Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS) - Thế Gian Có Phép Tên Là Khu Thần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS)


Thế Gian Có Phép Tên Là Khu Thần



Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian

Dịch giả: Hoangtruc

Biên dịch: †Ares†

Nguồn: Bachngocsach.com

oOo

Sương mù sinh ra trong hư vô, bao phủ toàn bộ thôn Hà Tiền và Tú Xuân loan, hiển lộ vài phần thần bí. Người thôn Hà Tiền nhìn thấy lại không chút ngạc nhiên hay kinh sợ. Trong lòng bọn họ, nơi này có miếu Hà Bá, tất có những chuyện thần kỳ phát sinh.

Khi sương mù dày đặc tiêu tan đi, thì mặt trời đã lặn, chỉ còn ánh nắng sót lại rải khắp mặt nước, sóng nước lấp lánh, từng dải đỏ thẫm.

Trần Cảnh rốt cuộc cũng tiêu trừ được luồng kiếm ý xuyên thấu qua hư không đến đây, cái giá phải trả cho nỗ lực đó chính là đã không còn hạt cát nào trong con sóng đạo ấn nữa. Nói cách khác, ấn ký của những người mà Trần Cảnh quen thuộc lưu lại trong lòng hắn đã biến mất. Hắn không cách nào thông qua con sóng đục nhìn thấy bọn họ nữa, trừ phi bọn họ niệm lên tên Trần Cảnh.

Cho dù vậy hắn cũng không sinh ra hận ý gì với chưởng môn La Phù, chỉ cảm thấy đó là một chuyện vô cùng bình thường. Trong lòng hắn, chỉ nhớ đến một kiếm của chưởng môn La Phù. Theo ý nghĩa nào đó, Trần Cảnh cũng tu kiếm đạo, cho tới nay hắn còn cho rằng mình đã mày mò đến tầng thứ tối cao của kiếm thuật. Nhưng khi nhìn thấy kiếm thuật của chưởng môn La Phù, hắn mới biết kiếm thuật của mình còn kém rất nhiều.

Nhìn vào kiếm thuật của chưởng môn La Phù Triệu Tiên chân nhân, hắn không khỏi có cảm giác như kiếm kỹ đó đã rất gần với đạo.

Đó là Thuấn kiếm thuật mà hắn cũng biết. Lúc ở thành Bá Lăng, hắn đã hòa làm một với niệm lực của hai mươi vạn linh hồn người dân trong thành, thi triển ra Thuấn kiếm thuật và rồi cảm nhận được một loại ảo giác như xuyên thấu được cả thời không. Mà khoảng thời gian về sau, hắn vẫn nghĩ, đó có lẽ là cảnh giới cao nhất của Thuấn kiếm thuật, hoặc có thể nói, tốc độ nhanh đến cực hạn, có lẽ sẽ thoát ra khỏi dòng chảy thời gian.

Khi đó, Trần Cảnh lâm vào trong một thế giới kỳ lạ, mắt nhìn thấy tất cả, lại như là ảo giác, chính hắn cũng thấy có chút hồ đồ. Thuấn kiếm thuật của chưởng môn La Phù lại rõ ràng mọi thứ, thậm chí còn có chút thong thả. Thế nhưng một kiếm của ông ta có thể đâm thủng gần vạn dặm. Trước Thuấn kiếm thuật đó, thời gian như thể đã ngừng lại.

Trần Cảnh chắc chắn rằng cũng có người nhìn ra chưởng môn La Phù cố hết sức mới điều khiển được Tuyệt Tiên kiếm. Bởi vì chưởng môn đảo Kim Ngao rút Tuyệt Tiên kiếm ngăn địch phải chịu hao tổn toàn bộ pháp lực và tinh huyết trên người. Dù chưởng môn La Phù có thành nguyên thần, e là cũng khó mà thoải mái được. Nhưng sau đó không ai dám đi chứng minh điều đó. Cái uy thế và sự tàn nhẫn của chưởng môn La Phù đã làm người khác kinh hãi không thôi, thậm chí lúc này cũng không kẻ nào dám đứng ra nói một vài câu.

Cũng vừa lúc đó, đột nhiên bên tai Trần Cảnh nghe thấy một âm thanh, là một khúc ca, giọng hát của nữ, đặc biệt trong trẻo. Vừa nghe giọng hát này, nhất định người ta sẽ nghĩ hát khúc ca này là một cô gái trẻ tuổi thanh thuần. Khi hắn còn đang nghĩ cô gái này là ai, thì tiếng ca kia như có sinh mạng đua nhau bò vào trong đầu hắn, dò xét sắc phù trong thần hồn. Ngay sau đó, một hàng chữ bùa đột nhiên xuất hiện rồi vặn vẹo trong sắc phù. Theo đó, tiếng ca kia lập tức phát sinh biến hóa. Không còn là tiếng ca nữa, mà đã là một câu nói không ngừng lặp đi lặp lại: “Đến La Phù Bắc Lô, giết chết chưởng môn La Phù Triệu Tiên… Đến La Phù Bắc Lô, giết chết chưởng môn La Phù Triệu Tiên…”

Bản ngã ý thức hắn vẫn còn, nhưng những lời này xuất hiện, lòng hắn chợt sinh ra tâm nguyện nhất định phải giết chết chưởng môn La Phù. Hàng chữ kia càng vặn vẹo, ý nghĩ này cũng càng mãnh liệt. Âm thanh như thể cải biến tư tưởng người khác, khiến một chuyện vốn không muốn làm, lại biến thành chuyện mình thật sự phải làm.

Đúng lúc này, Trần Cảnh nghe được một tiếng thét dài từ xa truyền đến, có người hét lớn:

– Đến La Phù Bắc Lô, giết chết chưởng môn La Phù Triệu Tiên.

Lòng Trần Cảnh vừa động, đột nhiên nhớ tới một lời đồn đãi mơ hồ. Nghe nói thế gian này có một loại thần thông có tên là Khu Thần đại pháp, chỉ cần tu thành, thì có thể sai khiến tất cả thần linh trong trời đất này, không người địch lại.

Trên đỉnh đầu hắn lại có người phá không bay đi, là một vị thần, hướng đi đúng là La Phù ở châu Bắc Lô. Thời điểm này Trần Cảnh có thể áp chế cái ý niệm trong đầu kia lại, nhưng vẫn cảm thấy trong người khó chịu, khó chịu đó như bắt nguồn từ tận tâm linh. Ngay lúc hắn đang áp chế phần xúc động trong lòng, có rất nhiều thần linh bay ngang qua không trung sông Kinh Hà. Dần dà Trần Cảnh còn nghe được bọn hắn niệm lên một câu: “Đến La Phù châu Bắc Lô, giết chết chưởng môn La Phù Triệu Tiên.”

Trần Cảnh không biết bọn họ còn ý thức hay không, ít nhất bản ngã ý thức hắn vẫn còn hoàn hảo. Thế nhưng xúc động muốn đi đến La Phù ngày càng mãnh liệt hơn.

Tiếng ca của người kia vẫn văng vẳng, hơn nữa càng lúc càng rõ ràng, như thể người đó đặc biệt đến đây để sai sử Trần Cảnh. Hắn không nhịn được nữa, vươn tay vẫy Mê Thiên điệp. Một ngón tay hắn đưa ra, đầu ngón tay chạm đến Mê Thiên điệp, cả người nhanh chóng tan rã dần từ tay xuống đến chân. Cuối cùng chỉ còn một con bướm màu lam nhạt bay về hướng La Phù.

Trần Cảnh không nhìn thấy, thật ra có rất nhiều thần linh đang bay độn về hướng La Phù, như thể một đàn chim di trú trở về, hoặc như trăm chim về chầu phượng hoàng vậy.

Ngàn năm qua, chỉ có thể thấy từng người tu hành chết đi, tuyệt nhiên không thấy người thành đạo phi thăng. Cho nên đây chẳng những là chuyện may mắn của riêng La Phù, mà còn là việc trọng đại của giới tu hành trong trời đất này. Cũng vì vậy, bọn họ chọn cách quên đi chuyện chưởng môn La Phù vì truyền thừa La Phù mà giết sạch kẻ thù tiềm ẩn của môn phái. Khắp các phương trời đều đổ dồn về đây, trong đó không thiếu chưởng môn một phái, đạo giả vô danh tiềm tu trong thâm sơn, không kể đến vô số môn phái nhỏ khác… Chỉ trong ba ngày, không đếm xuể có bao nhiêu người đã tề tựu tại sơn môn La Phù tại châu Bắc Lô.

La Phù không mở đại trận hộ sơn, chỉ tiếp đãi những chưởng môn của đại môn đại phái hoặc những người có pháp lực cao thâm. Những người này thường chỉ mang một số ít đệ tử hoặc một mình đơn độc tiến vào La Phù. Những người khác đều đứng trong gió tuyết ngoài đại điện kiếm phái La Phù chờ đợi. Bọn họ đều là người tu hành, không phải là người phàm nên không e ngại gió rét lạnh căm, chỉ là có rất nhiều người bất mãn trong lòng nhưng vẫn phải chịu đựng.

Bọn họ đến nơi này là muốn nghe chưởng môn La Phù giảng giải nguyên thần đại đạo, ngoài ra còn muốn kết thiện duyên với La Phù. Nhất là những môn phái có quan hệ không hòa hợp với La Phù cho lắm, lúc này bọn họ còn đưa trọng lễ tới, vì sợ rằng chưởng môn La Phù trước khi phi thăng sẽ tiêu diệt môn phái mình nhằm đảm bảo La Phù được yên ổn. Chẳng qua đó chỉ là lo lắng của bọn họ. Với chưởng môn La Phù mà nói, chỉ có tồn tại như đảo Kim Ngao hay thiên địa thập tam yêu mới xứng để ông ta ra tay, những người khác không đáng để ý đến. Vì ông ta thấy được, chỉ cần cho Ly Trần đủ thời gian, nàng sẽ không sợ bất luận kẻ nào.

Thời gian từ khi chưởng môn La Phù ngộ đạo đến lúc phi thăng quá ngắn, nhưng cũng đã đủ để truyền khắp thiên hạ. Đây là một sự kiện liên quan đến toàn bộ người tu hành trong ngàn năm qua, cho nên có rất nhiều người tới. Do vậy mới có thể nhìn ra được, những kẻ tu hành trong thiên hạ đều đang phát cuồng tìm kiếm phương pháp ngộ đạo cả rồi. Những phương pháp này có thể không tính là cao siêu, thậm chí có những hướng đi chệch đường. Nhưng dù sao thì ba ngàn đại đạo, tà đạo có đến tám trăm. Thời đại hiện nay, có ai dám nói mình tu là đại đạo, còn người khác đang tu là tà đạo đâu?

Ly Trần là đại đệ tử La Phù, lại sắp nhậm chức chưởng môn nên đi ra ngoài sơn môn xem qua một lượt. Tuy thái độ của nàng ta vẫn kiêu ngạo như vậy, là kiêu ngạo phát ra từ trong xương tủy, như thể hàn mai ngạo gió sương. Nhưng trong lòng nàng lại cố ghi nhớ lấy những nhân vật đặc biệt kia, không phải vì sư phụ chưởng môn La Phù dặn dò, mà nàng cảm thấy cần phải nhớ lấy khí tức của bọn họ.

Những kẻ này khiến nàng nhớ đến đám người từ châu Tịch Đế đến đánh lén La Phù. Phương thức tu luyện của bọn họ đã quá mức lệch lạc.

Trên con đường tu hành, vốn không quan trọng đúng sai, chỉ có thích hợp hay không thích hợp. Khi đường đi không thể khai thông thì họ đều theo bản năng mà thay đổi phương hướng. Mục đích để có thể bước được xa hơn trên con đường tu hành, nhưng lại không kẻ nào dám bảo đảm phương thức đó có chính xác hay không.

Ly Trần bước đi trong gió tuyết, giữa những nhân sĩ tu hành khắp nơi đổ về, lẻ loi một mình, một bộ quần áo màu xanh, một bầu rượu nóng rực lửa. Những nơi nàng đi qua, người người đều ghé mắt trông lại.

Ánh mắt họ ngưng tụ, là ở cái nhếch môi của nàng, đôi môi trắng bợt lại mỏng, nhưng không có cảm giác cay nghiệt, chỉ cho thấy một loại khí thế đầy cao ngạo.

Ánh mắt họ ngưng tụ, là trên hai hàng lông mày kéo dài đến tóc mai. Hàng mày như kiếm, lại không có cảm giác vênh váo hung hăng, chỉ là một loại thần thái độc nhất vô nhị.

Chẳng rõ từ lúc nào, đỉnh núi La Phù xuất hiện thêm một người. Có lẽ không thể gọi hắn là người, bởi vì không có người nào to lớn đến như vậy. Không phải thân thể to lớn, mà là to lớn hiển hiện trong tâm linh mỗi người. To lớn như núi cao.

Trong mắt vài người, chỉ cảm thấy đó là gió trong trời đất khai linh hóa hình người, linh hoạt như gió, không ai nắm bắt được. Một vài người lại cảm thấy đó là tuyết trong trời đất khai linh hóa làm người, chỉ có tất cả tuyết ngưng tụ khai linh mới khiến người khác vừa nhìn, không kềm lòng mà sinh ra cảm giác lạnh lẽo như băng. Lại có người cảm khái vì thấy được trời đất lại có thể khai linh hóa thành người. Bởi vì ông ta vừa xuất hiện, tất cả mọi vật trên thế gian như mất đi hết sắc thái, không cách nào chú ý đến sự tồn tại nào khác nữa.

Đa phần những người khác lại cảm giác được, đó không phải người, mà là nguyên thần, là tiên lưu lại thế gian.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn chưởng môn La Phù Triệu Tiên chân nhân, lúc này được xưng tụng là người mạnh nhất trong thế gian. Ông ta đang ngồi ngay ngắn trên một ngọn núi băng, thân như núi cao, pháp bào trắng phủ xuống che lấy cả ngọn núi phía dưới, che cả cung điện La Phù.

Tất cả mọi người ở dưới chân chưởng môn La Phù, đều đang ngẩng đầu lên nhìn ông ta. Cũng có người không đi vào châu Bắc Lô mà dùng phép thuật quan sát.

Cao vợi như núi, thâm sâu không lường được. Đó là tâm tình của rất nhiều người lúc này.

Nhưng lúc này đây, vẫn có người không ngẩng đầu nhìn. Ly Trần đang đi xuyên qua đám người đông như kiến ở châu Bắc Lô này, một thân đạo bào màu xanh vô cùng bắt mắt. Pháp bào nàng phiêu dật trong gió, những nơi nàng đi qua, tuyết trắng dưới chân tung bay, lại không in hằn lấy dấu chân.

Đã có rất nhiều đệ tử quay trở về đảo Kim Ngao. Bọn họ quỳ thẳng trước một thanh kiếm đen kịt, không nói lời nào. Kiếm kia có tên là Trạc Tiên, là thanh kiếm khí tiên thiên duy nhất còn sót lại. Bốn thanh kiếm khí tiên thiên, hai thanh bị thất lạc ngàn năm trước, nay lại bị chưởng môn La Phù cướp đi một thanh, hiện tại chỉ còn một thanh duy nhất này.

Trước núi La Phù, có người lên tiếng hỏi:

– Tiên nhân, cái gì gọi là phi thăng, cái gì gọi là tiên giới?

Chưởng môn La Phù thành nguyên thần, sắp phi thăng, cho nên mọi người mới gọi ông ta là tiên nhân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN