Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS) - Thần Chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS)


Thần Chiến



Quyển 1: Kinh Hà Cuốn Chìm Côn Lôn

Nguồn: TTV

oOo

Trong vòng nước xoáy, Trần Cảnh cảm thấy đau như cắt. Đợt lũ chảy xiết tạo ra lực luốn cực lớn. Nếu không phải hắn có pháp lực hộ thân thì đã bị xé thành nhiều mảnh chỉ trong nháy mắt. Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Trần Cảnh đã thấy hết sức rồi.

Những loại pháp thuật như đẩy sóng, ngự thủy, hộ thân, trảm yêu trong vòng xoáy hợp lại khiến pháp lực mà hắn phải dùng tăng lên gấp bội. Cũng may pháp lực của Trần Cảnh cũng không phải là dạng pháp lực của người tu tiên. Tuy linh lực của lưu vực sông vẫn rất sung túc nhưng tinh thần của hắn vẫn bị tiêu hao khi điều động chúng.

Trong làn sóng có mấy con cá yêu có pháp lực khá thâm hậu. Tuy Trần Cảnh không biết chúng được kẻ ở phía sau làn sóng phái tới hay bị cuốn vào trong, nhưng bất luận thế nào, khi có bọn chúng thì sóng sẽ lớn hơn rất nhiều. Trần Cảnh không thể lui, nếu hắn rời đi thì sóng triều sẽ cuốn phăng tất cả mọi thứ rồi xông thẳng đến triền đê. Mặc dù làn sóng có đến cũng không chắc có thể làm vỡ đê nhưng vẫn sẽ làm đê yếu đi. Trận đại chiến sau đó ắt sẽ khiến bờ đê bị sạt. Vì vậy Trần Cảnh muốn giết bọn chúng trước rồi mới cản sóng trước khi nó tới triền đê.

Hà Bá trượng đứng sừng sững trong vòng xoáy, thứ này có tác dụng ổn định dòng sông nhưng bây giờ cũng lung lay liên tục, ánh sáng trên Hà trượng đã rất nhạt, tựa như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, Trần Cảnh cảm giác áp lực đã giảm. Hướng mắt nhìn ra ngoài vòng xoáy, hắn thấy cách đó không xa có mấy trăm thủy tộc đang đẩy sóng để cản cơn sóng triều.

Tuy áp lực đã được giảm bớt nhưng Trần Cảnh biết nếu mình vẫn còn ở đây thì không thể tiêu trừ áp lực này. Biện pháp duy nhất chính là dẫn chúng đi vào khúc sông Tú Xuân. Bởi vì khúc sông Tú Xuân chính là thần vực của hắn, nên chỉ cần bước vào trong khúc sông này thì hắn sẽ có ưu thế rất lớn.

Trần Cảnh vẫn cảm nhận được sự hiện hữu của người làm phép đẩy sóng ở phía sau sóng triều, do đó hắn không dám bứt ra ngoài, chỉ sợ vạn nhất lúc mình vừa lui thì đối phương nhân cơ hội đẩy sóng tới cuốn phăng tất cả. Vì vậy, Trần Cảnh đành phải làm yếu pháp lực đợt sóng triều dần rồi mới dẫn đường cho vòng xoáy tiến vào trong khúc sông Tú Xuân. Chỉ thấy vòng xoáy như một ngọn núi cao di chuyển về phía khúc sông Tú Xuân, nó đi qua nơi nào thì bất kể là bùn cát ở đáy sông hay sinh linh đang sống đều bị cuốn vào.

Nhưng khi vòng xoáy này đã vào sâu trong khúc sông Tú Xuân, vòng xoáy lẫn sóng triều lập tức trở nên yếu ớt. Cho đến khi nó đi tới giữa đoạn sông Tú Xuân, một tiếng hét lớn chợt vang lên:

– Tán.

Tiếng hét như sấm rền, vang khắp trời.

Cơn sóng cuồn cuộn nổi lên rồi tán loạn theo tiếng hét khiến dưới mặt nước xuất hiện một xoáy nước ngầm khổng lồ, một lúc lâu sau mặt sông mới có thể ổn định.

Tại biên giới giữa khúc sông Tú Xuân và Loạn Lưu pha có một thanh niên áo đen đứng trên một con rùa lớn, bên cạnh y là một tiểu quỷ mặt xanh nổi dập dờn trên mặt nước.

Chỉ nghe thanh niên áo đen kia nói với vẻ bất ngờ:

– Không ngờ hắn lại đủ gan dạ và sáng suốt để biết phải ngăn cản cơn sóng triều đầu tiên, sau mới dẫn nó tiến vào trong khúc sông của mình rồi phá đi. Hiếm thấy ở chỗ hắn dám tự thân ngăn cản, nếu ta xuống theo sóng triều thì lúc này hắn đã là người chết rồi. Nhưng cũng thật đáng tiếc là pháp lực hơi thấp, ta cũng muốn nhìn xem hắn có biện pháp nào bảo vệ được cái đê kia. Chỉ cần đê vỡ thì hiển nhiên bài vị của hắn sẽ biến mất.

Tiểu quỷ mặt xanh bên cạnh nghi hoặc hỏi:

– Vì sao đại vương không giết hắn ngay lúc vừa rồi, nếu như vậy chẳng phải sẽ tránh được phiền phức ư?

– Ha ha, ngươi không hiểu rồi. Nếu ta giết hắn và đoạt bài vị thì tín ngưỡng của dân cư hai bờ sông vẫn là thứ của hắn. Mà ta không chiếm được tín ngưỡng thì cũng không thể gia tăng pháp lực, vì thế bài vị khó có thể ngưng kết, thay vào đó chỉ nhận được một lưu vực vô dụng mà thôi. Thứ ta muốn chính là tín ngưỡng ở hai bờ sông, và tượng của ta được dựng ngay trong miếu Hà Bá.

Trong lúc thanh niên áo đen nói chuyện cùng tiểu quỷ mặt xanh, Trần Cảnh cũng thấy hắn. Hồng đại hiệp cũng thấy được, kinh hãi kêu:

– Người áo đen kia chính là Hà Bá của Ác Long hạp.

Trần Cảnh thầm nghĩ:

– Quả nhiên là Hà Bá của Ác Long hạp làm loạn, Loạn Lưu pha không có Hà Bá nên không ai có thể đẩy sóng triều lên cao đến như vậy, chắc hẳn chính là được tạo từ trên Ác Long hạp.

Hắn cũng nghe Hồng đại hiệp nói Hà Bá của Ác Long hạp vốn là một con rắn nước, chỉ mới trở thành Hà Bá vài thập niên nhưng cũng đã hóa hình rồi.

Trần Cảnh dùng vọng thần pháp nhìn qua, chỉ thấy đỉnh đầu của y có một khe sâu màu đen, hiểm ác đáng sợ. Nước sông từ chỗ đó chảy cuồn cuộn xuống phía dưới. Thấy vậy, Trần Cảnh biết sóng triều bắt nguồn chính tại nơi đây, bởi vì sóng triều kia mượn thế từ Ác Long hạp nên mới cao và điên cuồng như thế.

– Người tới là Hà Bá của Ác Long hạp?

Trần Cảnh đứng từ xa hỏi.

Thanh niên áo đen không thèm quan tâm, y nhẹ nhàng đạp lên lưng rùa, con rùa khổng lồ xoay người bỏ đi, vẻ xem thường cực kỳ rõ ràng. Ở trong mắt hắn, Trần Cảnh cùng lắm cũng chỉ là một kẻ vừa mới có được bài vị, sao lại có tư cách nói chuyện ngang hàng với hắn!

Trần Cảnh nheo mắt suy nghĩ, Hồng đại hiệp đứng ở bên cạnh tức giận nói:

– Tiểu nhân đắc chí nên càn rỡ.

Trần Cảnh nheo mắt suy tư, dùng vọng thần pháp nhìn con tiểu quỷ mặt xanh, thấy đỉnh đầu của con tiểu quỷ có một mảng sương mù màu đen nên không thể nhận ra lai lịch, lập tức hỏi:

– Ngươi có biết tiểu quỷ mặt xanh đứng bên cạnh Hà Bá của Ác Long hạp có lai lịch thế nào không?

Hồng đại hiệp suy tư đáp:

– Tiểu quỷ mặt xanh thì chưa thấy qua, chắc là quỷ nước mới xuất hiện gần đây.

– Đó không phải quỷ nước, nó hoàn toàn không hiểu thuật ngự thủy, chắc hẳn phải là quỷ linh trên đất liền, chỉ là ta không biết nó có lai lịch gì?

Hồng đại hiệp không biết vì sao Trần Cảnh lại quan tâm đến con tiểu quỷ mặt xanh. Trong mắt hắn, tên tiểu quỷ mặt xanh chỉ là nhân vật không quan trọng. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Hồng đại hiệp chỉ đành nói không biết.

Trong lòng Trần Cảnh nghĩ thầm: “Tiểu quỷ mặt xanh là quỷ linh trên mặt đất, tại sao lại ở cùng một chỗ với Hà Bá của Ác Long hạp? Nếu là lúc bình thường thì cũng có thể, nhưng bây giờ lại khác. Điều này làm Trần Cảnh không thể không suy đoán rằng có điều gì đó bên trong chuyện này. Hơn nữa, pháp lực của con tiểu quỷ mặt xanh lại không cao, sao lại có tư cách đứng ngang hàng với Hà Bá của Ác Long hạp? Từ đó có thể khẳng định, sau lưng tiểu quỷ mặt xanh chắc chắn còn có một kẻ khác nữa.”

Tuy lúc này mặt sông đã bình lặng nhưng mực nước lại dâng rất cao, thậm chí chỉ còn cách mặt đê ba thước mà thôi. Đã có một số người đi tới trước miếu Hà Bá. Đám người này vì nghe âm thanh như sấm rền nên mới đến, cũng vài người vốn đứng sẵn ở bờ sông và nhìn thấy cảnh sóng gió động trời như cuốn phăng tất cả vừa rồi. Những người này lập tức muốn che giấu việc bản thân bị hù dọa đến chân tay mềm nhũn bằng cách dùng giọng sinh động như thật để miêu tả lại một phen. Tất nhiên, họ cũng nói đến chuyện một mình Trần Cảnh ngăn cản sóng triều, việc này khiến cho mọi người xôn xao một hồi rồi thi nhau nhìn ra ngoài sông.

Trần Cảnh biết Hà Bá của Ác Long hạp đã động thủ thì nhất định sẽ không chịu để yên, mà phương pháp tốt nhất là đừng để đê vỡ. Trần Cảnh cũng biết nếu mình bị người dân oán trách thì thần hồn sẽ tán đi. Nhưng hắn lại đến dẹp loạn lũ lụt, chắc hẳn sẽ có được tín ngưỡng. Nếu Hà Bá của Ác Long hạp tự tay giết hắn đoạt sắc phù thì nhất định phải chờ rất lâu mới có thể được mọi người thừa nhận y là Hà Bá mà nhận tín ngưỡng.

Địa thế của Ác Long hạp hiểm ác đáng sợ, dòng nước lại chảy xiết, y nhất định nôn nóng nên tất nhiên sẽ không kiên nhẫn được lâu. Chắc chắn y muốn đánh vỡ đê, từ trong ánh mắt đó có thể thấy được, y hoàn toàn không hề quan tâm đến sinh mệnh của nhân loại ở hai bên sông.

Nghĩ tới đây, Trần Cảnh đã có cách.

Lắc nhẹ tà áo, cành hoa dưới chân trải ra như một tấm vải mềm tạo thành một mặt nước bình lặng. Trần Cảnh đi tới trước miếu Hà Bá cũng không khác đi trên đất bằng. Đoạn hắn ôm quyền nói lớn:

– Các vị hương thân phụ lão, từ khi ta trở thành Hà Bá tới nay đã hơn một tháng. Tuy không dám nói mưa thuận gió hoà nhưng cũng cũng không bao giờ quên trách nhiệm. Vô luận là trước đây, bây giờ, hay sau này, ta đều sẽ tận lực hoàn thành trách nhiệm của Hà Bá. Nếu ác giao tác quái, ta sẽ chém nó treo đầu trước miếu Hà Bá. Chư vị cứ việc an tâm, hãy chờ xem ta chém con yêu nghiệt làm mưa làm gió này.

Trần Cảnh nói với hào khí cực cao, không ai biết rõ trận vừa rồi đã tiêu hao hơn phân nửa pháp lực của hắn. Mà phân nửa pháp lực bị tiêu hao cũng không phải là pháp lực riêng bản thân hắn, bây giờ Trần Cảnh có khả năng điều động linh lực trong lưu vực, tuy có linh lực của cả một đoạn sông nhưng cũng không phải chỉ bằng một ý niệm là hắn có thể hoàn toàn điều khiển được.

Những lời này vừa nói xong, thần hồn từ trong khúc sông bất ngờ nhanh chóng hồi phục một phần ba, lại còn chậm rãi dâng lên. Trần Cảnh mừng rỡ nghĩ: “Xem ra tín ngưỡng của mọi người lại khắc sâu thêm một tầng rồi.”

Có người hô lớn:

– Chúc Hà Bá gia trảm yêu thành công.

Cũng nhiều người chỉ thầm thì trong miệng. Nhưng nhìn vào sự hồi phục pháp lực của Trần Cảnh là thấy sự đồng cảm sâu sắc của mọi người với Hà Bá là sự thực.

Núi Thúy Bình, trong động Thúy Bình trên vách đá dựng đứng.

Có một cô gái đang ngủ trưa trong tấm màn màu hồng nhạt. Từ bên ngoài màn nhìn vào có thể thấp thoáng nhìn thấy thân thể không một mảnh vải, da trắng như tuyết, eo lưng cong như vầng trăng khuyết. Tóc đen xõa tung, nàng nằm lười nhác như đóa hải đường đang ngủ xuân.

Hòe Mị biết rõ nương nương nhà mình buồn ngủ, trong lúc ngủ mà bị người đánh thức tính khí sẽ không được tốt, cho nên ả không dám bước vào trong, đến cửa cũng không dám tới gần. Nhưng bây giờ không thể không đánh thức nàng, ả âm thầm kêu khổ.

– Nương nương… Nương nương…

Liên tục kêu vài tiếng, vẫn không thể đánh thức. Ả đành đề cao giọng, hô lại lần nữa:

– Nương nương. . . Nương nương.

– Hơ…

Sát khí dâng cao, từ trong phòng tràn ra.

Hòe Mị quỳ rạp, đầu áp trên mặt đất, đến mi mắt cũng không dám hé. Chỉ một mực cầu xin tha thứ:

– Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội…

– Chuyện gì.

Giọng nói rất lạnh lẽo đầy sát khí, hiển nhiên người nói đang rất tức giận.

Hòe Mị hơi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt là một đôi bàn chân trơn bóng, vừa trắng vừa nhỏ, móng nhân óng lên như ngọc, phía trên chính là ống chân thon dài nõn nà. Ả vội vàng cúi thấp đầu, đến không khí cũng không dám hít mà nói nhanh một hơi:

– Đêm qua Xích Huyết đại vương đã chiếm của chúng ta hai ngọn núi, còn nói…

– Còn nói cái gì?

– Còn nói muốn bắt nương nương…

– Còn gì nữa, nói mau.

– Hắn nói muốn bắt nương nương làm Xích Huyết phu nhân.

Hòe Mị nghe giọng nói kia đang đằng đằng sát khí, không dám không nói.

– Gan sói thật lớn.

Hòe Mị chỉ cảm giác mình như đang ở trong hầm băng, lạnh thấu xương.

– Gần đây ta cảm thấy thật nhàn chán, đang muốn làm vài việc mà hắn lại dám đến chọc ta. Truyền lệnh chúng sơn, ngày mai theo bản nương nương san bằng Xích Huyết lĩnh. Bản nương nương muốn chiếm Xích Huyết lĩnh từ rất lâu rồi, không ngờ cơ hội lại tự tìm tới.

Hòe Mị giật mình, càng cảm thấy nương nương có khí phách phi thường, đầu cũng không dám ngẩng lên mà vừa quỳ rạp trên mặt đất vừa lui về phía sau. Đoạn, ả xoay người biến thành một cơn gió bay đi.

Thúy Bình nương nương cũng không phải không mặc y phục như trong tưởng tượng của Hòe Mị, mà nàng đang khoác áo choàng màu trắng thật lớn. Chỉ là bất cứ người nào cũng đều nhìn được thân hình bên trong áo choàng trần như nhộng.

Miếu Hà Bá dựng lại từ xác của cá tinh, trong mắt mọi người, nó chịu trách nhiệm trấn đê theo nguyện vọng của họ, cho nên chứa pháp lực đủ để tạm thời chống lại Hà Bá Ác Long hạp một lòng muốn muốn đẩy sụp đê. Vả lại lần này mọi người đều biết rõ có yêu nghiệt quấy phá, lại nhìn thấy nước sông tăng vọt, tâm nguyện hy vọng rằng Hà Bá có thể chém yêu, hy vọng nước sông không thể làm sụp hoặc tràn qua bờ đê. Cũng vì vậy, pháp lực của Trần Cảnh được hồi phục rất nhanh, miếu Hà Bá cũng được tăng thêm một phần pháp lực.

Trần Cảnh ngồi xếp bằng trên mặt sông, một cột sóng nâng hắn lên, bọt sóng tỏa xung quanh như cánh sen.

Toàn bộ sinh linh đã mở linh trí trong khúc sông Tú Xuân loan đều vây xung quanh Trần Cảnh, đại chiến đã tới rất gần rồi, trước miếu Hà Bá đã có hơn trăm người tụ tập. Tuy những người đến sau không quá tin tưởng vào những sự việc mà người khác kể lại… Nhưng tràng cảnh họ đang nhìn thấy đây đã chứng minh đó là sự thật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN