Hoàng Đình
Quyển 3 - Chương 64: Thần Quốc
Dịch giả: †Ares†
Ánh vàng soi rọi cả một vùng trời, phủ trọn cả Linh Tiêu bảo điện. Trong mơ hồ nhìn giống như giữa ánh sáng vàng có một thế giới.
Một hòa thượng từ trong ánh vàng hư vô hiện ra. Tăng y màu tro, ống tay áo rộng thùng thình, đỉnh đầu điểm chín điểm giới sẹo, vị trí mi tâm trên trán là một con mắt nhắm. Thế nhưng hai mắt y lại như bị mù, ảm đạm vô thần. Trong tay y cầm một chuỗi phật châu màu đen, trên mỗi một hạt châu lại có hoa văn vàng, là văn tự chân ngôn của cửa Phật.
Người tới chính là Mộc Chân. Ánh vàng dưới chân y hóa thành đóa sen vàng hư ảo. Đưa mắt nhìn, y đứng cùng một độ cao với Trần Cảnh đang đứng trên đỉnh Linh Tiêu bảo điện.
Y nhìn Trần Cảnh, hai tay chắp trước ngực, nhưng cũng không có niệm phật.
Trong nháy mắt ấy, quanh thân Mộc Chân tỏa ra hào quang vàng lóng lánh, áp tới Trần Cảnh. Trong tai Trần Cảnh lại vang lên từng đợt tiếng Phạn, phảng phất có vô số tăng nhân đang tụng niệm tiếng Phạn. Trần Cảnh vẫn đứng im. Kia không chỉ là hào quang vàng, mà là một thế giới. Trần Cảnh thấy được, trong thế giới kia có rất nhiều tăng nhân ngồi ngay ngắn tại nơi đó. Mộc Chân cũng là một trong số đó.
– Đây là thế giới cực lạc.
Trần Cảnh chỉ tiếp xúc đã biết. Chân thực như vậy, lại hư ảo như vậy.
Chỉ thấy ánh vàng nuốt lấy Trần Cảnh. Thân nguyên ma của Trần Cảnh ở giữa ánh sáng đó như là bị xuyên thấu, tựa một dải lụa đen bị nhuộm sắc vàng.
Biến hóa, như khói, duỗi ra, như móng vuốt.
Biến hóa là tự nhiên như vậy. Ở trong hào quang, Trần Cảnh hóa thành một bàn tay khổng lồ chụp tới Mộc Chân. Bàn tay lúc đầu còn như khói đen ngưng kết, lại trong phúc chốc hóa thành một chưởng bằng đá. Trong bàn tay đá đó có một con mắt, nhìn qua quỷ dị mà đáng sợ.
Bàn tay này xuất hiện, ánh hào quang màu vàng khắp bầu trời đều vì đó thất sắc, như làm nền cho một trảo bằng đá lạnh lẽo như bàn tay thiên đạo đó.
Đỉnh đầu Mộc Chân tỏa ra ánh sáng đỏ tận trời, rồi lại cấp tốc biến mất. Chỉ chớp mắt hào quang màu vàng đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Trong Đại Hùng bảo điện trên Linh sơn, Cứu Khổ Thế Tôn ngồi trên đài cao. Ông ta là Thanh Hoa cung Đông Cực Thanh Hoa đại đế, cũng là Cứu Khổ thế tôn ở Linh sơn, lại có người gọi ông ta là thiên tôn. Phân thân của ông ta rất nhiều, thân phận thần bí, thế gian không ai có thể biết rõ.
Thế tôn nói:
– Mộc Chân, ngươi vừa rồi hiển pháp trên chín tầng trời, có được gì?
Mộc Chân nói:
– Thần vị của hắn không ai có thể đoạt. Nhận từ trời đất, tụ tín ngưỡng trong miếu thần, lại ẩn giữa hư vô, đã có ba phần trạng thái của thế giới cực lạc. Nếu như có cơ duyên, có thể thành thần quốc, vạn kiếp bất diệt.
Thế tôn mặt không chút thay đổi, chạm rãi nói:
– Phật tổ từng nói, người nắm giữ luân hồi, có thể vạn kiếp bất diệt. Sau lại tại tịch diệt từng nói, người được chúng sinh tín ngưỡng có thể vạn kiếp bất diệt. Thế giới cực lạc của Linh sơn là Phật tổ dựa vào đại thần thông khai mở, chỉ có tín ngưỡng nguyện lực có thể khiến thế giới cực lạc phát triển không tiêu tán. Các ngươi mang đạo truyền thiên hạ, tụ nguyện lực chúng sinh về cực lạc.
Lúc này có tăng nhân nói:
– Phật tổ bằng đại pháp lực mới mở thế giới cực lạc. Trần Cảnh tu hành bất quá trăm năm, vì sao có thể thành tựu thần quốc cơ nguyên?
– Có người tin vào liền có thể lập thần quốc.
Thế tôn nói:
– Từ một ngôi miếu thần trở thành một thần quốc cũng không phải chỉ dựa vào thời gian là đủ. Thế giới cực lạc của chúng ta là do Phật tổ khai mở, mặc dù không hoàn chỉnh, nhưng so với bọn họ thì cao minh hơn nhiều lắm. Trần Cảnh ở trăm năm ngắn ngủi có thể có thành tựu như vậy, có rất nhiều nhân quả dây dưa.
* * *
Trong lúc tại Linh sơn, thế tôn đang cùng chúng tăng phía dưới đàm luận biến hóa trong trời đất, thì Ly Trần và Chính Dương đã trở về môn phái của mình.
Núi La Phù, trong cung điện La Phù có một pho tượng ngọc tạc hình Ngọc Đỉnh chân Nhân. Ly Trần mặc bộ đạo bào xanh đứng trước tượng. Ở phía sau nàng là một đám đệ tử La Phù. Bọn họ đều đang chăm chú nhìn Ly Trần.
– Sư tỷ, tỷ còn muốn đi đỉnh núi bế quan trong gió tuyết sao?
Ly Hận hỏi.
Ly Trần không trả lời. chỉ đứng đó nhìn tượng Ngọc Đỉnh chân nhân.
Một lát sau, Ly Tình lại hỏi:
– Sư tỷ, tỷ là chưởng môn, hẳn lúc này phải thủ ở trong môn phái mới phải.
Ly Trần vẫn đứng thẳng không nhúc nhích. Phía sau nàng, Ly Hận, Ly Tình vẫn nhìn chăm chú, trong mắt tràn đầy lo lắng. Tuy rằng đệ tử La Phù mấy năm nay ít hạ sơn, nhưng cũng biết rõ gần đây trời sinh dị tượng, có cường giả nghìn năm trước trở về. Bọn họ lo lắng Ly Trần có chuyện. Có đệ tử đi đỉnh núi La Phù nhìn Ly Trần, lại phát hiện Ly Trần đã không ở đó. Hiện tại Ly Trần đột nhiên trở về, tiến thẳng vào đại điện chính, nhìn tượng Ngọc Đỉnh này, khiến các đệ tử La Phù cũng không biết đến cùng là thế nào.
Núi La Phù, tuyết rơi hoa bay, rơi vào đại điện trên đỉnh núi, một mảnh trắng xóa, cùng màu với núi, cùng màu với châu Bắc Lô này.
Ly Trần quay đầu, nhìn các sư đệ sư muội trước mắt.
– Sư tỷ.
– Đại sư tỷ.
– Chưởng môn sư tỷ.
Người thân cận một chút đều cất tiếng chào khi Ly Trần quay đầu, trong âm thanh có lo lắng, lại có một chút cảm giác xa lánh. Ly Trần nhìn lướt qua họ, lại nhìn về những bông tuyết đang rơi dày đặc bên ngoài. Đó là cảnh tượng nghìn năm bất biến của La Phù.
“Tuyết này không biết sẽ rơi đến tận năm nào, La Phù cũng không biết có trường tồn với hoa tuyết đầy trời này không?” Ly Trần chợt thầm cảm thán. Các sư đệ trước mắt, có hai vị tuy rằng thiên tư bất phàm, có ngộ tính cực cao với kiếm đạo, nhưng trong lúc trời đất biến ảo này, lại không đủ để đơn độc ngăn cản một phương.
Nàng đột nhiên nghĩ đến sư phụ Triệu Tiên chân nhân. Trong Linh Tiêu bảo điện, nàng nhìn thấy qua Triệu Tiên chân nhân. Giờ nhớ tới, nàng đột nhiên có cảm giác hoảng hốt xấu hổ. Nàng không rõ tại sao lúc đó đột nhiên mình không nghe lời sư phụ, cuối cùng còn không quan tâm mà rời khỏi Linh Tiêu bảo điện.
Hiện giờ nhớ tới, Ly Trần có cảm giác chuyện cũ như bụi trần, tâm lại từ băng hàn chuyển sang ấm áp.
– Sư tỷ.
Ly Tình hô.
Ly Trần phục hồi tinh thần, cười cười, lại khiến các đệ tử La Phù cảm thấy quái dị. Bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy Ly Trần cười. Ly Trần cúi đầu nhìn Tuyệt Tiên kiếm trong tay.
Từ sau khi nàng nhìn thấy dung mạo của cô gái bị phong ấn dưới chân núi La Phù, cảm tình của nàng với La Phù đã bị đóng băng rồi. Bởi vậy lúc ở Linh Tiêu bảo điện nàng mới lạnh lùng như vậy. Tuy rằng lúc đó nàng cũng cảm thụ được oán khí vô biên từ trên thân Triệu Tiên chân nhân, cảm thụ được Triệu Tiên chân nhân gần nhập ma. Nhưng hiện tại nhớ lại, nàng lại cảm thấy nếu lần nữa gặp chuyện đó, thì tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Sau khi nhìn thấy dung mạo của cô gái trong phong ấn, lại nghe vu yêu Tuyết Nhi nói cô gái kia là Tổ vu Huyền Minh, Ly Trần giống như rơi vào trong một loại ma chướng. Vu yêu Tuyết Nhi nói Ly Trần là Tổ vu Huyền Minh chuyển thế, nhưng nàng không cho là vậy. Nàng cho rằng mình là chính mình, rồi lại sợ mình thực sự là người khác chuyển thế, bởi vì mình lại giống Tổ vu Huyền Minh đến vậy. Sau khi nghe Tuyết Nhi kể về phong cách hành sự của Tổ vu Huyền Minh, nàng phát hiện, nếu là chính mình, cũng sẽ làm như vậy. Điều này làm cho nàng rơi vào trong một loại cảnh tượng cực kỳ khó chịu. Cảm giác kia đuổi không tiêu tan. Những điều Huyền Minh trải qua cứ hóa thành ảo giác xuất hiện trong đầu óc nàng, cho nên nàng đóng băng chính mình.
– Các ngươi hẳn đều biết, ngày gần đây thường có linh quang từ luân hồi mà ra. Có một chút là linh bảo, có chút lại là ý niệm đoạt xá.
Ly Trần nói ra.
Các đệ tử La Phù lẳng lặng nghe. Ly Trần nhìn mọi người, dừng một chút lại nói:
– Năm ngày trước, có một luồng linh quang bay vào trong núi La Phù chúng ta, hẳn các ngươi đều thấy được.
Không ít đệ tử đều gật đầu. Bọn họ xác thực thấy được, cho nên mới lo lắng cho Ly Trần.
– Linh quang kia bay tới mi tâm của ta. Lúc đó ta không cách nào tránh thoát. Hộ sơn đại trận của La Phù chúng ta cũng không thể ngăn cản được.
Nàng nhìn ánh mắt lo lắng của họ, rất nhanh nói:
– Không cần lo lắng, không phải ta vẫn rất tốt sao. Luồng linh quang kia chẳng qua là pháp tắc đại đạo trong Tuyệt Tiên kiếm mà thôi. Đạo tổ sao có thể là người đoạt thân chiếm xác người khác được chứ. Các ngươi không cần lo lắng.
Nhìn thấy Ly Trần nói chuyện bình thường, lại còn nói những lời này, mọi người cũng cao hứng lên.
Chỉ có tự Ly Trần biết rõ, trong linh quang kia tuy rằng ẩn chứa tiên thiên đại đạo, nhưng cũng có một ý niệm sai nàng đi giết Trần Cảnh. Tuy nhiên lúc trước nàng không biết phương hướng kia có ai, tới lúc thấy Trần Cảnh đấu với Chính Dương mới biết được. Mà hiện tại, ý thức kia đã biến mất, chỉ còn tiên thiên đại đạo ở trong lòng. Nàng biết rõ đó là tiên thiên đại đạo ẩn chứa trong Tuyệt Tiên kiếm. Đến đây, nàng mới tính là chân chính kế thừa Tuyệt Tiên kiếm.
– Nếu các ngươi thấy tu hành khó có thể tiến thêm, hoặc tiến cảnh chậm chạp, thì có thể hạ sơn du lịch. Không được cậy mạnh hiếp yếu, cũng không được làm tổn hại uy danh La Phù ta. Nếu gặp người tâm tính tốt, có thể đưa về sơn môn.
Ly Trần nói.
Thời gian thấm thoát, từ lúc Ly Trần đuổi giết Trần Cảnh đã qua gần trăm năm. Trong thiên hạ, người tu hành đồng lứa với nàng hoặc là đã danh chấn thiên hạ, hoặc là bế quan tu hành, hoặc là chết rồi. Nàng làm chưởng môn La Phù, đã không có người nói nàng trẻ tuổi bối phận thấp nữa rồi. Lúc này là lúc nàng đang ở thời điểm đỉnh phong nhất.
Chúng đệ tử ra khỏi đại điện. Ly Trần vẫn ở chỗ cũ, nhìn pho tượng ngọc kia. Rất lâu, rất lâu sau, mãi tới khi trời tối đi, nàng vẫn ở nguyên đó. Nàng biết, trên pho tượng này cũng không có ngưng tụ ý thức gì, điều này chứng tỏ tổ sư Ngọc Đỉnh vẫn chưa trở về. Có lẽ Ngọc Đỉnh chân nhân hoặc là đã sớm tịch diệt không còn trong trời đất, hoặc là đã lấy một phương thức khác chuyển thế. Nàng tin tưởng, tổ sư sẽ không đoạt xá người khác. Bất kể thập nhị kim tiên của Ngọc Hư cung, hay những người trong Bích Du cung ở đảo Kim Ngao, đều sẽ không đoạt xá. Bọn họ đều đã từng là tuấn kiệt thiên kiêu trên đời.
– Tổ sư, xin người yên tâm. Đệ tử nhất định sẽ không để vị trong phong ấn kia thoát thân. Đệ tử đời thứ mười chín Ly Trần kính cáo.
Ly Trần khom người quỳ gối. Trong một sát na đó, tượng Ngọc Đỉnh tựa hồ có ánh sáng lóe lên.
Ly Trần đến cùng có phải là Huyền Minh chuyển thế hay không thì chỉ có Ly Trần tự mình biết rõ. Nếu nói trước khi nàng có được đại đạo trong Tuyệt Tiên kiếm, vu yêu Tuyết Nhi có thể lớn tiếng nói với người khác rằng Ly Trần là Huyền Minh chuyển thế, chỉ đợi thức tỉnh thì sau đó Tuyết Nhi cũng không dám khẳng định nữa. Người đời sau có kẻ nói kỳ thực nàng chính là Huyền Minh chuyển thế, đồng thời đã thức tỉnh. Có kẻ thì nói không phải, bởi vì kiếm ý từ Tuyệt Tiên kiếm đã chặt đứt mối liên hệ giữa nàng và Huyền Minh trong tối tăm kia rồi, nên trước sau mới có chuyển biến như vậy.
* * *
Thông Thiên giáo chủ có bốn thanh tuyệt thế sát kiếm, bất kể người đoạt được thanh nào đều đủ để danh chấn thiên hạ. Ly Trần được Tuyệt Tiên, quanh năm ngồi trên núi La Phù gió tuyết rét lạnh. Mà Chính Dương cầm Lục Tiên lại về đảo Kim Ngao. Đảo Kim Ngao đã rất ít môn đồ, thế nhưng so với vài chục năm trước thì coi như đã biến nguy thành an. Môn đồ tuy ít, nhưng mỗi người đều nỗ lực tu hành.
Mà nay dưới Lục Tiên kiếm của Chính Dương, cơ hồ ít người có thể địch. Điều này làm cho đệ tử đảo Kim Ngao có tin tưởng, có động lực.
Trong cung Bích Du, Chính Dương cầm hương đứng phía dưới pho tượng đá tổ sư Thông Thiên đạo tổ. Phía sau gã là hai hàng đệ tử tuổi còn trẻ, nhỏ nhất chỉ mới mười mấy. Gã đứng trang nghiêm trước tượng thần, an tĩnh mà uy nghiêm. Ngẩng đầu nhìn, trong mắt gã không còn chút sát ý hay điên cuồng nào.
– Đệ tử Chính Dương bái tạ tổ sư điểm hóa, truyền đạo chi ân.
Nói xong, gã quỳ gối phía dưới tượng thần, kính dâng hương. Các đệ tử phía sau đều quỳ gối.
Chính Dương còn nói thêm:
– Tám mươi năm trước, chưởng môn La Phù Triệu Tiên chân nhân cướp đi Tuyệt Tiên kiếm. Đệ tử sinh thời, nhất định khiến Tuyệt Tiên trở lại đảo Kim Ngao, cũng mang đảo Kim Ngao phát dương quang đại, tái hiện cảnh tượng vạn tiên triều bái…
Đây là lần đầu tiên gã tế cáo tổ sư từ khi trở thanh đảo chủ Kim Ngao.
Gã giống như Ly Trần, đều được tiên thiên đại đạo trong kiếm, chân chính kế thừa Lục Tiên kiếm, chỉ đợi hiểu được đại đạo, liền có thể thay da đổi thịt.
* * *
Mà lúc này Trần Cảnh đang ngồi ở trên đỉnh Linh Tiêu bảo điện, cảm thụ trời đất biến hóa, câu thông “thế” của trời đất âm dương, thông qua biến hóa trời đất mà ngộ thần thông đạo pháp của mình.
Có hai người tiến về Linh Tiêu bảo điện. Một người đến từ phía dưới, một người đến từ chín tầng trời. Một người trong đó toàn thân âm khí nặng nề, một người khác thì có mùi máu nhàn nhạt. Thân nguyên ma của Trần Cảnh đứng ở đỉnh Linh Tiêu bảo điện. Thân tượng đá ngồi ở trong miếu thần.
Áo đen, tóc đen tung bay trong gió.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!