Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới - Chương 8: Cải Tạo Thân Thể
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới


Chương 8: Cải Tạo Thân Thể



Sau khi nói chuyện với Lạc Tuyết Nhan xong, Trần Hạo Minh thấy tâm tình mình khá là thoải mái. Dù sao cũng đã hoàn thành bước đầu tiên để hòa tan khối băng này.

Việc hắn cần làm bây giờ chính là cải tạo lại cái thân thể này. Cũng phải nói cái thân thể của phế vật cũng đúng là chẳng ra sao, căn cốt kém cỏi, luyện mấy thứ võ mèo cào thì được chứ đừng nói đến tu luyện nội công, càng đừng nói đến tu chân. Da thịt trông cũng khá trắng trẻo, nhưng mà gân cốt mềm oặt, cảm giác đánh nhẹ một cái cũng tổn thương, xương cốt cũng kém kinh khủng, kinh mạch thì khỏi nói, có khi truyền cho hắn chút nội công cũng làm kinh mạch bị tổn thương chứ đừng nói tu luyện gì. Nói chung là cái thân thể này chỉ có dùng đại thần thông cải tạo thì mới xài được, cũng may là hắn có cái đại thần thông đó.

Sau khi Tiểu Bạch Tử đưa bát thuốc được sắc theo yêu cầu của Trần Hạo Minh lên, hắn cùng tất cả thái giám, cung nữ đều bị đuổi ra ngoài và không cho ai vào với lý do rất là “hợp lý”: suy ngẫm về ý nghĩa cuộc sống, không thể bị quấy rầy. Một lý do rất “cao cả”.

Sau khi đuổi hết người đi, Trần Hạo Minh nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống và uống ngay bát thuốc vào. Thuốc này vốn là phải uống nóng, để thuốc nguội thì sẽ bị giảm tác dụng đi nhiều, đây là điều mà hắn không muốn.

Thuốc nóng làm bỏng cả đầu lưỡi và cổ họng hắn nhưng hắn cũng mặc kệ, đau đớn này với hắn chẳng thấm vào đâu.

Sau khi thuốc vào bụng, một luồng khí tức cuồng bạo lập tức lan ra muốn thấm vào gân mạch hắn. Hầu hết thuốc hắn dùng đều có tính độc cực mạnh, thân thể này chỉ là thân thể phàm nhân, nếu là người khác thì độc tố đã lan vào tim, độc khí công tâm mà chết rồi. Nhưng hắn thì khác, linh hồn lực đang yếu ớt của hắn nhanh chóng bị dược vật dẫn dắt nhanh chóng tuần hoàn trong cơ thể, sau đó thông qua cơ thể hấp thu linh khí để phục hồi linh hồn.

Sau khi cảm thấy linh hồn đã hồi phục đến mức độ cần thiết, hắn nhanh chóng điều động linh hồn lực dẫn dắt linh khí trong thiên địa tràn vào kinh mạch, gân cốt, xương tủy, dần dần bài trừ tạp chất để thiên địa linh khí thế chỗ vào đó, giúp cải tạo cơ thể. Cũng có thể gọi quá trình này là tẩy kinh phạt tủy vì về bản chất chúng giống hệt nhau.

Linh hồn lực phát ra nhanh chóng tuần hoàn trong cơ thể dẫn dắt theo thiên địa linh khí qua lỗ chân lông, tạp chất cũng từ đó mà thoát ra hình thành nên lớp bùn đen ở ngoài cơ thể.

Mà cũng chính lớp bùn này lại cản trở thiên địa linh khí tràn vào cơ thể tiếp, cũng chính vì vậy mà các tu chân giả Trúc Cơ kỳ phải thực hiện trúc cơ 3 lần, ứng với 3 giai đoạn sơ – trung – hậu kỳ mới có thể bài trừ lượng tạp chất ra khỏi cơ thể nhiều nhất. Nhưng hắn là ai? Hắn là Trần Hạo Minh, hồn giả mang theo đại thần thông, người ta sở dĩ phải ngừng quá trình tẩy tủy là vì lực hút trong cơ thể không đủ vượt qua lớp tạp chất để dẫn dắt thiên địa linh khí, hồn lực của hắn tuy còn yếu nhưng vẫn mạnh hơn tu chân giả trúc cơ kỳ tới cả ngàn vạn lần, nhưng như vậy cũng chỉ đủ để loại bỏ 9 phần tạp chất trong cơ thể thôi.

Qua khoảng 4 canh giờ, khi mà hắn mở mắt ra thì trời đã về chiều. Hắn thử cảm nhận cơ thể, quả nhiên hắn không phải thất vọng, kinh mạch đã mở rộng ra tới mức độ ngang bằng với kinh mạch của một kim tiên, tố chất thân thể cũng nâng cao kinh người, chỉ xét về mức độ tinh khiết của thân thể thì cũng sánh ngang với một tên chân tiên hậu kỳ. Mặc dù lực lượng thì giờ vẫn chưa đâu vào đâu, mới đủ đánh lại mấy tên tu chân nguyên anh, nhưng trong cái tu chân giới này thì tiên nhân cũng chẳng dễ dàng xuất hiện, xui lắm là gặp phải mấy tên độ kiếp kỳ nhập thế ngộ đạo mà thôi.

Nếu không thì hắn chắc cũng đến như tên Đường Tăng ẻo lả, chờ cho người ta ăn thịt vì cơ thể của hắn bây giờ đúng là đại bổ cho mấy tên đi theo tà đạo hay làm việc hại mình lợi người. Theo hắn biết thì người như thế trong tu chân giới không thiếu.

Thu hồi tâm niệm, bây giờ hắn mới để ý đến hình tượng của mình bây giờ. Trông hắn bây giờ không khác lắm mấy tên sống sót sau khi bị cháy nhà, mặt mũi thì bẩn thỉu, bộ quần áo mỏng màu trắng (người xưa mặc đồ mỏng màu trắng bên trong, đi ngủ cũng mặc thế) đã bị nhuốm lớp bùn đen xì, trông như bị vứt vào đống than vậy. Cơ thể thì toát ra “hương thơm” ngất ngây, người bên ngoài cũng ngửi thấy, nếu không phải hắn đã dặn không cho ai vào thì chắc đã có người vào xem có chuyện gì rồi.

Khi hắn mở cửa ra, khuôn mặt lạnh lùng mang theo nét nghi hoặc của Lạc Tuyết Nhan đã đang ở ngoài cửa chờ đợi hắn.

– Ngươi đang làm gì? – Nàng cất giọng hỏi

– À… ặc, không trả lời có được không?

– Thôi vậy, ta cũng chẳng cần quan tâm. – Nàng quay mặt đi, cảm giác trong lòng hơi mất mát, có lẽ hắn nói có thể chăm sóc cho nàng nhưng nàng cũng chưa phải là người có thể biết được bí mật của hắn. Dù nàng hơi nghi ngờ có phải hắn vừa Trúc Cơ hay không nhưng nàng cũng không hỏi nữa.

Phản ứng của nàng nằm hết trong mắt của Trần Hạo Minh, hắn cũng hơi cuống lên, vừa mới chiếm được chút hảo cảm của nàng, giờ hắn không muốn quan hệ giữa hai người có khúc mắc gì, dù sao ở đây nàng cũng không quen ai, nói cho nàng cũng chẳng sao:

– Ặc! Nàng đừng thế mà, từ sáng tới giờ ta chỉ là tẩy tủy thôi, nàng biết đấy, tu chân giả Trúc Cơ cũng như vậy mà.

– Ý chàng là… chàng là tu chân giả Trúc Cơ kỳ. Chẳng phải người ta nói chàng không thể tu chân sao?

– À à, là thế này, ta không tu chân, chỉ là có người giúp ta tẩy tủy để cơ thể tốt hơn mà thôi, đó cũng là phương pháp để chữa bệnh cho ta, ừm, ta nghĩ là ta cũng có thể chữa bệnh cho nàng nữa…

– Thật sao? – Giọng nói của Lạc Tuyết Nhan có vẻ vui mừng, kích động. Không vui mừng được sao, một người mà khi biết mình không còn sống lâu nữa thì có người nói chữa được bệnh cho mình thì đâu có khác gì cảm giác được sống lại chứ.

– Ừ! Nhưng phương pháp này vẫn chưa áp dụng được, có lẽ phải đợi thêm ít thời gian, chắc không đến 1 năm đâu. – Hắn cũng cần có thời gian để Lạc Tuyết Nhan toàn tâm với hắn, bây giờ, nàng với hắn chỉ là có chút cảm giác mà thôi.

– Không sao, ta chờ đợi được. – Nàng đã chờ 26 năm, thêm 1 năm nữa có sao chứ, đồng thời nàng cũng thấy việc mình gả đến đây có lẽ không phải là sai lầm.

– Thôi được, chuyện này để sau đi, bây giờ ta cần đi tắm đã, sau đó còn cần ăn cơm rồi làm mấy việc có ý nghĩa nữa, nàng còn phải thực hiện trách nhiệm làm vợ nữa mà.

Ánh mắt đầy tính xâm thực của hắn lại tập trung trên người Lạc Tuyết Nhan khiến khuôn mặt băng giá của nàng nóng lên, nàng khẽ mắng lưu manh, rồi quay người đi, mặc kệ tên dở người bẩn thỉu cười khả ố ở phía sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN