Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS) - Ánh chớp tầng tầng như tuyết trắng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS)


Ánh chớp tầng tầng như tuyết trắng



Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn

Nguồn: TTV

oOo

Trần Cảnh chỉ cảm thấy nụ cười của nó quá chói mắt, kiềm lòng không đặng bèn tránh đi, chốc sau lại hỏi:

– Nếu, huynh nói là nếu nhé, đệ có cơ hội rời khỏi nơi này, đệ có muốn đi không?

Hiển Chân suy nghĩ một chút rồi đáp giòn tan:

– Có.

Nếu nó đã muốn vậy, Trần Cảnh cũng không nói thêm gì, bèn bảo nó về, cũng không bảo nó chuẩn bị gì cả, hắn sợ rằng một hành động sơ suất nào đó sẽ khiến cái tên Minh Tính kia phát hiện ra điều gì.

Bóng đêm dần phủ xuống, mảnh trăng tàn cong như lưỡi câu.

Trần Cảnh đi vào vườn thuốc, ngắm Diệp Thanh Tuyết đang ngồi trên căn nhà cỏ dưới ánh trăng sao. Trong mắt Trần Cảnh thì Diệp Thanh Tuyết là một tu hành giả thật sự, trong cả Thiên La môn này có mỗi nàng ấy là người một lòng hướng đạo. Trần Cảnh rút ra quan điểm này không liên quan gì đến lòng mến mộ do nàng từng cứu hắn, mà hoàn toàn bởi cách cư xử của nàng.

Một lúc lâu sau, Diệp Thanh Tuyết thu công, ngó qua Trần Cảnh hỏi:

– Đệ muốn rời khỏi đây à?

– Ừ, hôm nay đệ đến là để từ biệt sư tỷ, mấy ngày nữa đệ sẽ rời khỏi núi Thiên La.

Trần Cảnh đáp.

– Theo lẽ thường, một khi đệ đã gia nhập Thiên La môn thì mọi ân oán trong quá khứ sẽ đều do Thiên La môn gánh vác. Nhưng Thiên La môn của hiện tại đã không còn là Thiên La môn khi tổ sư còn tại thế nữa, đã không còn sức che chở cho đệ tử trong môn. Đệ đi cũng tốt, đi cũng tốt. Hãy đi luôn trong hôm nay đi!

Diệp Thanh Tuyết ngồi trên căn nhà cỏ, mặt ngoảnh về phía Trần Cảnh, nói. Nàng nói liền hai câu “đi cũng tốt”, đồng thời bảo Trần Cảnh đi ngay trong hôm nay, khiến hắn có cảm giác sau khi mình đi rồi sẽ xảy ra chuyện.

Hắn tính hỏi Diệp Thanh Tuyết có phải nàng đã phát hiện chuyện gì không nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng. Trong Thiên La môn có lời đồn rằng pháp lực của Diệp Thanh Tuyết không dưới chưởng môn, nếu thật sự xảy ra chuyện thì Trần Cảnh nên lo lắng cho chính hắn mới đúng, vì vậy mà hắn không hỏi.

– Đệ tu luyện kiếm thuật, khi kiếm cương chưa thành, kị nhất là tranh đấu với người khác, cho dù là bất đắc dĩ thì cũng phải hết sức cẩn thận đừng để kẻ khác vấy bẩn linh tính của kiếm.

Diệp Thanh Tuyết dặn dò.

Trần Cảnh được xem như là đệ tử hệ kiếm pháp của cố chưởng môn nhưng phương pháp luyện khí của hắn lại do Diệp Thanh Tuyết chỉ dạy, về mặt ý nghĩa nào đó thì Diệp Thanh Tuyết được xem như sư phụ hữu thực vô danh của hắn. Có điều trong thiên địa chuyện thay thầy truyền pháp không phải là hiếm, thế nên Trần Cảnh vẫn gọi Diệp Thanh Tuyết là sư tỷ.

Diệp Thanh Tuyết không hề tán thành Trần Cảnh luyện kiếm thuật, mặc dù pháp thuật hay kiếm thuật đều tùy ở người dùng mà sinh ra uy lực khác nhau, nhưng kiếm thuật quá tầm thường, tầm thường đến độ chỉ những nhân tài cố chấp gởi gắm sinh mạng mình vào kiếm mới có thể tu luyện nó.

– Dạ, sư tỷ, sau khi đi rồi đệ sẽ chọn một nơi yên vắng mà tĩnh tâm tu hành, quyết không tranh đấu với người ta.

Hông đeo một thanh trường kiếm bao gỗ, Trần Cảnh đứng dưới ánh sao trời ngước nhìn Diệp Thanh Tuyết đang ngồi ngay trên nhà cỏ, nói.

Diệp Thanh Tuyết thở dài rồi nói:

– Trên đời có chỗ nào mà yên vắng chứ, bản thân nhớ thật kỹ là không tranh đấu với người ta là được rồi. Đệ đi đi, đừng quên mình là đệ tử Thiên La môn đó.

Nàng nói rồi lấy từ trong người ra một viên ngọc màu xanh, hình dạng như giọt nước, trên bề mặt khắc một ngọn núi rất nhỏ. Nếu Trần Cảnh có thể bay vút lên chín tầng trời mà nhìn xuống thì sẽ phát hiện ra rằng được khắc trên bề mặt của nó chính là dãy Thiên La.

Ngọc xanh hoá thành một tia sáng lấp lánh bắn về phía Trần Cảnh. Hắn lật tay đón lấy, cầm vào cảm thấy ấm áp; nó vẫn còn mang theo hơi ấm trên người Diệp Thanh Tuyết.

– Nó là ngọc tùy thân của đệ tử Thiên La môn, vốn do sư phụ ban cho. Hiện tại đệ sắp sẽ hạ sơn, vừa dịp cho đệ vậy.

Diệp Thanh Tuyết vận một bộ đạo bào màu xanh, tóc vấn kiểu đạo sĩ, cài nghiêng một cây trâm gỗ. Hình dạng cây trâm giống như một cây kiếm nhỏ bằng gỗ, lần đầu Trần Cảnh thấy nó là khi nó được cài trong mũ búi tóc(1) của chưởng môn. Sau khi ông tọa hoá, cây trâm hình cây kiếm đó liền xuất hiện trên đầu Diệp Thanh Tuyết.

Trần Cảnh cất kỹ viên ngọc tùy thân tượng trưng cho đệ tử Thiên La vào người, lại nghe Diệp Thanh Tuyết nói tiếp:

– Nếu như có một ngày có đệ tử Thiên La đến cậy nhờ đệ, hy vọng đệ có thể che chở cho bọn họ.

Trần Cảnh thoáng ngẩn ra, đáp:

– Nếu có việc đó, dĩ nhiên đệ sẽ che chở.

Khi nói đến hai chữ “che chở” cuối cùng hắn cảm thấy thật khó khăn. Bởi hắn nghĩ, chỉ có nhân tài khai tông lập phái mới có tư cách nói ra hai chữ này, mà vừa rồi ý của Diệp Thanh Tuyết là Thiên La môn cũng không cách nào che chở cho đệ tử họ.

Hai chữ “che chở” còn khiến Trần Cảnh nghĩ đến thần linh. Bởi công việc của thần linh chính là hưởng thụ hương hỏa và che chở sinh linh một cõi.

– Ừm, tốt, vậy đệ hãy đi đi, đi luôn trong hôm nay, đừng theo con đường xuống núi mà hãy đi từ trong núi ra.

Diệp Thanh Tuyết nói.

Nếu Trần Cảnh vẫn không cảm giác được sự bất bình thường thì hoặc là hắn ngu ngốc hoặc là hắn cố ý không hiểu rồi, liền lập tức hỏi:

– Thiên La môn sắp xảy ra chuyện gì phải không?

– Khắp thiên địa đều đang xảy ra chuyện, đâu chỉ Thiên La môn. Ba trăm năm trước, một kiếm của tổ sư đã tiêu diệt hết yêu linh trên núi, uy vang nghìn dặm, nhưng người đã không liệu được chưa đầy một trăm năm sau khi người mất đi Thiên La môn cũng sẽ tiêu vong. Nên có thể nói rằng bắt đầu từ cái ngày mà người mất, Thiên La môn đã bước trên con đường tiêu vong rồi.

Giọng nói của Diệp Thanh Tuyết vẫn không có gì thay đổi, như thể nàng đang đàm luận về chuyện không hề quan hệ với mình vậy.

– Có phải có người muốn đối phó với Thiên La môn không? Hay có người để ý đến linh mạch của núi Thiên La, muốn khai tông lập phái ở nơi này?

Sự hưng thịnh của một môn phái thường đi kèm với sự tiêu vong của một số môn phái khác. Thiên La môn không phải là môn phái đầu tiên lập phái tại núi Thiên La, và có lẽ cũng sẽ không phải là môn phái cuối cùng.

Trần Cảnh đặt ra câu hỏi về nghi vấn trong lòng, nhưng câu trả lời của Diệp Thanh Tuyết lại nằm ngoài dự liệu của hắn. Nàng nói:

– Vì có người nói Thiên La tổ sư truyền lại một món linh bảo, trên món linh bảo đó có chứa bí mật vì sao nghìn năm nay không ai có thể đạt được tiên đạo.

Trần Cảnh thoáng sửng sốt, hắn không hề nghĩ đến một đáp án như vậy, song vừa suy nghĩ một chút liền có thể tiếp nhận nó. Một món linh bảo có thể giải đáp bí mật vì sao không thể đạt được tiên đạo đủ khiến rất nhiều kẻ ôm khát vọng trường sinh đổ xô tranh giành nó. Trong thiên địa này, số môn phái bị diệt môn bởi lời đồn đại như vậy không phải là ít.

– Vậy, sư tỷ không đi sao?

Trần Cảnh chưa từng nghĩ rằng sẽ ở lại bảo vệ Thiên La môn, càng chưa từng nghĩ đến chuyện sống chết cùng nó. Đối với hắn, Thiên La môn chỉ là một nơi nghỉ chân, vẫn chưa thể là nơi mà hắn thà mất mạng cũng phải bảo vệ.

– Ta sống trong Thiên La môn từ nhỏ đến lớn, trước khi sư phụ lâm chung đã trao cho ta Thanh Tâm Trấn Ma kiếm thì ta nhất định sẽ bảo vệ Thiên La Môn.

Trần Cảnh liền hiểu rằng nàng sẽ không thể bỏ đi. Mặc dù chưa từng trông thấy Thanh Tâm Trấn Ma Kiếm, song hắn cũng biết duy chỉ chưởng môn của Thiên La Môn mới có thể có nó. Chỉ không biết vì sao ông ấy lại trao cho nàng chứ không phải chưởng môn Giang Lưu Vân hiện nay.

Trần Cảnh nhìn Diệp Thanh Tuyết thật lâu một lần nữa, rồi xoay người rảo bước mà đi.

Hắn cũng không trở lại Tàng Kinh các mà đi thẳng đến chỗ nhà bếp của Thiên La môn. Hắn chuẩn bị rời khỏi núi ngay bây giờ, mà đã đi thì phải mang Hiển Chân đi cùng. Trong lòng suy nghĩ về những lời Diệp Thanh Tuyết nói, hắn đột nhiên cảm thấy hành động tranh đoạt vị trí chưởng môn tương lai của đám người Triển Nguyên, Tôn Huyền Đồng và Giang Du – con trai của chưởng môn trong môn phái giống như một bầy khỉ tranh nhau một gốc cây khô vậy, chúng chỉ tìm cách ngăn không cho kẻ khác chiếm lấy mà lại không để ý rằng cây có thể đổ bất cứ lúc nào.

Bỗng bất thình lình có một tiếng quát lớn lọt vào tai hắn:

– Kẻ nào dám tự tiện xông vào Thiên La môn.

– Hôm nay chính là ngày Thiên La môn phải đổi tên. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hiện tại bó tay chịu trói còn kịp, bằng không, chỉ có con đường chết mà thôi.

Giọng nói này bá đạo vô cùng, lời còn chưa dứt thì dư chấn của linh khí đã tràn tới ồ ạt.

Ngay sau đó, bốn phía nổi lên từng cơn chấn động của pháp thuật, lại có tiếng pháp thuật nổ tung vang lên từng hồi, hết đợt này đến đợt khác, tưởng chừng như khắp nơi trong Thiên La môn đều có người tập kích bất ngờ vậy.

Trần Cảnh tung người bay lên nóc nhà, đưa mắt dõi nhìn, Thiên La môn vốn yên tĩnh đã trở nên hỗn loạn. Cả ba hướng Đông – Nam – Tây đều có tiếng hỗn chiến. Con trai của chưởng môn là Giang Du cũng đã dẫn theo mấy vị sư huynh đang chiến đấu với người ta, xem tình hình thì bọn họ đang rơi vào thế hạ phong, có thể bị bắt bất cứ lúc nào.

Mọi thứ xảy ra thật bất ngờ, mọi thứ như đã được mưu tính rất kỹ. Tất cả trưởng lão trong Thiên La môn đều đang ở bên ngoài, ở đây chỉ còn lại môn chủ cùng đệ tử của hệ ông ấy. Những kẻ này hiển nhiên đã có âm mưu từ trước, dựa vào tình huống bọn họ có thể xâm nhập vào Thiên La môn không một tiếng động, có thể thấy bọn họ hiểu rất rõ về Thiên La môn.

Trần Cảnh xoay người định đi, chợt có một luồng gió cuốn tới, luồng gió âm u lạnh lẽo như cái rét đông theo khe cửa lùa vào, rồi dừng ngay trước mặt Trần Cảnh. Một lão già tóc bạc tay cầm một bức tranh cuộn, lão vừa hiện thân liền giở bức tranh ra, cúi đầu liếc bức tranh rồi lại ngước đầu nhìn Trần Cảnh. Sau khi quan sát một hồi, lão kích động nói:

– Ngươi là Trần Cảnh?!

Trần Cảnh nhíu mày nhìn lão, không nói gì.

– Tốt tốt, lão phu cũng có ngày gặp vận lớn rồi, ha ha…

Lão già tóc bạc này mới cười hai tiếng liền vội đưa tay bụm miệng, nhìn quanh, như sợ kẻ khác nghe thấy vậy.

– Ngươi là ai?

Trần Cảnh nhạt giọng hỏi.

– Khà khà, ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ngươi đáng giá một món bảo bối là được rồi. Khà khà…

Lão già tóc bạc đảo cặp mắt sáng rực như cú vọ.

Trần Cảnh vừa nghe lão nói vậy liền xoay người định chạy.

– Còn có thể chạy đằng nào.

Lão già cười khinh một tiếng, liền vung tay áo lên, cả người hoá thành một luồng gió, biến mất tăm.

Luồng gió đó thổi qua người Trần Cảnh, âm u mà lạnh lẽo.

Trần Cảnh nheo mắt, trong nháy mắt trường kiếm trong tay hắn được phóng ra khỏi vỏ, tiếng kiếm ngân lên nhè nhẹ, lay động theo gió. Thân thể hắn không hề nhúc nhích, song thanh kiếm lại như luồng sáng bạc cắt ngang không trung, đâm vào trong luồng gió lạnh đó.

Thuật ngự kiếm. Kiếm theo ý người, ánh kiếm như sương.

– Aaaaa…

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, luồng gió nọ tan biến trong nháy mắt, một vòi máu tươi tung toé trong không trung. Lão già ngã từ trên không xuống, một tay bụm lấy cổ, sợ hãi trợn trừng cặp mắt lộ vẻ khó tin.

Trần Cảnh không hề định chạy mà muốn dụ cho lão già xuất thủ, để lão ta sinh lòng khinh địch. Trong mắt lão già, pháp lực của Trần Cảnh chỉ thường thường. Theo tin tức mà người ta đưa lão thì Trần Cảnh chỉ biết chút kiếm thuật bình thường, cho nên vừa thấy hắn lão liền vui sướng khôn thôi. Nhưng lão đâu biết kiếm của Trần Cảnh là đã là thanh kiếm phi phàm, có thể xem là một món bảo vật thông linh vậy. Vật phàm tục không phá được thuật độn phong của lão, nhưng thanh kiếm đã được thông linh cộng với thuật ngự kiếm lại có thể phá, cho nên lão mới bị một kiếm của Trần Cảnh đâm chết, đến lúc chết mà lão vẫn không dám tin.

Mặc dù Trần Cảnh chỉ biết kiếm thuật nhưng lại đã đọc rất nhiều sách về pháp thuật, chỉ cần liếc mắt liền nhận ra đó là thuật độn phong. Pháp thuật trong thiên địa bây giờ không cần phải có pháp lực rất cao thâm mới có thể thi triển nữa. Đương nhiên uy lực của pháp thuật cũng kém hơn so với mấy nghìn năm trước rất nhiều.

Tôn Huyền Đồng từng tuyên bố người cung cấp tin tức về Trần Cảnh sẽ có thể được bảo vật thông linh, như vậy nếu bắt được Trần Cảnh thì phần thưởng nhất định sẽ còn cao hơn nhiều. Từ khẩu khí của hắn Trần Cảnh liền có thể đoán ra lão già này là kẻ truy sát đến từ thành Bá Lăng.

– Xem ra Tôn Huyền Đồng đã cung cấp tin tức mình ở Thiên La môn cho bọn chúng. Chẳng lẽ những kẻ công kích Thiên La môn hôm nay đều là bọn chúng? Nếu quả là vậy, mình càng phải sớm rời khỏi nơi này.

Trần Cảnh quan sát cuộc chiến hỗn loạn, thầm suy tính trong lòng, song lại bí mật đi đến chỗ nhà bếp.

– Tàng Kinh các ở bên đó, bao vây lại.

Một mệnh lệnh bằng giọng ồm ồm lọt vào tai Trần Cảnh, khiến hắn cảm thấy rét người, thầm nghĩ quả nhiên là nhằm vào mình, thế là càng cẩn thận hơn.

Nhưng trong lòng hắn lại nghĩ đến việc Diệp Thanh Tuyết bảo hắn xuống núi ngay trong hôm nay, chừng như nàng đã sớm lường trước sẽ có ngày này, có điều không rõ nàng có biết sẽ xảy ra chuyện ngay trong hôm nay không.

– Aaa… các ngươi dám? Cha ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.

Ở phía xa xa, không biết từ lúc nào Giang Du đã bị người ta đạp dưới chân, đang giãy giụa muốn bò dậy. Một đại hán mặt mày lạnh lùng bước lên mấy bước giẫm mạnh lên chân y.

“Rắc…”

– Aaaaaa…

Cả người Giang Du run lẩy bẩy, chân hắn đã bị đại hán nọ đạp cho gãy đôi.

Trần Cảnh lờ mờ nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Giang Du, nhưng hắn vẫn không dừng chân, trong lòng chỉ lấy làm lạ, lạ là vì không ngờ Giang môn chủ vẫn chưa xuất hiện.

Xuyên qua hành lang qua cửa, hắn náu mình ẩn trốn.

Thỉnh thoảng trên đầu hắn có người bay qua, nháy mắt lại biến mất.

Trần Cảnh lo lắng Hiển Chân sẽ bị chết trong cảnh hỗn loạn này, vì vậy chân càng bước vội, bước chân lửng lơ mờ ảo, như thể không chạm với đất.

Cuối cùng hắn cũng đến chỗ nhà bếp của Thiên La môn, chỉ trông thấy lửa cháy ngất trời.

Trần Cảnh giật mình kinh hãi. Hắn biết chỗ ở của Hiển Chân là trong căn phòng phía sau nhà bếp, liền vội chạy xuyên qua đám lửa, đến hậu viện. May là lửa vẫn chưa bén đến phía sau.

Ngọn lửa theo gió mà bùng lên, bốc cao hừng hực, nhoáng cái đã cuốn sạch ba bốn căn phòng.

Trần Cảnh không biết Hiển Chân ngụ ở căn phòng nào, lại không dám gọi to, đành mở từng phòng một mà tìm. Phòng nào phòng nấy đều không một bóng người.

– Trần Cảnh, lá gan ngươi lớn thật, không ngờ dám nhân lúc hỗn loạn mà phóng hỏa…

Trong lúc Trần Cảnh đang tìm Hiển Chân thì từ sau lưng chợt vọng lại một tiếng quát lớn. Trần Cảnh vụt xoay người, chỉ thấy trên góc tường cách hắn mấy chục thước có một gã mập tai to mặt lớn đang đứng, cặp mắt ti hí của gã loé lên vẻ nham hiểm và độc ác.

“Kẻ này xuất hiện một cách kỳ lạ, giống như đợi sẵn ở đây vậy.” Trần Cảnh thầm nghĩ, đoạn nheo mắt, thấp giọng hỏi:

– Ngươi là ai, lửa này không phải do ta đốt.

– Ngươi không cần biết ta là ai, đích thân ta thấy ngươi phóng hỏa.

Gã mập đó cả tiếng, giọng đầy chính nghĩa.

Trần Cảnh liền bừng lửa giận, đột nhiên một giọng nói con nít cất lên sau lưng:

– Minh Tính sư huynh, lửa này rõ ràng là do huynh đốt, sao lại nói là do Trần Cảnh sư huynh.

Trần Cảnh xoay người lại, chỉ thấy Hiển Chân bò ra từ trong một cái hốc đá. Trông thấy Hiển Chân bình yên vô sự, trái tim bị thít lại của hắn liền được buông lỏng. Hắn quay người lại nhìn gã mập tai to mặt lớn nọ, lạnh lùng hỏi:

– Ngươi là Minh Tính?

Gã mập bị khí thế của Trần Cảnh làm cho khiếp sợ phải lui lại một bước, song vẫn cố nói cứng:

– Không sai, ta chính là Minh Tính.

Trần Cảnh liền nổi sát ý, song lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía khác, chỉ thấy đang có ba người bay vọt về phía mình, trong đó có kẻ la lên:

– Trần Cảnh đang ở chỗ này, đừng để hắn chạy thoát.

Trần Cảnh giật mình thất kinh, thầm nghĩ e sẽ khó lòng dẫn Hiển Chân chạy cùng rồi, bèn xoay người nói với Hiển Chân:

– Hãy trốn cho kỹ, khi nào gió êm biển lặng thì hẵng ra.

Minh Tính cười khẩy, tỏ vẻ không lo sợ gì.

Trong chớp nhoáng, ba tên kia đã bay vọt tới cách hơn một trượng, một gã hắc y mặt lạnh tanh giận dữ quát:

– Trần Cảnh, ngươi giết tiểu công tử nhà ta, hôm nay ta muốn chém đầu ngươi để tế hồn thiêng của tiểu công tử.

– Trần Cảnh sư huynh, huynh mau chạy đi.

Hiển Chân vẫn còn núp người trong hốc đá lo lắng la to lên.

Trần Cảnh không quay đầu lại, chỉ quát một câu “trốn cho kỹ” rồi chỉ tay về phía Minh Tính, cây kiếm trong bao vẫn bình thường đột nhiên phóng vèo ra hoá thành một vệt sáng màu trắng.

Minh Tính kinh hãi đến độ vẫn chưa kịp thốt ra tiếng nào thì cái đầu béo núc đó đã bắn lên không trung. Đến chết hắn vẫn không rõ vì sao Trần Cảnh không chạy mà lại phải giết mình trước.

Ba kẻ bay lại liền quát lớn rồi thi triển pháp thuật của mình.

Một chiếc roi hư ảo dài thòng quấn xuống.

Một ngọn lửa từ trên trời giáng xuống.

Một bánh xe quay màu vàng từ trên cao đập thẳng xuống đầu Trần Cảnh.

Trần Cảnh lại bất chấp, đứng ngay người bất động như thể không hề phát hiện ra pháp thuật và pháp bảo nọ sẽ đánh xuống mình. Chỉ thấy ngón tay phải hắn chập lại rồi múa may trước mặt như đang dùng kiếm, thanh phi kiếm vừa chém rụng đầu Minh Tính liền bay lượn trong không trung theo sự di chuyển của ngón tay. Thân kiếm như được phủ một lớp ảo ảnh, bay cực nhanh tới vót lấy đầu ba kẻ nọ.

Ba kẻ nọ cả kinh, không ngờ Trần Cảnh lại không thèm đếm xỉa đến bản thân mà công kích bọn họ. Kiếm bay cực nhanh, hơi thở nguy hiểm phà vào lòng bọn họ, song bọn họ vốn không kịp thi triển thêm pháp thuật nào để ngăn trở, đành phải gia tăng pháp lực, hy vọng có thể giết chết Trần Cảnh trước khi thanh phi kiếm đó bay đến người.

Thấy hai pháp thuật cùng một món pháp bảo giáng xuống người mình, Trần Cảnh vẫn không hề lộ cảm xúc gì. Không phải hắn không muốn tránh, mà vốn dĩ hắn không thể cử động.

Thuật ngự kiếm mới thành tựu bước đầu, hắn vẫn chưa thể phân tâm tránh né trong lúc ngự kiếm, càng không thể nhân kiếm hợp nhất giống như kiếm tiên trong truyền thuyết vậy, mà chỉ có thể tập trung ý niệm toàn thân để điều khiển thanh kiếm mới được thông linh đó.

Thanh kiếm tạo ra một làn sương trắng, mặc cho pháp thuật và pháp bảo sắp giáng xuống người Trần Cảnh mà bay vót lấy đầu giặc.

Hiển Chân hoảng sợ bụm lấy miệng, nó muốn nhắm mắt để không phải nhìn nữa, song cặp mắt lại cứ mở trừng trừng. Chỉ thấy ngọn lửa nọ như bầu trời đổ ập xuống người Trần Cảnh, bao lấy Trần Cảnh lại, thấp thoáng thấy một sợi dây thừng đang quấn quanh cổ Trần Cảnh.

Một bánh xe quay màu vàng đánh trúng ngực Trần Cảnh. Trần Cảnh bay ngược ra phía sau, phun một ngụm máu tươi, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Hiển Chân không kiềm được la lên một tiếng rồi định bò ra ngoài, song lại thấy Trần Cảnh đã bò dậy, ngoái về phía nó nói:

– Hãy tự chăm sóc mình thật tốt, sự huynh không thể mang đệ chạy rồi.

Dứt lời liền xoay người xuôi theo góc tường rời đi.

Hiển Chân không thể tin nổi là có người bị hai phép thuật và một món pháp bảo đánh trúng mà vẫn có thể sống. Lúc nó nhìn sang chỗ ba kẻ nọ thì mới phát hiện không ngờ đầu lâu bọn họ đều đã lăn lông lốc một bên.

Bởi trước khi Trần Cảnh bị pháp thuật và pháp bảo đánh trúng thì ba kẻ nọ đã bị kiếm vót mất đầu, chẳng qua pháp thuật vẫn chưa tiêu tán nên thoạt nhìn thì thấy hắn bị pháp thuật nọ đánh trúng nhưng không bị tổn thương gì lớn. Mặc dù pháp bảo hình bánh xe vàng nọ không còn pháp lực để duy trì song vẫn đánh bay Trần Cảnh, có điều cũng không tạo thành thương thế trí mạng.

Trần Cảnh đi xuôi theo ven bờ tường, ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy một công tử vận đồ gấm đang đứng trên nóc một căn nhà cao nhất trong Thiên La Môn, hắn định trốn song đã không kịp, vừa đúng lúc bị kẻ đó phát hiện.

– Trần Cảnh đang ở…

Gã la lớn, trỏ tới chỗ Trần Cảnh đang đứng rồi tả rõ mồn một đặc điểm căn phòng mà Trần Cảnh ẩn náu.

Tim Trần Cảnh như thắt lại: “Kẻ này đứng ở trên cao, mình ở dưới thấp, trốn thế nào cũng không thoát khỏi mắt y. Có y ở đó thì sớm muộn sẽ bị người ta vây lấy, khi đó có muốn cũng không thể trốn thoát được nữa.”

Hắn bắt đầu nổi sát tâm.

Nhưng mà vị trí của kẻ đó lại là ranh giới ngự kiếm cực hạn của Trần Cảnh. Chỉ cần cho hắn tu luyện thêm vài ngày, cho dù là khoảng cách xa như vậy thì Trần Cảnh cũng sẽ nắm chắc mười phần có thể ngự kiếm giết chết y. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể đến gần thêm nữa mới làm được.

Lúc này đang có người bay về phía Trần Cảnh. Trần Cảnh cũng bất chấp mà lập tức xông về phía gã công tử vận đồ gấm thêm mấy trượng. Hắn dựa sát người vào một góc tường, rút thanh kiếm trong tay ra, trong tiếng kiếm ngân nhè nhẹ, cả người hắn trở nên thanh tĩnh. Hắn xua đi tạp niệm trong lòng, ngưng thần, tĩnh khí.

Mắt nhìn kiếm, ngón tay hắn vuốt nhẹ trên thân kiếm.

Kiếm này mới vừa được thông linh, khi nãy giết chết mấy người, nhiễm máu tươi kẻ khác đã khiến việc dụng kiếm bị chút trở ngại.

Pháp lực toàn thân đều tập trung trên bàn tay hắn, linh khí vô hình như dòng suối mát chảy vào thân kiếm, sau ba lần liên tiếp, vết máu trên thân kiếm mới hết đi. Chút cảm giác trở ngại giữa Trần Cảnh với thanh kiếm đã biến mất.

Gã công tử vận áo gấm đứng trên nóc nhà đằng xa nghi hoặc nhìn Trần Cảnh. Y không rõ tại sao Trần Cảnh không chạy mà lại đứng im ở đó vuốt ve thanh trường kiếm trong tay với thần thái rất tập trung.

Đột nhiên, Trần Cảnh ngẩng đầu, mắt sáng tỏ như ánh kiếm.

Gã công tử vận áo gấm thoáng kinh hãi, lại thấy mũi kiếm trong tay Trần Cảnh chĩa về phía mình, rồi bắn vào lên không. Chỉ thấy kiếm hoá thành một vệt sáng màu trắng lướt nhanh về phía mình. Một cảm giác nguy hiểm đến tột cùng dâng lên trong tim y, y liền xoay người bay vọt lên, đồng thời rút một miếng ngọc bội từ bên hông ném ra. Ngọc bội hoá thành một đám sương trắng chặn đường bay cực nhanh của thanh kiếm ấy.

Trần Cảnh đứng im bất động, phía xa đã có người tới gần, là một gã trung niên tay cầm một tấm lưới nhỏ bằng ngọc. Tay gã vung lên, tấm lưới ngọc trôi nổi bồng bềnh trên không. Chỉ nghe gã trung niên đó niệm chú ngữ, ngón tay điểm liên tục, trong nháy mắt tấm lưới nhỏ bằng ngọc liền phóng to ra chụp xuống người Trần Cảnh.

Nhưng Trần Cảnh lại như không hề phát hiện, trong đầu chỉ có thanh kiếm ấy, ý niệm duy nhất của hắn lúc này chính là chém chết gã công tử vận áo gấm nọ.

Ngọc bội hoá thành một đám mây trắng, đón lấy thanh kiếm và bao phủ lại, còn bản thân y đã sớm bay vọt ra xa, gần sắp thoát khỏi phạm vi công kích bằng kiếm của Trần Cảnh.

Chỉ thấy thân kiếm đột nhiên tỏa ra quầng sáng chói mắt, đâm vào trong đám mây trắng không một chút khó khăn, đám mây trắng khẽ rung lên, thanh kiếm đã đâm xuyên qua nó. Công tử vận áo gấm cảm ứng được liền hoảng hốt vô cùng. Ngọc bội đó nào phải bảo vật tầm thường, nó là món quà mà gia gia tặng y mừng sinh nhật lần thứ mười tám. Y vẫn nhớ khi nhận được ngọc bội này, ánh mắt của mấy huynh đệ nhìn y đã nóng biết bao nhiêu. Mặc dù vừa nãy y sử ra vội, song vẫn không phải là thứ mà pháp thuật và pháp bảo tầm thường có thể so bì.

Trong lòng mới vừa dấy lên nỗi kinh hãi, lập tức gia tăng pháp lực định tránh xa Trần Cảnh thêm một chút thì sau gáy y lại có một cơn ớn lạnh ập xuống, như trời đổ sương lạnh, khiến y nhịn không được mà quay đầu, chỉ thấy đập vào mắt là ánh sáng màu trắng chói loà.

Nhưng mà ánh sáng màu trắng đó lại cách y càng lúc càng xa… Y vừa thả lỏng lòng mình thì chợt nghe có tiếng gọi:

– Công tửưư…

Tiếng gọi hình như vọng đến từ nơi rất xa, mơ hồ mà lại không thật, đồng thời lại thấy trong không trung có một thi thể không đầu đang rơi xuống đất, thầm nghĩ sao thấy người này trông quen quá, chưa kịp nghĩ ra thì một cơn đau đớn kịch liệt đã ùa đến, liền đó bóng tối bao trùm lấy suy nghĩ của y.

Gã trung niên vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ. Công tử vận áo gấm đó không phải là kẻ tầm thường, y là tam công tử họ Giản trong thành Bá Lăng, tên là Giản Chính, cũng chính là đường ca của một trong số ba tên đệ tử bị Trần Cảnh giết ở thanh lâu. Nhắc đến Giản Chính, thật ra trong lòng y không có mấy thù hận với Trần Cảnh, nhưng vì thanh danh họ Giản không thể bị bôi nhọ cho nên y mới xin được đến nơi này bắt Trần Cảnh, sau khi trở về sẽ có thêm lợi thế trong việc kế thừa vị trí tộc trưởng gia tộc tương lai của y. Không ngờ y lại bỏ mạng tại nơi này.

Gã trung niên được xem như là hộ vệ của Giản Chính, bây giờ Giản Chính đã chết, gã há có thể tránh khỏi liên lụy, thế là ngoài kinh hãi gã còn căm thù Trần Cảnh vô cùng. Tấm lưới trong không trung loé lên những ánh chớp li ti. Động tác này không ngờ đã đột phá cực hạn ngày thường của gã, tấm lưới to lên gấp nhiều lần, chụp lấy Trần Cảnh.

Thuật ngự kiếm của Trần Cảnh đã thi triển đến mức cùng cực. Lúc kiếm xuyên qua đám mây mù đó, hắn liền cảm thấy thân kiếm đã nặng lên rất nhiều, không còn nhanh và nhẹ như trước nữa, sau đó lại còn vót lấy đầu gã công tử áo gấm đó làm nó nhiễm phải máu tươi của y, lập tức liền có cảm giác bị ngăn trở, giống như ngọc vẩn bụi trần, tâm sinh tạp niệm vậy.

Hắn biết kiếm mình mới được thông linh, vẫn còn đang trong giai đoạn ủ dưỡng, không nên tranh đấu với người ta, nhưng hắn không còn cách nào khác, lưới điện đã chụp tới đỉnh đầu. Kiếm lượn theo một quỹ tích hình vòng cung trong không trung, nó không chém tấm lưới điện mà lại đâm về phía gã trung niên.

Tốc độ cực nhanh. Người ngoài vẫn thấy tốc độ của nó không khác gì với một kiếm mới vừa vót lấy đầu Giản Chính cả.

Trần Cảnh biết nếu như mình dùng kiếm cản lấy lưới điện đó thì sẽ không cách nào thoát thân được nữa. Hơn nữa kiếm thiện về công mà không hay về thủ, thứ mà nó theo đuổi chính là “một kiếm xuất ra, đầu thân kẻ địch sẽ nằm gọn hai nơi.”

Gã trung niên hừ thầm một tiếng, đưa tay cởi khăn vuông trên đầu xuống rồi ném lên không trung. Khăn vuông đón gió mà nở ra, trong nháy mắt liền hoá thành một tấm màn xanh chộp lấy thanh kiếm đang bay vút tới.

Trần Cảnh đã nhắm mắt lại, không thèm nhìn lưới điện trên đầu, chỉ toàn tâm toàn ý ngự kiếm.

Truyền thuyết kể rằng thời thượng cố có người có thể vung tay hô mưa, thuận miệng gọi gió, lúc giận nhổ cả núi mà đánh. Nhưng đó đều chỉ là truyền thuyết. Hiện tại thì kẻ tu hành cả đời có thể tinh thông một loại pháp thuật liền đã có thể tung hoành thiên hạ rồi. Đại đa số chỉ có thể luyện ra một món pháp bảo, hy vọng có ngày nó có thể trở thành linh bảo và uy lực có thể tăng lên gấp nhiều lần. Người đồng thời tế luyện mấy món không nhiều. Trần Cảnh không ngờ trên người gã trung niên này lại có hai món pháp bảo, mà hai món pháp bảo trông qua đều không yếu.

Kiếm quét qua hư không, không đâm thẳng vào tấm màn xanh như khi giết Giản Chính mà bay ra sát mép tấm màn xanh rồi vòng qua. Không phải là Trần Cảnh không muốn đâm một nhát xuyên tấm màn xanh đó, mà là hắn biết lúc này không thể làm vậy. Người ngoài nhìn qua thì thấy kiếm này không hề khác biệt với một kiếm giết chết Giản Chính khi nãy, nhưng bản thân hắn lại biết rõ nó đã kém hơn rất nhiều.

Kiếm lượn một hình vòng cung trong không trung, trông linh động vô cùng, chém vào cổ gã trung niên đó.

Gã trung niên chỉ cười lạnh, xòe bàn tay ra, miệng niệm chú ngữ, tấm màn màu xanh đột nhiên bay ngược trở lại như thể bị gió lật rồi cuốn lấy thanh phi kiếm.

Phi kiếm lay động như bị gió thổi, không dám dây với tấm màn màu xanh. Hết thảy mọi niệm lực của hắn đều tập trung trên thanh kiếm, chỉ một lòng hòng giết chết gã trung niên đó trước. Nhưng phi kiếm bị ngăn lấy, tấm lưới lập loè tia lửa điện đã chụp xuống đầu hắn.

Thanh phi kiếm đang tránh tấm màn màu xanh lập tức mất đi khống chế, đâm vào mái hiên nhà như một con chim gãy cánh rồi cắm vào trong tường. Gã trung niên cất tiếng cười to, giờ đã bắt được Trần Cảnh, sau khi trở về có lẽ sẽ phải chịu phạt, nhưng sẽ không đáng phải tội chết.

Trần Cảnh chỉ cảm thấy toàn thân như bị kim chích, niệm lực tập trung trên phi kiếm lập tức tiêu tán, liền đó người hắn bị siết lại, tay chân đã bị quấn chặt. Hắn mở mắt ra, chỉ thấy gã trung niên đang lạnh nhạt nhìn mình.

“Xem ra lần nãy phải bỏ mạng tại đây rồi.”

Ngay khi Trần Cảnh định nhắm mắt lại chờ chết, từ trên nóc nhà sau lưng gã trung niên chợt có một cô gái vận đạo bào màu trắng xám, tóc búi cao cao, nhẹ nhàng bay sà xuống.

Gã trung niên đột nhiên thấy Trần Cảnh mỉm cười, cười với thứ gì đó ở sau lưng. Gã định quay đầu lại nhìn, song lại chợt nghĩ đây nhất định là mưu kế của Trần Cảnh. Nhưng ý niệm vừa xuất hiện thì gã liền cảm ứng được dao động yếu ớt của pháp lực.

Gã phát hoảng trong lòng, không kịp quay đầu, liền ném tấm khăn vuông màu xanh nọ ra, khăn vuông mới vừa bay lên, còn chưa kịp hoá thành tấm màn màu xanh liền bị một tia chớp bổ xuống. Tia chớp bổ lên tấm khăn vuông rồi lan xuống người gã trung niên.

Trần Cảnh chỉ cảm thấy tấm lưới điện quấn mình thoáng lơi ra, mặc dù chưa buông hẳn, song lại để hắn có thể tích tụ lại pháp lực. Thần niệm cảm ứng được thanh kiếm rơi trên mặt đất, bèn dốc toàn lực kết nối với nó.

Kiếm bay vọt lên không trung, biến thành một vệt sáng mờ màu trắng, bay tới vót cổ gã trung niên.

Gã trung niên khiếp vía, một nỗi sợ hãi dấy lên trong lòng, nhưng đã bị lôi điện không biết từ nơi nào kéo đến lan khắp thân thể khiến việc vận chuyển pháp lực của gã gặp trở ngại. Gã vừa định tăng thêm pháp lực rót vào trong lưới điện thì cổ chợt đau nhói, đầu đã bay lên, rồi bóng tối ập đến. Tấm màn nọ hoá thành một chiếc khăn vuông màu xanh bay trong không trung, còn tấm lưới lập loè tia lửa điện quấn lấy Trần Cảnh cũng lập tức mất đi ánh thần quang, hoá thành một cuộn tơ tròn nhẵn thín.

Trần Cảnh nhét cuộn lưới tơ đó vào người, vươn tay đón lấy thanh kiếm bay về, rồi ôm quyền hướng về phía Diệp Thanh Tuyết đang đứng trên nóc nhà, hắn không nói câu nào mà xoay người chạy đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN