Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng
Chương 89: Đau bụng
Editor: Quansama
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Sau khi tỉnh lại hoàng đế vô cùng bận rộn, vì vẫn chưa cúng bốn mươi chín ngày cho thái hoàng thái hậu nên chưa xử lí An thân vương mà tạm thời giam lỏng hắn trong phủ.
Nhưng với đồng mưu của hắn thì hoàng đế không hề cố kỵ, giải quyết rất nhanh chóng; nên tước quan thì tước quan; nên xét nhà thì xét nhà; nên hạ ngục thì hạ ngục.
Ngoài dự liệu là nhà ngoại của hoàng hậu cũng chịu liên lụy. Không chỉ Đại phòng Tiết gia – đã ra ở riêng – bị cách chức làm thứ dân, cả nhà trục xuất khỏi kinh, mà ngay cả Thừa Ân công phủ – lão Thừa Ân công Tiết lão thái gia cũng bị răn dạy, phạt bổng lộc một năm, cưỡng chế đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm. Mà hoàng đế lại không nói thời hạn, có khi phải chờ tới lúc hoàng đế nhớ tới hắn thì mới được khai ân.
Không ít người bởi vậy cũng hiểu rõ một chút. Trước đây, Tiết gia vô tình với hoàng hậu nương nương, vứt bỏ nương nương ở ngoài thành hơn mười năm chẳng quan tâm. Thế nên bây giờ nương nương cũng chẳng có bao nhiêu tình nghĩa với Tiết gia. Nếu không bệ hạ trách phạt nhà mẹ đẻ của nàng, sao nàng lại không ra mặt cầu tình chứ?
Nhưng nói cho cùng thì vì có nương nương làm chủ hậu cung nên trong các tội thần thì sự trừng phạt của Tiết gia còn là nhẹ đấy.
Sau khi thánh chỉ ban xuống, mẫu thân Tiết Tĩnh Xu – Tần thị từng cầu kiến muốn gặp nàng nhưng nàng lấy lý do không khỏe khước từ.
Từ đó, Tiết gia mới bắt đầu an phận.
Đảo mắt cái là tới năm mới. Năm nay cả kinh thành đều thê lương ảm đạm, mà hoàng cung cũng không phải ngoại lệ.
Hoàng đế và Tiết Tĩnh Xu ngồi đối diện nhau, ăn một bữa cơm đoàn viên, rồi ôm nhau cùng đón giao thừa.
Hai người vuốt ve bụng Tiết Tĩnh Xu… hồi trước đứa bé này rất ầm ĩ, quyền đấm cước đá không hề khách khí, bây giờ lại có vẻ nhã nhặn hơn, thỉnh thoảng trở mình, hay duỗi lưng, để cha mẹ ở bên ngoài đều biết động tĩnh của chúng.
Tiết Tĩnh Xu tựa trong lòng hoàng đế: “Năm ngoái thiếp cùng hoàng thượng tự đón giao thừa. Năm nay thiếp cùng hoàng thượng lại cùng nhau đón giao thừa. Sang năm thì sẽ là một nhà bốn người chúng ta.”
Hoàng đế gật đầu, hôn lên tai Tiết Tĩnh Xu: “Đều là công lao của Mạn Mạn.”
Tiết Tĩnh Xu cười, ngửa đầu hôn cằm hoàng đế. Khi nhìn thấy chiếc đèn lồng ngoài mái hiên, ý cười dần biến mất. Nàng hơi phiền muộn hỏi: “Hoàng thượng, bây giờ hoàng tổ mẫu đang ở đâu?”
Hoàng đế cọ trán nàng, “Nhất định sẽ cùng phụ hoàng, hoàng tổ phụ đón giao thừa. Có lão nhân gia cũng nhớ ta và Mạn Mạn.”
Tiết Tĩnh Xu khẽ thở dài: “Chỉ hy vọng như thế.”
Năm sau, thái hoàng thái hậu sẽ được mang tới hoàng lăng.
Tiết Tĩnh Xu biết hoàng đế rảnh tay rồi sẽ xử lí An thân vương. Nhớ tới Liễu Nhi nhiều ngày không yên lòng, nàng tìm cơ hội hỏi thăm: “Hoàng thượng muốn xử trí An vương như thế nào? Còn người bên cạnh hắn thì sao?”
Hoàng đế nói: “Chuyện của lão Bát đã có tiền lệ. Chẳng phải hắn trộm gửi thư cho lão Đại sao? Đã vậy thì ta cho hắn đoàn tụ cùng lão Đại đi.”
“Thị vệ bên cạnh hắn có phải đi cùng không?”
Nghe hỏi cái này, hoàng đế ngược lại không trả lời ngay.
Tiết Tĩnh Xu vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Hoàng đế ôm nàng, “Nàng cũng biết ta có cài nội gián bên An vương…”
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, bỗng cau mày hỏi: “Lẽ nào… đó là ca ca của Liễu Nhi?”
Hoàng đế lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy…”
“Nhưng nội gián từng báo cáo rằng có một lần hắn bị thị vệ kia nắm sơ hở, hắn cứ tưởng sự tình đã bại lộ, nhưng không ngờ gã thị vệ lại tha… ta nghĩ thế đã đủ để hắn lấy công chuộc tội.”
Tiết Tĩnh Xu vui vẻ nói, “Vậy không thể tốt hơn.”
Hoàng đế gật đầu.
Khi Tiết Tĩnh Xu nói tin tức này cho Liễu Nhi, nàng ấy vui đến phát khóc.
An thân vương rất nhanh bị lưu vong.
Đoan thái phi bị đưa đến chùa hoàng gia, xuống tóc tu hành, cầu phúc cho tiên đế và thái hoàng thái hậu.
Hậu cung cũng trở nên quạnh quẽ… có đôi khi, Tiết Tĩnh Xu sáng sớm thức dậy tiễn hoàng đế xong vẫn còn thói quen bãi giá cung Trường Nhạc đi thỉnh an thái hoàng thái hậu; chuẩn bị nói tới miệng rồi mới nhớ lão nhân gia đã mất. Nàng thở dài. Sai cung nhân đỡ nàng, chậm rãi ngồi trên nhuyễn tháp, suy nghĩ xuất thần.
Bụng nàng đã hơn tám tháng. Thái y nói song thai có thể sinh sớm hơn bình thường. Bởi vậy mấy ngày này toàn bộ cung Tê phượng đều căng thẳng, nơm nớp vây quanh bên người nàng, sợ có gì sơ suất.
Tiết Tĩnh Xu cũng không muốn mạo hiểm. Bên cạnh nàng tuy luôn vây quanh rất nhiều người hầu hạ nhưng nhiều người như vậy nàng lại thấy thưa thớt, vắng lạnh.
Hoàng đế cũng luôn luôn tận lực chăm sóc nàng.
Ngày hôm đó, hoàng đế kể cho nàng tin tức An thân vương bị cướp trên đường đi lưu vong.
Tiết Tĩnh Xu căng thẳng, vội hỏi: “Là ai? Những người đó còn chưa từ bỏ ý định ạ?”
Hoàng đế trấn an vỗ tay nàng, nói rõ ngọn ngành.
Người cướp An thân vương là ca ca của Liễu Nhi – Liễu Nghị.
Sở dĩ An thân vương tín nhiệm Liễu Nghị vì ngoài chuyện ngoại tổ phụ hắn bồi dưỡng thị vệ cho hắn ra thì còn hạ độc để khống chế bọn họ bán mạng. Khi Liễu Nghị đưa đến bên người An thân vương thì ngoại tổ phụ của hắn đã đưa thuốc giải cho An thân vương.
An vương trên đường lưu vong mới biết Liễu Nghị phản bội, khi Liễu Nghị tìm được hắn, đòi thuốc giải thì hắn đã nuốt thuốc giải rồi. Liễu Nghị không nói hai lời trói hắn lại, lấy máu làm thuốc. Liễu Nghị đưa An thân vương giấu ở ngoài thành, đợi lấy máu làm thuốc giải xong thì vào cung thỉnh tội.
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày, “Hoàng thượng định xử trí như thế nào?”
Hoàng đế vuốt bụng nàng, mặt không thay đổi nói: “Hắn nói chỉ cần không ngăn cản hắn gặp mặt muội muội thì tùy ta xử trí. Nhưng vì sao ta phải như ý của hắn? Lão Bát như thế nào đi nữa cũng là hoàng tử long tôn, sao có thể để hắn bị bắt đi làm thuốc? Nếu hắn dám cả gan làm loạn thì không cần gặp muội muội của hắn làm gì.”
“An thân vương đâu? Hoàng thượng không giải cứu hắn sao?”
“An thân vương gì cơ?” Hoàng đế làm vẻ mặt vô tội hỏi, “Chẳng phải lão Bát đang đi lưu vong sao? Cần gì ta đến giải cứu?”
Tiết Tĩnh Xu không khỏi nghẹn lời… nghe hoàng đế lấy lý do đàng hoàng, nàng còn tưởng trong lòng hắn thật có vài phần coi trọng An thân vương – người huynh đệ này – mà nghiêm phạt Liễu Nghị. Giờ xem ra, hắn không phải vì An thân vương, mà là vì hứng thú dở hơi của mình. Biết Liễu Nghị thương Liễu Nhi, hết lần này tới lần khác không cho huynh muội người ta gặp mặt.
Nàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng như vậy, không thể để hoàng nhi học được.”
Hoàng đế cúi đầu nhìn bụng nàng, ở nơi tự nhận là mông của hoàng nhi, vươn tay khẽ búng một cái, “Phẩm tính tốt đẹp của ta, hoàng nhi không học chẳng phải phung phí của trời à?”
Tiết Tĩnh Xu đang muốn chọc da mặt dày của hắn thì bụng chợt co rút đau đớn, nàng khẽ kêu thành tiếng.
Hoàng đế nghĩ mình chọt đau nàng, chợt nghe Tiết Tĩnh Xu nói: “Hoàng thượng mau đi gọi thái y đến, hoàng nhi… hình như sắp… sắp ra rồi…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!