Hoàng Đình - Quyển 1 - Chương 64: Triệu Ngọc Bạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Hoàng Đình


Quyển 1 - Chương 64: Triệu Ngọc Bạch



Dịch giả: Tiểu Băng

oOo

Thong thả cưỡi gió lượn tầng không, tha thẩn đạp mây hát vang trời.

Trần Cảnh vốn mong như vậy, nhưng không ngờ có một ngày đang cưỡi gió lướt nhanh thì mây đen trên đỉnh đầu tụ lại, từ trên chín tầng trời có một ý niệm đầy nguy hiểm đang chỉ thẳng vào linh hồn của hắn, càng lúc cảm giác đó càng thêm rõ rệt. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, mây không biết từ đâu mà đang không ngừng dày lên, to lên.

Mây đen che phủ bầu trời, gió lốc xuất hiện, ánh chớp lấp loáng.

“Đùng… Đoàng…”

Trần Cảnh thất kinh, chuyện gì thế nhỉ, chỉ bay lên không thôi, sao giống linh vật độ kiếp thế này? Uy thế kia đích thực là chỉ thẳng vào linh hồn của hắn, hắn vội hạ xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời đã lại trong xanh yên tĩnh, cứ như tất cả chỉ là ảo giác.

Hắn chợt nhớ lại, trước kia Sơn Thần Ngô Mông từng nói, thần linh trong thiên hạ không thể vượt khỏi địa phận của mình, muốn đi tới địa phương khác, phải có phù điều động của Thiên đình. Bây giờ mọi người đi lại lung tung, chính bởi vì không hiểu sao Thiên đình đã biến mất. Hạn chế tuy đã giảm đi, nhưng vẫn không thể bay độn trên trời, vì cấm chế Thiên đình nhằm vào thần linh vẫn còn tồn tại, tuy rằng đã giảm nhẹ đi rất nhiều. Trần Cảnh không khỏi kinh hãi trước cái uy của Thiên đình năm xưa, lại nặng tới đủ sức trói buộc thần linh không dám rời khỏi thần vực, càng không thể ngao du khắp chốn.

Thế nên Trần Cảnh đành phải bay dưới tầng trời thấp, nhưng như thế mỗi khi đi qua một vùng nào, đều phải cẩn thận cảm nhận vùng ấy có thần linh hay không. Kết quả, hắn nhận thấy những nơi có ít người ở, thì thường không có thần linh, hoặc là thần linh đều vô cùng suy yếu, có lẽ vì nghìn năm trước thiên địa đại biến, Thiên đình tiêu thất, khiến các tiểu thần linh trên mặt đất đều rơi vào trạng thái không ổn định.

Mà những thần linh mạnh mẽ dễ cảm ứng một chút lại cũng không nhất định là thần linh ban đầu, mà là yêu linh trong núi chiếm thần vị. Thông thường, Trần Cảnh sẽ cố gắng tránh đi vào những nơi như vậy, càng không chọn nơi có đông người qua lại, vì ở đó thường có nhiều thần linh, còn có cả Thành Hoàng pháp lực cao thâm trân thủ đại thành.

Một đường hành tẩu, đột nhiên, ở trong núi, hắn gặp được một người.

Người nọ là Triệu Ngọc Bạch, người hắn gặp khi vừa ra khỏi Âm phủ, trước cấm địa của Tiên Phù tông tại núi Thương Tuyết.

Bộ áo bào thư sinh của y lấm lem vấy bẩn, trông rất chật vật, nhưng tinh thần trạng thái lại vô cùng tốt.

Lúc Trần Cảnh nhìn thấy y, y đang giằng co với một con gấu, tay cầm một cành cây làm vũ khí, trên người vẫn là không hề có một chút pháp lực nào. Y dùng cành cây đấu với gấu, không ngừng lùi lại, luôn tìm cách để chạy trốn. Con gấu kia trên thân đã có chút yêu khí nhàn nhạt, tuy không nhiều, nhưng cũng đã bắt đầu mở linh trí rồi.

Nhận định Triệu Ngọc chắc chắn không thể trốn thoát, Trần Cảnh đương nhiên hạ xuống, vỗ một chưởng lên đỉnh đầu con gấu mà giết chết nó.

Khi Triệu Ngọc Bạch nhìn thấy rõ gương mặt của Trần Cảnh thì kinh hãi hét to một tiếng, quay người bỏ chạy. Trần Cảnh nhìn theo, trong lòng ê ẩm buồn. Cảnh gặp nhau lần đầu ở Tiên Phù tông lại hiện ra trước mắt hắn. Ngay lúc Trần Cảnh đang định chặt đứt chuyện cũ kia đi, thì Triệu Ngọc Bạch bỗng quay đầu chạy trở lại. Y thấy Trần Cảnh vẫn còn đứng ở đó thì vô cùng sợ hãi, nhưng không bỏ chạy nữa, mà đứng tần ngần ở đó, nuốt một nước miếng, sau đó từ từ đi vòng ra sau lưng Trần Cảnh, hiển nhiên là muốn chạy vòng qua phía sau lưng hắn. Trần Cảnh bất động, nhìn theo Triệu Ngọc Bạch.

Cuối cùng y cũng đi vòng qua Trần Cảnh, tiếp tục chạy. Trần Cảnh tưởng sau lưng có cái gì đuổi theo, vì ở nơi hoang vắng này có rất nhiều mãnh thú quái vật. Trần Cảnh đang định chặn đường giúp Triệu Ngọc Bạch, nhưng chờ mãi chẳng thấy con quái nào, mà Triệu Ngọc Bạch lại chạy ngược trở lại, nhìn thấy Trần Cảnh vẫn cứ đứng ở đấy, thì lần này không còn sợ hãi giống như trước nữa, nhưng vẫn cực kì cảnh giác.

Trần Cảnh định nhường đường cho y đi, còn mình thì đi trước xem có cái gì cản đường y không, thì y đã lên tiếng:

– Ma thần tiên sinh, đa tạ ngài đã cứu mạng, thánh nhân có câu: “cứu người thì cứu cho trót”, không biết ma thần tiên sinh có thể cứu tiểu sinh một lần nữa có được không?

Vừa mới nói xong, ma thần với gương mặt như bộ xương khô và những đốm đỏ đã biến mất khỏi tầm mắt y. Một lúc sau, một làn gió lạnh thổi qua, ma thần đã quay lại.

– Ta ở đây, bọn chúng không dám tới gần đâu.

“Ma thần” mở miệng, giọng nói không chút tình cảm, lạnh như băng.

Triệu Ngọc Bạch không chút nghi ngờ Trần Cảnh, vội gật đầu, lại nghe Trần Cảnh nói:

– Ngươi muốn đi đâu, ta đưa ngươi đi!

– A, đa tạ, nhưng không, không cần…

Triệu Ngọc Bạch vội vàng từ chối. Ma thần này hình như có chút kỳ quái, thậm chí có thể nói là có chút nhìn quen mắt. Trang phục của ma thần nhìn rất giống một quái nhân y đã từng gặp.

Trần Cảnh im lặng một lúc, khiến Triệu Ngọc Bạch không dám lộn xộn. Hắn thở dài một cái, xoay người định đi.

– Là ngươi?

Trần Cảnh dừng lại.

– Ngươi là người đã tặng ẩn thân phù cho ta?

Triệu Ngọc Bạch thăm dò.

Trần Cảnh xoay người lại, Triệu Ngọc Bạch bỗng vui vẻ hẳn lên:

– Ta nhận ra đôi mắt của ngươi rồi, trong mắt ngươi có sự lạnh lùng khiến người ta phải cách xa ngàn dặm, nhưng bên trong sự lạnh lùng đó lại ẩn chứa sự tốt bụng dịu dàng.

Trần Cảnh vẫn không lên tiếng, thế nhưng Triệu Ngọc Bạch đã xác nhận đúng người, chợt hỏi:

– Sao ngươi lại biến thành cái dạng này?

– Ngày đó ngươi có gặp nhị thúc của ta không?

– Sẽ không phải… không phải là bị nhị thúc ta đánh thành cái dạng này đi chứ?

Triệu Ngọc Bạch tự nói tự trả lời:

– Ai nha, thực là xin lỗi, thực rất xin lỗi, nhị thúc là người rất tốt, sao lại có thể như vậy chứ…

– Không phải.

Trần Cảnh cuối cùng cũng mở miệng, trả lời cực kì ngắn gọn.

– Không phải? Thật chứ?

Trần Cảnh không bao giờ ngờ sẽ gặp lại Triệu Ngọc Bạch, lại còn là sau khi mình đã giết mất chú ruột của y. Tuy rằng lúc đó là bị nguyền rủa khống chế, thân bất do kỷ*, tất cả đều như hắn đứng ngoài, nhìn mọi việc qua tấm màn đỏ, tựa như ảo mộng, thế nhưng khi nhớ lại, hắn biết nhất định chính là hắn đã giết, dưới sát niệm điên cuồng đó, nếu mình còn sống, vậy nhất định những người đó đều đã chết.

(*Thân bất do kỷ: không thể làm điều mình muốn vì hoàn cảnh đưa đẩy)

Một đống lửa tỏa ánh sáng nhỏ bé giữa bóng tối đen kịt của núi rừng, không đủ chiếu sáng gương mặt cúi xuống để mái tóc che khuất bớt của Trần Cảnh.

Triệu Ngọc Bạch lại có chút hưng phấn, nghe thấy Trần Cảnh nói không phải bị nhị thúc mình đả thương, thì trở nên linh hoạt hẳn. Y cũng không còn sợ Trần Cảnh nữa, luôn mồm nói chuyện với hắn, kể lại chuyện từ lúc mình chạy xuống núi theo mật đạo trong khu cấm địa, không biết sao lại lạc vào trong núi này, sau đó gặp một con cáo, tự xưng hồ tiên, muốn gả cho y, khiến y kinh hoảng, vội chạy, nhưng chạy kiểu gì cũng bị con cáo tinh kia chặn đường, đang chạy tới đây thì gặp con gấu, rồi được Trần Cảnh giải cứu.

– Ngươi là người bằng hữu đầu tiên của ta đó.

Triệu Ngọc Bạch kể tới hứng khởi. Trần Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, tuy không nói gì, nhưng Triệu Ngọc Bạch cảm nhận được Trần Cảnh nghi hoặc, vội nói:

– Thật đó, ngươi là bằng hữu bên ngoài Tiên Phù tông đầu tiên của ta, không phải dạng giống các sư huynh đệ, mà là bằng hữu ta tự kết giao được, ngươi nói có phải không?

Trần Cảnh nhìn đôi mắt không chút tâm cơ của y, đầu không gật, miệng cũng không bảo “ừ”. Đôi mắt ấy làm hắn cảm thấy rất thương cảm, vội cúi đầu xuống để mái tóc che đi ánh mắt của mình.

– Ta biết thế nào ngươi cũng đồng ý mà, ha ha…

Triệu Ngọc Bạch thấy Trần Cảnh cúi đầu xuống, thì tưởng là hắn gật đầu, trong lòng rất vui vẻ. Y tiếp xúc với Trần Cảnh không nhiều, nhưng cảm giác lại chẳng khác gì bạn hữu đã lâu năm, không chút gò bó, càng không còn thấy sợ vẻ ngoài của Trần Cảnh.

– Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây, ngươi định đi đâu?

– Bị người ta truy sát.

– Người nào truy sát ngươi, vì sao?

– Ta đã giết người.

– Giết ai?

Trần Cảnh không ngẩng đầu, Triệu Ngọc Bạch không thấy rõ sắc mặt của hắn:

– Ngươi đâu giống những kẻ sát nhân tùy tiện giết người, nếu ngươi đã muốn giết người, nhất định là có lý do!

– Có khi, con người là thân bất do kỷ, bị đủ loại ý niệm hỗn loạn trong lòng chiếm mất quyền khống chế, lúc tỉnh lại tuy rất hối hận nhưng không còn kịp nữa, không thể thay đổi lại chuyện mình đã làm sai, đó là sự thật.

Cổ họng Trần Cảnh cứng ngắc, hắn cố nói thật chậm, thật rõ ràng.

Triệu Ngọc Bạch suy tư một hồi:

– Ngươi là nói ngươi giết người là bởi vì thân bất do kỷ?

Trần Cảnh không trả lời, Triệu Ngọc Bạch lại nghĩ Trần Cảnh là cam chịu, tiếp tục nói:

– Vậy để ta đi giải thích dùm ngươi, để ta đi nói chuyện với họ, người không phải thánh hiền, ai có thể không mắc sai lầm chứ. Nếu đã không phải là cố ý, thì đều có thể tha thứ. Bất quá, ngươi có thể nói cho ta biết, cái thân bất do kỉ của ngươi là thế nào hay không?

– Trên đời có một loại thuật nguyền rủa, khiến người ta biến thành một cái xác không hồn.

Tiếng cành cây khô bị cháy vang lên lách tách, giọng nói của Trần Cảnh trống rỗng không cảm xúc.

– Thuật nguyền rủa? Là thuật loại gì? Pháp thuật? Hay bùa chú?

Triệu Ngọc Bạch tuy không biết pháp thuật, không có tu hành, nhưng hiểu biết cũng khá nhiều.

– Pháp thuật nhắm vào linh hồn, nguyền rủa của vong hồn.

– Pháp thuật nhắm vào linh hồn? Đây là vu thuật mà, trên đời vẫn còn có người biết nó sao…

Triệu Ngọc Bạch còn chưa nói xong, Trần Cảnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời đêm, đôi mắt rất nặng nề. Triệu Ngọc Bạch cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bầu trời đầy sao, không có gì cả, quay đầu trở xuống, Trần Cảnh đã đứng lên, trong tay xuất hiện một lá bùa do linh khí ngưng tụ mà thành.

– Bùa hộ thân!

Triệu Ngọc Bạch chỉ nhìn một cái là nhận ra. Trần Cảnh đưa lá bùa cho y:

– Nếu ngươi muốn tìm ta, hãy tới châu Cửu Hoa, Tú Xuân loan, thủy vực Kinh Hà.

Nói xong, hắn bay vụt lên không, khuất vào trong bóng đêm, biến mất.

– Ta nhất định sẽ đi, ta còn muốn mời ngươi uống Túy Tiên Mộng!

Triệu Ngọc Bạch hô to theo.

Y ngồi trở xuống, ngắm nghía lá bùa hộ thân trong tay. Tuy y không biết pháp thuật, không thể tu hành, nhưng nhãn lực lại rất tốt, biết rất nhiều thứ. Trần Cảnh không biết chữ viết trên lá bùa, nhưng y biết. Đó là thần văn thượng cổ, chính là một chữ “hộ”. Ở trong lòng y, pháp lực của Trần Cảnh đã cao tới mức y bình sinh ít thấy.

Đột nhiên, y cảm giác trong bóng tối hình như có người đang nhìn vào mình, vội vàng nhìn quanh, thấy cách đó không xa, trên một ngọn cây, có một người đang nhìn xuống.

—–oo0oo—–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN