Hoàng Đình - Quyển 1 - Chương 19: Kinh hà tế thần chú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Hoàng Đình


Quyển 1 - Chương 19: Kinh hà tế thần chú



oOo

Tiếng Trần Cảnh không hề lớn nhưng khi lọt vào tai đám thủy quái lâu la trong lưu vực thì có sự uy nghiêm bao phủ thiên địa. Cái bọn chúng cảm nhận là thần uy, không phải là thứ mà cá tinh có được. Đến khi nghe được Trần Cảnh không truy cứu nữa thì chúng mới yên lòng. Đám đó không hề biết rằng Trần Cảnh đang dùng pháp thuật để truyền những lời này.

Đột nhiên trong đám thủy quái có một con tôm đỏ au rống lên làm lễ bái Hà Bá. Những con khác còn chưa có linh trí thì cũng hưởng ứng bằng cách tranh nhau phát ra những tiếng ộp oạp quái dị, hiển nhiên là cũng đang hành lễ. Trần Cảnh nhìn về phía con tôm đỏ, chỉ liếc qua là đã biết nó thuộc dạng có yêu khí nhiều nhất trong đám thủy quái này. Nghe nó thốt chân ngôn thì biết hẳn là đã có linh trí từ khá lâu. Nó không hổ là yêu quái đã khai thông linh trí lâu năm, một mực trốn dưới nước mãi cho đến khi Trần Cảnh nói không truy cứu thì liền lập tức lớn tiếng hành lễ.

“Thằng này lanh đây…”

Trần Cảnh nhìn con tôm đỏ rồi thầm nhận xét. Tuy nhiên hắn cũng không nói gì mà chỉ từ từ nhắm mắt lại. Vì được các yêu tinh bái lễ nên hắn lập tức cảm nhận được khí tức mà cá tinh lưu lại trong lưu vực đang dần dần được thanh trừ.

“Thì ra khiến các linh vật trong lưu vực an tâm thì cũng thu được tín ngưỡng.”

Trần Cảnh nhắm mắt lại cảm nhận, dùng tâm thức để cảm ứng và hòa hợp với toàn bộ lưu vực.

Lúc này hắn mới thực sự là một Hà Bá. Nếu gặp kẻ thù tới thì cũng có sức để dánh một trận. Sau một thời gian nữa thì thần hồn của bản thân sẽ hoàn toàn dung hợp với lưu vực này, có thể liên tục thuyên chuyển sức mạnh của lưu vực, trừ phi linh lực của lưu vực cạn kiệt thì mới ngừng.

Chỉ có pháp lực mà không biết pháp thuật gì thì cũng vô dụng. Huống chi đã ba nghìn năm nay chưa người nào có thể bước lên tiên đạo, số có thể vượt qua được tuổi thọ ba trăm năm ít ỏi vô cùng, lúc đó dù pháp lực có cao cũng chẳng để làm gì. Nhiều người cho rằng quy tắc của thiên địa đã thay đổi, lại có người cho rằng phương pháp tu hành đã bị xuyên tạc nên không thể lĩnh ngộ được chân lý.

Thế nên bây giờ đại đa số người tu hành đều dựa vào những pháp thuật kỳ diệu để giành chiến thắng, một pháp thuật thần thông đặc biệt có thể khiến phát huy uy lực gấp mấy lần pháp lực vốn có. Trần Cảnh chủ tu kiếm thuật, theo truyền thuyết thì tu đến cực hạn có thể dùng một kiếm để phá vạn pháp, tuy nhiên đó cũng chỉ là cảnh giới trong truyền thuyết mà thôi. Mà giờ đây sắc phù của hắn có rất nhiều thần thông, đa số là các loại dùng để trừ tà, ngự thủy, độn thủy… còn có cả các thần thông giúp thần linh thu được tín ngưỡng nữa.

Tuy Trần Cảnh mạnh miệng vậy nhưng có thực sự làm đến hay không thì đến bây giờ hắn cũng không dám xác định chắc chắn. Sau khi cảm nhận trạng thái kỳ diệu khi hòa hợp tinh thần với toàn bộ lưu vực, hắn có thể thấy vô số sinh linh chen chúc trong lưu vực sông.

Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy lúc này đã đửa đêm, bầu trời đầy sao.

Hắn muốn nói thêm vài câu uy hiếp nhưng thấy bộ dạng sợ hãi của chúng thì liền nuốt lại những lời sắp phát ra tới miệng. Cuồi cùng hắn phất tay ra hiệu bảo chúng giải tán đi, sau đó hắn xoay người đi vào động phủ sơ sài ở phía sau.

Sau khi Trần Cảnh bước vào động thì đám yêu tinh cũng giải tán trong nháy mắt. Chỉ còn mỗi con tôm đỏ là không bỏ đi mà đứng phân vân ở trước cửa động phủ.

Trần Cảnh đang ở trong động phủ, hắn không dùng thuật ngự thủy để đẩy nước ra khỏi động phủ mà lại ngồi lơ lửng nhờ dòng nước tinh khiết không ngừng phun lên từ mắt sông. Mái tóc hắn xõa hẳn ra trong nước, trượng Hà Bá cắm bên cạnh, kiếm đặt ngang đùi.

Trong sắc phù chỉ có một chương duy nhất có thể gọi là phương pháp tu hành, “Kinh Hà tế thần chú”. Cái này hoàn toàn khác hẳn với phương pháp tu hành luyện khí trước đây của Trần Cảnh. Nó không phải là cách thu nạp nguyên khí trong trời đất, tạo ra ra đan khí trong cơ thể mà là dùng một phương pháp đặc biệt để khiến tinh thần hòa hợp với toàn bộ lưu vực, nhờ đó sẽ đạt được mục đích cuối cùng là điều khiển linh lực của lưu vực.

Thời gian gần đây Trần Cảnh mới nhận ra rằng linh lực hấp thu từ tinh hoa thiên địa mà hắn có được bằng cách tu hành Thiên La Dẫn Linh quyết đều dung nhập vào trong sắc phù, cũng có thể nói là đều dung nhập vào khúc sông Tú Xuân loan của dòng Kinh Hà. Có đôi lúc hắn trầm tư nghĩ rằng có lẽ mình cũng chính là một phần của dòng Kinh Hà, quan hệ tương tự như khí linh trong linh bảo vậy.

Cho dù là như thế thì hắn vẫn cứ muốn tiếp tục tu hành nên tĩnh tọa ngưng ngưng thần, thầm tụng Kinh Hà tế thần chú. Nói gì thì nói, lỡ sau này gặp kẻ có pháp lực cao cường muốn tới cướp bài vị thì còn có cái để chống lại.

Kinh Hà tế thần chú chỉ là một bộ thần chú cỡ ngàn chữ. Trần Cảnh không biết một câu nào trong đó cả, nhưng chỉ cần hắn nghĩ đến thì những chú văn kia như có sinh mệnh, tự động xuất hiện trong đầu hắn. Mắc dù không hiểu rõ nó có nghĩa là gì nhưng chỉ cần tĩnh thần câu thông là có thể nhập vào một trạng thái huyền ảo.

Hắn không biết rằng khi rơi vào trạng thái này thì môi hắn không ngừng mấp máy, thấp giọng niệm những câu thần chú huyền ảo và cổ quái. Từng cái bọt khí phun ra từ miệng hắn. Không nghe thấy âm thanh nào nhưng ảo ảnh của một dòng sông đã xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Theo tiếng tụng niệm của hắn, dòng sông ảo ảnh kia phát ra những làn sóng vô hình dung nhập vào lưu vực Tú Xuân loan.

Trong địa giới trấn Quân Lĩnh ở ngoại ô Bá Lăng thuộc châu Cửu Hoa có ba thần vị, lần lượt là: Hà Bá Trần Cảnh, Sơn Thần núi Thúy Bình, cái cuối cùng là Thổ Địa. Theo lẽ thường thì bài vị của ba người tương đương với nhau, tuy nhiên do không phải là thần linh cùng mạch nên ít qua lại với nhau. Còn những kẻ khác chỉ là linh vật được hưởng hương khói nhang đèn mà thôi, họ cũng không có sắc phù của Thiên đình.

Ngạn bên kia của Tú Xuân loan là trấn Bắc Việt. Bởi vì đặc thù địa hình nên cho dù nước sông có dâng mạnh cũng không ảnh hưởng đến họ. Do đó họ cũng không cần lập miếu Hà Bá, và hiển nhiên là không có người cúng bái Hà Bá.

Vốn trước đây không chỉ có một sơn thần ở núi Thúy Bình nhưng bây giờ chỉ còn nhõn một. Dãy núi Thúy Bình dài tám trăm dặm chỉ còn một người độc hưởng. Sau khi Trần Cảnh tĩnh tâm suy nghĩ lại thì thấy hẳn là những Sơn Thần kia đều bị vị nương nương kia thôn tính rồi, nếu không thì sao nàng lại có pháp lực cao thâm vậy được. Tuy nhiên Trần Cảnh cũng không e ngại nàng lắm, bởi vì nàng là Sơn Thần nên chỉ đoạt những bài vị sơn thân khác thôi, nếu muốn lấy bài vị Hà Bá thì phải bỏ bài vị Sơn Thần vốn có. Sắc phù của Sơn Thần và Hà Bá cực kỳ khó có thể nào nhập lại với nhau, trừ khi là có nguyên nhân đặc thù.

Nhưng Hà Bá trong cùng một dòng Kinh Hà thì khác, những Hà Bá khác đoạt được sắc phù của Trần Cảnh thì không lo đến việc không thể kết hợp. Trần Cảnh không nghĩ tới chuyện đi đoạt bài vị của người khác để mở rộng phạm vi thần lực của mình, hắn chỉ lo người khắc nhân cơ hội đến cướp của hắn.

Trong trấn Quân Lĩnh có một miếu Thổ Địa. Chỗ đặt tượng thờ của miếu có một pho tượng thần bằng đá đặt ở phía trước, vị thần này có mặt mũi trông rất hiền lành. Phía sau tượng thần là là hai pho tượng mặt xanh răng vàng bằng đất cực kỳ dữ tợn ở hai bên.

Trong lòng đất phía dưới miếu Thổ Địa cũng có một tòa miếu y chang cái ở trên. Chỉ khác ở chỗ là trong đó không có ba bức tượng mà thay vào vào đó là Thổ Địa hàng thật giá thật đang ngồi ngay ngắn trên cái đài bằng đá. Lão mặc chiếc áo thêu hình bức tranh trăm quỷ dâng lễ. Hai tiểu quỷ mặt xanh răng vàng đứng hầu hai bên.

– Mặt Xanh, đã điều tra được quan hệ giữa Trần cảnh và con hổ trắng ở núi Thúy Bình là gì hay chưa?

Thổ Địa ngồi trên cái đài đen sì. Nghe thì như chỉ tùy hứng hỏi nhưng nếu nhìn kỹ thì lại thấy vẻ trầm ngâm trong mắt lão.

– Bẩm Thổ Địa, con đã điều tra xong. Trần Cảnh không có quan hệ gì với Thúy Bình nương nương. Lần hày hắn phải chấp nhận một điều kiện của Thúy Bình nương nương nên mới mượn được pháp lực.

Tiểu quỷ Mặt Xanh vội vàng bước lên một bước, khom lưng cung kính trả lời.

– Vậy à, ngươi hỏi ở đâu vậy.

Thổ Địa hé mắt nhìn, Mặt Xanh vội cúi đầu bẩm:

– Con với Hòe Mị ở núi Thúy Bình là bạn tốt. Khi Thúy Bình Nương Nương gặp Trần Cảnh thì Hòe Mị đang đứng hầu quạt.

Mặt Xanh trả lời xong thì không thấy Thổ Địa nói gì. Hắn lén nhìn lên thì thấy vẻ mặt Thổ Địa tối sầm lại.

“Rầm”

Thổ Địa vỗ mạnh vào cái tay vịn rồi đứng lên, Mặt Xanh bị dọa run bắn cả người.

– Con tiện tỳ, khinh ta quá mức.

Thổ Địa tức giận rít qua kẽ răng. Chỉ thấy lão trầm ngâm rồi lạnh lùng nói:

– Năm đó ta hỏi mượn pháp lực để trấn áp Thổ Địa Phương Dương, chấp nhận bỏ ra bao nhiêu là thứ tốt nhưng ả vẫn không chịu. Nay lại chỉ yêu cầu thằng nhãi kia làm mỗi một chuyện.

– Năm năm trước ta mở tiệc đã các thần linh bản địa, đích thân tới đưa thiệp cho ả, ả thẳng thừng cự tuyệt. Năm ngoái, ta…

Nói đến đây thì Thổ Địa đột nhiên ngừng lại. Mặt Xanh biết lão muốn nói đến chuyện năm ngoái lão mò lên núi Thúy Bình cầu hôn. Hắn liếc mắt nhìn qua thì thấy mặt Thổ Địa đã tái lại.

– Mặt Xanh, ngươi đi Ác Long hạp một chuyến. Nói là Hà Bá tân nhiệm của Tú Xuân loan mới kế vị, bài vị bất ổn, pháp lực ít ỏi, đây là lúc dễ đoạt vị. (Hạp hoặc eo: chỗ mỏm núi thè vào trong nước)

– Vâng, con đi ngay.

Mặt Xanh đứng tại chỗ xoay vòng vòng, hóa thành một cơn gió xanh rồi biến mất.

Sau khi tiểu quỷ Mặt Xanh đi, Thổ Địa trầm ngâm, lậm bẩm nói một mình:

“Nếu ngươi đã giúp hắn thì ta sẽ khiến cho hắn thần hồn câu diệt.”

– Răng Nanh.

– Con đây ạ.

Một con tiểu ác quỷ có răng nanh lòi ra ngoài vội vàng đáp.

– Ngươi đến Xích Huyết lĩnh một chuyến. Nói với Xích Huyết đại vương nhờ hắn âm thầm gây chiến với núi Thúy Bình. Ta sẽ nói tốt hắn trước mặt thúc phụ, nhất định không bạc đãi hắn.

Thổ thần híp mắt, nói một lèo.

– Vâng, con đi ngay ạ!

Răng Nanh xoay người nhảy lên rồi hóa thành một cơn gió đen bay đi.

Trong miếu Thổ Địa dưới lòng đất chỉ còn Thổ Địa Tần Hộ mặc bộ đồ thêu hình trăm quỷ dâng lễ lặng lẽ đứng.

Trần Cảnh vẫn chưa biết đại họa sắp đổ lên đầu hắn. Lúc này hắn đang ngồi ngay ngắn bên cạnh mắt sông. Phía trên mắt sông có một thanh kiếm đang lơ lửng. Nước ở mắt sông trong vô cùng, lại rất tĩnh lặng. Trên thanh kiếm xuất hiện từng dường vân một, kiếm đang được nước trong mắt sông tẩy rửa, cải biến chất liệu.

Trên đỉnh đâu hắn có một khúc sông hiện lên, nước sông dâng lên được phân nửa, chảy cuồn cuộn. Không thấy thượng lưu hay hạ lưu của khúc sông.

Thủy triều lên xuống, trăng tròn trăng khuyết.

Bỗng một hôm, mắt Trần Cảnh giật giật, cảm thấy bất an. Hắn mở mắt, cảm thấy dòng nước có điều bất ổn, loáng thoáng nghe tiếng rầm rầm như vạn mã bôn đằng. Hắn ra khỏi động phủ thì thấy dòng nước thay đổi như bị thứ gì ép từ đằng sau tới. Chỉ là nước sông cũng không tràn ra mà lại tạo thành những xoáy nước.

Trần Cảnh vung một tay lên, người hắn như một con cá lao lên mặt nước. Sau khi lên tới mặt sông, hắn cau mày nhìn về phía thượng du. Hắn dậm chân lên một cành hoa rồi lắc mình biến mất, sau đó xuất hiện ở ranh giới giữa Tú Xuân loan và một khúc sông khác.

—–oo0oo—–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN