắn muốn có lại.

Bằng không cũng sẽ không an bài hắn phụ trách công việc không quan trọng là quản lí năng suất của đám ký danh đệ tử.

Mã trưởng lão trầm giọng nói.

-Chỗ ở của Dương Kỳ ở viện nào?.

-Ở…ở góc Bắc viện,nhưng giờ này có lẽ hắn đang ở khu linh thảo.

Không chần chừ một giây nào,thân mình Mã trưởng lão khẽ động,hóa thành một đạo kiếm quang bay về khu linh thảo,trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Mà về phía Dương Kỳ,hắn sau khi ra khỏi pháp bảo,lại phát hiện ra tinh hoa linh khí bên trong pháp bảo đột nhiên đầy ắp,sung túc lạ thường.Thấy vậy Dương Kỳ liền khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt tu luyện.Trong lúc đang hăm hở tu luyện,đột nhiên Dương Kỳ cảm nhận được một luồng khí tức lớn mạnh đang tiến về phía khu linh thảo của chính mình.Lập tức hắn đình chỉ tu luyện,ánh mắt kì lạ nhìn về phía luồng khí tức đó trong lòng hắn thoáng khẩn trương.

Chuyện gì đến thì cũng phải đến Mã trưởng lão sau khi đến vườn linh thảo,thần thức đảo qua,phát hiện bên trong cái chòi gần đó có một tên đệ tử.Hắn chau mày đi đến.

Dương Kỳ thấy từ bên trong quan sát thấy quần áo của người bên ngoài,trong lòng đã lay động,mờ mịt cũng đã đoán ra được chuyện gì.

Chỉ thấy mở ra cửa phòng là một lão già,nếp nhăn trêи mặt lão già rất nhiều,ánh mắt sáng ngời,vẻ mặt lãnh đạm,quét mắt liếc nhìn Dương Kỳ.

Chỉ liếc một cái,Dương Kỳ đã cảm thấy rợn tóc gáy,toàn thân căng thẳng,hắn phải cố hết sức áp chế bản thân theo bản năng phát ra năng lực chống đỡ lại để không có điểm gì bất thường khiến lão già nhìn ra.Lão già nhíu mày,không phát hiện Dương Kỳ có gì dị thường trêи người cả,trầm giọng hỏi.

-Dương Kỳ,ngươi biết ngươi có tội gì sao?.

Dương Kỳ bị đối phương soi xét đánh giá một hồi trong lòng xao động,vội vàng trấn tĩnh nói.

-Đệ tử Dương Kỳ hôm nay gánh nước thiếu một chum,kính xin trưởng lão trách phạt.

Mã trưởng lão sắc mặt âm trầm,không nói hai lời.Thần thức của hắn tỏa ra đảo khắp phòng.Nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy có gì bất thường,cuối cùng một hồi lâu Mã trưởng lão thần sắc khẽ động,cặp mắt không lớn nhìn chằm chằm vào Dương Kỳ,trầm giọng nói.

-Dương Kỳ,chiếc nhẫn màu tím trêи tay ngươi là thứ gì.

Dương Kỳ mặt ngoài bình thường nhưng trong lòng lại hồi hộp vô cùng,tim đập liên hồi,tìm lí do thoái thác.

-Dương Kỳ,mau trả lời cho ta biết?

Dương Kỳ vội vàng làm bộ ngu ngốc nói.

-Trưởng lão,chiếc nhẫn này chỉ là một chiếc nhẫn bình thường,nó là vật định ước của đệ tử với một nữ nhân lúc nhỏ.

Mã trưởng lão đưa mắt xem xét chiếc nhẫn một hồi,lại nhìn chằm chằm vào Dương Kỳ,trầm ngâm một lúc,thật đúng là không có gì khả nghi,xem ra chuyến đi lần này thật sự phí công,cười lạnh nghĩ.

-Sự tình này có lẽ nên để sau điều tra,nhưng đến tận nơi chỉ để trách phạt,làm khó một tên kí danh đệ tử.Nếu đem truyền ra ngoài thì thật sự là rất khó nghe,danh dự của lão phu trong môn phái xem như mất hết,cứ mặc cho hắn rồi theo dõi tiếp.Hơn nữa nếu tên này thật có gì đó,để cho sư huynh đệ biết được việc này,chắc chắn lại đòi chia trác,ta cũng không có bản lĩnh tranh giành.

Nghĩ tới đây,lão trầm ngâm một chút,làm bộ tức giận.

-Theo quy củ mà chịu phạt,chuyện ngày hôm nay ta đến đây tuần tra tuyệt đối không được truyền ra ngoài,tránh cho các đệ tử khác nghe được điểm phong phanh có đề phòng,khó mà tìm ra sâu mọt bên trong môn phái.

Dương Kỳ cất giọng nghiêm chỉnh vâng dạ.

-Đệ tử tuân lệnh.

Mã trưởng lão nghe xong vung tay áo,sắc mặt âm trầm suy tư rời khỏi phòng Dương Kỳ,chân đạp phi kiếm thẳng tới chỗ chưởng môn.

Đợi lão ta đi rồi,Dương Kỳ sắc mặt thâm trầm,trong tâm cười lạnh,lão già này tâm địa thật xấu xa,nếu không phải là pháp bảo của hắn có thể tùy ý biến hình,hơn nữa không phải chủ nhân của nó thì không thể cảm nhận được linh khí,nếu không đã có thể để cho lão già đó nhìn ra gì đó.Lúc đó sợ rằng chuyện giết người đoạt bảo là hoàn toàn có thể xảy ra.

Mà ở trong vườn linh thảo chốc lát,Mã trưởng lão đã nghiêm mặt lại,trong lòng đầy toan tính,vừa rồi khi có ý định cùng chưởng môn nói chuyện hắn như thể nhớ ra cái gì đó,thận trọng mà quan sát khu vườn linh thảo của Dương Kỳ phụ trách,hắn nhìn ra linh thảo nơi này tuy tràn đầy sức sống nhưng lại có một điểm kì lạ,đó là linh khí của chúng không ngừng tỏa ra dung nhập vào lòng đất.Mặc dù không làm chúng chết đi,nhưng lại khiến chúng không thể phát triển.Mã trưởng lão trong đầu ong một cái,thật giống như nhớ ra cái gì sắc mặt kịch biến bay thẳng về trong vườn linh thảo của lão xem kĩ lại.

Theo suy đoán của lão rất có thể bên dưới Hoàng Vị môn lúc này,không chính xác là bên dưới khu vườn linh thảo của tên tiểu tử đó phụ trách đang có một mỏ khoáng thạch,sinh ra tương khắc hút lấy linh khí là chuyện hiển nhiên,lão trong lòng thầm nghĩ.

-Chờ lấy,chỉ cần tìm ra khoáng mạch này,lúc đó tu vi đại tăng trưởng,để xem ai mới là chưởng môn.

Mà Dương Kỳ lúc này nghe theo lời Hỏa Vân tính kế dẫn dụ Mã trưởng lão cũng khó hiểu nói.

-Lão già,thật là hắn sẽ mắc bẫy chứ,phải biết rằng đây không phải chuyện đùa,mặc dù ta không sợ lão già ấy nhưng nếu để kinh động đến bên trêи sợ rằng chuyện này khó giải quyết.

Hỏa Vân khàn đặc giọng cười nói.

-Hừ tiểu tử ngươi chỉ cần giả bộ cho tốt là được rồi,không cần phải thắc mắc,mấy cái chuyện liên quan đến khoáng mạch này đương nhiên ngươi vẫn chưa hiểu rõ được.

Sau đó Hỏa Vân tôn giả lại cẩn thận nhắc nhở thêm.

-Tiểu tử lần này bản tôn thật sự sẽ phải ngủ say rất lâu,không thể biết được lúc nào tỉnh lại.Nhớ kĩ tuyệt đối không được manh động,mọi chuyện phải nắm chắc mới ra tay.

Sáng hôm sau,đúng như dự đoán,Dương Kỳ đi vào phòng tạp vụ,hắn đang muốn cầm lấy thùng nước,lúc này đệ tử họ Chu đẩy cửa phòng ra “ket” một tiếng,lộ ra bộ mặt xấu xí phía sau cửa,sau khi hắn nhìn thấy Dương Kỳ,trêи mặt nhất thời xuất hiện vẻ nhiệt tình,tiến lên đoạt lấy thùng nước trong tay Dương Kỳ ngoài miệng nói.

-Đây không phải Dương sư đệ sao,thể nào,thân thể khỏe chứ.

Dương Kỳ ngẩn ra,sắc mặt đối phương hắn rất quen thuộc,đều là nhìn chó một dạng,nhưng hôm nay hắn không sao hiểu nổi,hôm nay tên áo vàng này hát ra bài nào đây.

-Chu sư huỵnh,thân thể tiểu đệ vẫn khỏe,không phiền người quan tâm.

Thật ra Dương Kỳ vẫn chưa biết về việc hôm qua Mã trưởng lão đến tìm hắn để hỏi về mình.Thêm nữa sáng nay lại có người đến thông báo cho hắn,nói cho Dương Kỳ lập tức đến gặp Mã Trưởng lão.Tên họ Chu thấy vậy liền thầm mắng mình ngu xuẩn,liền ăn no rửng mỡ hay sao mà động đến người của trưởng lão,liền sợ hãi,nhất quyết từ nay coi Dương Kỳ như ông nội mà đối đãi.

-Sư đệ a,tháng trước dưỡng khí đan tháng trước vẫn chưa lấy,hôm nay sư huynh là đến đưa cho đệ,hơn nữa sau này không cần mỗi ngày dậy sớm như vậy.Công việc gánh nước cứ để cho sư huynh,nếu có người gây khó khăn với ngươi ngươi liền báo cáo tên sư huynh ra là được!

Đệ tử họ Chu vỗ ngực,nói cực kì nhiệt tình.

Mắt Dương Kỳ lộ ra vẻ cổ quái,do dự một hồi,hỏi.

-Sư huynh,không phải ngươi có chuyện gì muốn ta đi làm sao?.

Đệ tử họ Chu lập tức lộ ra vẻ bất mãn,giả vở tức giận nói.

-Sư đệ,sao lại khách khí như vậy,chẳng lẽ sư huynh là con người như vậy sao,ngươi là sư đệ của ta,ta đối tốt với ngươi là chuyện đương nhiên,chỉ là chút việc vặt,đúng rồi hôm nay Mã trưởng lão lại tìm ngươi,giao cho sư huynh chuyển lời đến.

Nói xong hắn liếc mắt xem Dương Kỳ phản ứng ra sao.

Dương Kỳ hơi chút trầm ngâm,nhưng đã hiểu vì sao tên họ Chu này thay đổi 180 độ như vậy,trêи mặt cười như không cười,sợ là tên họ Chu này đã hiểu lầm chỗ nào đó,cho nên hôm nay tìm mọi cách lấy lòng.Nhưng như vậy cũng không thay đổi được gì,bởi vì sớm muộn gì Dương Kỳ cũng tổng kết tên họ Chu này.Hắn cũng không vạch trần mà học bộ dáng huênh hoang của đối phương,trong lỗ mũi phát ra một tiếng “Ân”.

Thấy thái độ của Dương Kỳ như vậy,trong lòng đệ tử họ lưu hồi hộp một chút,càng thêm xác định phán đoán của mình,thầm nghĩ nhất định là phế vật tiểu tử này chó ngáp phải ruồi,lại có thể móc nối quan hệ với trưởng lão,bằng không cũng không kiêu ngạo như thế,mặc dù hắn cũng có quan hệ với trưởng lão nhưng chỉ là vô tình tìm được một loại linh thảo cho lão,trưởng lão đó cao hứng liền cho hắn có cơ hội tu luyện tiên pháp,sau đó thì không còn dính lứu gì nữa,đương nhiên chuyện này ngoài hắn ra không ai có thể biết được.Gã bây giờ như hổ giấy vậy,nếu không khôn khéo một chút rất dễ có thể đổ vỡ mọi chuyện,nghĩ đến đây gã hung hắn căn răng một cái,nhiệt tình đi lên mở cửa cho Dương Kỳ,nói.

-Đến nơi trưởng lão quan trọng hơn,sư đệ nhanh đi qua đó.Mọi việc ở đây cứ để cho sư huynh.

Dương Kỳ khẽ cười nói.

-Vậy thì đa tạ sư huynh

Sau đó vênh váo,mặt hướng lên trời đi ra khỏi cửa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN