Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS)
Mượn Một Khúc Âm Thanh Trời Đất
Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: Hoangtruc
Nguồn: Bachngocsach.com
oOo
– Ca ca, huynh đã nói là sẽ bảo vệ muội, huynh không nhớ sao?
– Đừng nói mấy chuyện này nữa, nói đi, làm sao cô mới để cho ta rời đi?
– Ca ca, tại sao huynh cứ nhất định phải rời khỏi đây cơ chứ? Nơi này mới là chân thật, những điều có trong trí nhớ của huynh đều không tồn tại, căn bản toàn là giả dối, huynh còn đi đâu được chứ?
– Ha ha, cô nói ta trúng thuật ác mộng, nhưng thế giới mà cô nói là chân thật này lại ngập tràn hư ảo, còn tất cả trí nhớ của ta, cô lấy gì chứng minh chúng nó là giả chứ không phải cô là giả? Cô lấy gì chứng minh rằng ta không phải đang ở trong ác mộng?
Trần Cảnh lạnh giọng nói, không còn một chút cảm tình nào.
– Ca ca…
U U khóc hô, nhưng Trần Cảnh chỉ lạnh lùng nhìn, mặc nước mắt của nàng rơi xuống đọng trên lưỡi kiếm.
– Ca ca, muội không thể chứng minh. Nếu ca ca cảm thấy U U là giả, vậy thì giết U U đi. Nếu U U không chết, vậy U U là giả dối, nếu U U chết rồi, ca ca hẳn sẽ tin lời U U nói. Nhưng bất kể ra sao, xin ca ca đừng quên những lời huynh đã khắc trên cây sáo trúc.
Nói xong, nàng từ từ nhắm mắt lại, hai hàng lệ trong suốt chảy xuống. Trần Cảnh nhìn thấy rất rõ hàng mi của nàng hơi run lên.
Trần Cảnh cũng từ từ nhắm mắt, nhưng cùng lúc mắt nhắm hẳn lại, kiếm ngân vang một tiếng rồi phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó đâm vào cổ họng của U U. Máu đen chảy xuôi xuống theo lưỡi kiếm.
Trong mắt U U tràn đầy khiếp sợ cùng không thể tin nổi, chậm rãi ngã xuống. Trần Cảnh như đóng băng, chỉ có kiếm trong tay hơi run nhẹ. Lúc U U gần chạm đất, hắn không nhịn được mà ôm lấy nàng. U U còn chưa tắt thở, tay cố hết sức muốn nắm lấy áo của Trần Cảnh, môi mấp máy, nhưng lại không có âm thanh phát ra. Có điều thông qua khẩu hình, Trần Cảnh có thể hiểu được rằng nàng đang nói: “Ca ca, U U không có lừa huynh.”
Đôi mắt của nàng dần dần ảm đạm, nhưng từ đầu đến cuối đều không hề có một chút oán hận nào.
Trần Cảnh không ngờ được rằng nàng sẽ chết, sao có thể như vậy chứ? Nhưng nàng lại thật sự chết rồi, thân thể cũng lạnh dần, từ từ cứng lại ở trong lòng Trần Cảnh. Mà thế giới này thì vẫn không hề biến hóa.
U U được Trần Cảnh tự tay chôn cất ở khoảng đất trống trước căn nhà gỗ. Sáo trúc cũng được hắn vùi theo vào trong đất.
“Mượn một khúc âm thanh của trời đất, hứa giữ nụ cười muội muôn đời.” Trần Cảnh lẩm bẩm lại mấy chữ được khắc trên sáo trúc, không hiểu chính bản thân mình đang nghĩ gì.
Nhìn nấm mồ đơn sơ, hắn phân vân không biết có nên lập một cái bia hay không, mà dựng bia xong thì trên đó phải viết chữ gì?
U U chết rồi, hắn tự nói với mình, tất cả chuyện này chỉ là ảo giác, là một huyễn thuật cực cao. Thế nhưng bất luận hắn tự nhủ như thế nào, trong lòng lại luôn nhớ tới ánh mắt khi sắp chết của U U. Theo thời gian trôi qua, loại cảm giác ám ảnh này càng ngày càng nặng, khiến hắn không thể tĩnh tâm tu hành. Hắn sinh ra buồn bực, oán hận khó hiểu, rồi dần dần hóa thành ý niệm muốn hủy diệt tất cả trước mắt.
Liên tục đả tọa, tĩnh tâm, dưỡng thần không có hiệu quả, hắn rời khỏi căn nhà gỗ, mang theo thanh kiếm nứt vỡ và quyển sách tiện tay lấy từ trong đại điện phủ thành chủ, có tên “Hô phong hoán vũ” ra ngoài. Cái tên này quá quen thuộc với cả người phàm lẫn thần linh, thế nhưng Trần Cảnh lại không ngờ được quyển sách này chỉ có mỗi chữ ở bìa, chứ bên trong hoàn toàn trống không. Hô mưa gọi gió có lẽ được người phàm coi là bản sự của thần tiên, nhưng với thần linh như Trần Cảnh thì chuyện này không có gì là đặc biệt.
Tuy đây không phải là pháp thuật lợi hại gì, nhưng hắn cũng không muốn ném đi, đợi trở lại nhân gian, nếu mọi người cầu mưa thì hắn còn có thể gọi mưa gió tới.
Trần Cảnh cứ đi thẳng tới phía trước, khi quay đầu lại thì phía sau đã ngập tràn sương khói, căn nhà gỗ cùng ngôi mộ đơn sơ kia cũng đã bị màn sương che phủ. Hắn không quay trở lại để nhìn xem căn nhà kia còn tồn tại hay không, mà đột nhiên bay thẳng lên trời.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã ngang với những đám mây, chân đạp mây trắng mà nhìn khắp vùng trời đất này. Bỗng từ xa có một cơn lốc xoáy màu đen thổi quét tới, nơi nó đi qua, trời đất đen kịt lại, như là toàn bộ ánh sáng đều bị nó cắn nuốt hết. Thế giới vốn đang là ban ngày, phút chốc đã biến thành tối đen, chỉ có lốc xoáy rít gào và những tiếng động như ma quỷ gào rú.
Trần Cảnh không trốn tránh, mặc cho gió xoáy quét qua. Thế nhưng, lúc cơn lốc thổi qua người, hắn lại không hề cảm nhận được gió, mọi thứ êm ả dị thường, chỉ có trời đất là trở nên u ám, bóng người như có ở khắp nơi, nhưng lại không sao thấy rõ được. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy bầu trời đã biến thành màu tăm tối, không trăng không sao, hệt như lúc hắn được Diệp Thanh Tuyết kéo lấy định bay ra bên ngoài tòa thành.
– Lẽ nào đây mới là hình dáng thật của thành Tần Quảng?
Trần Cảnh không khỏi vui mừng, vọt người phi độn lên càng cao thêm.
Thế nhưng tâm tình vui sướng khi sắp thoát ra ngoài lại không sao hòa tan được cảm giác buồn bực dày vò lúc trước. Hắn càng ngày càng cảm thấy mình có gì đó không đúng, nhưng lại không sao thoát khỏi cảm giác khó chịu này.
Hắn không thể nói rõ được cảm giác này là cái gì, mặc cho hắn mỗi ngày đều tự nhủ rằng U U chỉ là ảo ảnh chứ không phải người thật, tất cả thế giới này cũng là hư ảo, không một điều gì là thật. Thế nhưng cảm giác khó chịu kia không tan đi, ngược lại thường xuyên khiến hắn buồn bực, cả người không thoải mái, không phải là ở thân thể, mà là từ sâu trong nội tâm.
Hiện tại rốt cuộc có thể rời khỏi, nhưng niềm vui vẫn không đủ át đi mọi thứ trong lòng hắn.
Trần Cảnh bay thẳng lên không trung tối đen, bởi hắn cho rằng hướng đỉnh đầu là hướng ra khỏi thành này. Hắn không quay đầu nhìn lại, cũng không biết đã qua bao lâu, khi hắn cảm giác pháp lực khô cạn, mới phát hiện mình vẫn đang trong bóng tối. Hắn kinh hãi quay đầu lại, dưới không thấy đất, trên không thấy sao, không biết còn bao lâu mới có thể ra khỏi thành nữa. Bốn phía vẫn đầy những bóng người mơ hồ và những tiếng rít ma quái. Hắn bỗng thấy giật mình, tự hỏi có khi nào mình chưa hề rời đi được chút nào, hay đây là do mọi vị trí đều quá giống nhau?
Đột nhiên, Trần Cảnh nhớ tới lúc mình được sư tỷ Diệp Thanh Tuyết mang theo rời đi, hình như phi độn rất lâu cũng không thoát được, cuối cùng khi hào quang năm màu chiếu xuống thì lập tức đã tới đầu tường. Hắn mơ hồ còn nhớ được, khi đó Giang Lưu Vân niệm hai chữ “phá huyễn”.
– Có lẽ, khi đó Diệp sư tỷ đã sát tới đầu tường rồi.
Trần Cảnh phán đoán, sau đó đả tọa khôi phục pháp lực. Pháp lực vừa hồi lại, hắn lại bay vút về hướng đỉnh đầu, như một con thiêu thân đang nháo nhào đi tìm chút ánh lửa trong đêm tối.
Trần Cảnh không có cảm giác mình như là thiêu thân bị lạc trong đêm, giữ vững tin tưởng chỉ một chút nữa là sẽ tới đầu tường. Hắn cứ mải miết bay, cho tới khi pháp lực cạn lần thứ hai, lại rơi vào trong bóng tối.
– Há Bá gia, sao ngài còn ở nơi này?
Trần Cảnh đang đả tọa thì chợt nghe được một câu như vậy. Xưng hô “Hà Bá gia” đã rất lâu rồi không có ai kêu lên, Trần Cảnh thiếu chút nữa đã quên đi. Nhìn về hướng phát ra âm thanh, một cô gái đang đứng im, thân mặc áo tơ màu màu trắng, đầu cài đóa hoa cùng màu làm bằng giấy, tóc đen thả buông, cả người vô cùng nổi bật trong đêm tối.
Hắn ngẫm nghĩ cố nhớ xem người trước mắt là ai, tuy cảm thấy rất quen mắt, nhưng mãi vẫn không nhớ ra nổi, càng cố tập trung thì càng phát hiện trí nhớ trước kia của mình cực kỳ mơ hồ, thậm chí có những hình ảnh lóe lên trong đầu, nhưng hắn lại không cho rằng đó là thật sự.
– Hư Linh kính chào Hà Bá gia!
Nàng đứng cách xa Trần Cảnh một trượng, hơi khom người, hành lễ vạn phúc.
Trí nhớ của Trần Cảnh về Hư Linh như là một chiếc bàn đá xanh phủ đầy bụi, bỗng được cơn gió thổi qua làm sạch, lộ ra chữ viết trên mặt.
– Là cô!
Trần Cảnh không khỏi cao hứng bật thốt, nhưng âm thanh vọng lại khiến hắn phải kinh ngạc, vì nó vừa cứng ngắc vừa chói tai. Hắn muốn cười, lại phát hiện mặt mình như cũng cứng lại rồi.
Hư Linh không tới gần, mắt hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn dò xét, lát sau mới lên tiếng:
– Hà Bá gia còn có thể nhớ rõ ta?
– Ta đương nhiên nhớ rõ ngươi!
Trần Cảnh nhíu mày, nói.
– Hà Bá gia tuy rằng nhớ rõ ta, nhưng cảm giác hẳn giống như vừa trong một giấc mộng ngắn đi?
Hư Linh vẫn đứng im không nhúc nhích, toàn thân được bao phủ trong một màn sáng trắng trong suốt.
Trần Cảnh nhìn chằm chằm Hư Linh, hơi kinh ngạc, lập tức hỏi:
– Cô còn biết cái gì?
Hư Linh mỉm cười, nói:
– Hà Bá gia, ta cho ngài xem một vật.
Dứt lời, nàng lấy từ trong ngực áo ra một cái gương rồi nói:
– Hà Bá gia, đây là chiếc gương mà ta lấy trộm được từ trong phủ Tần Quảng Vương. Mặc dù nó không có năng lực chiếu khắp đại thế giới, nhưng có năng lực chiếu rọi hoàn nguyên, bất kể là yêu ma gì huyễn hóa thành hình người, chiếu vào trong kính đều sẽ hiện ra nguyên hình.
Trần Cảnh nghi vấn nói:
– Diện mạo của ta có cái gì không đúng sao?
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại nhớ tới việc rất nhiều người đều không nhận ra mình, chẳng lẽ diện mạo của mình thật sự thay đổi?
Nghĩ vậy, Trần Cảnh lập tức muốn đi qua, nào ngờ vừa cất bước thì Hư Linh đã lùi về sau mấy bước, nói:
– Hà Bá gia, ngài có thể đứng im ở chỗ đó không?
Trần Cảnh hơi sững sờ, trong lòng buồn bực, nhưng vẫn ép được xuống, nói:
– Được rồi, ta đứng ở chỗ này, bất động.
– Xin Hà Bá nhất định phải định thần tĩnh khí, bất kể nhìn thấy gì, đều nhất định phải giữ vững tinh thần của mình, nếu không, có lẽ đây chính là lần cuối cùng Hà Bá gia gặp mặt ta rồi.
Trần Cảnh nhíu mày, trong lòng lại dâng lên cảm giác buồn bực bất an, bực dọc thúc giục:
– Được rồi, ta hiểu, cô chiếu vào ta đi, bản thân ta cũng muốn nhìn có thể soi ra cái gì.
Hắn mới nói xong, Hư Linh lại thu chiếc gương màu đen vào ngực áo, đồng thời lắc lắc đầu, nói:
– Hà Bá gia tâm thần không yên, nội tâm buồn bực bất an, ta không thể để cho Hà Bá gia xem. Hà Bá gia đối với ta có ân cứu mạng, ta sao có thể hại Hà Bá gia được.
Nói xong, nàng từ từ lùi về phía sau, mới bước vài bước mà người đã như ẩn như hiện, nhoáng cái đã sắp biến mất trong bóng tối.
Trần Cảnh vội vàng hô:
– Chậm đã!
Hư Linh theo tiếng mà ngừng, Trần Cảnh nói:
– Cô chờ ở đây đi, đợi ta tĩnh tâm thì cho ta xem đi.
Hắn cưỡng chế sát khí đang bốc lên cuồn cuộn trong lòng, thầm hiểu rằng có lẽ mình thật sự đã xảy ra vấn đề lớn, cũng hiểu rõ Hư Linh nhất định là cảm nhận được sát khí, cho nên mới phải thối lui, mà giờ không đi thì cũng không dám tới gần nửa bước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!