Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới - Chương 31: Con Đường Phải Đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới


Chương 31: Con Đường Phải Đi



– Thực sự thì… tiền bối là ai?

Thực ra thì Trần Hạo Minh cũng đoán ra phần nào thân phận của người trung niên nhưng hắn không dám chắc chắn, vì nếu là người đó thì coi như hôm nay hắn thoát được đại kiếp nạn rồi.

– Ngươi đã đoán ra thân phận của ta, chỉ là không dám khẳng định mà thôi.

Nghe những lời này, Trần Hạo Minh hít vào một hơi lạnh, thực sự là ông ta, là Đạo Tổ Hồng Quân trong truyền thuyết. Theo như những gì hắn biết từ kiếp trước thì Hồng Quân là lão sư của ba thánh nhân Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ, không ngờ ở cái thế giới này không những tồn tại thánh nhân mà còn tồn tại cả “trùm cuối” như thế này.

– Thực sự tiền bối là Đạo Tổ Hồng Quân? Tại sao vừa nãy tiền bối lại nói rằng người dị giới “bọn ta”? Cái thế giới này thực ra có rất nhiều người trùng hợp với thế giới của ta nhưng tại sao lại không giống nhau gì cả?

– Trước đây, cũng có một kẻ thuộc dị giới xuất hiện ở đây, lúc đó hắn chỉ là một phàm nhân nhưng lại mang mệnh đế vương. Lúc đó các thánh nhân tranh đấu với nhau không để ý đến một kẻ như hắn nên đã để hắn gây ra đại họa. Ta đã trả lời hai câu hỏi của ngươi, câu hỏi còn lại thì ngươi hay tự giải đáp. Ta tin với năng lực của ngươi đủ để tìm ra được bí mật của thế giới này.

Dứt lời, mặc kệ cho Trần Hạo Minh một bụng tâm trạng nặng nề cùng nghi hoặc, Hồng Quân biến mất vào không khí như chưa từng xuất hiện ở đây bao giờ vậy. Thần thông như thế làm cho ngay cả Trần Hạo Minh cũng nhìn không ra ảo diệu, lại càng thêm cảm thán về sức mạnh của Hồng Quân.

Nhìn lại trên mặt đất, hơn ba mươi tên tu sĩ và cả hai người Lạc Tuyết Nhan đều đang nằm trên mặt đất do không chịu nổi uy áp từ Hồng Quân ban nãy. Chỉ còn một tên Dương Kiện Vi lợi dụng lúc Hồng Quân vừa tới đã nhanh chân chạy mất. Tuy tên kia chưa hiểu biết gì về thực lực thật sự của Trần Hạo Minh nhưng chắc chắn tên này sẽ mang phiền toái đến cho hắn. Còn ba mươi kẻ kia thì hắn đã động sát tâm từ đầu nên chẳng thương tiếc mà cho chúng cùng đi chầu ông bà ông vải tập thể.

Cứu tỉnh hai nàng Lạc Tuyết Nhan, hắn còn chưa nói gì thì Lạc Tuyết Nhan đã lên tiếng:

– Người vừa rồi là ai vậy? Ông ta có làm gì chàng không?

Mặc dù biết Trần Hạo Minh rất lợi hại nhưng cái áp lực nàng cảm nhận được trước khi ngất đi cũng làm nàng lo lắng không thôi.

Trần Hạo Minh cũng chỉ ậm ừ nói rằng người kia thấy hắn quá lợi hại nên nổi hứng luận bàn một chút thôi. Thần sắc lúng túng của hắn cũng không qua khỏi con mắt Lạc Tuyết Nhan nhưng nàng cũng không nói thêm gì nữa mà lại đổi đề tài:

– Bây giờ chàng muốn làm gì với cô bé này bây giờ? Đừng nói với ta là chàng cũng giống những tên ở đấu giá đường hôm nay, nếu không ta cũng không tha cho chàng.

Nghe Lạc Tuyết Nhan nói vậy, cô gái kia ngẩng đầu lên, trong mắt cũng có một tia chờ mong, nhưng vẫn rất mờ mịt.

– Ừm! Thì mang nàng ta về làm thông phòng nha đầu nha, hàng ngày phục vụ bổn công tử tắm rửa thay quần áo với cả làm ấm giường.

Cô gái kia nghe đến đấy thì khuôn mặt lại tái đi, nước mắt cũng chậm rãi chảy ra, sau đó thì nàng khóc rống lên, âm thanh thê lương vang vọng cả núi rừng như một oán linh đã tích tụ oán khí hàng trăm ngàn năm mà bộc phát.

Lạc Tuyết Nhan cũng trừng mắt nhìn Trần Hạo Minh, ngắt nhéo cho hắn mấy cái “đau điếng” rồi chạy lại ôm lấy cô gái kia mà dỗ dành:

– Đừng, muội muội đừng khóc nữa, tên này chỉ nói đùa thôi, thực ra hắn rất là thiện lương nha, không bao giờ làm mấy chuyện bắt ép người khác như thế đâu.

Trần Hạo Minh cũng đứng đó chăm chú nhìn nàng, hắn cố tình làm vậy để cô gái kia khóc ra, khóc được là phát tiết được, nếu nàng cứ cố kiềm nén thì chưa kịp tu đạo đã buồn bực mà lên ban thờ rồi.

– Khóc đủ chưa? Khóc đủ rồi thì ngẩng đầu lên mà nhìn cho kỹ ta này.

Sau khi tiếng khóc của cô gái yếu đi, Trần Hạo Minh lại lên tiếng. Sau đó thì chỉ ra một cái, một luồng áp lực theo đó bắn thẳng vào một đỉnh núi gần nhất, làm phần đỉnh của ngọn núi đó nổ tan nát, trở thành một ngọn núi cụt.

Cô gái kia thấy thế cũng sợ ngây người, lúc nãy nàng thấy hắn chiến đấu dù kịch liệt nhưng cũng không rõ lực lượng trong đó, dù sao thì nàng cũng chỉ thấy được hắn đánh ngã người ta mà thôi.

– Sao hả? Muốn có thực lực như thế chứ?

Khuôn mặt ảm đạm của cô gái kia phút chốc sáng lên, nhưng sau đó lại chuyển sang nghi hoặc nhìn Trần Hạo Minh chằm chằm.

Trần Hạo Minh cũng nhìn ra sự nghi hoặc của nàng, lên tiếng giải thích:

– Có phải là những kẻ kia nói ngươi có cái gì mà “bán tiên mẫu đơn thể” không tu luyện được phải không? Theo bổn công tử nhìn thấy thì ngươi là hậu duệ của một tiên nhân và một mẫu đơn yêu tu, vì thế mới xảy ra vấn đề này. Ờ, trước đây ta có một vị cô cô là tiên nữ do bản thể là hoa mẫu đơn tu luyện thành, công pháp của cô cô ta để lại dành cho tiên nhân của mẫu đơn tộc tu tiên, cho ngươi tu luyện tuy không nhanh bằng tiên nhân chân chính nhưng so với mấy tên tu chân giả thì còn hiệu quả gấp bội. Thế nào? Động tâm chứ? Muốn học thì tới đây hôn ta một cái, gọi “Hạo Minh ca ca” thật ngọt ngào rồi ta thay cô cô nhận đệ tử, hắc hắc.

Nói đến đó thì hắn lại lộ ra cái bản chất lưu manh “không thể tiêu trừ”. Cô bé kia cũng đúng như hắn suy đoán, cha mẹ nàng vốn đều là tu sĩ, mẹ nàng đúng là một mẫu đơn yêu tu. Vì yêu tu tu luyện khó hơn nhân loại nên cha nàng phi thăng trước. Lúc đã thành tiên thể, sắp sửa phi thăng thì cha nàng muốn dùng công pháp thải bổ để giúp mẹ nàng tăng tu vi, sớm ngày đoàn tụ, cũng lần đó mà mẹ nàng mang thai cô bé “bán tiên mẫu đơn” này. Sau đó thì mẹ nàng bị một tên tu sĩ lợi hại nhìn trúng, rồi bị bắt lại, mẹ nàng bị mang đi, còn nàng vì quá nhỏ, hắn cũng không muốn giữ lại nên dứt khoát đem tặng cho Viên Nguyệt quốc để họ đào tạo.

Nghe thấy cái yêu cầu của hắn, cô bé cũng chỉ đành ấp úng “Hạo Minh ca ca”, còn vụ hôn thì đành ngước đôi mắt còn đang long lanh lên nhìn Lạc Tuyết Nhan cầu cứu. Lạc Tuyết Nhan cũng trừng mắt uy hiếp hắn làm cho hắn cũng đành ỉu xìu thu lại ý tưởng.

– Được rồi! Muội muội, muội tên là gì? – Lạc Tuyết Nhan lên tiếng làm Trần Hạo Minh cũng xấu hổ, nãy giờ lo chiếm tiện nghi mà tên người ta còn chẳng biết, đúng là bị tinh trùng thượng não a.

– Muội… không, nô tỳ tên là Hoa Vĩnh Ái, nô tỳ cũng không dám trèo cao với hai vị ân công, chỉ xin làm thân trâu ngựa để báo đáp.

– Ặc! Nô tỳ? Không không, xinh đẹp như nàng thì ít ra cũng phải làm được tiểu lão bà của ta chứ sao lại làm nô tỳ được, nàng… Ách, thôi cứ gọi ta là “Hạo Minh ca ca” đi nha, kia là Tuyết Nhan tỷ tỷ, nàng thích gọi nàng ta là tỷ tỷ cũng được.

Sau một hồi nhốn nháo vì hắn dám nói bậy nói bạ, cuối cùng Hoa Vĩnh Ái cũng gọi hắn một tiếng “Hạo Minh ca ca”, gọi Tuyết Nhan là tỷ tỷ, sau đó thì hướng về bức tranh Mẫu đơn tiên tử mà hắn vẽ nhanh ra dập đầu ba cái coi như bái sư. Sau đó ba người cùng nhau đi về khách điếm, mọi chuyện ngày mai sẽ tính tiếp.

Đi sau hai nàng đang líu ríu nói chuyện về những điều đã trải qua, Trần Hạo Minh vẫn đang lặng lẽ suy tư về con đường mà hắn phải đi vào thời gian sắp tới.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN