Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS)
Có Mộng Có Oán Kết Trong Lòng
Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian
Dịch giả: Hoangtruc
Biên dịch: †Ares†
Nguồn: Bachngocsach.com
oOo
Nhan Lạc Nương nói tương đối lộn xộn, có nhiều chỗ còn không rõ ràng, giống như là những đoạn bị đứt khỏi dòng lịch sử. Nhưng Trần Cảnh vẫn lẩm bẩm mãi một câu “Một kiếm ngang trời hóa thiên hà, tiên thánh đầy trời chịu chôn vùi”, thầm nghĩ khẩu khí thật lớn. Nếu đó là thật sự, thì đúng là chuyện quá kinh khủng.
Nhan Lạc Nương còn nói thêm:
– Sư phụ nói, hơn một nghìn năm qua đi, sinh linh thế gian lại cảm ứng được thiên hà xoay chuyển, chính là ứng với một câu nói kia.
Một nghìn năm đối với người tu hành thì không tính là dài, nhưng đối với sinh linh phàm trần, đó lại là một quá trình đằng đẵng cực kỳ buồn chán. Với thời gian ấy, mỗi quốc gia, mỗi tộc đều có thể đã trải qua vài lần hưng suy luân hồi rồi.
Trần Cảnh không khỏi hồi tưởng đến truyền thuyết về chuyện đã xảy ra hơn một ngàn năm trước. Bình thường hắn không thấy có gì liên hệ giũa chuyện thần tiên biến mất và cảm ứng trời đất sắp đại biến cùng một chỗ. Hiện tại hắn vẫn không quá tin tưởng, thế nhưng hắn lại liên tưởng tới truyền thuyết Thiên đình muốn sắc phong thần linh thế gian, cùng với đại chiến của hai giáo Xiển – Tiệt. Kết quả trận chiến ấy thế nào cũng không ai biết, mà Thiên đình cũng đã biến mất về sau.
“Chuyện kia có một đoạn không ai thấu.” Trần Cảnh ngẫm nghĩ. Còn đoạn bị che mờ kia là bao lâu thì chẳng ai nói rõ được. Có người cho là trong vòng một đêm, cũng có người cho rằng một đêm ấy thực sự là giấc mộng dài tới cả trăm năm.
Trần Cảnh không hỏi nữa, mà chỉ ngước đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Mỗi người ngước đầu nhìn bầu trời đầy sao đêm đều có những cảm xúc khác nhau. Tâm tình khác nhau, cảm xúc cũng không giống nhau. Hiện tại Trần Cảnh cảm thấy mình như một ngôi sao trong số hàng tỉ ngôi sao kia, cho dù bản thân có tỏa sáng thì xen lẫn vào trong đó cũng không còn đặc biệt nữa. Đối với bầu trời vô biên vô hạn, hắn rất nhỏ bé. Hắn thầm nghĩ đến những thiên kiêu hàng ngàn hàng vạn năm trước, không biết họ có từng ngẩng đầu nhìn bầu trời thế này không? Không biết khi bọn họ còn chưa có thần thông thông thiên triệt địa thì có từng cảm thấy mình nhỏ bé không?
Bầu trời đầy sao này có vô số người từng ngước lên nhìn, cũng có vô số người muốn nắm giữ lấy bầu trời này. Thế nhưng cuối cùng cũng đều chỉ là một ngôi sao băng, còn trời sao vẫn cứ tồn tại như thế.
Một ánh sao băng xẹt ngang qua bầu trời, chói mắt mà đặc biệt, nhưng rồi lại biến mất trong chớp mắt.
Trần Cảnh hít sâu một hơi, nói:
– Thời gian chưa từng vì ai mà ngừng bước lại, cho dù kẻ đó có thể đoạt cả tạo hóa của đất trời, thì trước trời đất này vẫn cứ nhỏ bé đến vô lực. Bọn họ có đặc sắc của mình, cho dù bọn họ đã từng muốn định lại luân hồi, cũng đã là quá khứ. Thời đại của bọn họ đã kết thúc. Thời đại này thuộc về những người đang ngước lên nhìn trời sao.
Sau lưng hắn không có tiếng đáp lời, Nhan Lạc Nương cũng đang nhìn lên trời sao như Trần Cảnh, dường như không tự chủ được mà lẩm bẩm:
– Thời đại của bọn họ đã kết thúc, bây giờ là thời đại của chúng ta.
Trần Cảnh nhìn Nhan Lạc Nương, phát hiện thấy lúc này nàng đã ổn định lại, không còn bàng hoàng và sợ hãi nữa.
Trần Cảnh nói:
– Sư phụ cô chọn cô là người truyền thừa không phải không có đạo lý. Có muốn biết vì sao không?
Nhan Lạc Nương bước tới song song với Trần Cảnh, nhìn cảnh đêm bên ngoài, hỏi:
– Vì sao?
– Vì cô rất cứng cỏi.
Đây là Trần Cảnh xét đến tình hình của Quảng Hàn cung lúc này mà nói. Hiển nhiên Nhan Lạc Nương là một người truyền thừa tốt nhất, bởi chỉ có người cứng cỏi như vậy mới có thể tiếp tục giữ cho Quảng Hàn cung truyền thừa đi xuống.
Nhan Lạc Nương từng tự nghĩ ra rất nhiều nguyên nhân, nhưng nàng không nghĩ đến điều mà Trần Cảnh vừa mới nói đến. Nàng nhớ như in lúc bản thân dựa vào pháp lực yếu ớt mà có thể thắp sáng đèn Lưu Ly Định Hồn lên, các sư huynh sư tỷ đều có ánh mắt đầy ước ao, còn sư phụ thì nói liên tục ba tiếng “Tốt”.
Nhan Lạc Nương hít sâu một hơi, một bước bước ra khỏi miếu Hà Bá. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, như thể đang nhìn thấy Quảng Hàn cung. Qua một lát, nàng quay đầu nhìn Trần Cảnh, đột nhiên cúi người hành lễ, nói:
– Quảng Hàn Nhan Lạc Nương ra mắt Hà Bá.
Nhan Lạc Nương tiếp tục nói:
– Thành Bá Lăng có một thiếu nữ nhờ chuyển đến Hà Bá một câu.
Chẳng biết từ lúc nào mà cảm nhận của Trần Cảnh với thành Bá Lăng đã bị chặt đứt, chỉ còn mơ hồ cảm ứng tượng thần trong thành dường như vẫn còn tồn tại. Hắn bèn hỏi:
– Chắc là Cố Minh Vi rồi, nói gì vậy?
– Hóa ra nàng ta tên là Cố Minh Vi. Nàng nói muốn được gặp Hà Bá một lần.
Nhan Lạc Nương đáp.
– À, ta đã biết.
Trong lòng Trần Cảnh cũng đã đoán ra được phần nào.
Nhan Lạc Nương nói xong, thi lễ rồi xoay người rời đi. Trần Cảnh không giữ nàng lại. Hắn biết lúc này Nhan Lạc Nương đã không còn là Nhan Lạc Nương trước khi bước vào miếu Hà Bá nữa. Nàng đã là người đứng đầu một phái, là chủ của một cung rồi.
Trong lòng Nhan Lạc Nương lúc này, cũng chỉ còn hai từ mà tổ sư Quảng Hàn cung lưu lại: “Tự ái, tự cường.”
Nhan Lạc Nương bước đi trong bóng đêm. Trần Cảnh nhìn vào Quảng Hàn kiếm sau lưng nàng, kiếm đó mơ hồ như có ánh sáng chực chờ phóng ra. Linh khí mạnh mẽ như vậy phát ra nhất định sẽ khiến vô số tà ma ngoại đạo cướp đoạt, nhưng Trần Cảnh không nhắc nhở nàng. Hắn tin Nhan Lạc Nương nhất định đã biết, mà đây cũng là điều Quảng Hàn cung chủ tất phải đối mặt.
Nhan Lạc Nương không nói thiếu nữ trên tường thành Bá Lăng gọi Trần Cảnh là hôn phu, cũng không nói nàng ta là oán linh. Nhưng qua lời nói của Nhan Lạc Nương, Trần Cảnh liền biết thiếu nữ trên đầu tường chắc chắn là Cố Minh Vi, cũng biết nàng ta đã thành oán linh. Hắn vốn có thể thanh lọc toàn bộ thành Bá Lăng, nhưng khi định làm thì lại không đành lòng, vì khắp thành đều là linh hồn của những người trong thành phiêu đãng. Sau lại có rất nhiều kẻ tranh đoạt Tần Quảng Vương tỷ khiến hắn không cách nào đuổi hết oán khí đầy thành đi. Đến hôm nay, chỉ sợ không cách nào làm được nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Cảnh đứng ở miếu Hà Bá không cử động gì, một đốm sáng trắng đột nhiên lao ra khỏi thanh kiếm đá nơi pho tượng. Trong đốm sáng đó có một con bướm, chợt lóe lên rồi biến mất. Đốm sáng này chụp xuống âm thần Trần Cảnh, âm thần liền biến mất. Ngay sau đó, một con bướm từ trong miếu Hà Bá bay ra. Con bướm này không bay ra từ cửa miếu, mà chợt xuất hiện trong hư không phía trên nóc miếu, rồi lại biến mất trong hư không, lúc xuất hiện lại đã ở trên không trung đầu tường thành Bá Lăng.
Trần Cảnh nhớ lại vài lần trước đến thành Bá Lăng, cảm giác chỉ là thành này mục nát sắp không chịu nổi, như thể sắp bị thổi đổ. Còn hiện tại, hắn lại cảm thấy oán khí trong thành ngút trời, quỷ khí dày đặc.
Đầu tường thành có một cô gái mặc váy áo màu xanh ngọc bích đang chậm rãi đi tới. Một tay nàng lướt nhẹ lên tường đá như bị nhiễm mực, như thể đứa nhỏ buồn chán đang vẽ bậy lên vách tường. Khi con bướm xuất hiện, đáp xuống đầu tường rồi hóa thành một người mặc áo bào xanh, thiếu nữ lập tức cảm ứng được, rồi vui mừng quay người lại. Nàng ta chạy nhanh tới, vừa mới thấy bắt đầu chạy, đã biến mất, hiện ra lại thì đã ở trước Trần Cảnh, cách hắn khoảng hai bước chân, yên lặng đứng đó. Nàng nhìn Trần Cảnh, ánh mắt đầy yêu thương, rồi sau chốc lát đột nhiên lại xấu hổ cúi đầu nói:
– Chàng tới rồi!
Tình huống ngoài dự liệu khiến Trần Cảnh ngây ngẩn cả người. Trước đây Cố Minh Vi căn bản không như vậy.
Trần Cảnh thầm suy đoán xem là thứ gì đã biến Cố Minh Vi thành ra như vậy. Hắn đột nhiên nhớ đến U U đã từng gặp trong Tần Quảng vương thành, hiện giờ nghĩ lại đương nhiên đoán được có lẽ U U kia cũng là oán linh. Hắn thầm nghĩ: “Lẽ nào nàng này cũng biến đổi như U U. Có nghe nói oán linh sẽ quên đi một vài thứ, đồng thời phóng đại một số thứ lên thì phải?” Hắn không biết có phải như vậy hay không nữa.
Trời đất này đầy những huyền bí vô cùng vô tận, không ai dám nói mình đã biết hết những ảo diệu trong đó, dù có pháp quyết tu hành cũng không thể có hiệu dụng gì. Bởi vì thế gian này nhìn như không biến hóa, nhưng thật ra lại luôn không ngừng biến hóa. Cho nên không ai dám nói mình biết hết chuyện ảo diệu trong đất trời cả.
Oán linh lại là một loại mà mọi người biết đến rất ít. Đối với phàm trần thế tục, oán linh và quỷ mị không có gì khác nhau. Còn trong mắt người tu hành, quỷ, mị, vong hồn, oán linh khác nhau rất lớn. Hư Linh là quỷ, đã có ý thức hoàn chỉnh và độc lập, cho nên gọi là linh quỷ, cũng có thể trở thành quỷ tiên. Mà mị thì được phân làm nhiều loại, trong đó phổ biến nhất là sơn mị. Mị chính là vong hồn nào đó dung hợp cùng với một loại sinh linh mà thành. Còn vong hồn là người sau khi chết đi, hồn phách bị các Thành Hoàng bắt lấy, không thể hiện hình vào ban ngày, bị pháp thuật của Thành Hoàng điều khiển.
Oán linh chính là một loại thần bí và đáng sợ nhất, cũng có thể gọi là hung linh, ác linh. Khi chúng nó còn sống phải chịu nhiều đau khổ và tra tấn, trong lòng tích tụ oán khí sâu đậm, sau khi chết thì hóa thành oán linh. Chỉ một điểm này cũng chưa đủ trở thành oán linh, nếu không thì đã có rất nhiều oán linh xuất hiện trên đời này rồi! Ngoài ra còn có hai điều kiện nữa, đó là phải ở nơi hung địa có oán khí ngưng tụ, cùng với một kiện linh khí mà lúc sinh tiền oán linh đang sử dụng. Chẳng qua oán linh lại không như linh quỷ có thể hình thành tư duy hoàn chỉnh độc lập, mà tư tưởng của nó chỉ có thù hận và mộng tưởng lúc còn sống. Chúng nó sống trong thế giới riêng của chính mình.
Trần Cảnh không biết những chuyện này, nhưng có thể đoán được. Cố Minh Vi có thể trở thành oán linh liên quan cực lớn với sợi tơ bảy màu cột trên tóc kia.
– Cô còn nhớ ta không?
Trần Cảnh hỏi.
Cố Minh Vi cau mày, thắc mắc hỏi:
– Sao chàng lại hỏi như vậy? Đương nhiên ta biết chàng chứ. Chàng là Hà Bá sông Kinh Hà, là đại anh hùng cứu tính mạng toàn thành chúng ta. Chàng còn là hôn phu của ta!
Nói xong mấy lời kia, nàng lại cúi đầu, rất đỗi e thẹn.
Trần Cảnh thất kinh, suy nghĩ: “Từ lúc nào ta lại thành hôn phu của nàng ta rồi?” Hắn bèn cau mày hỏi:
– Vậy ta tên là gì?
Cố Minh Vi lập tức trả lời:
– Chàng tên là… tên là…
Nàng nhíu mày suy nghĩ rất lâu, rất lâu cũng không nghĩ ra, miệng lẩm bẩm:
– Tên là gì chứ… Tên là…
Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, thất kinh nói:
– Ngươi không phải là chàng, ngươi là ai, sao lại muốn gạt ta?
Vừa nói chuyện, đôi mắt trong suốt đầy linh hoạt của nàng đột nhiên chuyển đỏ ngầu, mặt đầy vẻ oán hận, sắc mặt lại chuyển sang tái mét cực kỳ kinh khủng và dữ tợn. Nàng ta hét lớn một tiếng, hóa thành một đám khói đen. Trong khói đen đó, còn thấy được một sợi tơ bảy màu chớp lóe.
Khoảnh khắc Cố Minh Vi trở nên tức giận, thành Bá Lăng cũng lập tức biến hóa. Khí đen vốn tràn ngập khắp thành, đến Trần Cảnh cũng không nhìn rõ cảnh vật bên trong, giờ trào dâng cuồn cuộn như con sóng dữ tuôn trào đến Trần Cảnh đang đứng nơi đầu tường. Trong tích tắc đó, nó đã ngưng kết thành một con quái vật có hình người đập xuống. Trần Cảnh còn nghe cả tiếng oán thán hỗn loạn bên trong, là tiếng oán thán thốt nên trước lúc chết của người trong thành, nhưng không còn phù hợp với hiện tại nữa. Trần Cảnh thả người nhảy lên, hóa thành ánh kiếm, rồi biến mất trước khi khí đen đó đập xuống.
Oán khí thành này mới đầu đã rất khó thanh trừ, sau này có oán linh lại càng thêm khó. Trần Cảnh không biết rốt cuộc Cố Minh Vi sẽ biến thành cái dạng gì, cũng không biết ngày sau nàng này có định rời khỏi thành Bá Lăng gây họa cho thế gian hay không. Trong lòng hắn vẫn hi vọng bọn họ mãi mãi ở lại trong thành Bá Lăng, không nên đi ra, coi như đó là một cách khác để tồn tại trên thế gian này.
Trần Cảnh đang ở trên bầu trời cách xa thành Bá Lăng, hắn quay lại nhìn về phía đầu tường thành thì thấy được oán khí cuồn cuộn đã gần tan biến đi hết. Nơi đầu tường lại có một cô gái mặc váy áo màu ngọc bích nhìn về nơi xa xăm, như thể vừa rồi căn bản không có gì phát sinh cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!