Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới - Chương 6: So Tài Với Thê Tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới


Chương 6: So Tài Với Thê Tử



Trần Hạo Minh nói với Lạc Tuyết Nhan:

– Này! Dù gì thì cô cũng là lão bà của ta, 1 đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, dù đêm đó ta không tỉnh táo lắm nhưng cũng tính là một đêm, cô không thể cứ giữ cái vẻ mặt như khối băng cực bắc đó nói chuyện với ta chứ hả?

– Ngươi muốn thế nào?

Mặc dù hơi xấu hổ vì hắn nói về đêm đó, nhưng nàng vẫn trả lời hắn với vẻ mặt và giọng nói lạnh như băng.

– Bản hoàng tử anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, một người với nụ cười ngất ngây từ trẻ đến già, từ tiên tử đến “khủng long” như vậy, dù không tươi cười chạy lại thân thiết với ta thì nàng cũng nên nở một nụ cười thật quyến rũ ra với ta chứ.

– Khủng long? Là cái gì?

Lạc Tuyết Nhan nghi hoặc.

– À à thì, nàng biết Hiên Viên Nguyệt ở Tiên Đạo quốc chứ, với dáng vẻ của nàng ta thì cũng là một “khủng long” đó. Khủng long.. ặc.. nó thực ra là một loài rất là “vĩ đại” nha.

Hiên Viên Nguyệt là công chúa của Tiên Đạo quốc, đúng là một khủng long tiêu chuẩn, tuy cũng khá cao, cao tới khoảng 1m7, nhưng nàng ta lại nặng tới gần 120 cân. Tính tình lại điêu ngoa, có lẽ bị nhiều người nhìn với ánh mắt kỳ lạ nên nàng ta làm vậy là để phát tiết bực bội.

(đơn vị mình tính theo các đơn vị của VN cho các bạn dễ hiểu)

Lạc Tuyết Nhan nghe thấy cũng hơi buồn cười, kể ra thì cái sự “vĩ đại” của Hiên Viên Nguyệt cũng rất nhiều người biết, đặc biệt là trong giới thượng lưu, hoàng thất các nước. Nhưng nàng cũng chỉ cười lạnh một tiếng nói:

– Hừ! Ngươi là phu quân của ta nhưng chúng ta cũng chẳng có tình cảm gì, ta cũng chẳng cần phải làm bộ, chẳng phải trước đó ngươi cũng buồn bực vì lấy ta là không được xuất cung nữa hay sao?

– Ai nha! Nàng nghe tên nào nói nha. Ta lấy nàng giống như hoàng đế được giang sơn, như thương nhân bắt được vàng, như chó ăn được… ặc..

Biết lỡ mồm, hắn ngay lập tức ngậm mồm lại, nhưng mà Lạc Tuyết Nhan cũng đã nghe hết ý của cái câu này. Nàng vừa tức vừa buồn cười, hắn lại đi tự ví mình với … Nàng hơi che miệng cười nhẹ, nhưng rất nhanh ngừng lại, chẳng phải chưa đáp ứng là cười với hắn sao.

Trần Hạo Minh cũng không tiếp tục đề tài này mà nói tiếp:

– Được rồi, nàng không tình nguyện cười với ta cũng được. Thế thì chúng ta đánh cuộc một trận, thế nào?

– Đánh cuộc?

– Đúng vậy! Nàng trước đây chẳng phải là Tiên Hạc nhất đại tài nữ sao? Chẳng phải giỏi nhất là cầm, kỳ, thi, họa sao? Ta chơi mấy cái đó với nàng, nếu nàng thua thì phải đáp ứng yêu cầu của ta, ta thua đáp ứng yêu cầu của nàng, được chứ.

– Được! Ngươi có yêu cầu gì?

Lạc Tuyết Nhan hơi nghi hoặc, tên Trần Hạo Minh này chẳng phải là ăn chơi trác táng sao, trước khi hắn biết bệnh của mình năm 16 tuổi thì cũng không có tiếng tăm gì, chứng tỏ cũng không có gì nổi bật, cho hắn thêm 3 năm ăn chơi cũng chẳng khá hơn được, có âm mưu gì đây. Nàng đâu biết Trần Hạo Minh bây giờ còn có thân phận một lão quái vật 3000 tuổi chứ.

Trần Hạo Minh chưa trả lời mà lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, vừa nhìn vừa cười cười một cách đáng khinh làm cho Lạc Tuyết Nhan nổi da gà, hơi đỏ mặt khẽ gắt:

– Nhìn gì chứ? Có gì thì nói ra đi.

Trần Hạo Minh thu lại nụ cười, vẻ mặt thật là nghiêm trang giống như mấy lão nhân trong quân đội mở miệng nói:

– Ta muốn nàng làm một thê tử chân chính.

– Là sao?

– Thế này nhé! Thi 4 thứ, ta thắng 1 trận nàng phải cười với ta, cười thật tươi, thật ngọt ngào. Ta thắng 2 trận, nàng phải vừa cười vừa ôm ta, thắng ba trận nàng phải vừa cười tươi vừa ôm ta, sau đó hôn ta một cái. Nếu thắng cả 4 trận thì….

Ánh mắt của hắn lóe dâm quang quét đi quét lại trên người nàng, chẳng cần nói thì nàng cũng biết cái trách nhiệm làm vợ là cái gì rồi.

– Ngươi! Nàng hơi tức giận, lại hơi xấu hổ. Dù sao cũng là con gái, nàng mới “đối mặt” với tên này lần thứ 3, lần thứ nhất thì chẳng nói câu nào đã… Lần thứ 2 thì cũng là lời khinh bạc, lần thứ 3 thì đúng là khinh bạc trần trụi, nhưng ai bảo nàng lấy hắn chứ, khinh bạc nó là quyền lợi á.

Nhưng nghĩ lại yêu cầu đó cũng chẳng có gì quá đáng, hơn nữa nàng không tin mình thua hắn, đại tài nữ mà thua một tên quần là áo lụa sao?

– Được! Ta chấp nhận! Bao giờ thì so tài.

Hít sâu một hơi, nàng đáp.

– Bây giờ đi!

Khóe miệng Trần Hạo Minh nhếch lên một nụ cười gian xảo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN