Hoàng Đình
Quyển 3 - Chương 57: Một chưởng định càn khôn
Dịch giả: Mink
oOo
Hồng đại hiệp dẫn đường cho Trần Cảnh đi tới chỗ ở của con trâu kia. Nó vừa đi vừa gào thét phấn khích, tốc độ càng lúc càng nhanh. Nó nói:
– Hà Bá gia, người thật sự quá mạnh mẽ. Đệ thất thần tướng của cung Tử Vi Thất Sát tinh quân lại bị người phất tay thu thập. Lúc nào đó nhất định người phải dạy con thần thông này nhé.
Trần Cảnh chưa nói gì, Nhan Lạc Nương đã trả lời:
– Ngươi không học được thần thông này đâu. Ngươi mà học được, chắc trời đất lúc đó cũng bị lật ngược rồi.
– Cũng đúng. Nếu ta có được phân nửa thần thông của Hà Bá gia thì đã lên trời làm thần tướng rồi.
Hồng đại hiệp to mồm.
Nhan Lạc Nương khinh thường, nói tiếp:
– Tiền đồ! Ngươi chỉ có chút ít tiền đồ này mà thôi.
Từ khi tu hành đến nay, những người mà nàng có thể thoải mái nói chuyện càng ngày càng ít rồi. Hồng đại hiệp trước mắt là người mà nàng có thể tùy ý nói đùa được.
– Lạc Nương muội muội, muội không nên cười nhạo ta. Dù sao muội cũng xếp hạng mười trong thiên hạ thần tướng nha.
Hồng đại hiệp to mồm phản bác. Bảng xếp hạng thần tướng mà nó nói tới cũng không phải chỉ giới hạn ở cung Tử Vi mà bao gồm tất cả thần tướng dưới quyền các vị Đại đế khác nữa. Vị trí trên bảng này dựa vào danh tiếng của các thần tướng, pháp thuật thần thông và linh bảo của mỗi người để sắp xếp.
Nhan Lạc Nương có thể đứng hạng mười vì nàng cầm Quảng Hàn kiếm, lại đã từng đại chiến với Ly Trần dưới một ngày trăng tròn kia. Bằng không chỉ dựa vào khoảng thời gian gần đây nàng không có hành động gì lớn, chắc chắn sẽ không thể xếp hạng cao đến thế.
Đương nhiên bảng này không phải do các vị đại đế sắp xếp mà là một người tự xưng Phong Vũ đình chủ xếp hạng. Tuy Phong Vũ đình chủ rất thần bí nhưng bảng xếp hạng của ông ta cực có sức thuyết phục, được mọi người tin tưởng.
Nhan Lạc Nương nói:
– Ta nhường lại danh vị này cho ngươi nhé, để ngươi không cần phải suốt ngày mơ mộng này nọ nữa.
– Không cần. Lão tôm ta đây muốn dựa vào bản lĩnh của mình đánh bại tất cả thần tướng hàng đầu khắp thiên hạ.
Hồng đại hiệp nói lớn.
Bọn họ đi vào một ngọn núi hoang to lớn. Nơi đây không hề giống với những khu rừng rậm rạp, dày đặc đại thụ như Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương từng gặp được lúc trước. Hồng đại hiệp dẫn đầu, tung người nhảy lên đỉnh núi, rồi từ đỉnh núi này tung người nhảy sang một ngọn núi khác. Trước mắt bọn họ là những ngọn núi hoang vu như liên miên vô tận kéo dài từ phía xa.
Hồng đại hiệp càng lúc càng nôn nóng vì nó không thể tìm thấy vị trí lúc trước.
Ngay khi nó hoảng hốt muốn kêu lên thì Trần Cảnh đã sớm phát hiện nên ngăn lại. Hắn nói:
– Nơi đây dãy núi chập chùng, liên miên không dứt. Nhìn qua có vẻ hỗn loạn nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy đường ra.
– Đường? Đường nào chứ? Ở cõi âm, vong hồn đi lại đều không cần đường. Nơi đây cũng không có con thú nào cả thì làm gì có đường.
Hồng đại hiệp thắc mắc.
– Con tôm ngốc này. Nghe cho kĩ đây. Ngươi nhìn bên này, xem hướng của những dãy núi, lại nhìn tiếp bên kia, rồi tự ngẫm nghĩ xem có thể hiểu ra không?
Trần Cảnh cảm thán.
Hồng đại hiệp trừng mắt, tỉ mỉ nhìn thật kĩ một lúc lâu rồi đột nhiên kêu to:
– A, hóa ra là như vậy.
Trần Cảnh hỏi:
– Ngươi hiểu ra sao, nói ra xem nào.
Hồng đại hiệp vò đầu bứt tai một lúc lâu rồi nói:
– Hà Bá gia, lão tôm con quá ngu ngốc nên không nhìn ra cái gì cả.
Nhan Lạc Nương khẽ cười rồi trêu chọc nó:
– A, hóa ra là như vậy.
Vỏ ngoài của hồng đại hiệp như đỏ hơn. Nó nghẹn cả một lúc lâu nhưng cũng không thể nói ra điều gì cả.
Trần Cảnh không nhận xét mà tiếp tục gợi ý:
– Ngươi không nên chỉ nhìn vào núi mà hãy để ý xem tất cả những đỉnh núi nối lại với nhau tạo thành cái gì.
Nói xong, hắn lại chỉ vào một chỗ nói tiếp:
– Ngươi lại nhìn chỗ đó. Có nhìn ra được điều gì không.
Hồng đại hiệp cũng không quá ngốc. Sau khi Trần Cảnh chỉ điểm nó lập tức hiểu ra, nói:
– Con hiểu rồi. Hà Bá gia, con hiểu rồi. Những ngọn núi này tạo thành một đạo phù, còn nơi đó là chỗ linh lực tập trung. Đó chắc chắn là động phủ của con trâu háo sắc kia.
– Ha ha, mặc dù nói đúng có ba phần nhưng câu cuối cùng lại đúng được bảy phần.
Trần Cảnh vừa cười vừa nói.
– Đây là một chỗ phong ấn. Đi thôi, xem thử người nào muốn dẫn dụ chúng ta đến đây.
Hồng đại hiệp nghe xong bèn hoan hô:
– Hà Bá gia, chúng ta nên thận trọng một chút mới hợp lý.
– Sợ sao?
Trần cảnh cười, hỏi nó.
– Tất nhiên con không sợ. Năm xưa, lão tôm con theo Hà Bá gia xuống địa phủ, qua Đông Hải, vào Long cung, phá Côn Lôn, người có thấy con sợ hãi lần nào chưa.
Hồng đại hiệp vội vàng lớn tiếng nói. Ngay sau đó, nó lập tức tung nhảy lên, cưỡi gió bay lượn trên trời như một chim khổng lồ dừng trên đỉnh núi, rồi không ngừng lại mà nhảy qua đỉnh núi khác. Ngay khi vừa rơi xuống nó đạp vào một tảng đá to ở trên mặt đất rơi xuống sơn cốc bên dưới tạo thành một tiếng động lớn. Ngay sau đó là vài tiếng quái dị vang lên nhưng bọn họ không thèm để ý, vẫn cứ tiếp tục thẳng đến nơi có âm linh khí hội tụ.
Một lúc lâu sau, Hồng đại hiệp đứng ở trên không trung, nói lớn:
– Hà Bá gia, đúng rồi, chính là chỗ này.
Vừa nói xong, nó đã tung người nhảy xuống sơn cốc bên dưới.
Sơn cốc sâu hun hút không thấy đáy, giống như một con thú đang há mồm chờ con mồi tự nhảy vào.
Hồng đại hiệp rơi xuống cực nhanh, đồng thời sát vân cũng đã ngưng tụ ở cả dưới chân nó.
– Âm thủy nê sát khí của ngươi cũng được đó. Nó thô dày nên vừa có thể phòng vệ vừa có thể giết địch. Nếu như luyện đến mức tinh thâm có thể hóa thành phép, ô nhiễm pháp bảo và nguyên thần người.
Trần Cảnh nói.
Hồng đại hiệp hừ hừ rồi nói:
– Con không học được pháp bảo thần thông, và cũng không thèm học vì quá phức tạp. Con nhớ rõ ngày xưa khi cùng Hà Bá gia trở về sau khi đến chỗ Đông Nhạc đại đế nghe giảng đạo. Gặp phải ba Sơn Thần kia cản đường, Hà Bá gia bảo con xông lên. Con cũng nóng giận nên lập tức lao lên. Nào biết trong đó có một Sơn Thần bị con va vào mà chết, sau đó còn một người bị con đập một Lang Nha bổng vỡ đầu. Tuy con biết rõ do thủ đoạn của Hà Bá gia nhưng vẫn thích cái cảm giác lúc đó. Bất kể đối phương là ai, cứ bổ nhào về phía trước, chỉ một đòn sẽ đánh chết hắn. Cảm giác đó thực sự rất thoải mái.
Trần Cảnh rất bất ngờ khi biết Hồng đại hiệp lại thích phong cách chiến đấu như thế. Trước đây hắn cũng không chăm chú dạy dỗ nó nhiều, nhưng sau khi nghe được điều này hắn lập tức nói:
– Ta có một bộ Thiên Yêu Luyện Thân quyết, đợi chút nữa sẽ dạy cho ngươi.
Hồng đại hiệp sung sướng hét ầm lên. Thiên Yêu Luyện Thân quyết là phương pháp luyện thân mà Trần Cảnh ngộ ra từ Thiên Yêu Hóa Hình thiên. Pháp quyết này dựa vào sát khí linh lực dung nhập vào thân thể để khiến nó cứng rắn như pháp bảo. Thành tựu cao bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của Hồng đại hiệp.
Đột nhiên Trần Cảnh khẽ nói:
– Quả nhiên là có chút môn đạo.
Bọn họ rơi xuống từ trên đỉnh núi vào sơn cốc này nhưng rất lâu vẫn chưa tới đáy.
Nơi đây hiển nhiên là một chỗ phong ấn nên tiến vào không dễ dàng. Nếu lúc trước Trần Cảnh còn cảm thấy vào đây có chút phiền phức nhưng bây giờ thì không khó lắm. Hắn đã hợp nhất pháp lực, thần thông, pháp thuật, nguyện lực tín ngưỡng vào cùng nhau tạo thành một tòa miếu thần. Điều này giống như một người chỉ cần nghĩ là sẽ tập hợp tất cả lực lượng của mình vào một quyền.
Đột nhiên Trần Cảnh đánh ra một chưởng vào hư không. Không gian đen kịt như cánh cửa bị mở ra, lại như bức tường bị đánh vỡ ra một lỗ hổng. Đằng sau khe hở có ánh sáng tràn ra. Hồng đại hiệp thừa cơ lao ngay vào khe hở, chỉ chớp mắt đã đến đáy cốc.
Ở đáy cốc, bọn họ nhìn thấy một cái hang động đơn giản. Bên trong đó tối như mực.
Hồng đại hiệp hét to:
– Con trâu háo sắc kia, lăn ra đây, lăn ra đây tái chiến với ta ba trăm hiệp.
Nó vừa hét xong thì bên trong xuất hiện một tiếng nói vang dội:
– Con tôm đỏ nhà ngươi đã chiến qua với lão trâu ta ba trăm hiệp lúc nào vậy? Bại tướng dưới tay ta cũng dám quay lại khiêu khích.
Ngay sau đó là một con trâu màu xanh đi ra. Ngay lập tức con trâu nhìn thấy Trần Cảnh ngồi trên lưng Hồng đại hiệp, còn Nhan Lạc Nương đứng bên cạnh. Con mắt của con trâu chuyển loạn, không biết nó đang nghĩ gì.
– Hừ, Hà Bá gia nhà ta đã đến rồi. Con trâu háo sắc nhà ngươi sao còn chưa đầu hàng, thả vỏ sò muội muội đi ra.
Hồng đại hiệp hét lớn.
Con trâu xanh thở dài, nói:
– Haiz, thực không dám nói dối, vỏ sò muội muội đã bị Nha quỷ và Hồn nương tử cướp đi rồi.
Hồng đại hiệp giận dữ, mắng xối xả. Trần Cảnh lại hỏi chuyện:
– Tại sao ngươi lại dẫn bọn chúng ta tới đây?
Con trâu đảo mắt, nhanh chóng trả lời:
– Vị này chắc là Hà Bá gia. Ta kết giao cùng với tôm huynh, như thể huynh đệ tri âm.
– Huynh đệ cái đầu ngươi. Hồng gia mù mắt nên mới quen biết ngươi.
Hồng đại hiệp nổi giận chửi.
Con trâu cũng tức giận mắng lại:
– Ngươi nghĩ rằng mình tốt lắm sao. Ngay khi đến động phủ của ta, ngươi đã nhìn chằm chằm vào cây côn sắt của ta. Lúc ra về còn muốn trộm đi, may mà ta đề phòng, nhưng ngươi không lén lút ăn trộm được thì lại muốn cướp giữa ban ngày. Lão trâu ta là ai cơ chứ. Năm xưa khi ta tung hoành thiên địa thì ngươi vẫn còn không biết đang ở đống bùn nào đó.
Hồng đại hiệp giận dữ, muốn nhào lên quyết sống chết với con trâu.
Trần Cảnh vỗ nhẹ lên lưng Hồng đại hiệp. Nó lập tức an tĩnh lại. Ngay sau đó hắn đã xuất hiện ở trước mặt con trâu, đặt một tay lên trán, chỗ ở giữa hai sừng nó, nói:
– Dù cho ngày xưa ngươi lợi hại như nào thì bây giờ cũng đang bị trấn áp ở đây. Dù cho ngày xưa ngươi thần thông quảng đại như nào thì bây giờ ta muốn giết ngươi chỉ cần lật tay là được.
Bàn tay đặt lên đầu của con trâu khiến nó có cảm giác như đang bị cả bầu trời đè xuống. Nó hoảng hốt. Bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng có người nắm giữ đại thần thông xuất hiện ở chỗ này. Bây giờ nó cảm thấy cực kì dao động, không thể bình tĩnh, nhưng lại có cả sự tức giận nữa. Vì dù sao thì người trước mặt nó cũng chỉ là kẻ hậu bối mà thôi, nhưng hắn lại dám nói những lời lẽ như thế với nó. Thật sự không thể tha thứ.
Áp lực trầm trọng đè lên người khiến con trâu không thể nhúc nhích. Trước đó, nó không muốn lùi lại, càng không thể lùi trước mặt hậu bối. nhưng bây giờ, nó cảm thấy nếu mình lùi lại dù chỉ một bước thì sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đột nhiên thân thể của con trâu trùng xuống vì áp lực nghiêng trời lật biển đã ép xuống người nó. Đây cũng không phải chân thân mà chỉ là một luồng thần niệm của nó kết hợp với âm linh khí ngưng tụ thành thân thể. Dưới áp lực này, nó muốn tán đi, nhưng lại không thể tán đi được. Âm linh khí ngưng kết thành thân thể nó đã quỳ rạp xuống đất.
Nó càng giận dữ thì áp lực đè nặng lên người lại càng lớn. Cuối cùng âm linh khí vỡ tan, thần niệm của nó đang muốn trốn đi thì bị Trần Cảnh nắm lấy. Còn chưa kịp nói gì thì nó phát hiện mình đã xuất hiện trong một tòa miếu thần. Ở trong đó, trên thần đài là một người đang ngồi và quát hỏi. Thần niệm của nó chỉ nghe thấy tiếng ù ù rồi nói hết mọi thứ.
Ngay sau đó, người đó lại quát lên một lần nữa, luồng thần niệm nhỏ nhoi nó không chịu nổi nữa, đã tan vỡ mất.
Hồng đại hiệp chỉ nhìn thấy con trâu xanh mà mình đánh mãi không thể thắng bị Hà Bá gia nhẹ nhàng ấn tay một phát thì đã quỳ xuồng rồi tan biến thành âm linh khí.
– Điều này… Điều này… Nó không phải chân thân à?
Hồng đại hiệp khiếp sợ, nói.
– Chân thân của nó còn bị trấn áp ở dưới chân núi. Đáng tiếc thần niệm của nó không chịu nổi Hoán linh thuật của ta ép hỏi nên đã bị tan vỡ mất.
Trần Cảnh nói.
– Vậy Vô Hoa tỷ tỷ bây giờ ở chỗ nào?
Nhan Lạc Nương hỏi. Nàng là con người, tuổi đời nhỏ nhất. Nàng rất thích khí tức an tĩnh trên người vỏ sò, cho nên bình thường đều gọi là tỷ tỷ. Nhưng trước mặt nàng ta lại chưa từng nghe nàng gọi như vậy cả.
– Cái này thì ta biết. Vô Hoa thật sự đã bị Nha quỷ và Hồn nương tử bắt đi.
Trần Cảnh trả lời.
– Sao lại như vậy? Không phải Hà Bá gia vừa nói là nó cố tình muốn dẫn người đến mà?
Hồng đại hiệp không hiểu, hỏi.
Trần cảnh mỉm cười, nói:
– Đi sẽ biết.
Hồng đại hiệp đi ra ngoài trên một con đường mòn. Đoạn đường này không xảy ra chuyện gì. Trần Cảnh nói:
– Phong ấn nơi này chủ yếu để nhắm vào tu sĩ có pháp lực. Nếu tu sĩ có pháp thuật thần thông từ trên cao đi xuống thì không thể đến đáy cốc.
– Đi thẳng từ mé trái cốc tiến vào.
– Đi thẳng tới.
Trèo lên núi rồi xuyên cốc.
– Đi sang phải rồi đi thẳng, sau đó sang trái, đi qua đầm âm linh kia.
…
…
– Chính là sơn cốc phía trước.
– Hà bá gia, sơn cốc phía trước đen kịt, con không nhìn thấy gì cả.
Hồng đại hiệp nói.
Trần Cảnh nói:
– Dãy núi này là do một tấm phù biến thành. Trung tâm của nó chính là chỗ này. Vào đi, bây giờ ở trên đời không gì có thể làm khó dễ Hà Bá gia nhà ngươi nữa rồi.
Hắn cười khẽ, nói. Tuy hắn có vẻ thờ ơ nhưng lại cực kì tự tin.
Hồng đại hiệp sung sướng. Nó thích phong cách Hà Bá gia bây giờ, cái khí chất coi thường tất cả mọi thứ trên đời. Hồng đại hiệp hết lớn, đồng thời lao vào bên trong sương mù đen kịt:
– Vỏ sò muội muội, lão tôm cùng với Hà Bá gia tới cứu muội đây, còn có cả Lạc Nương muội muội đến rồi.
bên trong sơn cốc tối tăm nhưng Trần Cảnh vẫn nhìn thấy mọi thứ rõ ràng.
Tiếng gọi của Hồng đại hiệp ầm ĩ vang vọng khắp sơn cốc.
Tiếng cười quái dị vang lên. Một con quạ đen như mực không biết từ chỗ nào bay ra, rồi đậu trên tảng đá nhỏ. Bên cạnh là một cái bóng mờ. Hóa ra chỗ đó có một cái hang động.
– Hà Bá Tú Xuân loan, ngươi là thần ở trên nhân gian thì ta còn kiêng kị ngươi ba phần nhưng tại nơi này, he he, nếu ngươi đã tới thì đừng mong đi ra.
Giọng nói của con quạ cực kì quái lạ, quỷ dị vang lên.
– Là ngươi.
Trần Cảnh còn chưa nói gì, Nhan Lạc Nương đã hô lên một tiếng. Ngay lập tức, nàng rút Quảng Hàn kiếm ra khỏi vỏ. Sau đó, một luồng ánh trăng từ trong vỏ kiếm chiếu sáng toàn bộ không gian nơi này.
Con quạ đen đã từng xuất hiện trong đại chiến ở Tú Xuân loan, cũng chính là kẻ đã đuổi giết Nhan Lạc Nương và sư tỷ muội của nàng một đường đến thẳng Tú Xuân loan. Còn bóng mờ ở cạnh nó chính là kẻ đã từng đến miếu Hà Bá hỏi Trần Cảnh về tiên, thần, yêu, linh, ma là gì. Sau đó lại đến từ đường Hà Tiền thì bị Hư Linh dùng Chiếu Hồn Bảo Giám dọa sợ phải chạy trốn.
Ngay khi Quảng Hàn ra khỏi vỏ, quạ đen há mồm kêu lên quái dị khiến cho sơn cốc giống như bị đảo ngược khiến mọi người có cảm giác trời đất bị nghiêng.
Trần Cảnh bất ngờ vì quạ đen có thể sử dụng phù trận. Ngay lập tức hắn nghĩ đến điều gì đó, rồi giơ tay nhấn một cái vào hư không. Ngọn núi lớn đang muốn đảo ngược dừng lại ngay tức khắc. Nha quỷ kia hoảng sợ muốn bay đi nhưng đã bị ánh trăng bao phủ lấy.
Trong ánh trăng, Nha quỷ bay toán loạn như con ruồi mất đầu, không ngừng trở nên mờ nhạt bên trong ánh trăng, cuối cùng tiêu tán không còn gì cả.
Cái bóng mờ còn lại chính là Hồn nương tử. Ả ta muốn chạy trốn nhưng lại không thể vì ngay khi phù trận đã phát động, hư không đã bị bóp méo, không thể bỏ chạy. Bây giờ ả ta cảm thấy mình bị một thứ gì đó đè lại khiến cho bản thân không thể động đậy. Hư không đứng yên, ngay cả chính ả cũng không thể di chuyển thì làm sao có thể chạy thoát.
Đột nhiên, áp lực trên người buông lỏng, Hồn nương tử muốn chạy đi nhưng ngay lập tức ả đã xuất hiện ở trong miếu thần.
Trong sơn cốc, âm linh khí cuộn trào như thủy triều lên. Trần Cảnh vung tay lên đã đưa Vỏ sò vào bên trong miếu thần. Hắn quát khẽ:
– Đi.
Gió lốc cuốn lên đưa mọi ngươi bay thẳng lên không trung.
Từ trên trời nhìn xuống, dãy núi này bây giờ như một lò lửa đang cháy hừng hực. Khói đen bốc lên cuồn cuộn, ngọn núi rung chuyển.
– Ha ha ha… Ha ha. Lão ngưu ta cuối cùng đã thoát khốn rồi. Ha ha…
Một ngọn núi rung chuyển mạnh mẽ.
Hồng đại hiệp kinh ngạc, hét lên:
– Là con trâu háo sắc kia.
Trần Cảnh lại vung tay lên. Miếu thần hiện ra trong không trung, tỏa ra ánh sáng khắp xung quanh. Một lúc sau, một tấm linh phù mỏng manh bay ra từ trong dãy núi bị ánh sáng này cuốn vào bên trong miếu thần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!