Hoàng Đình - Quyển 3 - Chương 51: Phù trận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Hoàng Đình


Quyển 3 - Chương 51: Phù trận



Dịch giả: Hoangtruc

Nhan Lạc Nương nghe ra trong lời con rắn lục này có vẻ không có đại thù với tổ sư, có lẽ còn có chút liên quan sâu xa, bèn trầm ngâm một chút rồi hỏi:

– Cung Quảng Hàn vắng vẻ, không biết tiền bối có quan hệ sâu xa gì với tổ sư?

Nhan Lạc Nương thường không hay khách sáo với người khác, lòng có thắc mắc sẽ hỏi thẳng ra ngay.

– Xem ra ngươi thật sự không phải nàng ta rồi. Mới nãy nhìn thấy ánh trăng trong vỏ kiếm trút xuống, còn tưởng nàng ta đã trở về.

Rắn lục nhỏ yếu ớt nói.

Lúc này Trần Cảnh đang đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên hỏi:

– Tiền bối có cần chúng ta làm giúp chuyện gì?

Hắn nhìn ra hành động của con rắn lục nhỏ này rất khó khăn, như thể phải chịu phong ấn.

– Trên người ta có phong ấn, các ngươi lại không thể giải được.

Răn lục không giấu diếm mà nói thẳng.

Lúc này Nhan Lạc Nương mới nói:

– Tổ sư đã biến mất hơn một ngàn năm rồi, mà những thần tiên năm đó cũng đã sớm biến mất không chút tung tích.

Rắn lục kia vẫn có thể cử động đầu được, nó nói:

– Hóa ra đã qua hơn ngàn năm rồi.

Nói đến đây, đột nhiên nó trầm ngâm một lúc lâu mới nói tiếp:

– Vì sao ngươi lại đến nơi này?

– Tổ sư có di mệnh, nhất định cần đến xem hai bên bờ Huyết hà có hoa nở hay không, nhìn xem có người còn đang chờ đợi bên Tam Sinh Thạch hay không.

Nhan Lạc Nương đáp.

– Cũng không biết sư tôn đệ tử còn ai sống nữa không, không biết có đạo thống của người nào được truyền thừa không.

Rắn lục như đang lẩm bẩm nói.

Lúc này, Nhan Lạc Nương mới hỏi:

– Không biết nên xưng hô với tiền bối thế nào?

Rắn lục mới nói:

– Ngươi mang theo Quảng Hàn kiếm, vậy coi nhưng cũng hiểu rõ khởi nguyên hình thành của cung Quảng Hàn đi.

Tất nhiên Nhan Lạc Nương hiểu rõ, bèn khẽ gật đầu. Rắn lục mới nói thêm:

– Vậy nhất định ngươi biết rõ một người tên là Nam Lạc.

Nhan Lạc Nương vẫn gật đầu, rắn lục nói:

– Ta là đệ tử đầu tiên của Nam Lạc.

Nhan Lạc Nương lại không biết quan hệ giữa sư tổ và Nam Lạc là thế nào. Nhìn qua ngữ khí trong sổ tay ghi chép thì nàng cảm giác như ngang hàng, nhưng lại có ghi rằng tổ sư tu hành pháo môn từ Nam Lạc. Nếu vậy thì nên là vãn bối, còn nên lấy lễ đệ tử đối đãi. Nếu như vậy, sư tổ và rắn lục trước mặt này là đồng lứa với nhau.

– Ta hỏi ngươi, có nghe nói qua về Âm Dương quan?

Rắn lục hỏi.

– Có nghe qua.

Nhan Lạc Nương đáp.

– Đã từng gặp qua người của Âm Dương quan chứ?

Rắn lục lại hỏi.

– Đã gặp.

Nhan Lạc Nương trả lời.

– Thấy thế nào?

Rắn lục hỏi tiếp.

– Pháp lực cao cường, sâu không lường được.

Nhan Lạc Nương trả lời.

– Thế nhưng lại không thấy bọn họ tới đây.

Đột nhiên rắn lục tức giận nói.

Nhan Lạc Nương không nói thêm gì nữa, phần nhiều là do nàng không biết nên nói gì cả.

– Rất nhiều năm trước, sư tôn đã tới đây.

Nhan Lạc Nương nói.

– A, vậy sao? Ta mới tỉnh lại không lâu, cũng không gặp qua.

Rắn lục nói.

– Phải làm sao để cứu ngươi?

Nhan Lạc Nương lại hỏi.

Rắn lục suy nghĩ một chút rồi nói:

– Các ngươi không cứu được ta, chỉ có thời gian mới có thể cứu ta.

– Vậy cũng chưa chắc. Ngươi không nói, làm sao biết được chúng ta có cứu được hay không?

Lần này thì Trần Cảnh lên tiếng.

– Vậy ngươi có nhìn ra được ta đây không phải chân thân không?

Rắn lục hỏi.

Nghe nó nói vậy, Trần Cảnh mới nhìn kỹ lại, phát hiện quả thật không giống là chân thân. Sở dĩ lúc đầu hắn không nhìn ra, đơn giản vì muốn nhìn rõ hoàn cách xung quanh trong điện Chuyển Luân này đã không dễ dàng. Khi nó nói ra, hắn lập tức nhìn lại mới cảm thấy được khí tức trên thân nó mông lung mà hư ảo.

Rắn lục trước mặt không phải bản thế, như vậy bản thể của nó đang ở đâu rồi? Trần Cảnh nhìn quanh một vòng, chỉ thấy hai bên là núi cao trùng điệp, rừng núi rậm rạp, ngoài ra không còn nhìn thấy gì nữa cả. Thân ở trong núi, lại không nhìn rõ được chân thật.

Lúc này rắn lục mới nói:

– Chân thân ta bị đè dưới chân núi.

– Sao ngươi lại bị đè ở nơi đó?

Nhan Lạc Nương hỏi.

– Ài, một lời khó nói hết.

Rắn lục nói.

– Làm sao chúng ta cứu được ngươi?

Nhan Lạc Nương lại hỏi.

Rắn lục đáp:

– Trên ngọn núi này có một lá bùa. Chỉ cần gỡ lá bùa kia là ta có thể đi ra.

Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương cùng ngẩng đầu nhìn, lại không thấy gì nữa cả.

Rắn lục bắt đầu lướt trên mặt đất, nói:

– Ta dẫn bọn ngươi đi.

Nó đi thẳng về đỉnh núi phía trước, Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương liếc mắt nhìn nhau rồi bước theo sau. Tuy rằng không hiểu chút nào về rắn lục này, thế nhưng bọn họ vẫn muốn cứu nó ra khỏi đây.

– Không biết truyền thuyết ngàn năm trước Nam Lạc một kiếm hóa thiên hà, tru sát tiên thần khắp trời có phải là thật hay không?

Trần Cảnh hỏi rắn lục đang đi phía trước.

– Nếu ngàn năm này không còn có tiên thần tồn tại, vậy là thật rồi.

Rắn lục nói.

– Vì sao ngươi lại bị trấn phong nơi này?

Trần Cảnh hỏi.

Rắn lục nhìn nhìn Trần Cảnh rồi mới nói:

– Ngươi là người, không phải yêu.

– Ta là thần trong lòng chúng sinh.

Trần Cảnh đáp. Hắn cũng không nói rõ mình là người. Hắn không cho rằng mình còn là người nữa.

– Thần? Là thần gì hả? Ngự trị trên chúng sinh sao?

Rắn lục không quay đầu lại, hỏi hắn.

– Không phải.

Trần Cảnh đáp. Hắn cảm thấy dường như rắn lục này có chút địch ý với mình.

Hắn nói mình là thần trong lòng chúng sinh một cách rất thản nhiên, không có chút vị đạo cao cao tại thượng nào cả. Trong lòng hắn, đây là một loại trao đổi bình đẳng, là khế ước.

Như thể nước nâng thuyền lên, cũng có thể đánh chìm thuyền.

– Vậy là gì?

Rắn lục tiếp tục truy hỏi.

– Mỗi một vị thần đều chỉ là một ý niệm trong lòng chúng sinh, là một loại kì vọng, là tín ngưỡng. Mà ta cũng chỉ là một niệm trong lòng bọn họ, là chút ít kí thác và mong mỏi của bọn họ.

Trần Cảnh nói.

Đột nhiên rắn lục quay đầu lại, phát ra một tràng cười như chuông bạc, theo đó nói:

– Chung quy mọi người cần phải cầu ngươi, cần phải đốt hương quỳ bái trong miếu thần của ngươi.

Trần Cảnh im lặng không nói thêm gì nữa. Hắn cảm nhận được rắn lục trước mắt này có thành kiến với thần linh.

Nhan Lạc Nương lại đáp lời:

– Cho dù là ai, muốn sống sót trên thế giới này cũng phải bỏ ra vài thứ của bản thân đến trao đổi.

– Năm đó Tuyền Âm thanh lãnh như nguyệt, cũng không biết nói như ngươi.

Rắn lục nói.

Nhan Lạc Nương tiếp tục nói:

– Chúng ta tu hành, phải trả giá thời gian và tình cảm. Phàm nhân thờ phụng thần linh chẳng qua chỉ phải trả giá bằng tín niệm của bọn họ.

– Người tu hành là lấy thời gian trong trời đất này để sử dụng.

Rắn lục nói.

Nhan Lạc Nương lập tức tiếp lời:

– Tuy rằng ta sống lâu hơn phàm nhân, nhưng những chuyện trải qua sau khi tu hành không nhiều bằng khoảng mười năm còn là phàm nhân. Tu hành, ngoại trừ tĩnh tọa câu thông với trời đất, ân cần chăm sóc nguyên thần thì còn có thể làm gì nữa? Chẳng qua là giãy giụa sinh tồn, kéo dài sinh mệnh từ năm sáu chục năm lên đến mấy trăm năm, cũng phải đấu tranh để sinh tồn. So với phàm nhân còn thống khổ hơn nhiều lần, sống lâu hơn bọn họ năm nào, tức thì thống khổ nhiều hơn bọn họ chừng đó năm.

– Chưa từng nghe nói qua câu nói người tu hành, tu chính là “vứt bỏ” hay sao?

Rắn lục hỏi.

– Trong “vứt bỏ” này có cả vứt bỏ tính mạng của mình sao?

Nhan Lạc Nương nói tiếp:

– Chỉ khi nào tính mạng con người quy về hư vô thì lúc đó mới được yên tĩnh vĩnh hằng.

Nhan Lạc Nương nói ra.

Rắn lục lại nói tiếp:

– Thần linh, chung quy trong trời đất này cũng không tồn tại lâu dài.

Trần Cảnh liền bảo:

– Ngoại trừ trời đất này, gần như không có thứ gì có thể trường tồn trong trời đất. Thần linh, phàm nhân chẳng qua cũng chỉ là dạng phương thức sống sót khác nhau. Khi cơ duyên tới, sẽ có thần linh. Cơ duyên tán đi, thần linh cũng sẽ biến mất.

Rắn lục không nói gì nữa, chỉ một đường đi lên đỉnh núi.

Tuy rằng trên núi có cây cối che kín trời nhưng với Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.

Đột nhiên, rắn lục lại nói:

– Xem ra năm đó Tuyền Âm cũng không chạy ra khỏi điện Chuyển Luân này.

– Sư tổ cũng đã tới đây sao?

Nhan Lạc Nương hỏi.

– Đương nhiên.

Rắn lục đáp.

– Năm đó trước lúc sư tôn một kiếm hóa thiên hà thì đã sắp xếp mọi chuyện cả rồi. Chẳng qua biến số vẫn luôn luôn tồn tại. Sau khi sư tôn một kiếm hóa thiên hà thì không trở về nữa, thập điện cõi âm lại xuất hiện ngoài ý muốn. Lúc Dương sư đệ gọi chúng ta tới thì đã trở thành dạng này rồi.

– Các người gặp phải chuyện gì?

Nhan Lạc Nương vội hỏi.

– Không biết hắn là ai, cũng không biết lai lịch thế nào. Chỉ biết hắn như bị thương rất nặng, thế nhưng vẫn đủ khiến mỗi người trong chúng ta bị thương nặng.

Rắn lục kể lại.

Nhan Lạc Nương cũng không biết phải bắt đầu hỏi ở đâu rồi.

Núi này không tính là rất cao, hai người một rắn đi một lúc thì đã tới đỉnh núi. Nhìn thấy nơi đó chỉ toàn núi đá, ngoài ra không có gì nữa cả. Toàn bộ đỉnh núi là chi chít tảng đá màu đen sẫm.

– Những núi đá kia đều là lá bùa kia biến thành.

Rắn lục nói.

Trần Cảnh ngưng thần nhìn lại, chỉ cảm thấy bùa chú kia vô cùng thần kỳ. Nếu không phải có rắn lục chỉ ra thì hắn không hề phát hiện được là do lá bùa biến thành. Hiện tại nhìn lại, thì hắn thấy rằng nơi này cũng giống một đại trận.

Phất tay thành bùa, bùa rơi thành trận. Loại thủ đoạn này hiện tại hắn không có khả năng sánh được.

Nhan Lạc Nương rút kiếm vung lên.

Ánh trăng trong Quảng Hàn kiếm tràn ra.

Ánh kiếm, ánh trăng đâm vào bùa ấn bên trong.

Trong chốc lát, ánh trăng biến mất.

Trần Cảnh nhìn Nhan Lạc Nương, chỉ nghe Nhan Lạc Nương nói:

– Ta không phá được, lá bùa kia còn thu lấy pháp lực trên người ta hóa thành lực lượng cho nó.

“Là đoạt lấy thiên địa tạo hóa.” Trong lòng Trần Cảnh không khỏi thầm nói một câu. Đây là cảnh giới hắn không cách nào đạt tới.

– Bùa chú này đã yếu đi rất nhiều so với năm đó.

Rắn lục nói:

– Nếu không như vậy thì sao ta có thể tỉnh lại được, cũng không có khả năng biến hóa một luồng thần niệm đi ra. Nếu có sư tôn thì chỉ cần người lật tay, bùa kia đã bị phá vỡ rồi.

Xét đến cùng là lực lượng còn chưa đầy đủ, nếu lá bùa này có lực lượng đầy đủ thì không cách phá giải được. Hay nói cách khác là cảnh giới không đủ, cho nên không cách nào khu động nhiều linh lực trời đất hơn, cho nên pháp lực không thể nhiều hơn được.

Trần Cảnh không động, liên tục bước ra vài bước, đi xuyên qua đống núi đá kia. Vừa rồi hắn đã đi vào một nơi yếu nhược nhất trong phù trận. Mỗi bước chân của hắn bước ra không tính là nhanh, thế nhưng lại có một loại vận luật kỳ diệu.

Song khi hắn đi tới chỗ đó thì lại phát hiện nơi đó không phải là điểm yếu nữa. Hắn nhìn quanh bốn phía, cảm giác hoa mắt choáng thần, đồng thời cảm giác bước chân trên mặt đất như đi vào trong vũng bùn.

Thần niệm hắn tràn ra, vừa vào trong phù trận đã bị cắt đứt.

– Các ngươi không phá được phù trận này.

Rắn lục nói:

– Nếu có sư đệ nào của ta còn sống, chỉ cần một côn cũng xong chuyện.

Trần Cảnh nghe nó nói vậy cũng không nói gì thêm. Tuy rằng hắn cảm thấy nếu dùng toàn lực chưa chắc không phá được, thế nhưng nơi này là điện Chuyển Luân hung hiểm thần bí, hắn không dám để lực lượng hao tổn quá nhiều. Hơn nữa hắn cũng không biết rõ con rắn lục trước mặt này.

Vì vậy, cuối cùng hai người bọn họ bèn cáo từ rắn lục, đi xuống đỉnh núi.

Bọn hắn xuống núi rồi, rắn lục mới hóa thành một cô gái áo váy màu xanh lục nhỏ nhắn xinh xắn. Nàng ta nhìn nơi Nhan Lạc Nương và Trần Cảnh biến mất, thì thào tự nói:

– Quảng Hàn kiếm của Tuyền Âm vẫn còn tồn tại trên thế gian thì nàng kia cũng sẽ không thể chết được. Cô bé kia có phải là nàng ta không đây? Nếu đó là Tuyền Âm mà nói, vậy hắn là ai chứ? Là người mà sư tôn an bài sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN