Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS) - Mê Thiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS)


Mê Thiên



Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn

Dịch giả: †Ares†

Biên dịch: hoangtruc

Nguồn: Bachngocsach.com

oOo

Ở trong thần miếu Thổ Địa, khoảnh khắc Tần Hộ mở to mắt cũng là lúc gã mất đi liên hệ với hồn cổ kia. Gã bất đắc dĩ thở dài, lại cảm thán bí thuật của vu tộc quả nhiên độc đáo, khó trách hậu nhân không có chân truyền liền không thể kế thừa. Lập tức, gã lại xem qua tình huống thân thể mình, đúng là vô cùng suy yếu, nguyên khí tổn hại nặng nề. Gã kinh hãi, vội vàng tĩnh tâm, niệm Thổ Địa tế thần chú.

Hồng đại hiệp lại đang lải nhải. Nó bò qua bò lại trước người Trần Cảnh, không ngừng lẩm bẩm:

– Hà Bá gia còn không tỉnh lại, chẳng may có yêu quái đánh tới thì làm sao bây giờ. Bọn chúng có thể lột vỏ lão tôm ta nấu canh uống, còn có thể móc nội đan của ta chế thuốc. Vỏ sò muội muội, ta với ngươi cùng về lại biển đi, muội về nhà của muội, nếu như có thể thì giúp ta tìm một nàng tôm cái hiền lành nữa…

– Đừng có ầm ĩ nữa, còn nói ta ăn ngươi.

Từ trong vỏ sò truyền ra một giọng nói non nớt, không mang theo sát khí, thế nhưng Hồng đại hiệp cũng không dám lên tiếng nữa.

Nó lại chạy quanh người Trần Cảnh, đột nhiên dừng lại, mừng rỡ nói:

– Hà Bá gia, ngài tỉnh rồi.

Hồng đại hiệp giơ cao cặp càng đỏ thẫm như hò reo, đôi mắt lồi rất nhân tính hóa xuất hiện vẻ cao hứng.

Vỏ sò cũng khẽ động, bơi lại gần, để lại phía sau một chuỗi bọt khí thoát ra từ cái vỏ.

Chỉ thấy Trần Cảnh mở to mắt nhìn quanh, trong mắt mang một chút mê muội, thế nhưng lập tức thanh tỉnh lại. Hắn rút kiếm bên hông ra, đọc một câu thần chú, linh khí của Tú Xuân loan lập tức dồn về. Hắn hít sâu một hơi, tay vuốt khẽ lên thân kiếm, tay đi tới đâu, thân kiếm lóe lên hào quang chói mắt tới đó, suốt từ chuôi kiếm lên tới mũi kiếm. Đột nhiên, Trần Cảnh phóng kiếm ra, khẽ quát một tiếng. Kiếm kia phát ra một tiếng ngân vang rồi lao khỏi mặt sông, phá không bay về hướng miếu Thổ Địa trấn Quân Lĩnh. Nếu lúc này có người ngẩng lên, thì sẽ phát hiện một vệt sáng xẹt ngang qua đỉnh đầu mình.

Kiếm bay qua thôn Hà Tiền, thẳng vào trấn Quân Lĩnh, vẽ một đường sắc nhọn mà chui vào miếu Thổ Địa rồi chém lên tượng thần. “Rắc” một tiếng, đầu của tượng thần bị chém rơi rụng lên mặt đất. Ngay sau đó, kiếm không dừng một giây nào mà lập tức vọt ra khỏi miếu. Cũng đúng tích tắc ấy, trong thần miếu đột nhiên nổi lên một cơn gió mạnh như bão, nhưng lại chậm mất nửa nhịp, mà tại thần miếu nằm bên dưới miếu Thổ Địa, mặt Tần Hộ trở nên xanh mét.

Kiếm lại xẹt qua bầu trời lần nữa, rồi rơi thẳng xuống Tú Xuân loan.

Trần Cảnh đưa tay ra, kiếm rơi đúng vào trong tay hắn. Hắn chỉ thấy toàn thân vô lực, không khác gì lần bị cá chép tinh giành bài vị, suýt tiêu tán thần hồn cả.

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, qua một hồi mới chậm rãi mở to mắt, nói:

– Ta ngủ mê bao lâu rồi?

– Bẩm Hà Bá gia, từ lúc ngài ngủ đã qua hai lần hoa nở, hai lần tuyết rơi ạ.

Vỏ sò im lặng, mặc nước dập dềnh ở một bên, còn Hồng đại hiệp thì nhanh nhảu vừa nói vừa giơ cặp càng đỏ thẫm lên phụ họa.

Trần Cảnh thầm kinh ngạc, không ngờ đã qua tới hai năm. Trí nhớ của hắn vẫn đang ở lúc đưa mắt nhìn Diệp Thanh Tuyết đi xa. Lập tức hắn lại hỏi:

– Các ngươi có biết sư tỷ Diệp Thanh Tuyết của ta thế nào rồi không?

– Mấy chuyện trên đất bằng thì con không rõ, nhưng ba tháng trước có một con cò trắng nói nó gặp được lốc xoáy ở một nơi rất xa, trong lốc xoáy có người đang đấu phép, trong đó có một cô gái mặc quần áo còn trắng hơn cả lông cò trắng, người còn xinh đẹp hơn cả cò trắng, có lôi pháp mà cò trắng sợ nhất, phất tay một cái là có sét đánh xuống giết người, dễ dàng như chim ăn côn trùng vậy ạ.

Hồng đại hiệp lớn tiếng nói, nhưng đến câu cuối cùng nó lại cúi đầu, bởi vì lúc ấy cò trắng nói: “Dễ dàng như chim ăn tôm cá.”

Hồng đại hiệp cho rằng con cò trắng kia đang ám chỉ mình, trong lòng khó chịu, cho nên đổi thành côn trùng. Hồng đại hiệp không nghe Trần Cảnh trả lời, lại ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh. Chợt nó cảm giác Hà Bá gia đang rất suy yếu, nhưng ánh mắt lại càng thêm sắc bén, tựa như có thể nhìn thấu những gì nó nghĩ.

– Ừm, hai năm qua có chuyện gì phát sinh hay không?

Trần Cảnh hỏi.

– Một năm trước, có một nữ đạo nhân không biết từ đâu tới, ở trong thần miếu của Hà Bá gia đả tọa ba ngày, sau lại mang một cô gái trong thôn Hà Tiền đi ạ.

– Nữ đạo nhân? Trông thế nào?

– Nữ đạo nhân kia tầm trung niên, nhìn qua lạnh như băng, mặc đạo bào màu xanh nhạt, đến như gió, không biết từ đâu. Người này ngồi trong thần miếu lại tràn ra sát khí, có thể làm tán đi hương khói nguyện lực trong miếu Hà Bá, có thể đưa tay gọi mây, có thể mê hoặc ánh mắt chúng sinh khiến không ai nhìn thấy mình, khi đi lại đạp mây bay thẳng lên chín tầng trời, không gì không làm được. Nhìn qua thì người này có pháp lực cực cao, chỉ sợ là đã nhập Tiên đạo rồi ạ.

Hồng đại hiệp nói cực nhanh, xem ra nữ đạo nhân kia khắc sâu ấn tượng với nó, hoặc là nó đã bị nữ đạo nhân kia dọa sợ.

Trần Cảnh trầm tư. Hắn không tìm hiểu về những nhân vật nổi danh trong cõi này, lúc lưu lạc cùng lão kiếm khách thì ông lão rất ít nói chuyện, có nói cũng toàn những lời hắn nghe không hiểu, cho nên không biết nữ đạo nhân kia là nhân vật nào. Lại nghe Hồng đại hiệp nói:

– Tiên không vào thần miếu, thần không vào đạo tràng. Nữ đạo nhân kia ngồi trong miếu của Hà Bá gia đả tọa ba ngày, lại còn tỏa sát khí tán hương khói nguyện lực đi, đây là tỏ rõ địch ý với Hà Bá gia đấy ạ.

Hồng đại hiệp còn định nói thêm, nhưng Trần Cảnh đã phất tay cho chúng nó lùi đi. Hắn không nghĩ ra mình đắc tội người nào, suy tư thật lâu cũng không rõ được chuyện gì, bèn không lo lắng nữa. Hắn nghĩ thầm: “Mặc kệ là ai, ta chỉ tĩnh tâm tu hành, nếu thật có một ngày bị người lấn tới cửa, giết hết là được, kể cả không phải là đối thủ, thì chẳng qua là một mạng mà thôi. Giờ ta cứ cố gắng tu hành, sau này cũng không cần hối hận.”

Trần Cảnh nâng kiếm lên. Thân kiếm thon dài, hơi mỏng, lưỡi kiếm sắc bén như sương tuyết, một làn sương trắng mờ mờ bao phủ lấy thân kiếm. Thế nhưng, bất kỳ ai đã từng nhìn thấy thanh kiếm này hai năm trước, đều có thể nhận ra linh khí trên thân kiếm yếu đi rất nhiều. Nếu không phải kiếm đã luyện thành kiếm sát, lại không rời khỏi thân thể Trần Cảnh, có linh khí liên tục lưu chuyển, thì giờ kiếm này đã hóa sắt thường rồi.

Nhưng có một chuyện khiến Trần Cảnh cảm thấy khó tin, đó là trên thân kiếm lại có thêm một con sâu trắng như tuyết, phối hợp với sương mù quanh thân kiếm nhìn rất sống động.

Hắn bỗng nhớ lại ảo cảnh biển hoa cùng bươm bướm. Tới tận bây giờ hắn vẫn chưa thể quên được cảm giác đó. Hắn cảm thấy đó không phải ảo giác, mà là một thế giới chân thật, đang tồn tại ở một nơi nào đó trong đất trời.

“Mộng hóa làm con bướm bay giữa biển hoa, để rồi tự mình trầm mê vào đó. Cũng không biết thế giới kia là thật, hay thế giới hiện giờ là thật nữa. Có lẽ ta vốn mà một con bướm, còn tất cả những chuyện bây giờ chỉ là ảo cảnh. Ngay cả không phải, ai có thể cam đoan thế giới bây giờ không phải là không gian ý niệm của người khác chứ.”

Trần Cảnh vuốt nhẹ lên con sâu trắng trên thân kiếm, chợt có một cảm giác mê hoặc trước nay chưa từng có. Hắn ngẩng đầu, nhìn xuyên qua làn nước lên không trung, chỉ thấy bầu trời kia bị phủ thêm một tầng sóng nước mông lung. Hắn không biết là mình bị mê hoặc vì con sâu trên thân kiếm, hay là vì tâm hồn đã mang dấu ấn của cái thế giới kia.

Đột nhiên hắn nghĩ ra một chuyện, thở dài:

– Kiếm đã có linh thì nên có tên, gọi là ‘Mê Thiên’ đi.

Là mộng hay là thật, hắn cũng không phân rõ được, hư vô và chân thật chỉ cách nhau một ý niệm mà thôi.

Thời gian như những con sóng, một lớp lại chồng lên một lớp, thúc giục vạn vật sinh linh mục nát, già đi.

Tôm cá trong Tú Xuân loan càng ngày càng nhiều, sắc phù ở Loạn Lưu pha cũng đã dần dần thành hình rồi.

Sau khi Trần Cảnh tỉnh lại thì dưỡng thần hồn một tháng rồi bắt đầu luyện kiếm. Không phải hắn không nghĩ tới việc đi tìm Thổ Địa Tần Hộ kia, chẳng qua là sau khi tỉnh lại, hắn thấy toàn thân suy yếu vô lực, mà hiện tại hắn vẫn chưa đủ sức để giết Tần Hộ.

Dưới trời sao, trên mặt sông dày sương, thế kiếm mờ ảo. Không biết từ khi nào, hắn cảm giác kiếm trong tay mình có sinh mạng, tựa như đang thai nghén một sinh mệnh trong đó.

Bóng kiếm mơ hồ, sương mù mờ mịt.

Hắn luyện kiếm trên mặt sông, là dưỡng thần, cũng là dưỡng kiếm. Lấy linh khí của núi sông để tẩy luyện thân kiếm, lại tẩy luyện cả thần hồn của mình. Nhưng theo thời gian trôi qua, loại cảm giác không rõ mình đang ở trong hư ảo hay là trong thế giới thật lại còn nguyên trong hắn. Vì thế trong thế kiếm của hắn có thêm một tầng mê huyễn, để mỗi lần Hồng đại hiệp và vỏ sò nhìn Trần Cảnh luyện kiếm thì đều bị mê muội vào trong đó. Tới khi Trần Cảnh dừng lại, chúng nó mới hồi tỉnh, đều cho là mình vừa ngủ thiếp đi.

Phía trên Tú Xuân loan là Loạn Lưu pha và Ác Long hạp. Mặt sông ở đây, bất kể ban ngày hay ban đêm, luôn phủ kín sương mù. Nhìn từ ngoài vào trong không gian mờ mờ ảo ảo đó, Trần Cảnh giống như một vị tiên không ngừng múa kiếm, bóng kiếm chiếu rọi ánh trăng sao, ánh kiếm lấp loáng, vẽ ra những vệt sáng dài muôn sắc.

Xuân đi thu đến, nước sông chẳng lúc nào ngừng chảy.

Vách núi hai bên Ác Long hạp cao hơn mười trượng. Một con gió thổi tới, đỉnh vách đột nhiên xuất hiện một con hổ sặc sỡ. Một cô gái ngồi trên lưng hổ, dáng người lung linh, mặt che bằng lụa mỏng, mi như viễn sơn, mắt như thu thủy*, mặc y phục màu đen, chân mang đôi giày xanh, càng khiến hai cánh tay trắng tinh lộ ra ngoài lớp áo thêm nổi bật, lấp lánh như tuyết.

(*Mi như viễn sơn, mắt như thu thủy: mi dài và mảnh, mắt như nước hồ mùa thu)

Nàng dõi mắt nhìn về phía Ác Long hạp, chỉ thấy trong sương mờ, một bóng người áo xanh theo kiếm mà động, phiêu diêu như khói. Cách hắn không xa còn có một con tôm đỏ đang ẩn hiện trong sóng sông, cùng với một vỏ sò chìm nổi.

Cô gái lẳng lặng nhìn hắn múa kiếm, cũng không có quấy rầy, trong lòng kinh ngạc, chỉ cảm thấy thế kiếm này trong mờ ảo lộ ra sắc bén, sát khí ẩn ẩn, lại làm cho người ta có cảm giác như ảo mộng.

Trời chẳng biết đã đổ mưa nhỏ từ lúc nào, nàng tĩnh tọa bất động trên thân hổ, mà con hổ kia cũng nhân tính hóa nhìn người múa kiếm trên mặt sông.

Mưa bụi mờ ảo, màn mưa giăng lên toàn bộ Ác Long hạp, trời đất mịt mù. Một cô gái mặc y phục đen như mực an tĩnh trên đỉnh vách núi, bên dưới là con mãnh hổ cũng nằm bất động, thở khe khẽ trong mưa, im lặng nhìn bóng người áo xanh múa kiếm trên mặt sông.

Đột nhiên, người áo xanh kia biến mất. Cô gái áo đen còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, trong tai đã truyền tới một tiếng ngâm khẽ. Nàng ngẩng đầu, đã thấy một vệt sáng xẹt qua vành tai, mang tới một cơn gió lạnh thổi tốc khăn lụa che mặt của nàng, để lộ đôi môi anh đào cùng chiếc mũi thon cao xinh đẹp. Nơi vệt sáng kia đi qua, hơi lạnh truyền khắp toàn thân, tựa như có một đống tuyết bao cái cổ của nàng lại.

Nàng khẽ nhíu mày, còn chưa kịp tự hỏi vệt sáng kia là gì, thì đã nghe một giọng nói vang lên:

– Thần nữ từ đâu mà đến?

Đỉnh thác nước trong hạp cốc bỗng xuất hiện một người, áo xanh nổi bật, lưng đeo trường kiếm, tóc đen buộc gọn sau đầu, hai tay chắp sau lưng. Người này đứng yên trên thác, mặc tà áo phiêu động theo dòng nước. Đây chính là bóng người vừa múa kiếm ở mặt sông.

– Ta từ Vu Sơn đến, muốn tới chỗ của Đông Nhạc đại đế để nghe đạo, nhân tiện đi qua nơi này.

Giọng nói của nàng trong veo mà dịu dàng, dưới màn mưa bụi làm cho người ta có một cảm giác không chân thật.

– Đông Nhạc đại đế? Ở Thái Sơn sao? Không biết là giảng loại đạo quả nào?

– Đông Nhạc Thái Sơn đại đế giảng Thần đạo, không nói chuyện tiên, không luận về ma, không đuổi yêu, linh, không gặp người.

Lụa mỏng đã phủ lại trên mặt nàng. Nàng đứng yên trên đỉnh vách núi cao hơn mười trượng, giọng nói mặc cho tiếng nước chảy ầm ầm vẫn vô cùng rõ ràng.

– Đa tạ cho biết, mời!

Cô gái áo đen khẽ gật đầu về phía đỉnh thác rồi vỗ nhẹ đầu hổ. Mãnh hổ ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, sau đó co người bật lên, bay vào màn mưa bụi, vượt qua hạp cốc, nháy mắt đã biến mất trong trời đất mờ mịt.

Trần Cảnh vẫn đứng nơi cũ, tà áo bay bay.

Vệt sáng mà cô gái thấy ban nãy thực chất là Mê Thiên kiếm xẹt qua tai nàng, có điều nàng không kịp phản ứng. Cũng không biết là vì điều đó nằm ngoài dự kiếm của nàng, hay vì nàng còn đang mê mẩn trong bóng kiếm.

Trần Cảnh biết quá ít về Thần đạo, ngay cả việc thần linh muốn mượn một con đường để đi qua cũng không biết.

Chợt hắn tung người lên, như một con chim xanh bay vào trong màn mưa rồi rơi xuống mặt sông, vô thanh vô tức chìm xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN