Hoàng Đình
Quyển 3 - Chương 67: Chúng Sinh (ba)
Dịch giả: Hoangtruc
oOo
– Miếu thần? Vì sao không dựng điện miếu Đại đế?
Sói yêu hỏi.
– Bằng vào chúng ta không thể nào dựng được điện miếu Đại đế.
Hồ lão đáp.
Có rắn yêu hỏi:
– Vì sao chứ?
– Muốn dựng được điện miếu Đại đế, nhất định phải dựa theo hình dạng cung Tử Vi mà xây theo. Vạn Yêu cốc chúng ta cằn cỗi, không có cột bằng vàng ròng, không có bảo ngọc đầy đất, không có linh mộc vạn năm làm xà nhà, làm sao dựng nên một cung Tử Vi đàng hoàng được? Nếu không đúng quy cách kia, lại vọng tưởng thỉnh động Đại đế thì không phải khinh nhờn người sao, không khéo còn bị trừng phạt đấy.
Giọng nói của Hồ lão trầm thấp, như thể được lắng đọng qua ngàn năm phát ra. Không người nào hỏi lời lão ta nói là thật hay giả, bọn nó đều tin phục Hồ lão. Không chỉ vì thân phận lão, chỉ riêng giọng nói này đã đủ khiến chúng yêu cảm thấy tin phục.
Không ai có ý kiến gì về việc không xây dựng điện miếu Đại đế, có điều muốn xây dựng miếu thờ khác thì lại có quá nhiều ý kiến khó mà thống nhất với nhau.
– Lập miếu Ti Mệnh thiên thần đi.
Sói yêu đề nghị:
– Lúc Thiên đế xây dựng cung điện trên núi Bất Chu thì có Ti Mệnh thiên thần. Nhất định sẽ bảo hộ yêu tộc ta.
Lũ yêu có chút không tin tưởng, có điều cũng chưa kẻ nào nói gì.
Hồ lão nói:
– Nghe nói tộc Thị Huyết thuộc Lang tộc từng xuất hiện một vị đại thần thông, từng vào Thiên cung nhậm chức Ti Mệnh tinh quân thời kì Thiên hoàng.
Thiên đế trong lời bọn nó tất nhiên là Đế Tuấn từng xây dựng Thiên cung trên đỉnh núi Bất Chu, thống khiển trời đất. Trong lòng đám yêu trong thiên hạ, Ngọc Hoàng đại đế lại không được đa số chúng nó thừa nhận nên chỉ có một số ít người biết rõ những chuyện xảy ra trong thời kì Ngọc Hoàng đại đế mà thôi.
Hồ lão nói rồi mọi người mới biết Ti Mệnh thiên thần là thế nào, cũng hiểu được lí do sói yêu nói muốn lập miếu Ti Mệnh thiên thần. Lúc này có người nói:
– Niên đại đã quá lâu, sinh tử không rõ, chỉ sợ khó hiển linh trong Vạn Yêu cốc a.
Lời này không lớn, nhưng lúc này lại đặc biệt rõ ràng. Sói yêu giận dữ, đang muốn nói lại thì có người lại nói chen vào:
– Đúng vậy, niên đại đã lâu, chỉ sợ là Yêu thần của năm đó cũng khó mà hiển thánh linh được.
Người nói lần này là Hồ lão, cho nên lời của sói yêu đã đến miệng bèn lập tức nuốt trở về.
Mấy con yêu khác cũng nhao nhao phụ họa thêm vào. Có vài yêu cũng định đề xuất lập miếu thờ lão tổ trong tộc mình, nhưng hiện tại nghe thấy miếu Ti Mệnh tinh quân còn không được tán thành, cho nên chắc chắn ý định nhân cơ hội này đề xuất lập miếu thờ tổ tiên bọn chúng nó không thể thành rồi. Bọn nó bèn không nói thêm gì nữa.
Từng con yêu nhìn về phía Hồ lão, hiển nhiên muốn nghe lão nói rồi.
Hồ lão bèn nói:
– Đệ tam thần tướng Cửu Diệu tinh quân có phép lực cao cường, thần thông quảng đại, vả lại nhân từ hậu đức. Chúng ta có thể lập miếu thờ tại núi Liên Vân, nơi có linh khí tụ tập, đồng thời đại tế ba ngày, chắc chắn Cửu Diệu tinh quân sẽ phủ xuống.
Lão đề xuất đệ tam thần tướng cung Tử Vi nên không ai dám nói thêm gì. Cho nên miếu Cửu Diệu đã được quyết định xây dựng.
Trong Vạn Yêu cốc, không nơi nào có nhiều linh khí tụ tập hơn núi Liên Vân, lập miếu Cửu Diệu quả rất thích hợp. Đám yêu trong cốc cũng đều có phép lực cả, cho nên dựng lên một ngôi miếu cũng không có khó khăn gì.
Trong khi lũ yêu ở Vạn Yêu cốc quyết định lập miếu thần Cửu Diệu trong núi Liên Vân, thì trong thành Thành Thượng, cuộc sống của Tiếu Thừa cũng có biến hóa lớn. Ánh mắt của phụ thân và em trai Tiến nhìn hắn có thêm khác lạ khiến Thừa cảm thấy rất kỳ quặc. Hơn nữa chuyện lão Tiếu gặp phải yêu vật nhanh chóng được truyền đi. Thành Thành Thượng không lớn, lúc lão Tiếu trở về thì cũng là thời điểm mọi người thức dậy, cho nên nhìn thấy lão Tiếu bị thương được hai người con trai đỡ về đều xúm lại hỏi thăm. Lão Tiếu không phải là người nói dối giỏi, hơn nữa cũng cảm thấy chuyện này không có gì phải giấu diếm, huống chi lúc đó cũng còn có vài người cũng đi khai hoang gần đó. Cho nên lão mới kể cho tất cả mọi người biết dưới chân núi Liên Vân có yêu, sau đó tất nhiên cũng kể ra chuyện làm thế nào cùng con trai thoát hiểm được.
Vì vậy, hiện tại mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt khác thường, có tin, có không tin, có nửa tin nửa ngờ. Thế nhưng dù là thế nào thì trên người Thừa đã như có một tấm vải thần bí che phủ rồi.
Điều này làm cho Thừa có chút hoảng hốt. Hắn vốn hiếm khi ra khỏi nhà, nay lại càng ít bước chân ra khỏi cửa. Dù vậy hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt của những người hàng xóm nhìn mình, dù có trốn tránh thế nào cũng nhận thấy được. Hắn có chút bàng hoàng, hoảng hốt với sự đổi thay này.
Nếu nói ánh mắt khác thường của người ngoài nhìn mình khiến hắn cảm thấy như bị tách biệt với người khác, thì biến hóa trong cơ thể lại càng làm hắn kinh tâm động phách. Hắn thường xuyên nghe nhìn thấy ảo giác. Hắn nhìn thấy một tòa miếu thần, nghe thấy trong hư vô có tiếng tụng kinh vang lên, mà giọng tụng kinh đấy lại lại chính là giọng của hắn tụng trong mộng. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không biết kinh kia tên là gì. Song đến khi hắn cho rằng chính mình sắp sửa hoàn toàn biến đổi thì mọi thứ chợt biến mất, hệt như những thần dị kia chỉ kéo dài tới khoảnh khắc dưới chân núi Liên Vân mà thôi. Cho nên lúc người tên là Diệu Mục đại pháp sư tìm tới cửa, thần dị trên người hắn đã không còn.
– Đã nghe nói đến những chuyện của tiểu hữu dưới chân núi Liên Vân, không biết tiểu hữu thờ phụng vị thần nào?
Sau khi Thừa bị phụ thân hắn gọi đi ra, thì Diệu Mục đại pháp sư đã hỏi thẳng một câu. Phía sau y còn có một đám người nghe tin mà kéo đến. Thế nhân đều thích náo nhiệt, huống chi Diệu Mục đã ở trong thành này nhiều ngày, thần dị trên người y liên tiếp phát sinh. Y bèn tuyên cáo với mọi người khắp nơi rằng mình là sứ giả của Phật tổ, bởi vì tâm thành nên được ban thưởng phép thuật xuống. Cho nên khi mọi người biết y tới nhà của lão Tiếu, cảm thấy chắc chắn sẽ có chuyện phát sinh bèn kéo nhau cùng tới.
– Thần gì chứ? Ta không biết.
Có nhiều người quanh đấy nhìn vào như vậy, Thừa chỉ đành nói với cha mẹ mình một câu.
Trán của Diệu Mục đại pháp sư đột nhiên nhô ra, tóc nhẹ cuốn, áo bào xám còn có vài miếng vá, thế nhưng đôi mắt y đặc biệt khiến người khác phải chú ý tới. Như thể toàn bộ tinh khí thần trên người y đều tập trung cả ở hai mắt.
Y nói:
– Nếu ngươi không thờ phụng thần linh nào, tại sao lại có thần dị hiển lộ dưới chân núi Liên Vân? Sao có thể đuổi yêu vật đi được?
Thừa chợt không biết phải nói gì. Quả thật hắn không biết chuyện gì xảy ra, càng không biết giọng nói hiển thị trong lòng hắn lúc mấu chốt kia là của người nào. Nếu là một vị thần mà nói, thì hắn không biết đó là thần nào cả.
Lão Tiếu nhìn hắn, nói:
– Thừa à, con hiển lộ lại lần nữa đi, để Diệu Mục đại pháp sư nhìn xem là vị thần nào đã phù hộ chúng ta.
Lão Tiếu đã sống qua nhiều năm, liếc mắt cũng thấy chỉ khi Thừa hiển lộ ánh sáng từ trong người tuôn ra thì mới qua chuyện được. Thế nhưng lão lại không biết Thừa cũng không khống chế được bản thân, cũng không cách nào cảm nhận được thần dị trong cơ thể mình nữa rồi.
– Nếu có thể đuổi được yêu vật đi, vậy nhất định phải có thần linh phù hộ, nhất định phải là người thờ phụng thần linh lâu rồi, hơn nữa nhất định hiển lộ thần diệu một cách trôi chảy tự nhiên. Nếu không thể, như vậy mỗi lời nói, mỗi hành động của ngươi đều là bịa đặt.
Diệu Mục đại pháp sư liên tục dùng ba từ “nhất định” mang đầy uy nghiêm, khiến ánh mắt mọi người cũng chuyển hết từ cười cợt sang nghi ngờ. Thừa còn nghe rõ được trong đám có người nói nhỏ:
– Ta đã nói mà, làm sao có thể gặp phải yêu mà còn sống trở về chứ? Còn cái gì mà toàn thân tuôn ánh sáng, quát ba tiếng dọa lui yêu vật. Hóa ra tất cả đều là bịa chuyện hết.
– Lão Tiếu, không lẽ lão bị thương, không cách nào khai hoang thêm đất được nên mới bịa chuyện dọa bọn ta sợ hãi hả?
– Đúng là vậy rồi.
– Là vì không muốn chúng ta khai hoang được nhiều đất hơn trong lúc lão bị thương không làm được hả?
…
– Không nhìn ra được a. Lão Tiếu có thể bịa ra chuyện hay như vậy a, ha ha …
…
…
Diệu Mục đại pháp sư nghe thấy mọi người đều tán đồng lời nói của mình, có chút tự đắc bèn nói thêm:
– Ngươi có biết, các ngươi làm vậy là khinh nhờn thần linh, sẽ bị thần linh giáng thần phạt xuống hay không? Nếu thần phạt giáng xuống, toàn bộ vùng này đều gặp nạn cả.
Lời y vừa ra, mọi người vừa nghe đã đầy kinh ngạc, rồi chuyển sang phẫn nộ. Người nào người nấy mới vừa cười cợt lão Tiếu đã lập tức biến thành phẫn nộ và hoảng sợ. Không biết kẻ nào trong đám người còn buông lời rằng, muốn dập tắt lửa giận của thần linh, chỉ có thể đem tế tự kẻ đầu sỏ cho thần linh mới được.
Một nhà lão Tiếu nghe thấy vậy vội kinh hoảng. Tuy bình thường tính cách lão Tiếu mạnh mẽ, nhưng nhiều người đồng lòng nhất trí như vậy cũng trở nên luống cuống.
– Ta không khinh nhờn thần linh. Lời cha ta nói đều là sự thật, không lừa gạt gì các người.
Thừa lớn tiếng nói.
– Miệng nói suông không bằng chứng. Nếu ngươi thật sự có thần dị, hiển lộ cho chúng ta xem, hết thảy xem như rõ ràng.
Diệu Mục đại pháp sư nói. Nhìn thấy vẻ mặt của Thừa đầy khó xử, y bèn nói thêm:
– Giống như ta đây.
Dứt lời, y bèn niệm động một đoạn kinh văn không ai hiểu. Kinh văn vang lên, mọi người chỉ cảm thấy có chút mát lạnh tràn lên, đồng thời đều thấy được trên người Diệu Mục đại pháp sư hiển hiện lên ánh sáng vàng chói.
– Là thần thông của đại pháp sư…
– Kim quang sinh hương, là sứ giả chân chính của thần linh…
…
…
– Không lẽ thần linh Thừa thờ phụng sợ hãi Phật tổ mà Diệu Mục đại pháp sư thờ phụng, cho nên…
– Hặc hặc…
Lúc này Diệu Mục đại pháp sư bật cười, vừa cười vừa nói:
– Nếu thần linh kia có phép lực quá nhỏ, tất không dám hiển lộ trước mặt Phật tổ rồi.
– Im ngay!
Thừa quát lớn, hai mắt hắn đầy lửa giận. Hắn nhìn Diệu Mục đại pháp sư chằm chằm, Diệu Mục lại không đổi sắc, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai xem thường.
Thừa nói tiếp:
– Ta không biết ngài ấy là ai, nhưng ta biết chắc ngài ấy nhất định là thần linh mạnh nhất thế gian. Ngài ấy có thể tiêu trừ hết thảy tà, ma trên thế gian.
– Phật ta không chỉ tiêu trừ tất cả tà ma, còn có thể giúp kẻ phụng dưỡng người sống mãi trong cực lạc, không còn sinh lão bệnh tử, không còn phải sống đầy thống khổ nữa.
Diệu Mục đại pháp sư nói:
– Tiêu trừ mọi tà ma trên thế gian thôi thì tính là gì chứ.
Đột nhiên Thừa bình tĩnh lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệu Mục đại pháp sư nói:
– Ngươi có thể nói ta, nhưng nếu ngươi khinh nhờn thần linh mà ta thờ phụng, nhất định phải chịu xử phạt.
Dứt lời, đột nhiên trong lòng hắn xuất hiện một quyển kinh văn, năm chữ đầu tiên “Thần Linh Thủ Thân kinh” trên đó tỏa sáng chói mắt. Trong tích tắc khi quyển kinh văn này xuất hiện trong lòng, miệng hắn cũng tự nhiên nói ra.
Chỉ thấy miệng hắn phun ánh sáng, ánh sáng như hoa, đóa đóa thơm mát. Cả người hắn cũng tràn đầy ánh sáng, dâng lên đến cao ba thước, lập lòe sắc bén như muốn chém yêu tà.
“… Ta nhìn thấy, tức thần linh nhìn thấy…”
“… một tòa miếu thiên thần, kiếm chúng nguyện ba thước …”
Lúc này, Thừa như quên hết tất cả, cảm thấy linh hồn mình tung bay trên chín tầng trời, quan sát lấy chúng sinh.
Ánh sáng trên người hắn càng thêm chói mắt. Trong lúc mơ hồ, mọi người như nhìn thấy một ngôi miếu mờ ảo trong vầng sáng ấy. Trong miếu, có một người đang ngồi.
“Đó là thần linh… thần linh mà Thừa thờ phụng.”
Trong lòng người nào cũng nghĩ vậy, lòng kính sợ dâng lên, lần lượt quỳ xuống bái lạy.
Loại kính sợ này phát ra từ sâu trong lòng, từ tận trong linh hồn dâng lên. Vừa dâng lên đã không ngừng lại được. Bọn họ rạp người xuống đất, không ngẩng đầu lên, trong óc cũng chỉ còn hình ảnh của một ngôi miếu thần. Miếu thần u ám, thần linh trên bệ thờ với ánh mắt lạnh như băng, không có cảm xúc nào nhưng lại như xem thấu hết thảy bọn họ. Thậm chí những chuyện vừa xảy ra lúc nãy cũng như bị nhìn ra rõ ràng.
—– oOo —–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!