Hoàng Đình
Quyển 3 - Chương 55: Thần Miếu
Dịch giả: †Ares†
Huyết Hà không biết bắt nguồn từ nơi nào, cũng không biết rốt cuộc là ở đâu.
Lúc Trần Cảnh ngồi bên bờ Huyết Hà dung hội thần thông pháp thuật mà bản thân có được, bên bờ Huyết Hà dần xuất hiện rất nhiều người. Mỗi người đều có lai lịch không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là bọn họ liên tục ngẩng đầu nhìn lên cái mâm ngọc vân nước trên bầu trời. Bất kể bọn họ ở đâu, chỉ cần ngẩng đầu là có thể trông thấy được.
Có chút người tự cho là mình có thần thông, đánh cuộc với người khác xem ai tới đoạn cuối cùng của Huyết Hà này trước. Lập tức hai người thi triển thần thông độn pháp, hóa thành hai luồng sáng, nháy mắt dọc theo Huyết Hà biến mất. Thế nhưng qua một hồi lâu sau, hai người lại từ một chỗ khác trở về. Hỏi bọn họ tại sao lại như thế thì chính bọn họ cũng nói không rõ ràng, chỉ nói đột nhiên trước mắt sáng lên liền về tới nhân gian, muốn về theo đường cũ đã không thể.
Thời gian dần qua, người đến bờ Huyết Hà càng ngày càng nhiều. Có vài kẻ hẳn là nghe nói nơi đây có linh bảo tiên thiên xuất thế, cho nên kết bạn mà đến. Có kẻ thì bởi vì nghe nói nơi đây sẽ có đại thần thông từ ngàn năm trước trở về nên muốn đến nhìn phong thái. Lại có kẻ nghe nói nguyên nhân chủng thần, bọn họ biết rõ hơn một chút, cũng có thể cảm nhận được một chút kiếp số bản thân, thế nên đến nơi này.
Có người thậm chí thấy được thần tướng của sáu vị đại đế trên Thiên đình.
Bọn họ cũng giống Trần Cảnh, từ trong thành Chuyển Luân mà vào. Chỉ là lúc bọn họ đi vào lại không giống Trần Cảnh. Khi Trần Cảnh tiến vào thành Chuyển Luân thì là một vùng đen kịt, mà bọn họ đi vào thì thành Chuyển Luân lại có chút ánh sáng, giống như là đêm trăng. Có điều không ai gặp được con rắn xanh kia.
Tất cả chuyện này, Trần Cảnh đều không thèm để ý. Tâm của hắn đang diễn hóa các loại pháp thuật đạo quyết. Lúc đầu, trong lòng hắn là nguyên một đám “người” hiện lên rõ ràng, cảm ngộ diễn luyện các loại sở ngộ sở học, nhưng rồi dần dần lại bắt đầu có chút mơ hồ. Mơ hồ đầu tiên chính là những “người” biến thành từ quan sát các loại điển tịch. Những “người” này tản ra rồi biến mất, dung nhập trong những “người” khác.
Sau đó chính là “người” ngồi ngay ngắn tĩnh tu Thiên La Dẫn Đạo quyết biến mất. Những “người” này biến mất cũng không để những “người” khác có biến hóa gì lớn. Chỉ khi “người” ngồi xếp bằng tế kiếm cùng cầm kiếm diễn luyện kiếm pháp vô danh kia dung hợp cùng một chỗ, thì kiếm pháp trong tay “người” kia lập tức biến hóa về chất. Kiếm pháp tuy rằng vẫn là kiếm pháp cũ, lại đã không còn là nắm trong tay, mà là theo kiếm chỉ mà động. Ngay sau đó, kiếm kia cũng có biến hóa, biến thành một con bướm, bay múa quanh “người” đó. Con bướm được bao phủ trong một vệt ánh kiếm, quỹ tích bay múa vẫn là theo kiếm quyết kia.
Ánh kiếm xoay, hình thành từng vòng xoáy, lại hóa thành nhiều đóa hoa. Hoa lại diễn hóa thành biển hoa. Biển hoa biến ảo vỡ tan, lại là một con bướm từ đó bay lên. Chẳng qua con bướm này nhìn qua càng thêm nhẹ nhàng linh hoạt kỳ ảo. Thời điểm cánh bướm rung lên, ánh kiếm nhè nhẹ cực nhanh, vây quanh “người” ở chính giữa mà bay lượn.
“Người” ở giữa theo thời gian dần qua, hóa thành tượng đá. Con bướm tiếp tục bay lượn quanh tượng đá.
Giống như đã qua trăm triệu năm, tất cả đều mơ hồ tản đi, mơ hồ cái gì cũng thấy không rõ, cái gì cũng không có, hoặc tựa như bóng người lắc lư, từng tầng từng tầng, huyễn huyễn trùng trùng điệp điệp. Nhan Lạc Nương ở bên cạnh, đột nhiên phát hiện khí tức trên thân Trần Cảnh bỗng loạn lên. Nàng nhìn sang hắn, chỉ liếc một cái, lại có vô số ảo giác xuất hiện trong tâm niệm, vội vàng nhắm mắt vọt người rời xa.
Vọt ra ngoài, nàng mới phát hiện trời đất tối đen này có biến hóa. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, cái mâm ngọc kia đã sáng lên không ít, soi sáng cả vùng u tối này. Nàng đã có thể thấy rõ những nơi rất xa. Dõi mắt nhìn lại, dãy núi trập trùng, có lúc phảng phất như ở vào trời sáng, lại có lúc như nằm trong đêm tối.
Khi nàng lại nhìn về phía Trần Cảnh, thì căn bản không nhìn được hắn nữa. Chỗ đó đã không có Trần Cảnh, chỉ có một đóa hoa, một đóa hoa màu đỏ không giống bất kỳ một đóa hoa nào trên đời. Nhưng Nhan Lạc Nương là từ bên người Trần cảnh rời đi, biết nơi đó chính là Trần Cảnh. Nàng vận thần thông, trong đôi mắt dấy lên ngọn lửa màu như ánh trăng mà nhìn đóa hoa kia. Đóa hoa trong mắt nàng chậm rãi biến thành một người khoanh chân ngồi, chẳng qua vẫn mơ hồ không rõ bộ dáng.
Cứ thế một lúc sau, cái mâm ngọc trên bầu trời vẫn không có nhiều biến hóa lớn. Nhan Lạc Nương lại nhìn thấy có vệt sáng xẹt qua bầu trời. Trong Huyết Hà có Tu La theo sóng trồi lên, lại theo sóng mà ẩn. Khí âm hủ nhàn nhạt truyền tới chóp mũi của Nhan Lạc Nương, tai nàng lại nghe được tiếng kêu to của loài côn trùng nào đó mà chỉ ở âm thế mới có.
Nhan Lạc Nương ngồi ở một sườn núi phía sau Trần Cảnh vài dặm, nhắm mắt lại. Trần Cảnh ngồi ở cạnh Huyết Hà, hắn đã tiến vào trong tĩnh lặng cực sâu, tiến vào một loại cảnh giới huyền diệu khó giải thích.
Trên bầu trời đột nhiên có ba vệt sáng xoay quanh, rơi xuống cách chỗ Nhan Lạc Nương không xa. Trong đó có một người trêu đùa:
– Thật là một tiểu nương tử thú vị. Sao ngồi một mình ở đây, có muốn cùng ca ca…
Có một người khác tiếp lời trêu chọc nói:
– Ca ca cùng muội nhìn sóng nước Huyết Hà chảy xiết, ngắm hoa Bỉ Ngạn đầy trời.
Ba người vừa nói vừa tiến lại gần Nhan Lạc Nương. Quảng Hàn kiếm trên đùi Nhan Lạc Nương ra khỏi vỏ, ánh trăng theo đó lan tỏa lập tức cuốn ba người kia vào trong ánh trăng. Chỉ thấy khuôn mặt ba người vặn vẹo. Ánh trăng ở trong một sát na kia tiến vào cơ thể bọn họ, bọn họ không thể ngăn cản.
Ánh trăng tắt lịm, ba người té ngã trên mặt đất. Chỉ trong chốc lát, cả ba liền bị trùng ăn xác của Âm phủ bò đầy người, cắn nuốt chỉ còn xương cốt.
Lại hồi lâu, Trần Cảnh đột nhiên tỉnh lại. Nhưng chẳng được bao lâu, hắn đã nhắm mắt lần nữa.
Huyết Hà vẫn đang chảy, hoa Bỉ Ngạn vẫn đang nở. Nhan Lạc Nương vẫn ngồi xếp bằng ở sườn núi phía sau hắn.
Đột nhiên có một bóng ma im ắng xuất hiện ở sau lưng Nhan Lạc Nương. Nhan Lạc Nương vẫn ngồi xếp bằng bất động, nhưng mắt đã mở ra. Bóng ma lại chậm rãi lui về phía sau. Lại qua hồi lâu, bóng ma kia xuất hiện ở một chỗ khác, rồi chậm rãi tới gần. Lần này Nhan Lạc Nương không hề có phản ứng, tựa như chưa tỉnh. Bóng ma tới cách Nhan Lạc Nương một trượng thì lui ra phía sau, chậm rãi biến mất.
Hết thảy đều yên tĩnh trở lại. Trên sườn núi, ba bộ xương vẫn có trùng ăn xác bò đầy. Loại sinh vật này bình thường không nhìn thấy, kể cả ở âm phủ cũng không có sinh mệnh nào thấy được chúng nó, nhưng khi có thi thể ngã xuống thì trùng ăn xác lập tức xuất hiện. Đã có trùng ăn xác, như vậy nhất định còn có rất nhiều sinh linh ở dương thế không có xuất hiện, chẳng qua là không bị mọi người biết mà thôi.
Bóng ma lại đột nhiên xuất hiện. Lần này xuất hiện không phải một, mà là năm. Năm âm hồn tới gần Nhan Lạc Nương, từng bước một, càng lúc càng gần. Nhan Lạc Nương vẫn nhắm mắt như cũ.
Đột nhiên năm âm hồn đồng thời nhào tới Nhan Lạc Nương, tuy không một tiếng động, lại có một loại quỷ dị khác.
Một vùng ánh trăng lấy Nhan Lạc Nương làm trung tâm khuếch tán ra. Bên trong ánh trăng, năm ân hồn phát ra từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, rồi biến mất ngay trong đó. Mà ánh trăng lại lập tức rút ngược trở lại, về Quảng Hàn kiếm hơi trượt ra khỏi vỏ trên đùi Nhan Lạc Nương. Nhan Lạc Nương mở to mắt, nhìn nhìn Trần Cảnh vẫn ngồi chỗ cũ, phát hiện lúc này trên người Trần Cảnh không có chút khí tức nào, giống như đã biến mất.
Nàng không biết hai lần mình rút Quảng Hàn kiếm đã kinh động bao nhiêu người trong bóng tối, không biết lúc này có bao nhiêu người đang nhìn mình.
Nàng lại nhắm mắt lại. Từ sau khi ném đèn Lưu Ly Định Hồn xuống Huyết Hà, tâm của nàng dường như cũng trở nên lạnh hơn.
Nơi xa hư không đột nhiên tuôn ra một loạt quầng sáng. Trong quầng sáng có người râu tóc bay lên, có người hai mắt phát hào quang, có tiếng lẩm bẩm niệm pháp chú, có tiếng cười to… Những thứ này rất nhanh liền lại biến mất. Những quầng sáng tựa như pháo hoa, bùng nổ rồi tắt lịm trong thoáng chốc.
Khi quầng sáng hiện lên, đã chiếu sáng thân hình của Nhan Lạc Nương đang ngồi một mình trên sườn núi.
Liên tiếp, trong bóng tối khắp nơi đều có người tranh đấu, chẳng qua phần lớn tranh đấu đều dồn dập mà ngắn ngủi.
Đột nhiên, có người một đường lảo đảo từ bóng đêm chạy tới, bịch một tiếng ngã sấp xuống ở dưới sườn núi chỗ Nhan Lạc Nương ngồi, rồi lại vội vàng bò lên, thi thoảng nhìn về phía sau, biểu tình kinh hãi. Nhìn thấy Nhan Lạc Nương, người này vội vàng nói:
– Vị này chính là Quảng Hàn Nhan cung chủ?
Nhan Lạc Nương mở to mắt, cũng không trả lời.
Người nọ lại tiếp tục nói:
– Nghe đã lâu cung chủ thần thông quảng đại, cầu cung chủ cứu tại hạ một mạng.
Dứt lời, người nọ vội vàng chạy lên, quỳ gối trước chỗ Nhan Lạc Nương không xa, rồi không ngừng dập đầu. Cũng đúng lúc này, từ xa xa trong bóng tối có một người đuổi tới, cười lạnh nói:
– Hôm nay có là ai cũng không thể cứu được ngươi.
Rồi người này nói với Nhan Lạc Nương:
– Các hạ hẳn chính là Quảng Hàn cung chủ đi. Tên khốn này trộm bảo vật của ta, cùng ta có đại thù, cung chủ tốt nhất không nên xen vào việc của người khác.
Người quỳ gối trước Nhan Lạc Nương tựa hồ rất sợ hãi, nhìn về phía sau, lại chạy hướng sau lưng Nhan Lạc Nương, đồng thời hô lớn:
– Cung chủ cứu ta, là hắn muốn đoạt bảo vật của ta, dù thế nào không nên tin hắn.
Nhưng ngay khi kẻ này chạy tới cạnh Nhan Lạc Nương thì đột nhiên ra một trảo chụp xuống đỉnh đầu nàng. Năm ngón tay xanh đen, trong tích tắc đã tới đỉnh đầu Nhan Lạc Nương, giống như xuyên qua hư không.
Lại là một vệt ánh trăng rọi tận trời. Cái tay kia lập tức dừng lại, tan rã. Người nọ kinh hãi, bay vút lên trong ánh trăng, lại chỉ bay được một trượng liền “bịch” một tiếng, rơi trên mặt đất, hết sạch sinh cơ. Kẻ ở phía xa xa kia đang muốn xông lại cũng lập tức ngừng bước. Gã nhìn kỹ vào mắt Nhan Lạc Nương, mới phát hiện ánh mắt nàng cực kỳ lạnh lùng, lạnh lùng tựa như ánh trăng kia. Gã lùi từng bước về sau, được cực xa mới dám xoay người bên lên, biến mất trong bóng tối.
Lại là hồi lâu, sóng Huyết Hà chẳng biết đã chảy bao đợt.
Trong tâm niệm của Trần Cảnh, hỗn độn mông lung kia dần dần xuất hiện một ngôi miếu thần. Miếu thần rất giống với miếu ở Tú Xuân loan. Bên trong miếu u ám, nhìn không rõ. Mới xuất hiện, ngôi miếu này rất mơ hồ, nhưng rồi theo thời gian mà chậm rãi ngưng thật, chẳng qua nhìn vẫn còn chút mông lung.
Một con bướm bay vào trong miếu, đậu trên xà ngang, hóa thành một dấu khắc hình con bướm.
Một con hắc hủy từ hư vô lao ra, chui vào một cánh cửa bên trong thần miếu, cũng hóa thành một dấu khắc hình hắc hủy. Lại có một con quái ngư màu đỏ chui ra, chui vào một cánh cửa khác, biến thành một dấu khắc đỏ như máu.
Một chiếc bia thần mang theo hào quang bay vào trong miếu, xoay tròn một cái, hòa thành một cái bệ thần.
Lại có một người mặc áo bào đen rất giống Trần Cảnh sải bước tiến vào miếu, đứng trước cửa ra vào chốc lát, nhìn nhìn vào trong, cuối cùng đi tới bệ thần kia, rồi từ từ nhắm mắt an thần tĩnh tu.
Một cây sáo xanh từ trong hư vô xuất hiện, hóa thành một luồng sáng, khắc sâu vào một góc chếch lên ngoài mái hiên. Lại có một chiếc lưới tỏa hào quang bay ra bọc lấy miếu thần, sau đó chậm rãi dung hòa, đó là lưới địa sát.
Đây là một ngôi miếu thần được Trần Cảnh ngưng kết bằng lực tín ngưỡng. Trong miếu dung hợp tất cả pháp thuật thần thông mà hắn có. Nếu có người bị thu vào trong miếu, muốn thoát ra chính là ngàn vạn khó khăn.
Mà khí tức chân thân Trần Cảnh cũng trong một tích tắc này biến mất, giống như biến trở về một pho tượng đá.
Cũng không thấy hắn động, đỉnh đầu của hắn hiện ra một ngôi miếu thần.
Chân thân tượng đá của hắn lồng nhập vào trong đó, trong chốc lát sau, một Trần Mặc mặc áo bào đen từ trong miếu thần đi ra. Đây là Trần Cảnh “thật” cùng nguyên ma thứ hai thay đổi vị trí. Chân thân của hắn đã ngồi lên bệ thần ở trong miếu thần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!