Hoang Đảo Chúa Tể - Chương 92: Xuất trận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Hoang Đảo Chúa Tể


Chương 92: Xuất trận


Mã Chiêu cười thảm một tiếng.Lúc này,toàn bộ tinh lực của hắn đều tập trung chống cự lại một quyền của đối phương nên không thể chống lại hai thanh phi kiếm đang hóa thành bạch long đánh tới kia.

Mắt thấy hai con bạch long há cái miệng khổng lồ,sắp lao tới Mã Chiêu,đột nhiên có tiếng hừ lạnh từ trong đám đệ tử Thiên Hạp cốc vọng ra.

Ngay sau đó,một đạo bạch quang bắn ra từ trong đám đệ tự của Thiên Hạp cốc,lập tức xuyên thủng bạch long,hai con bạch long bị xuyên thủng trở về nguyên dạng hai cây tiểu kiểm màu bạc,rồi rơi xuống đất.

Nét mặt Lý Cát đại biến.Phi kiếm bị hủy khiến hắn lập tức phun ra một ngụm máu,nét mặt hoảng sợ.Bàn tay to lớn trêи đầu Mã Chiêu cũng vì tâm thần bị hao tổn không thể ngưng hình liền biến mất.

Mã Chiêu tránh được một kiếp vội vàng lui lại.Nét mặt thầm cảm thấy may mắn.Khuôn mặt Lý Cát tái nhợt,gục xuống phía dưới.

Vương Cơ chân nhân trầm mặt,quát.

-Thiên Hạp cốc chớ có khinh người quá đáng.

Mấy vị sư đệ đồng môn đứng bên cạnh lão cũng trợn mắt nhìn.Có mấy người tức giận đã lấy ra pháp bảo tùy thân,chuẩn bị ra tay.

Đám đệ tử nội môn đang đứng xem đều lộ vẻ mặt phẫn nộ.Tuy nhiên hai tên đệ tử mặc Tử y thì ánh mắt cẩn thận nhìn trung niên nam tử đang đứng ở cuối của Thiên Hạp cốc.

Một tiếng hừ lạnh vừa rồi đúng là do hắn phát ra.

Doãn chân nhân quay đầu lại nhìn nam tử,lắc đầu cười khổ,nói.

-Trận thứ ba này Hoàng Vị môn của các ngươi chiến thắng.Về chuyện vừa rồi,lão phu….

-Doãn lão đầu không phải nhiều lời.Hoàng Vị môn chẳng là cái gì hết,đều là một đám đàn bà…

Nam tử đứng ở cuối,kiêu ngạo bước từng bước một.Hắn đi đến đâu mặt đất nơi hắn đi qua vỡ nát đến đấy.

Sau đó cảm thấy trang bức đã đủ rồi,thân thể hắn khẽ chớp lên một cái liền xuất hiện trêи đài.

Ánh mắt cuồng ngạo của hắn liếc nhìn đám đệ tử của Hoàng Vị môn,nói.

-Tất cả nội môn đệ tử của các ngươi cùng lên đi.Chỉ cần một mình Trọng Đạt ta là đủ rồi.

Đám đệ tử của Hoàng Vị môn lập tức xôn xao,nét mặt ai nấy đều giận dữ.

Ngay cả đám trưởng bối của Hoàng Vị môn cũng phải cau mày.

Đám đệ tử của Thiên Hạp cốc không một ai mở miệng.Ánh mắt lộ vẻ tôn kính.Hiển nhiên thân phận của người này ở Thiên Hạp cốc không phải là nhỏ.

Doãn chân nhân vội ho một tiếng,cao giọng nói.

-Vương Cơ đạo hữu!Đây là Trọng Đạt,đại đệ tử của Thiên Hạp cốc.Lần này chúng ta chỉ cần một người để phân thắng thua.Nếu trong số đệ tử của Hoàng Vị môn có người trụ được trong mười lần hô hấp thì Hoàng Vị môn các ngươi chiến thắng.

Hai mắt Đoạn Lãng chợt lóe lên,thân thể thoáng động,trầm giọng nói.

-Tiểu tử cuồng vọng,để ta xem thực lực của ngươi có giống như lời ngươi nói không.

Trọng Đạt cười một tiếng điên cuồng nói.

-Ngươi?Luyện khí tầng tám nhưng lại ẩn dấu,chỉ hiện lộ ra ngoài tầng sáu.Chút tu vi ấy vẫn không đủ.

Nói xong trong mắt hắn chợt lóe lên,phất tay một cái.Nhất thời một con báo đen hiện ra,sau đó trở nên to hơn mấy lần.Nháy mắt đã trở thành một con Hắc Viêm Báo.

Con báo lạnh lẽo nhìn Đoạn Lãng,sau đó há miệng phun ra một tia tử quang.

Đoạn Lãng chưa kịp né tránh,mà cũng chẳng kịp phát ra pháp thuật,cứng người như tượng bị tia tử quang đó bắn trúng.

Trọng Đạt cười lạnh một tiếng,nói.

-Trở về tập luyện thêm vài chục năm nữa rồi đến gặp ta.

Nói xong câu đó thân thể Đoạn Lãng giống như lưu tinh,bay thẳng về sau.Tên đệ tử mặc Tử y còn lại lập tức nhảy lên đón lấy hắn.Nhưng xung lực từ người hắn quá mạnh khiến cho hai người phải lùi lại thật xa mới có thể dừng được.

Đoạn Lãng mặt không còn chút máu,nhắm chặt hai mắt,thân thể không ngừng run rẩy.Ở bụng hắn có một vết cháy xém màu đen,giống như vết bớt.

Tên đệ tử bay lên đón hắn,vẻ mặt hoảng sợ,im lặng không nói.

Vương Cơ chân nhân cảm thấy vô cùng khổ sở.Đối phương có một tên đại đệ tử như thế này là quá mạnh.Lão chỉ có thể nhìn ra,thực lực đối phương biểu hiện bên ngoài là tầng mười của luyện khí.Nhưng thực lực thật ẩn dấu thì lại không thể nhìn ra được.

Đưa mắt nhìn đám đệ tử nội môn đứng xung quanh,Vương Cơ chân nhân thầm than một tiếng.Bởi trong mắt lão chẳng có một tên đệ tử nào có thể thủ thắng.Ngay cả đại đệ tử đang tu luyện ở chỗ trưởng bối Kim Đan kỳ cũng chỉ mới đạt tới tầng thứ mười mà thôi.Mặc dù có thể cho hắn ra đánh một trận.Nhưng nếu hắn lại thua nữa thì lần này,Hoàng Vị môn coi như thất bại hoàn toàn.

Trọng Đạt cuồng ngạo,liếc mắt nhìn mọi người.

-Kế tiếp là ai?.

Tất cả đám đệ tử Hoàng Vị môn có mặt đều không ai mở miệng.Bọn họ cúi đầu,lảng tránh ánh mắt của Trọng Đạt.

Trọng Đạt cười lạnh,trong lòng có chút coi thường.Đúng lúc đó hắn chợt ngẩn người khi phát hiện có một tên đệ tử chỉ đạt tới tầng thứ ba lại không có biểu hiện gì là sợ hãi,nhìn thẳng vào mắt mình.

Dương Kỳ vẫn bình thản hai tay chắp sau lưng nhìn Trọng Đạt.

Trọng Đạt nhìn chằm chằm vào Dương Kỳ,lạnh nhạt nói.

-Thế nào?Ngươi muốn lên?.

Lời nói của Trọng Đạt thu hút sự chú ý của mọi người.Quay đầu lại,bọn họ mới phát hiện ra người mà Trọng Đạt nói chính là Dương Kỳ nét mặt không khỏi thay đổi.

Vương Cơ chân nhân thở dài,Dương Kỳ mới đạt tới tầng ba của luyện khí,lão vốn chẳng hề chú ý.Nhưng bây giờ cho dù ti vi rất thấp nhưng đứa nhỏ vẫn có can đảm như vậy.

Trọng Đạt thấy đối phương không nói gì liền cười lạnh,nói.

-Bốn trận tỷ thí,chỉ còn lại một trận.Đường đường Hoàng Vị môn lại không có một người dám đi lên,đúng là khiến cho Đạt mỗ thất vọng.Chẳng lẽ,đệ tử nội môn của Hoàng Vị môn lại không có người nào dám đi lên hay sao?.

Huyền Nhất sư thúc đang đứng cạnh Vương Cơ chợt nói.

-Mã sư đệ xin lỗi.Dương Kỳ! Ngươi lên đi.

Mã Vân ngẩn người,tức giận nói.

-Huyền Nhất,tuy ngươi là sư huynh của ta,nhưng cũng không thể ra lệnh cho ta được.Đồ đệ của ta mới chỉ đạt tới tầng ba của Luyện Khí kỳ,vậy mà ngươi còn nói hắn đi ra chẳng phải là thí tốt hay sao?.Đại đệ tử của người ta quá mạnh mẽ,đồ đệ của các ngươi không đánh lại,sợ chúng bị thương,nên mới bảo đồ đệ của ta ra đấm lưng cho người ta à?Đồ đệ của ta ở môn phái luôn bị coi là phế vật,cho dù lên có bị thua thì các ngươi cũng không cảm thấy mất mặt mũi lắm đúng không?.Mẹ kiếp,lão tử không đồng ý.

Huyền Nhất nhíu mày,trong lòng đúng là nghĩ như vậy.Nhưng không ngờ Mã Vân lại không nể mặt hắn trực tiếp nói ra trước mặt Thiên Hạp cốc.

Lão cười lạnh vài tiếng,nhìn Vương Cơ chân nhân mấp máy môi truyền âm một chút.

Vương Cơ chân nhân thở dài,nói.

-Mã sư đệ.Ngươi không cần phải nói nữa.Dương Kỳ! Ngươi lên đi.

Mã Vân vung tay,ngẩng đầu quay ra nhìn trời,cười lạnh.

Dương Kỳ ôm quyền,cúi đầu nói.

-Tuân mệnh.

Nói xong,Hỏa Vân âm thanh khó nghe lại vang lên.

-Tiểu tử,ngươi đang làm cái gì,ngươi lên đài lúc này để làm cái gì?.

Dương Kỳ lạnh lùng đáp.

-Ngươi không phải nói rằng ai khiêu khích ngươi thì ngươi sẽ giết kẻ đó sao?Giờ lại khuyên ta thành phật,rụt đầu lại.

-Hừ lão phu lúc nào khuyên ngươi thành mấy con lừa trọc đó,linh khí nơi này lão phu cảm nhận thấy vẫn chưa bị pháp bảo của ngươi hấp thu xong,ngươi lên đài lúc này còn quá sớm.

Dương Kỳ hít sâu một hơi kiềm chế nói.

-Được vậy ta sẽ chơi đùa với hắn một chút,câu thêm giờ cho ngươi.

-Hừ,lão phu không rảnh nói chuyện với ngươi nữa,liệu mà làm cho tốt,ta còn phải tiếp tục che mắt hai thằng nhãi Kim Đan kia nữa,lúc nào xong ta sẽ báo với ngươi.

Đám đệ tử Thiên Hạp cốc thấy vậy cười rộ lên.

-Hoàng Vị môn,các ngươi cho hắn lên dọa người hay sao? Không ngờ một tên phế vật cũng có thể xuất trận đánh với đại sư huynh của chúng ta.

-Tên phế vật này không cần tới Đại sư huynh ra tay.Chỉ cần một ngón tay của ta cũng có thể bóp chết hắn.

-Đại sư huynh,huynh giơ cao đánh khẽ,đuổi nhẹ hắn đi thôi.

Doãn chân nhân cùng hai vị trưởng lão nhìn nhau một chút đều hiện lên vẻ khinh thường.Doãn chân nhân cười nói.

-Vương Cơ đạo hữu.Hôm này,chúng ta cũng hiểu rõ Hoàng Vị môn rồi.

Nét mặt Vương Cơ âm trầm đến cực điểm,không nói gì,phất tay áo một cái rồi đi về phía sau.Cơ bản lão cũng chả hi vọng gì vào Dương Kỳ.Cho hắn ra chủ yếu làm con tốt thí cho xong trận đấu này mà thôi.

Dù sao,cho hắn lên nếu bị thua cũng không đến nỗi khó nghe cho lắm.Nhưng nếu bị đối phương dọa cho đến không ai dám xuất trận thì đúng là không còn mặt mũi.

Không có tên nội môn đệ từ nào dám lên,chỉ còn duy nhất một mình Dương Kỳ.

Phía sau hắn,tất cả thế hệ trước của Hoàng Vị môn đều lắc đầu,xoay người đi ra sau

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN