Hoàng Đình
Quyển 3 - Chương 80: Tín Ngưỡng (hai)
Dịch giả: Hoangtruc
Mộc Chân đi ra khỏi miếu Thành Hoàng, bước chân vừa ra đã vang lên tiếng tụng niệm chú Đại Từ Đại Bi. Đây không phải là sở học của Linh Sơn mà đột nhiên trong một ngày ngồi đả tọa, y tự biết ra, như thể đó là thứ ẩn trong lòng y từ lâu rồi, hoặc như nghe được từ trong trời đất hư vô.
Những nơi y đi qua, dưới đất hiện rõ từng dấu chân màu vàng sẫm, trong dấu chân còn có từng chữ tiếng Phạn phức tạp. Phàm nhân không nhìn thấy dấu chân đó nhưng trong mắt người tu hành thì dù trong thành có vô vàn dấu chân của người người đi lại, vẫn không cách nào che phủ đi dấu chân vàng sẫm kia.
Dấu chân bắt đầu từ trung tâm thành, sau đó vòng quanh một vòng miếu Thành Hoàng thành Phong Nguyệt, bao quanh tòa miếu lại. Rồi vòng tròn dấu chân kia được mở rộng ra, từng vòng rồi từng vòng. Từ trên không trung nhìn xuống, có thể thấy từng vòng tròn dấu chân màu vàng sẫm do Mộc Chân vẽ ra đang lan dần khắp tòa thành.
Ngay lúc Mộc Chân bước ra một vòng dấu chân đầu tiên, Thành Hoàng thành Phong Nguyệt đã cảm thấy thân thể mình như bị trói chặt lại. Tuy rằng Mộc Chân đã xin phép bà ta được xướng chú giảng đạo ba ngày nhưng bà ta vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí có chút lửa giận. Nếu không phải nương nương đã dặn trước rằng lần này tuyệt đối không nhúng tay vào dù trong thành Phong Nguyệt phát sinh bất cứ chuyện gì, bà ta sẽ không cho phép Mộc Chân hành động như vậy. Dù cho danh tiếng Mộc Chân có lớn đến bao nhiêu thì bà ta cũng không nhường bước.
Ngày Triệu gia gặp chuyện, Triệu Phụ đã đi thẳng ra phía thành Tây vì cho rằng Triệu Dũng cũng sẽ qua nơi mộ phần ngoài thành Tây này. Nào ngờ chưa ra khỏi thành thì nó đã bị Thông Tuệ Nham phụ thân, đi thẳng tới chùa Vô Biên cách thành Nam ba mươi dặm, rồi thì nó hôn mê mất hơn một ngày. Đến khi tỉnh lại, nó không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ vội đập đầu lạy mấy lạy trước một pho tượng đất không rõ nam hay nữ rồi rời khỏi chùa. Nó chưa từng đi xa, chưa bao giờ đặt chân đến nơi nào cách nhà quá ba dặm, hiện giờ lại đột ngột ở chùa Vô Biên này nên nó hoàn toàn không biết thành Phong Nguyệt nằm ở phương hướng nào. Cũng may gần chùa có một con đường cái, nó chạy được một đoạn thì gặp vài người. Sau khi hỏi đường mới biết phương hướng về thành Phong Nguyệt, cũng biết đường đi rất đơn giản, chỉ cần chạy theo con đường này là về tới.
Lúc Mộc Chân gặp nó là lúc nó vừa mới trở về thành. Lúc này, nó mới biết tất cả người của Triệu gia đều đã chết cả, dù cho tâm nó luôn cảm thấy như không thuộc về nơi đó thì lúc này cũng chợt cảm giác lạnh lẽo. Không ai dám bước qua cửa nhà họ Triệu, cũng không người nhặt xác bọn họ vì sợ rước phải tai kiếp. Triệu Phụ đi vào, lại đi ra ngoài, tay cầm một xấp tiền cầu người giúp nó chôn cất người nhà. Có điều cũng không ai chịu nhận cả. Cuối cùng nó đành đào một cái hố ngay từ đường, chôn tất cả mọi người vào đó.
Khi nó nghe thấy có người nói cả nhà họ Triệu chỉ còn sót lại mầm họa Triệu Dũng và một đứa trẻ vô dụng, lập tức hiểu rằng Triệu Dũng không chết. Còn đứa trẻ vô dụng trong lời của láng giềng hiển nhiên là nói nó rồi.
Triệu Phụ không để tâm đến chuyện người khác gọi nó là đứa trẻ vô dụng. Dù sao nó nghe đã nhiều năm rồi, có nghe thêm mười mấy năm nữa cũng sẽ không đui què sứt mẻ gì. Nó chỉ nghĩ thầm rằng, lẽ nào thần linh đã đáp lại lời thỉnh cầu của mình. Lập tức nó bèn thầm nói lời cảm tạ, trong lòng nó vốn trống rỗng không có tín ngưỡng, chợt có một giọng nói, rồi có một bóng dáng rất mờ ảo xuất hiện. Đó chính là Trần Cảnh. Mà lời cầu khẩn Trần Cảnh nghe được nơi cung Tử Vi trên chín tầng trời kia cũng chính là của nó.
Lúc trước, nó từ trong trời đất mờ mịt xa xăm mà chạm đến ý nguyện to lớn của Trần Cảnh, cũng chộp được cơ duyên vào tay mình. Hiện tại, nó càng thêm thành kính. Nó cho rằng thần linh kia đã nghe được lời khẩn cầu của mình, bảo hộ Triệu Dũng, cũng bảo vệ cho chính nó. Rồi nó cũng hơi hối tiếc vì đã không cầu khẩn cho những người nhà Triệu gia khác. Nó lại yên lặng cảm ứng, rồi không rõ nên khẩn cầu chuyện gì.
Lúc Phù Vân Tử và chưởng môn núi Lao Sơn là Thanh Hư cùng Vô Vưu đi tới thành Phong Nguyệt, chỉ thấy trong thành lấp lánh ánh vàng kim. Trong mắt họ là ánh vàng xen lẫn với bóng tối, từng vòng từng vòng. Phù Vân Tử đã rời đi sớm một bước, lại phải mất cả ngày sau mới trở lại đây.
Bọn họ không đi vào thành, nhưng cũng không rời đi.
Cả một đoạn đường này, Vô Vưu không nói chuyện ngoại trừ một tiếng “được” lúc ở núi Côn Lôn.
– Thiên ma tuyệt đối không dễ bị tiêu diệt như vậy, hơn nữa đây là lần đầu tiên thành Thiên Ma xuất hiện tại nhân thế, Ma chủ tuyệt đối không ngồi không mà nhìn.
Thanh Hư nói. Ông ta nói cho Phù Vân Tử nghe, cũng là nói cho Vô Vưu nghe.
– Chúng ta ở đây chờ Thiên ma xuất hiện sao?
Phù Vân Tử hỏi.
– Đại đế nói ngài nhìn thấy nguy cơ của Đạo môn chúng ta trong thành này. Mọi chuyện mới vừa bắt đầu, chắc chắn đại đế còn nhìn thấy được vài thứ nữa.
Thanh Hư chậm rãi nói. Lời vừa xong thì ánh sáng vàng trong thành Phong Nguyệt cũng sáng thêm vài phần, như áp đảo cả bóng tối kia đi.
– Sư phụ, Phật môn Linh Sơn tu hành có khác gì với Đạo môn chúng ta không?
Đột nhiên Phù Vân Tử hỏi.
Thanh Hư hiểu rõ đệ tử mình, biết ông ta bị khí thế hiển hiện của Mộc Chân trong thành Phong Nguyệt áp đảo, cho nên mới có lời hỏi như vậy. Nên y chỉ trầm ngâm một chút rồi đáp:
– Pháp môn Đạo môn chúng ta tu hành có thể khiến rất nhiều người khai mở thông tới diệu chúng huyền môn(*), đó là một loại phương pháp khai mở. Còn Phật môn Linh Sơn kia đã sớm mở sẵn cho mọi người một cánh cửa dẫn thẳng tới cõi cực lạc. Chẳng qua, đó chỉ là một cánh cửa, ai ai cũng có thể đi qua đó được.
(* Lấy ý tứ từ Đạo kinh, Đạo là cửa thiêng sinh xuất ra mọi điều huyền vi ảo diệu – chém theo ý hiểu_hoangtruc)
Thanh Hư nói cực kỳ rõ ràng minh bạch. Dù sao thì y cũng là một nhân vật có thể khai tông lập phái, tuy không nổi danh khắp trời đất như Vô Vưu, cũng không kinh tài tuyệt diễm như Diệp Thanh Tuyết hay Trần Cảnh, nhưng y cũng có ưu điểm riêng. Đó chính là y dễ dàng giảng giải những chỗ khó hiểu cho đệ tử mình, lại vô cùng hiểu biết về ngọn nguồn mỗi pháp môn tu hành của các môn các phái.
Phù Vân Tử chợt cảm khái, cuối cùng cũng thấy Đạo môn cao minh hơn Phật môn Linh Sơn nhiều. Ông ta nghĩ vậy cũng không có gì lạ. Đạo môn coi trọng ở chữ Ngộ, nếu không Ngộ thì cả đời coi như không nhập được bất cứ kỳ môn nào, chưa kể với pháp môn tu hành khác nhau thì người tu hành sẽ đạt kết quả khác nhau, thể hiện rõ đặc tính đại đạo vĩnh hằng thiên hình vạn trạng. Mà ông ta xem ra Phật môn Linh Sơn tu hành pháp môn như thể đã có một nhóm mở đường xong xuôi, dựng nên một cánh cổng đi thông tới cõi niết bàn cực lạc Linh Sơn. Còn bên này thì đám người chỉ cầm lấy chìa khóa mà người trong Linh Sơn cấp cho đi thông thẳng tới thế giới cực lạc Linh Sơn được rồi.
Lúc này Mộc Chân đang định mở một cánh cửa từ thành Phong Nguyệt này thông thẳng tới thế giới cực lạc Linh Sơn. Tất nhiên cửa này không phải cửa thật, y cũng không định tiếp dẫn những người này tới Linh Sơn. Linh Sơn kia chỉ có trong tín ngưỡng của bọn họ, trong lòng có Linh Sơn, tức thì sẽ cảm nhận được bản thân đang ở trong Linh Sơn.
Tâm an thì nơi đó chính là Linh Sơn. Đó cũng là câu nói mà người từ Linh Sơn xuống núi truyền đạo hay nói tới.
Mộc Chân muốn tụng giảng kinh đạo trong thành Phong Nguyệt ba ngày là định không để Thiên ma có chỗ ẩn thân. Cũng trong ngày thứ ba này, ánh sáng vàng chói lọi như hoàn toàn cắn nuốt toàn bộ bóng tối trong tòa thành, có điều ở ngay vùng sáng chói nhất, thình lình xuất hiện một điểm tối đen.
Điểm tối đen này xuất hiện, có giọng nói truyền ra.
– Dù có hào quang chói mắt thế nào, bên trong vẫn có bóng tối. Trong Phật pháp cũng vậy, không có ngoại lệ.
Âm thanh này vang lên, điểm tối giữa vùng ánh sáng càng lúc càng mở rộng. Trong ánh Phật quang cũng xuất hiện nên một bóng người, đó là Triệu Dũng vốn đã bị mất tích. Bây giờ gã căn bản đã không có thân thể nữa, chỉ là một đám ma khí. Hiển nhiên, hiện tại nói gã là Triệu Dũng đã không thích hợp, nên gọi là Thiên ma mới đúng.
– Đã ở trong Linh Sơn rồi thì sẽ không có chuyện như ngươi vừa nói.
Mộc Chân nói.
– Mà nơi đây chính là tòa thành tín ngưỡng Linh Sơn, hết thảy những khó khăn của nhân gian cả đời này sẽ không còn tồn tại, tất cả dục vọng mà yêu nghiệt như ngươi ưa thích sẽ biến mất.
– Nếu quả thật làm được như những lời ngươi nói, thì ta đã không còn tồn tại rồi. Ta tồn tại trong lòng ngươi. Trong lòng ngươi không có ta thì ta sẽ không tồn tại. Ha ha ha …
Dứt lời, Thiên ma tản cả về phía Mộc Chân.
Trên không trung thành Phong Nguyệt, thân thể Mộc Chân như làm bằng vàng ròng, tăng bào màu xám lúc này như có một lớp vàng phủ lên. Khoảnh khắc này vô cùng thần thánh. Còn khắp người Thiên ma kia bốc lên một ngọn lửa vàng, gương mặt nó lúc này đầy dáng vẻ thánh khiết như bị lây nhiễm Phật tính.
Nó đè ép xuống Mộc Chân, thong thả mà nặng nề đè ép xuống.
Chiến đấu trầm mặc không chút tiếng động. Phía xa là Phù Vân Tử, Thanh Hư và Vô Vưu đang quan sát. Phù Vân Tử vô cùng khẩn trương, ông ta cảm nhận được Mộc Chân cường đại, không khỏi thầm so sánh với đệ tử hộ pháp Côn Lôn nổi danh là Vô Vưu, nghĩ rằng: “Mật pháp Cửu Chuyển huyền công hộ pháp của Đạo môn tất không thua kém Mộc Chân.” Đồng thời ông ta cũng cảm nhận được, Thiên ma kia quả vô cùng cường đại, cũng may lúc đó ông ta quyết đoán rời đi.
Đột nhiên con mắt trên trán Mộc Chân mở ra, một luồng sáng đỏ bao phủ lấy Thiên ma.
Thế nhưng, Thiên ma như thể đang chờ đến lúc này. Nó nhanh chóng chui thẳng vào trong con mắt thần của Mộc Chân.
Trong mắt Mộc Chân, như có hàng ngàn hàng vạn hung ma điên cuồng hung hãn nhào vào mình.
—– oOo —–
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!