Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS) - Bá Lăng Quỷ Thành, Người Sống Chớ Gần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS)


Bá Lăng Quỷ Thành, Người Sống Chớ Gần



Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian

Dịch giả: †Ares†

Biên dịch: Hoangtruc

Nguồn: Bachngocsach.com

oOo

Nhan Lạc Nương ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp. Lại nhìn các sư tỷ, trong lòng nàng không khỏi dâng lên chút bi thương. Nàng vẫn nhớ như in cảnh sư phụ vẫy tay gọi mây lúc ở miếu Hà Bá, nhớ như in mỗi một câu sư phụ từng nói trong miếu lúc ấy, nhớ rõ cả tình hình khi mình theo sư phụ bước lên mây rời khỏi quê nhà.

Nhan Lạc Nương rốt cuộc nhịn không được lại khóc lên.

Một đám sư tỷ cũng là đồng dạng khóc rống lên. Đối với các nàng, sư phụ chết đi chính là trời đã sụp.

Hồi lâu sau, có sư tỷ nói:

– Sư muội, đừng khóc, giờ muội đã là cung chủ, muội phải kiên cường, không thể khiến sư phụ chết không nhắm mắt.

Từ lúc thấy Nhan Lạc Nương có thể khiến Quảng Hàn kiếm phát sinh biến hóa, vị sư tỷ này biết sư phụ đã truyền vị trí cung chủ Quảng Hàn cung cho sư muội nhỏ nhất này.

Nhan Lạc Nương vẫn không ngừng được nước mắt, mà người khác cũng không nói lời nào thêm. Mặt ai nấy đều buồn thảm, còn có bàng hoàng và thẫn thờ

Các nàng đã là toàn bộ đệ tử của Quảng Hàn cung. Những sư huynh sư tỷ từng cùng Nhan Lạc Nương xuống núi lịch lãm có bối phận đứng trước, pháp lực cũng khá cao. Mà pháp lực của các nàng ở đây lại thấp hơn, đạo tâm gần như bị phá.

Nhan Lạc Nương nghĩ sư phụ trước khi chết truyền Quảng Hàn kiếm cho mình, cũng để mình tiếp nhận chức cung chủ. Nàng vội vàng lau nước mắt, đứng lên, nói:

– Chúng ta trở lại Quảng Hàn cung đi.

Nói xong, nàng nhìn sang Nguyệt Hà sư tỷ, thấy Nguyệt Hà cúi đầu không nói không rằng, lại nhìn sang các sư tỷ, chỉ thấy vẻ mê loạn trong mắt các nàng. Nhan Lạc Nương cũng không nói cái gì nữa, xoay người đi thẳng về phía trước. Người khác vẫn không lên tiếng, theo sau lưng nàng.

Mặt trời tít trên cao chiếu ánh nắng lên thế gian, mang ấp áp cho mặt đất. Thế nhưng Nhan Lạc Nương chỉ cảm thấy chói mắt, cộng với một chút lo lắng không tên, cảm giác như đang hành tẩu ở vực sâu không đáy vậy.

Sư phụ nàng truyền chức cung chủ cho nàng trước khi chết, nàng nhất định phải gánh vác trách nhiệm truyền thừa, không thể để Quảng Hàn cung bị hủy diệt trong tay mình. Nhưng ở trong Quảng Hàn cung, nàng là đệ tử nhỏ nhất, bối phận thấp nhất, hơn nữa nàng chưa từng nghĩ muốn trở thành Quảng Hàn cung chủ, điều này quá đột ngột.

Sau khi đi ra, suy tính trước sau, nàng càng nghĩ càng cảm thấy con đường phía trước gian nan.

“Con đường phía trước hung hiểm như thế, ta làm sao đi đây?” Nhan Lạc Nương thầm nghĩ.

– Sư muội, Nhan sư muội.

Mặt sau đột nhiên có người hô, cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhan Lạc Nương. Nàng không cần quay đầu lại, nghe tiếng cũng biết là Nguyệt Hà sư tỷ. Hiện tại vị sư tỷ này là người có bối phận cao nhất trong hàng đệ tử.

– Sư tỷ!

Nhan Lạc Nương đáp lời Nguyệt Hà, tất cả mọi người ngừng lại.

Nhan Lạc Nương phục hồi tinh thần, mới phát hiện nơi này đã là miếu Sơn Thần cách sơn cốc không xa. Vừa thấy ngôi miếu đổ nát này, Nhan Lạc Nương lập tức nhớ tới lúc trước, ngũ sư huynh đã chết trong ngôi miếu này, và tất cả đều bắt đầu từ khi đi ra khỏi miếu này. Tuy nàng không biết chuyện không liên quan tới nơi đây, nhưng vẫn khó có thể loại bỏ đi được cảm giác kiêng kị với miếu Sơn Thần này.

– Sư muội, chúng ta vào trong miếu nghỉ ngơi một chút đi.

Nhan Lạc Nương muốn nói rằng rời xa sơn cốc này một chút nghỉ sau, nhưng nhìn từng sư tỷ, ai nấy đều mang trên mặt vẻ kinh hãi cùng bàng hoàng, thì nàng cũng đành gật gật đầu. Nàng ngẩng đầu nhìn miếu Sơn Thần cách đó không xa. Tấm bảng đề tên miếu đã bị hư hại mất một nửa, chỉ còn nhìn thấy một nửa sau của hàng chữ viết trông cực kỳ tang thương, nội dung là: “… Âm Sơn miếu.”

Nguyệt Hà nhìn chỉ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thật ra nàng sớm đã hơn bốn mươi rồi. Nàng dẫn đầu đi về miếu Sơn Thần, người khác đều đi theo. Nhan Lạc Nương đi sau cùng, sau khi đi vào thì nhìn quanh, khung cảnh bên trong còn hoang tàn hơn lần trước, vẫn một bức tượng Sơn Thần không đầu đứng trong đó.

– Nhan sư muội!

Nguyệt Hà hô.

Nhan Lạc Nương nhìn sang, Nguyệt Hà nói:

– Chúng ta bàn bạc một chút về con đường sau này của Quảng Hàn cung chúng ta đi. Không thể để cho Quảng Hàn cung bị cắt đứt truyền thừa trong tay chúng ta được.

Nhan Lạc Nương nhớ tới lời cuối sư phụ nhắn nhủ mình trước khi chết, đó là phải cố gắng tu hành, bảo ban đệ tử, không nên hành tẩu trên thế gian. Nhưng Nguyệt Hà đã nói vậy, nàng vẫn đáp:

– Tốt, chúng ta bàn bạc một chút đi.

– Sư muội, sư phụ từng nói, trời đất sắp sửa đại biến, chúng ta sẽ đi như thế nào khi đất trời đại biến đây?

Nguyệt Hà hỏi.

Nhan Lạc Nương nói:

– Lạc Nương kiến thức nông cạn không biết, sư tỷ nói nên làm cái gì bây giờ?

Nguyệt Hà trầm tư một chút, nói:

– Quảng Hàn cung chúng ta nằm ở một chỗ hư hư thực thực trong trời đất, hiện tại chỉ sợ chúng ta muốn về cũng không về được. Nếu không về tới Quảng Hàn cung, chúng ta sẽ không có nổi cả một chỗ cư trú giữa thế gian này.

Nhan Lạc Nương tự nhiên biết pháp quyết mở Quảng Hàn cung, nhưng nàng cũng không nắm chắc có trở về được hay không. Nhìn các sư tỷ, cả đám đều trầm tư, hiển nhiên có cùng lo lắng.

Nguyệt Hà tiếp tục nói:

– Trời đất này chỗ nào cũng hung hiểm, tuy rằng chúng ta là người tu hành, không nên có tâm mang sợ hãi đối với đất trời, nhưng nên hiểu được cách tự bảo vệ và yêu chính bản thân mình. Chỉ cần chúng ta còn sống, Quảng Hàn cung có thể truyền thừa tiếp. Đợi khi tu vi của chúng ta đề cao, có thể trở lại Quảng Hàn cung, sẽ tiếp tục đi tìm kiếm những đệ tử có thiên tư xuất sắc, không đến mức làm Quảng Hàn cung đứt đoạn truyền thừa trong tay chúng ta. Như thế, cho dù chúng ta không thể trường sinh, thì sau khi chết cũng không lo không có mặt mũi nào đối mặt sư phụ.

– Vậy sư tỷ cảm thấy chúng ta nên làm thế nào? Tìm một ngọn linh sơn, mở động phủ tu hành sao?

Nhan Lạc Nương hỏi.

– Những ngọn núi lớn có linh khí tràn đầy đều đã có người chiếm cứ, sớm thành đạo tràng của họ rồi. Cho dù vẫn còn chút ít, thì nhất định cũng bị yêu vật chiếm cứ.

– Cho nên?

– Trời đất đại loạn, chúng ta chỉ có nhờ môn phái khác che chở, mới có thể truyền thừa tiếp.

Nguyệt Hà bước tới trước cửa miếu Sơn Thần, nhìn bầu trời, quay lưng về phía mọi người, nói.

Nhan Lạc Nương nhìn tượng Sơn Thần cụt đầu, chưa trả lời, đã có đệ tử khác vội vàng hỏi:

– Chúng ta phải tới xin làm môn hạ môn phái nào để nhờ che chở?

Nguyệt Hà nói:

– Ta có một biểu ca, từ nhỏ bái nhập làm môn hạ của Hóa Thạch chân nhân ở Bồng Lai tiên sơn, Đông Hải. Trong Bồng Lai tiên sơn toàn là đạo đức chân tu, chúng ta nhờ Bồng Lai che chở nhất định không có chuyện gì.

Nhan Lạc Nương cũng không trả lời, nhìn thấy một đám sư tỷ đã hiện vẻ vui mừng trên mặt, kinh hãi bàng hoàng nhanh chóng tan biến, giống như tìm được phương hướng, thì những lời muốn nói đều nuốt trở vào.

– Sư muội, ý muội thế nào?

Nguyệt Hà nhìn Nhan Lạc Nương hỏi.

– Quảng Hàn cung chúng ta mặc dù không quá nổi danh trong thiên hạ, nhưng cũng có truyền thừa từ thuở hồng hoang, tuy rằng so ra kém Côn Lôn, nhưng chẳng hề thua gì so với những tông phái như La Phù, Bồng Lai. Chúng ta bái nhập làm môn hạ Bồng Lai để nhờ che chở, có phải là có chút…

– Vậy theo sư muội thì chúng ta nên đi đâu?

Nguyệt Hà hỏi.

– Chúng ta vẫn thử xem có thể trở về Quảng Hàn cung được không đã.

Nhan Lạc Nương đáp.

– Điều này sao có thể, Quảng Hàn cung ở giữa thực và ảo, muốn mở ra thông đạo, ít nhất phải có thực lực luyện thần phản hư, pháp lực của chúng ta không đủ.

Nguyệt Hà phản bác ngay lập tức.

Nhan Lạc Nương nhìn vị sư tỷ này, thầm thở dài một tiếng. Làm sao nàng không nhìn ra, các sư tỷ đều muốn đi, bất đắc dĩ nói:

– Nếu các sư tỷ đều cho rằng có thể đi, vậy thì đi đi.

Các vị sư tỷ cùng lên tiếng cho rằng nếu không thể trở về, thì tới Bồng Lai tiên sơn tránh một chút không có gì không tốt. Vì thế bọn họ quyết định tới Bồng Lai ở Đông Hải.

Trên thế gian, Quảng Hàn cung là một chỗ cực kỳ thần bí. Có một câu nói như thế này lưu truyền: “Thiên hạ kiếm tiên xuất La Phù, Quảng Hàn nguyệt dạ sương hoa vũ.” – tức là: Kiếm tiên trong thiên hạ đều xuất thân từ La Phù, còn Quảng Hàn thì giống như ánh trăng tựa nhảy múa trong đêm sương, không sao nhìn ra thực ảo. Trong thiên hạ, người nào cũng biết kiếm phái La Phù có một thanh linh kiếm tên là Trảm Tiên, nhưng đệ tử của đại môn đại phái lại biết, ngoài Trảm Tiên kiếm này, còn một thanh khác không hề kém là Quảng Hàn kiếm. Không có nhiều người biết về Quảng Hàn kiếm, chỉ biết một câu: “Trăng chiếu đầy trời, Quảng Hàn vô địch.”

Có điều đệ tử Quảng Hàn cung cực ít hành tẩu trong thiên hạ, cho nên ít người biết Quảng Hàn cung, hơn nữa Quảng Hàn cung còn nằm giữa hư và thực, không giống môn phái khác lộ rõ trong trời đất. Nhưng trong thập đại tiên sơn huyền môn vẫn có vị trí của Quảng Hàn cung. Chỉ là nào có ai biết, môn nhân Quảng Hàn cung lúc này đã điêu linh đến mức muốn về cũng không trở về được.

Ra khỏi vùng núi kia, Nhan Lạc Nương đột nhiên nói:

– Sư tỷ, không bằng chúng ta đến thôn Hà Tiền thử đi, Hà Bá Tú Xuân loan là trưởng bối của ta, ta muốn tới chỗ ngài ấy thử xem.

Những người khác không trả lời, đều nhìn Nguyệt Hà sư tỷ. Nguyệt Hà trầm ngâm một chút, nói:

– Một Hà Bá khó mà giúp được gì cho chúng ta, tốt nhất là chúng ta nhanh chóng đến Bồng Lai tiên sơn đi.

Nói xong, nàng ta dẫn đầu đi trước, mọi người theo sát đằng sau. Nhan Lạc Nương khẽ nhíu mày, hé miệng muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói ra miệng, nắm thật chặt Quảng Hàn kiếm trong tay, bước nhanh theo. Nàng vốn muốn đi hỏi Trần Cảnh xem con đường sau này phải đi như thế nào, nhưng Nguyệt Hà lại không cho nàng cơ hội.

Tuy rằng hiện tại nàng giữ Quảng Hàn kiếm, xem như Quảng Hàn cung chủ, nhưng những sư tỷ này hiển nhiên không công nhận chuyện này. Đi Đông Hải Bồng Lai phải qua Bá Lăng, lại không muốn đi qua Tú Xuân loan, cho nên Nhan Lạc Nương mới nói câu ban nãy.

Các nàng chỉ đi trên mặt đất, tốc độ rất nhanh, ngày đêm không ngủ, tới buổi tối đã đến địa giới Bá Lăng. Các nàng nhìn thấy trên mặt đất có một bia đá mới lập, trên mặt có khắc: “Bá lăng quỷ thành, người sống chớ gần.”

Đám người Nhan Lạc Nương mới đi qua Bá Lăng này không lâu, mặc dù không vào thành, nhưng Quảng Hàn cung chủ nhìn thấy thành Bá Lăng từng nói qua:

– Bá Lăng này đã thành quỷ vực chốn nhân gian rồi.

Hiện tại quả nhiên ứng với lời của Quảng Hàn cung chủ, có điều các nàng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Các nàng không dừng lại, tự nhiên cũng sẽ không vào thành, chỉ đi ngang qua thành. Lần đầu tiên qua đây, càng nàng chỉ cảm giác tòa thành này có âm khí rất nặng, hiện tại đứng xa xa nhìn, lại cảm thấy quỷ khí dày đặc. So với Chuyển Luân điện dưới âm phủ, thì âm khí của thành Bá Lăng này kém xa, nhưng trong thành này lại có oán khí còn nồng đậm hơn.

– Trên thành có người.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đầu tường thành có một cô gái chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào. Cô gái này mặc một bộ quần áo thuộc loại tiểu thư thế gia trong phàm trần thế tục mới có thể mặc, nhìn khá đẹp mắt, một đầu tóc đen được một sợi dây bảy màu cột sau người. Tại tòa thành trì quỷ khí dày đặc, oán khí tận trời thế này, một cô gái đứng trên tường thành tạo cho người ta một cảm giác cực kỳ chấn động.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN